Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 274: Bí mật không thể nói



Thời điểm Du Tiểu Mặc đọc sách, Lăng Tiêu lại tùy ý đi dạo tàng thư của Đoàn Kỳ Thiên.

Ước chừng đã qua nửa canh giờ, lão đầu rốt cục cũng ngủ dậy, việc đầu tiên chính là đứng ở cửa thư phòng, lúc đẩy cửa bước vào, Du Tiểu Mặc đang lật sách, vừa nhìn thấy lão, động tác đột nhiên dừng lại, cả người cứng đờ nhìn lão đầu.

Hai ngày liên tục lão gia hỏa này đều đi tìm hắn để gây phiền phức, không biết lần này lại định làm gì đây.

“Đồ nhi, sao hôm nay tới sớm vậy?”

Lão đầu vừa nhìn thấy hắn đã lộ ra vẻ mặt vui mừng, nét mặt và hai đầu lông mày đều có vẻ từ ái lắm, vừa nhìn đã thấy giống như một ông lão bình thường.

Du Tiểu Mặc đau đầu rên rỉ một tiếng, lão gia hỏa này, lại muốn đùa giỡn hắn nữa đó hả? Rõ ràng hôm qua đã dùng chiêu này rồi mà, chẳng lẽ còn cho rằng hắn sẽ mắc lừa nữa sao?”

“Sư phụ, ngài đùa còn chưa chán sao, lần này con sẽ không vào bẫy đâu!”

Lão đầu vốn kinh ngạc, chợt kịp nhận ra: “Đồ nhi à, sư phụ không có đùa mà, cũng không lừa con, con phải tin tưởng sư phụ.” Nói xong lão liền xông lại như muốn cầm chặt tay Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc hết hồn, đang ngồi dưới đất nhảy dựng lên, sau đó chạy nhanh như chớp đến sau lưng Lăng Tiêu, vẻ mặt ‘Con sẽ không tin sư phụ nữa đâu’: “Con không thèm tin ngài nữa, ngày hôm qua hại con bị ngã vào trong hồ, hôm nay ngài lại muốn diễn xiếc gì, con nói cho sư phụ biết, lần này con tuyệt đối không chơi cùng đâu.”

Lão đầu dùng vẻ mặt bi thương mà nhìn Du Tiểu Mặc, “Đồ nhi, sư phụ thật sự không có lừa con mà.”

Du Tiểu Mặc ló ra từ sau lưng Lăng Tiêu, nét mặt rất chi là nghi ngờ, nhưng mà, nhìn kỹ nét mặt của lão đầu, thật đúng là không giống như đang đóng kịch, nếu như thật sự đang diễn thì hắn cảm thấy lão đầu có thể đi nhận giải Oscar rồi á.

Lăng Tiêu khoanh tay, đánh giá lão đầu một lượt: “Ông ta không đóng kịch đâu.”

Nếu như Đoàn Kỳ Thiên đang có ý đồ xấu, y sẽ phát hiện ra ngay.

Du Tiểu Mặc rất là tin tưởng lời nói của Lăng Tiêu, “Sư phụ, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra?”

Lão đầu thở dài một tiếng, “Chuyện này nếu nói ra thì rất dài dòng.”

Du Tiểu Mặc nói, “Vậy nói ngắn gọn.”

Lão đầu, “…”

Thực ra sự việc cũng không có phức tạp như vậy, lão đầu thật sự có hai nhân cách, cũng không giống như Du Tiểu Mặc nói có ba hay bốn nhân cách gì đó đâu, nếu thật là vậy chắc lão đầu đã sớm chết ngáp vì tinh thần phân liệt rồi.

Người biết rõ lão đầu có hai nhân cách cũng không nhiều, bởi vì bình thường dù lão đầu có ở nhân cách nào đi chăng nữa thì tính cách cũng chẳng có gì khác biệt mấy, chuyện này tới đại đệ tử của lão là Khâu Nhiễm còn chưa biết, có thể thấy lão đầu che giấu kín đến mức nào.

Nhân cách thứ hai xuất hiện vào một trăm năm trước, khi đó lão đầu chẳng qua chỉ là một đan sư cấp chín, thời điểm nhân cách thứ hai xuất hiện chính là lúc lão lên cấp mười, bởi vì lúc tu luyện xảy ra sự cố, kết quả đã chia làm nhân cách thứ hai.

Vốn loại chuyện này có bị người ta phát hiện cũng chẳng có gì to tát, nhưng mấu chốt ngay ở chỗ này, nhân cách thứ nhất của lão đầu không thể nào luyện được linh đan cấp mười, chỉ có thời điểm nhân cách thứ hai xuất hiện mới có thể.

Đây là một việc quá quỷ dị, mà ngay cả bản thân lão đầu cũng không thể hiểu nổi.

Kết quả là một trăm năm cứ trôi qua như vậy, đến bây giờ lão vẫn không tìm được biện pháp giải quyết.

Hơn nữa thời gian nhân cách thứ hai xuất hiện luôn bất định, chính họ cũng chẳng biết bao giờ mới có thể xuất hiện, cho nên bản thân lão đầu chính là một quả bom nặng ký, chẳng ai biết sẽ nổ tung lúc nào.

“Sư phụ, ngài nói có chút phức tạp, con không hiểu lắm, hay là ngài kể lại cho con lần nữa đi.”

Du Tiểu Mặc nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao không thể nói cho người ta biết mình có hai nhân cách, tuy nói rằng nhân cách thứ nhất chỉ có thể luyện linh đan cấp chín, cơ mà luyện được linh đan cấp chín cũng đã rất giỏi rồi mà!

Lão đầu vẫn chờ tiểu đồ đệ an ủi, nghe được câu này lập tức ném cho hắn một cái nhìn ai oán.

Thực ra chuyện này lão cũng không có ý định nói cho tiểu đồ đệ, ai mà biết sau một tháng gặp lại, hắn chỉ cần liếc một cái vậy mà đã khám phá ra được, lão đầu đành phải nói tình hình thực tế cho hắn biết, cũng đề phòng hắn hớ miệng nói cho người ngoài.

Lăng Tiêu nói: “Chẳng lẽ lại có liên quan tới Khâu Nhiễm?”

Lão đầu nhìn y kinh ngạc, sau đó lại nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức làm ra cái vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là thế?”

Du Tiểu Mặc nói: “Sư phụ, sao ngài càng ngày càng nói chuyện khó hiểu thế.”

Lão đầu rất thông cảm với Lăng Tiêu: “Vất vả ngươi rồi.”

Lăng Tiêu nhếch khóe miệng, nhìn Du Tiểu Mặc rồi nở một nụ cười như có như không, sau đó mới nói: “Không vất vả, ta đã đòi lại cả gốc lẫn lãi rồi.”

Du Tiểu Mặc, “…”

Ngay tại thời điểm Du Tiểu Mặc sắp phát rồ, cuối cùng Lăng Tiêu cũng nói suy đoán của mình cho hắn.

Lúc trước đã nói qua, toàn bộ đại lục Long Tường chỉ có hai đan sư cấp mười, đó chính là lão đầu và Khâu Nhiễm, mặc dù Khâu Nhiễm là đại đệ tử của lão đầu, nhưng quan hệ sư đồ của họ không tốt như người ngoài nhìn vào.

Trên thực tế, nếu không phải có lão đầu kiềm chế Khâu Nhiễm, thì Khâu Nhiễm đã sớm lật trời.

Cho nên tuyệt đối không thể để cho Khâu Nhiễm biết về sự tồn tại của nhân cách thứ hai.

Lão đầu than nhẹ một tiếng, “Mặc dù Khâu Nhiễm là đại đệ tử của ta, nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn đã sớm trở nên mưu kế khó lường, cho nên ta vẫn lo lắng, nếu như hắn biết rõ tình trạng của ta, hắn sẽ không còn chỗ cố kỵ nữa.”

Một đan sư cấp mười, nhưng lại mưu kế khó lường, nếu không có ai ngăn gã lại, xác thực sẽ mang đến tai họa thật lớn cho đại lục Long Tường.

Du Tiểu Mặc hỏi, “Sư phụ, người biết rõ ngài có hai nhân cách, trừ bọn con ra thì còn có ai nữa?”

Lão đầu trịnh trọng nói: “Trừ các ngươi, còn có viện trưởng và phó viện trưởng, họ là những người bạn thân thiết của ta từ khi còn trẻ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ, cho nên các ngươi nhất định phải giúp ta giữ kín bí mật này.”

Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu lia lại, “Sư phụ, ngài yên tâm đi, bọn con nhất định sẽ không nói cho người khác đâu.”

Lão đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc cũng theo tầm mắt lão nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bất đắc dĩ đành phải buông tay, “Được rồi, ta cũng sẽ không nói ra.”

Du Tiểu Mặc nói: “Sư phụ, ngài có thể yên tâm rồi đó.”

Lão đầu, “…” Ngay cả một lời thề cũng không có thì bảo lão phải yên tâm thế nào đây, chuyện qua trọng như vậy mà hai tên nhóc này định dùng một câu để qua loa cho có hả?

Đáng tiếc là Du Tiểu Mặc không hiểu được ánh mắt chờ đợi của lão, hắn cũng không phải loại người động chút là thề, kể từ sau khi biết cái vụ tâm ma hư vô sẽ chui vào trong đầu, hắn không dám thề thốt đơn giản như vậy rồi.

Lão đầu cũng không tiện nói thẳng, nhưng lão vẫn nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của tiểu đồ đệ, dù sao lão cũng đã quan sát vài ngày, cho dù nghi ngờ thì cũng phải tin vào hai mắt mình chứ.

Ngày hôm nay, Du Tiểu Mặc trôi qua vô cùng phong phú.

Nhân cách thứ nhất của lão đầu không hề sai bảo hắn làm việc vặt, đã thế còn chủ động dạy hắn luyện đan, vẻn vẹn một ngày, hắn cảm thấy như thể mình đã học được tổng số kiến thức trong cả một tháng, đương nhiên là nhiều hơn hai ngày trước quá chừng.

Mặt trời đã sắp xuống núi, lần đầu tiên Du Tiểu Mặc có loại cảm giác không muốn về.

Du Tiểu Mặc ôm cánh tay lão đầu rồi nói: “Sư phụ, con thật sự rất luyến tiếc ngài!”

Nếu như ngày mai ngài lại trở thành nhân cách thứ hai, thì tình cảnh của con sẽ trở nên rất thảm rất thảm đó, lần đầu tiên hắn hy vọng mười hai canh giờ có thể kéo dài mãi tới vô hạn.

“Thế thì đừng đi.”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên, lão đầu đang dùng nét mặt u ám nhìn hắn, không phải nhân cách thứ hai thì còn là ai nữa, Du Tiểu Mặc khóc không ra nước mắt, sao ngài lại thay đổi thất thường như vậy hả, ít nhất cũng phải báo trước cho con một tiếng đi chứ.

Lão đầu hừ lạnh một tiếng, “Nếu không muốn đi, thì ở lại, vừa vặn ta còn thiếu một…”

Lời còn chưa nói hết, Du Tiểu Mặc đã kéo Lăng Tiêu bỏ chạy không quay đầu lại.

Lão đầu, “…”

Mãi cho tới khi chạy ra khỏi biệt viện của lão đầu, Du Tiểu Mặc mới dừng lại thở hồng hộc, nhân cách thứ hai thật sự là càng đổi càng trở nên khủng bố hơn, nếu tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bị hành hạ tới chết cho coi.

Lăng Tiêu mỉm cười thích thú: “Nhân cách thứ hai kia quả là thú vị.” Nói trở mặt là trở mặt liền, tính tình còn nóng nảy dễ sợ, bảo sao Du Tiểu Mặc không chịu nổi lão, đoán chừng số lần bị quát mỗi ngày phải hơn mười lần chứ gì.

Du Tiểu Mặc ghét bỏ: “Thú vị cái con khỉ.” Người chịu khổ có phải là y đâu.

Lăng Tiêu xoa xoa đầu hắn tỏ vẻ an ủi: “Em suy nghĩ một chút, tính tình lão đầu kia nóng nảy như vậy, nhất định là gặp ai sẽ mắng người đó, đúng không?”

Du Tiểu Mặc liền gật gật đầu, Lăng Tiêu nói cũng không sai, hắn đã thấy nam tử quét dọn biệt viện bị lão đầu mắng qua thiệt nhiều lần, có điều chắc là đã quen rồi, cho nên mỗi lần bị mắng nam tử luôn giữ một bộ mặt vô cảm.

Lăng Tiêu nói tiếp, “Đồ đệ như em mà cũng bị lão mắng dữ dội như vậy, em hãy nghĩ tới thời điểm Đằng Tử Tâm bị mắng xem.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc lập lòe, được rồi, hắn đã được an ủi rồi.

Con người mà, phải có sự đối lập mới cảm thấy tâm lý được cân đối.

Nửa tháng sau, tâm nguyện của hắn đã trở thành hiện thực.

Lại là một ngày đẹp trời, thời điểm hắn tới chỗ của lão đầu, tình cờ đụng phải Đằng Tử Tâm cũng đang muốn tới đó.

Lần này Đằng Tử Tâm không đi một mình, bên cạnh còn có một vị mỹ nữ ngực bự đã gặp ở Kỹ Pháp Các lần trước, mỹ nữ vừa nhìn thấy hắn, biểu lộ có chút phức tạp, nàng quay lại nhìn nhìn Đằng Tử Tâm, sắc mặt quả nhiên đã thay đổi.

Du Tiểu Mặc không muốn đi cùng hai cô ả này, liền bước nhanh hơn, ai mà ngờ Đằng Tử Tâm cũng tăng tốc, kết quả là hai người cứ đi cùng một đường, ngay lúc hắn cho rằng vị đại tiểu thư này chuẩn bị cố chấp tranh giành với hắn, khóe môi Đằng Tử Tâm đột nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên.

“Du sư thúc, ngài là trưởng bối, xin mời!”

Du Tiểu Mặc lộ ra nét mặt kinh ngạc, hơn nửa tháng không gặp, Đằng Tử Tâm càng trở nên thâm sâu rồi, bây giờ còn cười được với hắn cơ đấy, chẳng lẽ đã bị cái gì đó kích thích, cho nên trở nên không bình thường như vậy.

Nghi hoặc thì cũng nghi hoặc, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn không hề khách khí đi trước mặt cô nàng.

Sư điệt nhường đường cho sư thúc, đó là chuyện quá hiển nhiên, có cái gì mà phải bối rối chứ!