Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 150: Động tĩnh của ma nhân



Người nào nghe được lời đồn thì đều khinh bỉ Du Tiểu Mặc.

Một đan sư cấp hai mà muốn lên cấp ba trong hai tháng ư? Tuyệt đối là nằm mơ cũng không được!

Chỉ là Du Tiểu Mặc đang bế quan chuẩn bị đột phá chẳng hay biết gì, mà hắn căn bản không không ngờ, mình lại là người đang đứng đầu bảng Phong Vân, chẳng qua là bảng đen mà thôi.

Cái gọi là bảng Phong Vân, thực ra là tâm hồn nhiều chuyện của mọi người ấy mà.

Kể cả Trái Đất hay là dị giới, nhân loại cũng chẳng thay đổi được cái sự nhiều chuyện và ưa hóng hớt của mình, đặc biệt là một đám người tối ngày chỉ biết tu luyện và tu luyện, bởi vì con đường này vô cùng buồn tẻ, cho nên càng trợ hứng cho cái sự nhiều chuyện mọi người.

Vậy là, mỗi thời điểm có chuyện gì khiến gió thổi cỏ lay luôn luôn được truyền bá vô cùng nhanh, loại tình hình này không chỉ có mình phái Thiên Tâm, mà những môn phái lớn cũng không kém gì.

Với tư cách là người đứng đầu bảng Phong Vân, Du Tiểu Mặc luôn là tối tượng được ước ao ghen tị các kiểu, cho nên chuyện về hắn luôn được đồn rất nhanh, tuy không đến mức truyền khắp toàn bộ phái Thiên Tâm, nhưng có thể khẳng định truyền khắp Đô Phong chỉ trong một ngày.

Tựa như chuyện này, mặc kệ là tin tức do ai đồn, chỉ cần có tên Du Tiểu Mặc, vậy có thể khẳng định còn mạnh hơn bão cấp tám, sau đó dùng tốc độ lốc xoáy mà chạy khắp Đô Phong.

Dù sao thì Du Tiểu Mặc cũng không biết mấy thứ này, hắn càng không biết một điều, rất nhiều người đã khó chịu với hắn từ lâu đều mở to mắt để xem hắn bị bẽ mặt, cho nên vất vả lắm mới tóm được cơ hội, mọi người gần như là hận không thể thêm thật nhiều mắm muối để bôi đen hắn.

Sự thật đúng là vậy đó, lúc trước cứ phải nghe mãi hắn với Lâm Tiếu này nọ lọ chai, sau đó lại còn danh tiếng ở Đan Sư Hội Đường nữa chứ, mặc dù có vài người cũng vì thế mà nhìn hắn bằng con mắt khác, nhưng ghét một người rất dễ, nếu muốn thay đổi cái sự ghét đó mới khó, huống chi không phải ai cũng rộng lòng như vậy.

Cho nên, ngay lúc Du Tiểu Mặc bế quan luyện đan tìm thời điểm đột phá, chuyện của hắn đã qua bàn tay thêm mắm dặm muối của rất nhiều người mà truyền khắp nơi, ai cũng nói hắn không biết tự lượng sức mình.

Chỉ là đợi tới lúc Du Tiểu Mặc ra khỏi phòng, hướng gió dư luận của Đô Phong đã thay đổi rồi.

Nhân vật chính không có mặt, mà không thể nói thẳng vào mặt hắn thì chẳng còn gì thú vị, cộng thêm chuyện lại xảy ra mấy vụ án của ma nhân, cho nên cũng không còn ai nói về chuyện của hắn nữa.

Du Tiểu Mặc cũng không hề biết mình đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió quay cuồng những vài ngày.

Sau khi ra ngoài hắn cũng chỉ nghe nói về chuyện của ma nhân, khoảng cách từ lần Lăng Tiêu và Lạc Thư Hà dẫn người vây quét hang ổ của ma nhân cũng qua mấy tháng rồi, vốn ma nhân còn yên tĩnh bỗng nhiên lại gây sóng gió vào mấy ngày trước.

Ngay tại lúc Thiên Đường Cảnh sắp mở ra, lại có tin về việc ma nhân đánh lén tu luyện giả, bởi vì chúng hành động rất bí mật, cộng thêm sự chú ý của mọi người đều đổ đồn vào Thiên Đường Cảnh, cho nên không đề phòng nghiêm ngặt như trước, kết quả là bị đánh lén thành công.

Có vài thành trấn đã bị đánh lén, trong đó bao gồm cả phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm, thậm chí là mấy thế lực hạng hai cũng bị đánh lén, nghe nói Tinh La Môn cũng không thoát được, còn bị tử thương mất vài đệ tử.

Rất nhiều người đều đồn đại, mấy ngày gần đây ma nhân sẽ có động tác mạnh hơn nữa, có thể là nhằm vào chuyến đi tới Thiên Đường Cảnh.

Thiên Đường Cảnh vốn rất rộng lớn, nếu như kết giới của nó đã không ổn định, vậy thì không thể đảm bảo chỉ có một lối vào, thiên tài địa bảo trên trong đó cũng rất có sức hấp dẫn với ma nhân, cho nên một tháng sau, chắc chắn ma nhân cũng sẽ phái người đi vào Thiên Đường Cảnh, bởi vậy bây giờ nguy hiểm trong đó không chỉ dừng lại ở bẫy rập và yêu thú, mà còn có thêm cả ma nhân.

Nhưng mà…

Năm mươi năm trước, ma nhân cũng không đánh lén theo quy mô lớn như vậy.

Những động tác của ma nhân mấy ngày nay lọt vào trong mắt người khôn khéo sẽ đều thấy được, nhất định là có chuyện lớn sắp xảy ra rồi, mà chuyện quan trọng gây náo động gần đây chính là Thiên Đường Cảnh.

Tuy không biết đến cùng ma nhân đang có âm mưu gì, nhưng nhất định là liên quan tới Thiên Đường cảnh, điều này cũng có ý nghĩa, chuyến đi tới Thiên Đường Cảnh sẽ nguy hiểm gấp bội.

Có kết luận này, mọi người đều xôn xao.

Vốn có rất nhiều người còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để tranh cướp một cơ hội được tới Thiên Đường Cảnh, lúc này đã do dự.

Nếu như cộng thêm nhân tố không xác định như ma nhân, vậy thì tỉ lệ tử vong sẽ tăng lên rất nhiều, chỉ là đây là cách nghĩ của một bộ phận nhỏ tham sống sợ chết mà thôi, có một vài người tinh minh đều ngửi được âm mưu không tầm thường.

Du Tiểu Mặc không có hứng thú với âm mưu.

Như Lăng Tiêu đã nói, hắn là người có chỉ số thông minh thấp, không chơi nổi với mấy loại âm mưu này.

Nếu đặt Du Tiểu Mặc vào giữa đám người khôn khéo, chắc chắn hắn sẽ thành con tốt thí mạng giáp ất bính đinh gì đó, cho nên hắn vẫn thành thành thật thật mà luyện đan của hắn, thăng cấp của hắn.

Lại nói tiếp, đã gần một tháng Du Tiểu Mặc không gặp Lăng Tiêu rồi.

Lăng Tiêu vốn đã rất bận rộn, sau khi xuất hiện sự kiện ma nhân đánh lén, y lại bị Thang Phàm phái đi xử lý việc này, có lẽ trong khoảng thời gian gần đây sẽ không thấy bóng dáng.

Chuyện này cũng không phải bí mật gì, Du Tiểu Mặc chỉ cần nghe ngóng là biết, cho nên đành phải bỏ ý định đi tìm Lăng Tiêu, nhưng trong túi trữ vật của hắn lúc này đã tích lũy rất nhiều linh đan rồi, đều luyện được trong hai tháng qua, ngoài ra còn có hơn một ngàn cây linh thảo mà Triệu sư bá đã cho hắn hơn hai tháng trước, cũng bị luyện hết thành đan.

Số lượng linh đan không ít, hơn nữa chủng loại cũng nhiều, may mà lần trước xuống núi đã mua vài trăm cái bình ngọc để đó, mỗi bình ngọc đều đựng mười đến hai mươi viên linh đan các loại, cứ như vậy cũng dùng hết khoảng hai mươi bình rồi, cộng thêm số đan hắn luyện cho Lăng Tiêu bị tồn lại, thoáng cái đã dùng hết trăm cái.

Sau khi hóng hớt được hết mấy chuyện gần đây, Du Tiểu Mặc liền cầm hai mươi bình ngọc đi tới Linh Thảo Đường.

Mấy ngày nay, người ra vào Linh Thảo Đường rất nhiều, đây cũng là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc phải xếp hàng để nộp linh đan.

Chỉ là ngay lúc hắn đi tới, có mấy sư huynh đệ đang ngồi rảnh rỗi đột nhiên đứng lên rồi xếp hàng ngay trước mặt hắn, có lẽ do lúc nãy thấy không có ai nên mới tranh thủ lười biếng một lát.

Du Tiểu Mặc cũng không để ý, hắn vốn là một người rất có nguyên tắc, đến chậm phải xếp hàng là chuyện quá bình thường.

Chỉ là mấy vị sư huynh đệ kia hiển nhiên không nghĩ vậy, sau khi chiếm chỗ trước mặt hắn, còn đắc ý liếc liếc, nét mặt giống như đang nói, ta chặn trước mặt ngươi đó, sao nào?

Trong lòng Du Tiểu Mặc yên lặng dán lên trán mỗi người một tờ giấy đồ đần, dùng cái kiểu khiêu khích yếu ớt như thế này là muốn làm trò gì đó, chẳng lẽ nhìn hắn thật sự giống cái đồ não tàn sẽ bực mình rồi gây sự chỉ vì chuyện này sao?

Mấy người kia thấy Du Tiểu Mặc bỏ qua khiêu khích của mình, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

Lúc này, một người đột nhiên đi tới từ hướng cửa ra vào, người nọ vừa nhìn thấy Du Tiểu Mặc, khuôn mặt tuấn tú lập tức nở một nụ cười mừng rỡ, vội vàng chạy tới vỗ vai Du Tiểu Mặc vài cái.

“Thất sư đệ, rốt cục thì ngươi cũng đi ra rồi.”

Du Tiểu Mặc bị giật mình, nhưng vừa nghe cái tiếng thất sư đệ đã biết ai đang vỗ vai hắn rồi, đúng là ngũ sư huynh Triệu Đạt Chu, bởi vì cũng chỉ có Triệu Đạt Chu mới gọi hắn là thất sư đệ, những người khác thường gọi hắn là tiểu sư đệ.

Nói tới Triệu Đạt Chu, lúc này toàn hoàn mất hết cái vẻ không được tự nhiên lúc đầu, thậm chí quan hệ với Du Tiểu Mặc còn thân thiết hơn cả Phương Thần Nhạc, đôi khi còn cố ý chạy đi tìm hắn, hơn nữa còn thỉnh giáo một số chuyện về luyện đan.

Mặc dù Du Tiểu Mặc cảm thấy hết sức bất đắc dĩ với sư thay đổi này của Triệu Đạt Chu, nhưng trong lòng cũng rất vui, có người cùng trao đổi về tâm đắc lúc luyện đan với mình, xác thực là có lợi hơn hắn âm thầm nghĩ một mình nhiều, hơn nữa cả hai người đều có thu hoạch riêng.

Chỉ là không biết có phải vì thu hoạch quá tốt hay không, Triệu Đạt Chu cũng thật sự tiến bộ rất nhiều, cho nên mỗi lần nhìn thấy hắn là lại hưng phấn lôi kéo hắn tới cùng trao đổi tâm đắc.

Giời ạ, cái sự này khiến cho Du Tiểu Mặc vừa thấy ngũ sư huynh của mình đã theo bản năng muốn trốn.

Du Tiểu Mặc chưa bao giờ biết rõ, một người nam nhân cũng có thể ồn ào tới vậy, vừa mở máy là không dừng lại được, hơn nữa còn có thể nói liến thoắng hơn một canh giờ mà không thở gấp.

Cũng may, lần này có vẻ như Triệu Đạt Chu cũng không định trao đổi tâm đắc với hắn.

Triệu Đạt Chu cũng chú ý tới mấy vị sư huynh đệ xếp hàng phía trước Du Tiểu Mặc, nhưng không để ý tới họ, thấy Du Tiểu Mặc vẫn còn xếp hàng, hơn nữa còn là người cuối cùng, liền lôi kéo hắn nói: “Thất sư đệ, nếu ngươi cứ xếp hàng như vậy thì phải đợi những nửa canh giờ đó, ngươi đi theo ta.”

Nói xong, Triệu Đạt Chu liền đi thẳng tới quầy.

Du Tiểu Mặc dừng một chút, ngẫm đi ngẫm lại cuối cùng vẫn đi theo, hắn không muốn lãng phí nửa canh giờ, mặc dù hắn có thời gian, nhưng mà nào có ai sẽ không thích được đặc cách, thật đó!

Du Tiểu Mặc vừa rời khỏi hàng, những người khác cũng chú ý tới hắn, đặc biệt mà mấy sư huynh đệ mới nãy còn khiêu khích hắn, nguyên một đám mặt đen thui luôn, chỉ là đổi thành người khác chắc cũng sẽ khó chịu thôi.

Mặc dù mọi người rất bất mãn với sự ‘chen ngang’ của Du Tiểu Mặc, nhưng dù sao cũng là tự Triệu Đạt Chu lôi kéo hắn, dù bọn họ có ghen ghét có khó chịu tới đâu cũng không thể bắt bẻ Triệu Đạt Chu được.

Bởi vì linh đan và linh thảo được ghi chép vào hai quyển riêng, sau khi Triệu Đạt Chu chờ cha mình đi lấy sổ sách về, liền cầm lấy sổ ghi chép linh đan, viết viết vài cái.

Có điều khi nhận hai mươi bình linh đan Du Tiểu Mặc đưa cho mình, Triệu Đạt Chu không tránh khỏi kinh ngạc, thốt lên: “Thất sư đệ, ở đây hình như có ba trăm viên linh đan, sao ngươi lại nộp hết thế này?”

Triệu Đạt Chu cũng không biết cha mình đã bí mật đưa cho Du Tiểu Mặc thêm một tháng linh thảo.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ, Triệu Chân lúc này cũng mới nhớ ra, ông không nói chuyện này với con trai mình, cũng không ngờ lại lộ miệng ngay lúc nhiều người thế này.

Hiển nhiên là Du Tiểu Mặc cũng nghĩ tới chỗ này, phát giác được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, lập tức giải thích: “Linh thảo tháng trước ta cũng không dùng tới, cho nên dồn lại thành hai tháng đóng một lúc.”

Lý do này rất chính đáng, đúng là có vài người cũng làm như vậy, cho nên cũng không có ai nghi ngờ gì nữa, ngay cả Triệu Đạt Chu cũng tin lời hắn, đổ hết linh đan trong bình qua một cái bình khác rồi trả lại bình ngọc cho hắn.

Du Tiểu Mặc lo lắng Triệu Đạt Chu sẽ tiếp tục lỡ miệng, liền kiếm cớ kéo hắn ra khỏi Linh Thảo Đường.

Chỉ là vẫn có một tin tức bị lộ ra, đó chính là xác xuất luyện đan thành công của Du Tiểu Mặc là 100%, có ít người mãi tới khi rời khỏi Linh Thảo Đường mới nuốt trôi tin tức này, trong lòng đều cực kỳ khiếp sợ.