Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 156: Truyền thuyết về chúa tể



Khổng Văn thân là phong chủ, nhưng đáng tiếc là sự tự chủ của lão không được như Thang Phàm.

Tại thời điểm Du Tiểu Mặc cùng Lăng Tiêu xuất hiện, mấy đệ tử đứng cạnh liền phát hiện ra tâm trạng của lão, đó là sự phẫn nộ bị đè nén cùng chán ghét, trần trụi không hề che dấu.

Sự xuất hiện của Du Tiểu Mặc giống như có kẻ đang tạt một xô nước bẩn thẳng vào mặt lão, đặc biệt là lúc đang đứng trước mặt mấy đệ tử của lão, điều này khiến cho Khổng Văn càng thấy mất mặt, trong đáy mắt đang đè nén sự phẫn nộ muốn phun trào, nhưng lão không thể.

Đại khái đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Khổng Văn lên làm phong chủ Đô Phong bị người ta làm cho mất thể diện như vậy, hơn nữa người này còn là đệ tử thứ bảy mà lão tự thu, lúc trước thu hắn cũng vì xem xét việc hắn quen biết Lâm Tiếu, không thể tưởng được, đệ tử của lão lại báo đáp cho lão như vậy!

Lăng Tiêu dắt Du Tiểu Mặc tới trước mặt Khổng Văn, nhẹ nhàng cười nói với lão, “Khổng sư thúc, nhìn xem ai nè, Du sư đệ thật may mắn, thầy trò hai người lại gặp mặt rồi, ngạc nhiên chưa?”

Nghe được mấy câu này, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, lén lút liếc Lăng Tiêu, ngươi đang cố ý muốn chọc cho ổng giận thêm sao? Này này, sau khi trở lại người xui xẻo sẽ là ta đó nha!

“Sư phụ…” Du Tiểu Mặc gãi đầu một cái, không dám nhìn Khổng Văn, hình như có chút ngượng ngùng.

“Ừm, ngươi cũng có bản lĩnh đó, xem ra vi sư đã coi thường ngươi rồi.” Khổng Văn nói như có như không, nói một câu rất mập mờ, không ai hiểu lão có ý gì.

Du Tiểu Mặc cũng không biết phản ứng ra sao, nhưng hắn có thể khẳng định một điều, Khổng Văn đang tức giận, ánh mắt vô thức nhìn về phía Lăng Tiêu… người anh em, ổng điên lên rồi nè, làm sao bây giờ?

Lăng Tiêu quả quyết dũng cảm đứng ra, còn gật đầu tán đồng: “Khổng sư thúc nói không sai, vận may của Du sư đệ mà đến thì không ai cản nổi, nếu như lần này Chu sư đệ không tình cờ có việc thì sao tới phiên Du sư đệ được.”

Tuy y nói như thể chuyện này thực sự xảy ra, nhưng chẳng có mấy ai tin tưởng, ai mà không biết quan hệ của y và Chu Bằng vô cùng tốt, nếu như y bảo Chu Bằng nhường cơ hội cho Du Tiểu Mặc, đoán chừng Chu Bằng cũng sẽ đồng ý thôi, mặc dù cũng không chắc lắm.

Nhưng mà có một số người lại biết rõ tình hình thực tế.

Ví dụ như Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm, lúc trước Du Tiểu Mặc đã nói cho họ rằng hắn có cách, bây giờ vừa liên tưởng tới, đáp án đã rõ ràng rồi, chỉ là hai người cũng không vạch trần lời nói dối của Lăng Tiêu.

Khổng Văn khẽ giật khóe mắt, nhìn Du Tiểu Mặc dù cười nhưng trong lòng không hề cười: “Đúng là vận may của tiểu Thất tốt hơn người khác quá nhiều.”

Du Tiểu Mặc há miệng, nhưng vẫn quyết định không nói lời nào thì tốt hơn, hắn có chút không hiểu nổi suy nghĩ của Khổng Văn rồi.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, mấy thế lực khác cũng âm thầm đánh giá họ.

Dù gì Lăng Tiêu cũng là một nhân vật phong vân, lại cùng xuất hiện ở một nơi với Lạc Thư Hà, mọi người sẽ vô thức mà so sánh hai người với nhau, chỉ là khi đó Lăng Tiêu rất ít khi biểu hiện bản thân với người ngoài, đột nhiên thấy y thế này khiến bọn họ rất ngạc nhiên.

Lạc Thư Hà đứng cách đó không xa cũng đã được cha mẹ dặn dò cẩn thận, âm thầm quan sát Lăng Tiêu, thấy y có cử động thân mật với một thiếu niên non nớt xinh xắn, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút kinh ngạc.

Trong ấn tượng của hắn, tuy rằng Lâm Tiếu nhìn như có thể hòa nhã trò chuyện vui vẻ với tất cả mọi người, nhưng trên thực tế y luôn giữ một khoảng cách nhất định với những người đó, cả hai người họ đều là những kẻ đeo mặt nạ mà sống, cho nên hắn có thể cảm giác được.

Bây giờ lại chứng kiến những biểu hiện của Lâm Tiếu hôm nay, Lạc Thư Hà biết rõ y không hề diễn trò.

Lạc Thư Hà khẽ cong khóe miệng, không ngờ Lâm Tiếu lại có thể để lộ nhược điểm của mình trước mặt mọi người như vậy, rốt cuộc là không nghĩ tới, hay là cảm thấy mình có thể bảo vệ được thiếu niên kia?

Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên rất muốn chứng kiến cảnh tượng đó, không biết nó sẽ như thế nào nhỉ?

Chắc cũng không ít người có cùng suy nghĩ với Lạc Thư Hà, nhìn như bình tĩnh, thực ra trong đầu rất nhiều người đã suy tính rồi.

Đúng lúc này, kết giới của Thiên Đường Cảnh rốt cục cũng rung chuyển, hiện tượng này đang thông báo một điều, kết giới sắp mở ra rồi.

Mặc dù kết giới sẽ mở ra, nhưng thời gian mở cũng không dài, hơn nữa còn tự động khôi phục lại, cho nên họ phải tranh thủ mở ra một lỗ hổng trước khi kết giới kịp cố định, chỉ là dù có tạo được lỗ hổng kia thì một tháng sau kết giới cũng sẽ khôi phục lại, cho nên bằng mọi giá phải đi ra trước khi thời hạn một tháng kết thúc, nếu không sẽ bị giam ở trong đó, cho dù năm mươi năm nữa trôi qua cũng chưa chắc đã trở ra nổi.

Người ra tay cố định kết giới chính là Thang Phàm và Lạc Thành Nguyên, bởi vì chỉ có cường giả Hoàng cảnh mới làm được điều này.

Có điều do kết giới của Thiên Đường Cảnh nằm trong Vạn Mãng Yêu Nguyên, cho nên hai người phải tiến vào bên trong Vạn Mãng Yêu Nguyên với có thể ra tay, cũng may mà nhiều năm trước mấy thế lực lớn đã làm ra hiệp định với chủ nhân của Vạn Mãng Yêu Nguyên, trừ khi chủ nhân của Vạn Mãng Yêu Nguyên có thể chịu nổi sự phẫn nộ của hai cường giả Hoàng cảnh, nếu không thì Ma Thiên mãng không được chủ động công kích tu luyện giả.

Thừa dịp Thang Phàm và Lạc Thành nguyên đang cố định kết giới, vì thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này, Du Tiểu Mặc liền quay sang nói chuyện phiếm với Lăng Tiêu.

Đoạn thời gian trước hắn có tìm hiểu về Vạn Mãng Yêu Nguyên, Vạn Mãng Yêu Nguyên có thể tính là hiểm cảnh xếp hàng thứ nhất ở vùng phía nam của đại lục Long Tường, nhưng nó mới hình thành chỉ vỏn vẹn ba ngàn năm mà thôi, coi như là một thế lực mới phát.

Cho dù tu luyện giả có ý đồ với yêu thú toàn thân đều là bảo vật như Ma Thiên mãng, nhưng cũng không ai dám đi khiêu khích chúa tể của Ma Thiên mãng, lúc này mới hình thành cái ổ rắn khổng lồ Vạn Mãng Yêu Nguyên này, thậm chí thực lực của chúng lúc này còn có thể đứng ngang hàng với phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm.

Nhưng điều khiến cho Du Tiểu Mặc không hiểu là, mấy môn phái lớn có thể liên kết lại rồi tiêu diệt con Ma Thiên mãng cấp chín kia mà, tại sao không tranh thủ lúc Vạn Mãng Yêu Nguyên chưa quật khởi mà bóp chết từ trong trứng nước.

Điểm này dù hắn nghĩ mãi cũng không ra nổi.

Phương Thần Nhạc đứng bên cạnh dường như nghe được nghi ngờ của hắn, đột nhiên lại gần rồi nói: “Tiểu sư đệ, những điều này đều được ghi chép trong sách ở Đông Các, ngươi không đọc được sao?”

Du Tiểu Mặc, “…” Đông Các??? Dạo này hắn thường tới Tây Các hơn.

Hiệp nghị của Vạn Mãng Yêu Nguyên cùng các thế lực lớn đã qua ba ngàn năm, đã sớm không còn là bí mật nữa, phái Thiên Tâm cũng không che dấu, cho nên quang minh chính đại đặt ở tầng thứ hai Đông Các.

“Thực ra chuyện này có thể ngược dòng tới vạn năm trước, khi đó ngươi còn chưa ra đời…” Phương Thần Nhạc cười ha ha trêu chọc.

Du Tiểu Mặc bị sặc nước miếng, đừng nói tới vạn năm trước, ngay cả một năm trước hắn vẫn chưa ‘ra đời’ đâu!

“Vạn năm trước, quan hệ giữa yêu thú và tu luyện giả thực ra là một loại quan hệ giữa con mồi và thợ săn, tu luyện giả là thợ săn mà yêu thú chính là con mồi, có một số tu luyện giả vì muốn tăng cường thực lực hoặc kiếm tiền mua linh đan linh thảo, họ sẽ tiến vào rừng Tận Thế hay nơi có yêu thú qua lại, trắng trợn săn bắt chúng, khi đó lực thực của yêu thú kém xa bây giờ rất nhiều, chắc ngươi cũng có thể tưởng tượng ra được, thi thể yêu thú chồng chất như núi, đây là một loại hành vi vô cùng bạo lực và tham lam, chỉ là sự tham lam của tu luyện giả nào có giới hạn…” Giọng nói của Phương Thần Nhạc càng ngày càng nhẹ.

Tham lam không có giới hạn sẽ phải chịu trừng phạt!

Những tu luyện giả kia vì lòng tham, cuối cùng còn theo dõi tộc Yêu Nguyệt Ngân hồ.

Có thể nói Yêu Nguyệt Ngân hồ là yêu thú có huyết mạch tinh khiết nhất, cao quý nhất của đại lục Long Tường, bởi vì nghe nói huyết mạch trên người chúng được truyền thừa từ thời viễn cổ, cũng là yêu thú đương thời trong truyền thuyết có thể tu luyện tới cấp mười, thậm chí là cấp mười một.

Yêu thú cấp mười một tương đương với cường giả có tu vi Thần cảnh.

Kết quả là tin tức này vừa truyền ra, tất cả tu luyện giả đều điên cuồng, khi đó tộc Yêu Nguyệt Ngân hồ còn chưa tới cấp chín, thực lực trung bình cũng khá thấp, nhưng chúng lại là một loại yêu thú cực kỳ cao ngạo, không muốn phục tùng làm nô lệ cho tu luyện giả, liền cự tuyệt khế ước cùng họ.

Hậu quả của việc cự tuyệt này là, cả tộc Yêu Nguyệt Ngân hồ có hơn vạn con đã giảm mạnh xuống còn có trăm con.

Những con Yêu Nguyệt Ngân hồ kia đã bị bắt đi, nếu như không phải là bắt ép khế ước, cưỡng ép phải nô dịch thì cũng là bị lột da róc thịt, nhưng dù cho Yêu Nguyệt Ngân hồ chỉ còn lại vỏn vẹn một trăm cá thể, nhưng tu luyện giả tham lam kia vẫn không từ bỏ ý định, ôm cái ý nghĩ cho dù khế ước không được thì giết chết chúng cũng bán được giá cực cao.

Phải biết rằng máu Ngân hồ có thể trợ giúp rất lớn cho những người tu luyện công pháp liên quan đến lửa, còn có da lông của chúng nếu được luyện chế thành áo giáp cũng rất có giá trị.

Tu luyện giả điên cuồng dồn trăm con Yêu Nguyệt Ngân hồ còn lại vào Loạn Yêu Phong nằm sâu trong rừng Tận Thế.

Khi đó rừng Tận Thế không nguy hiểm như ngày nay, thời khắc khi những con Ngân hồ chìm trong tuyệt vọng vì bị vây ở Loạn Yêu Phong, kỳ tích đã xảy ra.

Trên Thiên Đường đột nhiên rơi xuống một luồng ánh sáng trắng chói lòa, luồng ánh sáng kia vừa vặn rơi vào đỉnh của Loạn Yêu Phong.

Sau khi ánh sáng kia tán đi, một nam nhân phong hoa tuyệt đại xuất hiện, toàn thân người nam nhân kia đều tỏa ra một loại hào quang màu trắng, giống như thứ hào quang kia được phát ra từ thân thể y rồi tỏa ra ngoài vậy, sự xuất hiện của người này như thần linh giáng thế, chói mắt đến cực điểm.

Cũng chính nam nhân đột nhiên xuất hiện này đã cứu tộc Yêu Nguyệt Ngân hồ, hơn nữa còn giết hết toàn bộ tu luyện giả đuổi giết Yêu Nguyệt Ngân hồ lúc bấy giờ, dù có chống trả quyết liệt nhưng những kẻ kia sao có thể là đối thủ của nam nhân, thậm chí không người nào có thể sống sót nổi qua năm chiêu của y, máu nhuộm đỏ Loạn Yêu Phong, hấp dẫn vô số yêu thú tới.

Sự xuất hiện của nam nhân kia khiến cho yêu thú triệt để thoát khỏi địa vị là con mồi, đứng ngang hàng với tu luyện giả, thậm chí còn cao hơn, bởi vì sau ngày đó, yêu tộc ra đời rất nhiều cường giả, rốt cục cũng có thực lực để khiêu chiến với tu luyện giả.

Từ đó về sau, không còn phe thế lực nào dám tùy ý giết hại yêu thú nữa, bởi vì trong truyền thuyết của yêu tộc, có một người được xưng là Yêu Chủ, người kia chính là chúa tể trong truyền thuyết của yêu tộc.