Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 334: Trở về



Phải nghe mọi người bàn tán thì Triệu Đạt Chu mới biết được, có người dám đánh lén trong lúc quyết đấu, cũng may mà có một vị cường giả đã cứu họ, nếu không thì rất có thể hắn và Tiểu Hổ sẽ thua.

Đang lúc Triệu Đạt Chu muốn tìm kiếm người cứu mình và Tiểu Hổ, dưới đài đột nhiên vang lên một giọng nói rất hưng phấn.

“Ngũ sư huynh, bọn đệ ở đây nè.”

Giọng nói kia quen tai đến kì lạ, trong giây lát Triệu Đạt Chu bỗng trở nên ngơ ngác.

Đợi tới khi hắn nhìn thấy người đang nhiệt liệt vẫy vẫy tay với mình, Triệu Đạt Chu lập tức kích động, cũng quên triệu hồi Tiểu Manh Hổ nhà mình, vui vẻ chạy tới.

“Tiểu sư đệ, cuối cùng thì ta cũng tìm được đệ rồi.”

Triệu Đạt Chu ôm cổ Du Tiểu Mặc, kích động mức con mắt sắp rơi ra ngoài luôn, có trời mới biết quãng đường hắn chạy từ phái Thiên Tâm tới Viêm thành vất vả tới nhường nào.

Bỗng nhìn thấy huynh đệ quen thân ở nơi tha hương, Du Tiểu Mặc cũng rất vui vẻ, ôm Triệu Đạt Chu xoay quanh vài vòng, như hai đứa nhỏ. Lần này Lăng Tiêu không hề ngăn hắn thân cận với nam nhân khác, rất hiếm thấy.

Dù sao thì Lôi Thiên Đài cũng không phải là chỗ để nói chuyện, mà Triệu Đạt Chu cũng được coi là nhân vật chính của sự kiện này, không ít người đều nhìn hắn chằm chằm. Du Tiểu Mặc cũng cố kiềm chế không nói tới chuyện chính, trên đường hỏi việc kết thù với thiếu niên kia.

Thực ra nguyên nhân của chuyện này có thể coi như Triệu Đạt Chu tự khơi lên, nhưng không hẳn là do hắn gây sự toàn bộ quá trình.

Đây là lần đầu tiên Triệu Đạt Chu và Tiểu Manh Hổ tới một tòa thánh lớn như vậy, đương nhiên là chấn động cực kỳ, Tiểu Mạnh Hổ cũng cảm thấy hứng thú, một người một thú ôm tâm trạng thật hưng phấn đi dạo, kết quả là Tiểu Manh Hổ vô tình đụng vào gã thiếu niên kia, còn dây mấy thứ bẩn thỉu lên y phục của hắn.

Kết quả chắc ai cũng đoán được rồi, thiếu niên kia là một kẻ không dễ dàng bỏ qua, Triệu Đạt Chu đã nói xin lỗi nhưng gã vẫn không chịu, còn đòi bạy dỗ Tiểu Manh Hổ, Triệu Đạt Chu liền tức giận, vì vậy có màn quyết đầu ở Lôi Thiên Đài này.

Cũng may mà sự việc đã được giải quyết, đám người nọ bị bọn họ coi thành việc nhỏ xen giữa.

Một đoàn người vội vã chạy về khách sạn, vì đây là việc tư, cho nên Cao Dương và đồng đội của y cùng tạm biệt rồi quay về học viện Đạo Tâm.

Đóng cửa lại, Du Tiểu Mặc còn nhờ Lăng Tiêu tạo một tầng kết giới bên trong và bên ngoài phòng, đề phòng có kẻ nghe lén.

Kết quả bị Lăng Tiêu tặng cho một cái nhìn khinh bỉ.

“Ngũ sư huynh, huynh tranh thủ thời gian kể cho đệ nghe một, đến cùng thì phái Thiên Tâm sao rồi? Có phải Diệp sư thúc phái huynh tới không?” Du Tiểu Mặc vừa mở miệng đã tuôn ra một đống câu hỏi.

Triệu Đạt Chu biết tiểu sư đệ đang lo lắng, hắn cũng đang chuẩn bị nói chuyện này đây, lúc này mới chậm rãi giải thích: “Tạm thời thì phái Thiên Tâm không có chuyện gì, ngươi không cần lo lắng, đúng là Diệp sư thúc phái ta tới đây.”

Thực ra người hợp với việc này nhất phải là Phương Thần Nhạc, bởi vì tâm tư của hắn rất kín đáo, chỉ là một năm trước cả Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm đều rời phái Thiên Tâm đi du lịch rồi, cũng chẳng biết bao giờ mới trở về.

Diệp Hàn lại không thể tùy tiện phái một người nào đó đi tìm Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, bởi vậy đành phải chọn người bình thường thân cận nhất với Du Tiểu Mặc và Triệu Đạt Chu.

Triệu Đạt Chu cũng không làm Diệp Hàn thất vọng, vừa biết Du Tiểu Mặc có khả năng gặp nguy hiểm, liền nhận nhiệm vụ này ngay không hề chần chừ, cũng không hề hỏi nguyên nhân, nhưng Diệp Hàn có nói cho hắn biết một ít về tình hình hiện nay.

Du Tiểu Mặc phát hiện Lăng Tiêu đã đoán trúng phóc đầu đuôi sự việc, liền hỏi: “Thế, tin tức chúng ta đang ở học viện Đạo Tâm, là Diệp sư thúc nói ra sao?”

Thần kinh của Triệu Đạt Chu cũng không thô tới vậy, vừa nghe lời này đã biết Du Tiểu Mặc đang suy nghĩ gì.

Triệu Đạt Chu nói: “Đúng là Diệp sư thúc nói, nhưng ngươi đừng trách ông, ông cũng vì phái Thiên Tâm thôi, thực lực của những kẻ đó quá mạnh mẽ, nếu không nói, phái Thiên Tâm chỉ có kết cục bị diệt.”

Du Tiểu Mặc khó chịu: “Vậy ông không nghĩ cho bọn đệ sao?”

Triệu Đạt Chu đột nhiên cười hì hì: “Diệp sư thúc nói các ngươi sẽ không sao đâu.”

Thực ra thì từ đầu Triệu Đạt Chu cũng không tin, bởi vì những kẻ kia quá lợi hại, ngay cả chưởng môn và đại chưởng lại cũng không đánh lại được, nhưng hiện tại thấy hai người chẳng hề hấn gì, lập tức tin tưởng lời nói của Diệp Hàn.

“Lời này có ý gì?” Câu này là do Lăng Tiêu hỏi.

Triệu Đạt Chu nhìn nhìn Lăng Tiêu, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao tiểu sư đệ lại đi cùng với người này, nhưng đã là lựa chọn của Du Tiểu Mặc, hắn cũng không thể nói gì hơn, với lại sự thật đã chứng minh, nếu như không có y ở cạnh tiểu sư đệ, có lẽ bây giờ tiểu sư đệ chẳng thể bình yên vô sự được rồi.

“Diệp sư thúc nói, thực lực của ngươi còn mạnh hơn mấy kẻ kia, hơn nữa các ngươi còn ở trong học viện Đạo Tâm, dù những kẻ kia có lợi hại đến đâu, cũng không dám chống lại học viện Đạo Tâm, cho nên dù ông nói hành tung của các ngươi cho chúng biết, thì chúng cũng chẳng thể làm gì các ngươi.”

“Ông ta cũng tự tin quá nhỉ.” Lăng Tiêu khẽ cong khóe miệng.

Thực ra mà nói thì Diệp Hàn là một người không thể khinh thường, ông ta mới là người thích hợp đứng đầu một phái, nhưng đáng tiếc là chí của Diệp Hàn không ở chỗ này, nếu không chắc cũng chẳng đến lượt Chu Bằng làm chưởng môn.

Du Tiểu Mặc không muốn thừa nhận cũng không được, cách làm của Diệp Hàn lần này rất đúng đắn, vừa thẳng thắn báo cho bọn họ tiếp có người muốn gây bất lợi cho họ, lại có thể bảo đảm an toàn cho phái Thiên Tâm, một mũi tên trúng hai con chim.

Tuy ký ức về phái Thiên Tâm của Du Tiểu Mặc có một nửa thật không tốt, nhưng phái Thiên Tâm bây giờ đã không còn là phái Thiên Tâm của trước kia nữa rồi, hắn cũng không hy vọng phái Thiên Tâm bị diệt.

“Còn nữa, Diệp sư thúc nhờ ta chuyển cho các ngươi mấy câu.” Triệu Đạt Chu lại nói: “Diệp sư thúc nói, những người kia sẽ tìm tới phái Thiên Tâm, rất có thể là liên quan tới quê quán của người thôn Đào Hoa, còn nữa, cái người cùng quê với ngươi Giang Lưu ấy, sau khi sự kiện kia xảy ra thì không thấy tăm hơi của hắn đâu, Diệp sư thúc còn nói, nếu như ngươi muốn biết chân tướng, tốt nhất nên tới thôn Đào Hoa một chuyến, nói không chừng có thể tìm được chân tướng.”

Du Tiểu Mặc sâu sắc nhận ra, quả nhiên vẫn phải trở về một chuyến rồi.

Lăng Tiêu thì không có cảm xúc gì đặc biệt, y cũng không phản đối việc trở về, hơn nữa đúng là phải tìm hiểu chuyện này rõ ràng, nếu không thì bọn họ sẽ chẳng thể biết rõ mục đích thực sự của đám người kia là gì.

“Sao Giang Lưu lại biến mất?”

Bỗng dưng nghe lại cái tên quen thuộc này, ký ức của Du Tiểu Mặc cũng được khơi gợi lên một chút, đương nhiên, cũng là không tốt.

Triệu Đạt Chu lắc đầu, “Không biết, cứ đột nhiên biến mất.” Hắn không có ấn tượng gì với Giang Lưu, sau khi Giang Lưu mất tích thì phái Thiên Tâm cũng có phái người đi tìm, nhưng không tìm được.

Du Tiểu Mặc không có thiện cảm với Giang Lưu, chỉ là tò mò một lát, cũng không hỏi gì thêm, vì kế họach hôm nay, việc cần làm là phải mau mau xin nghỉ để trở về một chuyến, phải biết được đầu đuôi câu chuyện, bọn họ mới có thể đối phó được với vấn đề tiếp theo.

Sau đó, vì Du Tiểu Mặc lo lắng cho Triệu Đạt Chu, liền để Lăng Tiêu đưa hắn vào không gian, tạm thời thì Du Tiểu Mặc không tiện để lộ không gian của mình cho Triệu Đạt Chu biết, không phải là sợ Triệu Đạt Chu sẽ nói ra, mà sợ bị kẻ khác biết, sẽ gây tai họa cho hắn.

Triệu Đạt Chu cũng muốn biết không gian của cường giả là cái dạng gì, lập tức đồng ý để bọn họ đưa mình vào không gian lúc chuẩn bị quay về học viện Đạo Tâm.

Sau khi nói chuyện xong, Du Tiểu Mặc và Triệu Đạt Chu còn đi ra ngoài dạo một vòng.

Bản thân hắn cũng không rành về Viêm thành cho lắm, hai người hưng phấn suốt một ngày mới chịu thôi.

Phải biết, người khác cũng giám sát bọn họ nguyên một ngày.

Mãi tới khi Du Tiểu Mặc chuẩn bị trở về học viện Đạo Tâm, những kẻ kia mới chịu thu tay lại, cường giả của học viện Đạo Tâm quá nhiều, thám tử của chúng cũng không lọt vào được.

Chỉ là sau khi bọn họ rời khỏi khách sạn, căn phòng của dtc bị người khác xông vào, nhưng bọn chúng đã chẳng thể thấy người mình muốn tìm nữa rồi.

“Đáng giận!” Thiếu niên hung hăng vỗ bàn, chất lượng của cái này này không tệ nhưng chẳng thể chịu nổi lực của cú đánh ấy, một tiếng ‘Ầm’ vang lên, vỡ làm đôi.

Gã trung niên nói: “Thiếu gia, đừng tức giận, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại món nợ kia, chỉ là không ngờ bọn chúng lại là người quen.”

Thiếu niên âm tàn nói: “Đúng vậy, càng dễ giải quyết luôn một thể.”

Lại nói tới Du Tiểu Mặc vừa trở lại học viện Đạo Tâm, hai ngày nghỉ không đủ cho một chuyến đi, vậy nên hắn phải đi xin, vì được thông qua nhanh chóng, hắn tới tìm lão đầu.

Lão đầu là một trong những vị bề trên của học viện, chỉ cần lão gật đầu, Du Tiểu Mặc cũng chẳng cần sự cho phép của người khác nữa rồi.

Vì có thể để lão đầu đồng ý, Du Tiểu Mặc cố ý đợi đến một ngày đẹp trời, khi nhân cách thứ nhất xuất hiện mới mở lời xin nghỉ phép quay về thu xếp việc nhà.

Nhân cách thứ nhất dễ tính hơn nhân cách thứ hai nhiều lắm, sau khi biết rõ hắn có việc lập tức phê chuẩn cho nghỉ phép, gọn gàng linh hoạt tới nỗi làm Du Tiểu Mặc mừng phát khóc, quả nhiên hắn vẫn yêu thích nhân cách thứ nhất hơn nhiều nhiều.

Phong Trì Vân và Đồng Việt Húc biết hắn phải đi xa một thời gian ngắn, còn cố ý chạy tới trước một ngày để tạm biệt, kết quả là, khi bọn họ nhìn thấy tu vi cấp tám của hắn, cả hai yên lặng quay lưng đi.

Đường Ngọc Lân không tới, hắn còn đang ở trong Sở Tu Luyện, phải gọi là mất ăn mất ngủ luôn.

Suýt nữa thì Bách Lý Thiên Dật đã phát điên, tuy giải quyết được tật xấu lười tu luyện, nhưng lại xuất hiện thêm một tật xấu khác, nếu không ngồi lì ở Sở Luyện, thì là ngồi lì ở Núi Trọng Lực, làm bọn họ thật nhiều ngày chưa có lên giường rồi á. Phải biết, sau khi hưởng qua tư vị mất hồn kia, muốn ăn chay là một việc quá khó khăn.

Một buổi sáng vào hai ngày sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng lên đường rời khỏi học viện Đạo Tâm.

Mãi tới khi xác định không có ai theo dõi họ, Lăng Tiêu mới đưa Triệu Đạt Chu ra khỏi không gian.

“Sau này ta sẽ không bao giờ vào không gian nữa.”

Đây là câu nói đầu tiên sau khi Triệu Đạt Chu ra ngoài, hắn bị bứt rứt tới nỗi cả khuôn mặt đều đỏ bừng, bởi vì hắn cứ tưởng không gian phải có gì đó thần kỳ lắm chứ, ai dè chẳng có gì hết.

Du Tiểu Mặc nhìn hắn một cái, “Huynh có muốn vào cũng chẳng còn cơ hội.”

Triệu Đạt Chu cứng họng.