Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 282: Không có mùi vị



Ngày hôm sau, đợt thứ hai của giải đấu đã bắt đầu.

Trước khi ra khỏi phòng, Du Tiểu Mặc thả Tiểu Cầu và Miêu Cầu đã bị nhốt nguyên một đêm, hai tên nhóc này sau khi được tự do thì không dám quấy rối nữa, cũng bị Du Tiểu Mặc uy hiếp phải cam đoan tuyệt đối không chạy loạn.

Chỉ là Du Tiểu Mặc vẫn không yên lòng, liền dặn dò Mao Cầu trông hai đứa, so với Xà Cầu và Tiểu Hắc thì Mao Cầu dễ nói chuyện hơn nhiều, rồi mới yên tâm rời đi cùng Lăng Tiêu.

Sau trận hỗn chiến ngày hôm qua, tuy có một vài thí sinh thật sự có thực lực đã bị loại, nhưng vẫn không ngăn cản nổi hứng thú của mọi người dành cho đợt thi đấu thứ hai.

Lúc hai người tới nơi, xung quanh khán đài đã đầy người.

Du Tiểu Mặc ngồi ở chỗ của Lăng Tiêu, còn Lăng Tiêu thì đương nhiên phải lên đài rút thăm cùng mười chín thí sinh khác, bởi vì y là người đứng đầu vòng một, cho nên được ưu tiên rút thăm đầu tiên.

Ở trước mặt y là một chiếc rương, trong rương có tên của tất cả các thí sinh, nếu như rút trúng bản thân thì phải rút lại một lần, mỗi người chỉ rút một tờ.

Lăng Tiêu rút ra một tờ giấy, nhìn thoáng qua liền đưa cho đạo sư đứng bên cạnh, những người khác cũng lần lượt tiến lên rút thăm.

Y vừa xuống đài, Du Tiểu Mặc đã lập tức hỏi: “Anh rút thăm được ai thế?”

Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, “Không quen.”

Du Tiểu Mặc hắc tuyến, “Chẳng lẽ người quen của anh rất nhiều sao?” Hắn cảm thấy toàn bộ học viện chắc cũng chẳng có mấy học sinh làm cho Lăng Tiêu ghi nhớ đâu.

Lăng Tiêu cười với hắn, “Chắc cũng được mười người.”

Kết quả rút thăm nhanh chóng được công bố.

Người bị Lăng Tiêu rút trúng chính là một thí sinh đục nước béo cò, sau khi đối phương biết mình bị Lăng Tiêu rút trúng thì mất hết ý chí chiến đấu rồi.

Còn có một người nữa là rút phải Lăng Tiêu, rất xui xẻo, người nọ chính là Tần Chương.

Tần Chương đứng thứ mười trong bảng xếp hạng, thực lực kém hơn Sài Thiên và Đằng Giao một chút, vừa nhìn đã biết là không có phần thắng.

Sau khi trận đấu bắt đầu, trận đầu chính là Lăng Tiêu và thí sinh xui xẻo nọ, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy một trận đấu mang tính áp đảo, nhưng không ngờ kết quả còn áp đảo triệt để hơn, bởi vì người nọ còn chưa lên đài đã trực tiếp nhận thua rồi, Lăng Tiêu thoải mái nhận thêm một điểm.

Trong giây lát, kết quả này làm mọi người thổn thức không thôi, dù sao cũng phải cố gắng một chút chứ hả.

Nhưng cũng không ai thấy hành động của người nọ là hèn nhát, nói sao thì nói, nhưng thực lực đã có sự chênh lệch lớn như vậy, nếu như đổi thành bọn họ, chắc cũng làm vậy thôi, ai mà vui nổi khi bị đối thủ của mình dùng một cái tát đập bay xuống dưới đài chứ.

Tuy không được xem một trận chiến gay cấn như hy vọng, nhưng những trận đấu sau đã thỏa mãn mọi người, làm bọn họ càng xem càng nghiện, có người đứng đầu và đứng thứ hai trên bảng xếp hạng nữa, tình hình chiến đấu rất quyết liệt.

Sau đó tới Vinh Hiên, hắn đứng thứ tư trên bảng xếp hạng, mà đối thủ là một người xếp thứ mười lăm, kết quả không có gì bất ngờ, mãi tới xế chiều mới tới trận đấu thứ hai của Lăng Tiêu.

Du Tiểu Mặc mừng rỡ nói với Tần Chương: “Tần đại ca, ngươi phải cố gắng lên nha, tuyệt đối đừng thua Lăng Tiêu đó.”

Tần Chương dở khóc dở cười, “Du huynh đệ, ngươi cũng để mắt tới ta quá rồi đó.”

Du Tiểu Mặc nói: “Đúng thế, nếu như người khác thì ta còn xem thường ấy!”

Lăng Tiêu lại gần, “Ta thì sao?”

Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm rồi nói: “Nhớ rõ đừng để Tần đại ca thua quá khó coi nha.”

Lăng Tiêu quay lại liếc nhìn Tần Chương một cái, “Được.”

Tần Chương: “…”

Sau khi trận đấu bắt đầu, Tần Chương cũng không hề nhận thua như người đầu tiên, hắn rất ngoan cường cố gắng đánh với Lăng Tiêu một hồi, sau đó thì phi xuống dưới võ đài vô cùng dứt khoát, cuối cùng cũng nhận thua.

Ngày hôm sau, kết quả giải đấu của khu một đã được công bố.

Lăng Tiêu hoàn toàn xứng đáng trở thành người chiến thắng, đứng thứ hai là người đứng đầu bảng xếp hạng, thứ ba là Vinh Hiên, tuy Tần Chương thua một trận khi đấu với Lăng Tiêu, nhưng hắn rất may mắn cũng chen chân vào được vị trí thứ chín, vừa vặn nằm trong mười người đứng đầu.

Ba người đứng đầu sẽ nhận được ban thưởng, có hai loại giải thưởng, loại thứ nhất là điểm số, còn loại thứ hai chính là các loại nguyên liệu, nhưng đa số đều chọn loại thứ nhất.

Người đứng đầu sẽ được tặng một ngàn điểm, nếu như không muốn điểm có thể chọn linh thảo, được nhiên cũng có thể chọn yêu thú, có điều Lăng Tiêu lại chọn linh thảo, bởi vì chính họ cũng có thể kiếm điểm, người đứng thứ hai và thứ ba thì lựa chọn lấy điểm số.

Vì vậy, giải đấu của khu một đã kết thúc như thế.

Nếu không phải Đằng gia và Sài gia đều bị diệt toàn quân ngay tại vòng một, thì có lẽ trận đấu sẽ đáng xem hơn.

Du Tiểu Mặc rời khỏi khán đài, hai người không trở về phòng ngay, mà đi tới khu giao dịch yêu thú.

Lần trước, sau khi ‘cứu’ được Tiểu Cầu và Miêu Cầu ra khỏi nơi này, cả hai đứa cứ nhì nhèo đòi ăn yêu yêu quả mãi, đại khái ăn một lần nghiện luôn rồi, cho nên cuối cùng Du Tiểu Mặc đành phải chịu, hứa với chúng sẽ mua.

Người thanh niên kia vẫn bán yêu thú ở vị trí lúc trước, nhưng hôm nay không còn náo nhiệt như vậy rồi, vừa nhìn thấy Du Tiểu Mặc, sắc mặt đã thay đổi ngay tắp lự.

“Không phải sự việc lần trước đã giải quyết rồi hả? Ngươi còn có chuyện gì?” Thanh niên cứ tưởng là hắn vẫn truy cứu chuyện lần trước, có chút lo lắng.

Du Tiểu Mặc lập tức nói rõ ý định của mình: “Không phải ta đến để truy cứu sự việc lần trước đâu, là thế này, lần trước sau khi mang chúng về, thì chúng cứ nhớ yêu yêu quả mãi, cho nên ta muốn hỏi, ngươi có còn yêu yêu quả không, nếu còn, có thể bán cho một ít không?”

Thanh niên lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Có, nhưng một trái yêu yêu quả có giá mười điểm, ngươi muốn mua bao nhiêu.

Yêu yêu quả coi như là một trong những đặc sản ở thâm sơn, chủ yếu là sinh trưởng ở khu vực gần biên giới, có điều bên cạnh cây yêu yêu quả luôn có yêu thú qua lại, cũng khá nguy hiểm, cho nên giá cả của yêu yêu quả không hề thấp.

Chính vì vậy, rất ít người có thể mua nổi nó, đa số là ngẫu nhiên mới mua một trái, hơn nữa yêu thú không cần ăn yêu yêu quả cũng có thể sống được.

Một trái mười điểm đúng là đắt thật.

Du Tiểu Mặc suy tư một chút, “Cho ta năm mươi trái đi.”

Thanh niên “A” một tiếng, nhìn hắn mà không tin nổi, “Ngươi thật sự muốn mua năm mươi trái?” Hắn còn tưởng người này sẽ mua vài trái là cùng, số lượng ấy vượt xa dự đoán quá nhiều.

Du Tiểu Mặc gật đầu khẳng định, “Có vấn đề gì không?”

Tuy nói là do Tiểu Cầu và Miêu Cầu đòi ăn yêu yêu quả, nhưng nếu loại quả này đã được nhiều yêu thú ưa thích như vậy, chắc đám còn lại cũng sẽ thích chứ hả, trong mắt hắn thì mua năm mươi trái đã là khá ít rồi.

“Không có không có không có…” Thanh niên lập tức lắc đầu, vẻ mặt mừng rỡ.

Bởi vì thanh niên không mang theo nhiều yêu yêu quả như vậy, cho nên Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi thẳng tới nơi ở của người nọ để lấy, thanh niên dứt khoát thu dọn sạp hàng, bán được năm mươi trái yêu yêu quả là hắn đã được lời kha khá rồi, sau khi giao dịch xong, hai người liền đi khỏi nơi ở của thanh niên.

Du Tiểu Mặc cầm một trái yêu yêu quả quan sát một lát, bề ngoài có vẻ không khác biệt gì với linh quả thông thường, có điều lớn hơn linh quả một chút, hơn nữa thịt quả còn có màu đỏ.

Nghĩ đến Miêu Cầu, khóe miệng Du Tiểu Mặc đột nhiên giật một cái, “Lăng Tiêu, anh nói Miêu Cầu có nuốt nổi một trái không?” Thể tích của Miêu Cầu bằng đúng trái yêu yêu quả trên tay hắn, thật sự là hắn rất nghi ngờ đó.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào trái yêu yêu quả trên tay Du Tiểu Mặc, nhìn qua chỗ khác rồi mới nói: “Không nên xem thường yêu thú, sức ăn của chúng rất lớn.”

Du Tiểu Mặc ngửi ngửi, hoàn toàn không hề ngửi được chút mùi thơm nào từ thịt quả, lập tức nghi hoặc, “Chẳng lẽ thứ này thật sự chỉ có yêu thú mới ngửi được, ăn ngon như vậy thật hả?” Hắn có xúc động muốn cắn một cái.

Lăng Tiêu khẽ cong khóe môi, “Em có thể thử một chút.”

Thật sự là ý kiến hay!

Hắn còn chưa từng ăn loại trái cây nào đỏ đỏ hồng hồng thế này đâu nha.

Du Tiểu Mặc lại lấy ra một trái, lau lau vài cái, rồi đưa một trái nữa cho Lăng Tiêu, cười nói: “Anh cũng thử xem.”

Lăng Tiêu không do dự, vừa nhận đã cắn một cái.

Du Tiểu Mặc hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Lăng Tiêu đáp: “Cũng không tệ lắm.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, đưa trái yêu yêu quả trên tay lên miệng rồi cắn một cái, thịt quả mới vào miệng là hắn đã nhíu mày lại rồi, run rẩy một cái, vì suy nghĩ không được lãng phí, hắn vất vả nuốt thịt quả xuống.

Lăng Tiêu hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngũ quan của Du Tiểu Mặc đều nhăn lại thành một đống, “Hơi khó ăn, hơn nữa chẳng có tí mùi vị nào cả, chẳng lẽ em xui xẻo như vậy, lấy được một trái không có vị.” Nói xong hắn liền dùng ánh mắt hâm mộ nhìn trái yêu yêu quả mới bị cắn một miếng trong tay Lăng Tiêu, biểu lộ rõ ràng đang nói, cho em ăn một miếng đi mà.

Lăng Tiêu ngừng lại, lập tức dùng hai ba miếng ăn sạch trái yêu yêu quả kia, còn chẳng chừa lại hạt.

Du Tiểu Mặc, “…”

Sau khi ăn xong, Lăng Tiêu liền vẫy vẫy tay: “Hết rồi.”

Du Tiểu Mặc lườm y, “Quỷ hẹp hòi.”

Lăng Tiêu cười cười, vô cùng thản nhiên nhận lấy ba chữ kia.

Du Tiểu Mặc khó chịu xoay người bỏ đi, Lăng Tiêu lập tức đuổi theo, thời điểm hai người trở về, Tiểu Cầu và Miêu Cầu đã được giải thoát, bởi vì mấy ngày nay hai đứa khá ngoan, cho nên Du Tiểu Mặc xem xét ở thái độ tốt đẹp đó mới thả chúng ra.

Vừa nhìn thấy chủ nhân trở về, Tiểu Cầu và Miêu Cầu lập tức nhào tới, chỉ là trên đường lại bị Lăng Tiêu dùng một ngón tay bắn về, cả hai lập tức an phận hơn.