Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 558: Nâng giá ào ào



Dùng ba trăm triệu để mua một viên nội đan cấp mười hai vẫn lời lắm.

Người chủ trì nghĩ như vậy, nhưng giờ gã chỉ muốn không có thứ gì bị tồn đọng trên tay gã là được, ai quan tâm giá tiền là bao nhiêu, dù sao cũng không phải gã mang nội đan này ra đấu giá.

Du Tiểu Mặc cảm thấy nếu đã biết nội đan này là huynh đệ của Lam Cầu, hắn cũng không muốn để người khác mua nó, nhất là đối tượng kia chính là Du Chấn Thiên, dù sao bọn hắn và gia tộc Xích Huyết đã tới tình trạng không chết không xong rồi, đắc tội thêm lần nữa cũng thế, chẳng lẽ lão định nhào tới giết hắn sao?

Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt kiên định nhìn Lăng Tiêu, há miệng: “Em…”

Lăng Tiêu ném cho hắn hai chữ: “Mua đi.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Lại nữa rồi, tâm linh tương thông thật là đáng ghét quá đi mà, ít nhất cũng phải để hắn nói hết lời đã chứ.

Du Tiểu Mặc dùng danh nghĩa cá nhân đưa giá vào trong bảng tinh thạch, lâu lắm hắn mới hào phóng thế này đấy, hắn thừa nhận hắn muốn nhìn xem biểu lộ của Du Chấn Thiên, dù sao trên huyết thống thì bọn họ chính là bác cháu đó.

Người chủ trì thấy Du Tiểu Mặc ra giá, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng, “Số mười lăm ra giá bốn trăm triệu.” Sau đó gã lại nhìn về phía Du Chấn Thiên.

Nét mặt Du Chấn Thiên không thay đổi, nhưng hai mắt lại cực kỳ âm u.

Lại nghe thấy con số mười lăm quen thuộc kia, đầu tiên mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại lộ ra biểu lộ đã hiểu rõ, họ biết rồi nhé.

Nâng giá ác ý, mục đích là muốn làm gia tộc Xích Huyết chảy máu nhiều nhiều ấy mà.

Du Chấn Thiên bình tĩnh tăng giá, bốn trăm triệu đã biến thành bốn trăm năm mươi triệu.

Lúc này đã không có thế lực nào muốn gia nhập cuộc tranh giành này nữa, xem tư thế của Du Chấn Thiên thì có vẻ đã quyết phải mua được viên nội đan này, hơn nữa họ cũng không cần lo lắng Du Chấn Thiên sẽ dễ dàng có được viên nội đan này.

Còn phải nói, kẻ thù của lão đang nâng giá đầy ác ý kia kìa.

Du Tiểu Mặc bỏ qua ánh mắt u ám của Du Chấn Thiên, lại để tay lên bảng tinh thạch, ngẫm nghĩ một lát liền mạnh tay hơn.

Ánh mắt người chủ trì càng ngày càng sáng, lên tiếng: “Số mười lăm ra sáu trăm triệu, có người ra giá cao hơn không?”

Du Chấn Thiên đen mặt.

Toàn bộ phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh.

Họ cũng cảm nhận được ác ý từ phía Du Tiểu Mặc, xem ra hắn rất hận gia tộc Xích Huyết, mặc dù đa số không hiểu rõ về ân oán giữa hắn và gia tộc Xích Huyết, nhưng nọ đều biết sự thật không phải như những gì gia tộc Xích Huyết đã tuyên bố.

“Muốn chết đó hả?

“Cái tên Du Tiểu Mặc này to gan quá, hắn không sợ người ta đột nhiên buông tay đẩy hắn vào hố sao?”

“Ta thấy hắn đang đinh ninh rằng Du Chấn Thiên sẽ không bỏ cuộc.”

“Chưa chắc, nếu Du Chấn Thiên ép quá, có lẽ hắn cũng phải bỏ cuộc thôi.”

“Bây giờ phải xem ai trong hai người này nhận thua trước.”

“Đợi Du Chấn Thiên bỏ cuộc, chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ bị Hắc Tri Chu lột da hủy cốt.” Một vị huynh đài mang nét mặt hả hê, đa số cũng có cùng suy nghĩ giống hắn, đều không cho rằng trong tay Du Tiểu Mặc có đủ linh tinh.

Sắc mặt Du Chấn Thiên đã tái xanh, ra giá lần thứ ba, sáu trăm triệu đã vượt qua giá trị của nội đan rất nhiều, lão không thể tăng giá quá cao, đành phải báo một cái giá vừa chừng, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, như đang nói ‘Có gan thì ngươi cứ tăng giá nữa đi’.

Du Tiểu Mặc nhích nhích về phía Lăng Tiêu, để y chia sẻ bớt áp lực, sau đó tiếp tục tăng giá không chút do dự, từ sáu trăm hai mươi triệu lên sáu trăm năm mươi triệu.

Thời điểm người chủ trì hô cái giá này, Du Chấn Thiên đứng phắt dậy, uy áp từ cường giả Thánh cảnh bảy sao đánh thẳng về phía Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, thanh thế to lớn, không chút lưu tình.

Trong đấu giá hội của Hắc Tri Chu, chỉ cần không trực tiếp động thủ, vẫn có thể dùng khí thế để áp bức người khác, cho nên bọn hắn không can thiệp.

Không đợi Lăng Tiêu đáp trả, một luồng khí thế không thua gì Du Chấn Thiên đột nhiên phóng ra từ bên cạnh họ, chặn đứng công kích của Du Chấn Thiên, hai luồng khí thế này làm cho cả phòng đấu giá chìm trong cảm giác áp bách.

Người ra tay đúng là Phó Thương Khung.

Mọi người vốn sững sờ, chợt nghĩ đến tuyên bố của Thương Minh từ nửa tháng trước, quả nhiên không nói ngoa, xem ra Thương Minh đã quyết tâm bảo vệ Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rồi.

“Du Chấn Thiên, ngươi là trưởng bối đấy, lại thẹn quá hóa giận ra tay với hai tiểu bối sao, đây không phải là phong phạm của cường giả đâu, chẳng lẽ ngươi là người không chịu được khi thấy người ta hơn mình hả?” Phó Thương Khung cười vang, lời nói mang theo đả kích mạng mẽ.

Du Chấn Thiên tức giận nói: “Phó Thương Khung, nếu ngươi nhất định muốn bảo vệ chúng thì chính ngươi sẽ trở thành kẻ địch của gia tộc Xích Huyết, vì hai tên kia, ngươi nhất định phải khơi mào chiến tranh giữa gia tộc Xích Huyết và Thương Minh sao?”

“Du Chấn Thiên, hôm nay ta sẽ tuyên bố tại đây, ta nhất định phải bảo vệ họ, dù phải trở thành địch với gia tộc Xích Huyết, muốn động tới họ phải qua cửa ải của ta.” Giọng nói của Phó Thương Khung hoàn toàn bình tĩnh, chẳng hề giống tuyên ngôn, mà như đang nói chuyện phiếm.

Sắc mặt Du Chấn Thiên âm u khó đoán, mặt xanh mét, hô ba chữ “được” liên tục, “Phó Thương Khung, Du Chấn Thiên ta nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.”

Nói xong liền thu uy áp.

Phó Thương Khung không để lời nói của lão ở trong lòng, từ lúc đáp ứng yêu cầu của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, ông đã dự tới cảnh tượng này, mặc dù chiến tranh giữa Thương Minh và gia tộc Xích Huyết xảy ra sớm hơn ông dự đoán, nhưng vì tiểu đồ đệ, ông cam tâm tình nguyện!

Hai luồng uy áp tản ra, mọi người bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thực lực của cường giả Thánh cảnh bảy sao quả là khủng khiếp, chỉ uy áp thôi mà họ đã chịu không nổi.

Sau đó, Du Chấn Thiên hành động như vò đã mẻ thì cho nó sứt luôn, ném ra một cái giá trên trời – bảy trăm triệu, mọi người hiểu, đây cũng là lần ra tay cuối cùng của Du Chấn Thiên.

Đám đông nhao nhao nhìn về phía Du Tiểu Mặc, rốt cuộc là hắn quyết nhổ lông trên người hổ dữ, hay là sẽ bỏ cuộc như vậy?

Du Tiểu Mặc không để mọi người chờ đợi quá lâu, hắn rất không thức thời tăng thêm hai mươi triệu, mặc dù mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm triệu, nhưng hắn không muốn người khác cho rằng hắn có ý định mua viên nội đan, cho nên liền bỏ thêm hai mươi triệu kia.

Sau đó hắn đã được toại nguyện khi chọc giận Du Chấn Thiên và người chủ trì.

Người chủ trì có cùng suy nghĩ với đám đông, không ai cho rằng trên người Du Tiểu Mặc có bảy trăm hai mươi triệu linh tinh, cử động này của hắn chẳng khác nào đang ném bảy trăm triệu của Hắc Tri Chu vào sọt rác, hơn nữa nội đan của Tham Lang đành phải tồn lại rồi, nếu rơi vào trong tai Thất Tội thú, Hắc Tri Chu sẽ có thêm thật nhiều phiền toái.

Bây giờ Hắc Tri Chu không thể bại lộ thực lực.

Thấy mình đã mua được nội đan, cả khuôn mặt Du Tiểu Mặc đều trùng xuống, nét mặt khó đoán không biết là đang nghĩ gì, mọi ngươi cảm thấy hắn đã hối hận.

Về sau người đấu giá liên tục đưa ra mấy món bảo bối áp trục, có công pháp và kỹ pháp đỉnh cấp, cũng có linh đan và đơn thuốc thải cấp, đặc biệt là rất đa dạng, làm các thế lực lớn tranh đến ngươi chết ta sống, còn Tứ Linh chỉ cạnh tranh chủ yếu hai món cuối cùng.

Có người vui, cũng có người buồn.

Dù sao vật phẩm cũng chỉ có ngần ấy, không phải thế lực nào cũng được như nguyện.

Thời điểm Du Chấn Thiên tham gia đấu giá những món khác, Du Tiểu Mặc không hề châm ngòi thổi gió nữa, ai cũng tưởng hắn đã sợ.

Thời khắc khẩn trương đến rồi đi như sóng sau xô sóng trước, mọi người chẳng được thư giãn quá lâu, bởi vì cuối cùng cũng tới kiện vật phẩm áp trục cuối cùng, cũng là báu vật từ viễn cổ mà Du Tiểu Mặc thấy trên giấy mời, không có giới thiệu cụ thể.

“Kế tiếp chính là món bảo bối áp trục cuối cùng…” Theo lời người chủ trì truyền ra, trên bàn đấu giá xuất hiện một chiếc khay được phủ bởi vải đỏ, nhìn cũng không tưởng tượng ra được hình dạng của nó.

Người chủ trì lật tấm vải đỏ lên, trên khay xuất hiện một tấm da dê màu nâu, rất giống đơn thuốc, cố ý đặt đơn thuốc ở cuối cùng, chẳng lẽ là đơn thuốc thải cấp tứ hoặc ngũ phẩm?

Đám đông nuốt nước miếng, nếu là thật thì cũng đáng được đặt cuối cùng lắm.

Người chủ trì nói: “Ta biết có lẽ mọi người sẽ cho rằng đây là đơn thuốc, nhưng rất tiếc khi bảo thông báo với các vị, đây không phải là đơn thuốc, nhưng ta tin sau khi mọi người biết rõ sự thật về nó, nhất định sẽ cảm thấy lần này không hề uổng phí.

Lúc này, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không nghe lọt tai những lời gã nói, thân là một người sở hữu ba tấm da dê giống như đúc, hắn sẽ không bao giờ nhận lầm thứ này, chắc chắn đây chính là miếng bản đồ cuối cùng hắn vẫn còn thiếu, món đồ này, hắn nhất định phải có.

Trong lòng Du Tiểu Mặc thầm nghĩ: Cha hờ à, cha đúng là phúc tinh của con đấy, đợi sau khi con mua được tấm da dê này, con sẽ đối xử với cha tốt hơn.

Nghĩ vậy, hắn hồi hộp giật giật tay áo Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu kéo tay áo lại, “Ta biết rồi.”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, “Anh biết em muốn nói gì hả?” Hắn vẫn chưa nói gì cơ mà, hắn không tin lần này Lăng Tiêu có thể đoán được suy nghĩ của mình.

Lăng Tiêu im lặng.

Du Tiểu Mặc nói: “Thực ra em muốn nói, đợi lát nữa anh nên kiềm chế một chút, đừng quá xúc động, cứ để em, vậy nha.”

Lăng Tiêu: “…”

Kết quả chứng minh người xúc động chính là Du Tiểu Mặc.

Trên đài đấu giá, mọi người đã thảo luận ầm ĩ về những gì có trong tấm da dê, thực ra cũng chỉ có một câu: “Đây là một tấm bản đồ kho báu lưu truyền từ viễn cổ, bình thường các loại đồ vật từ viễn cổ nếu không bảo trân bảo tuyệt thế, thì chính là các loại động phủ.”

Trải qua sự xem xét của Hắc Tri Chu, họ chỉ có thể phát hiện địa hình được vẽ trên tấm bản đồ nằm ở vùng phía nam của Đông Châu, bởi vì còn thiếu ba mảnh nữa, cho nên không thể xác định được vị trí cụ thể, có điều nếu ở vùng phía nam của Đông Châu, đã đoán được đại khái trong kho báu cất giấu cái gì rồi.

Ở thời viễn cổ, tình hình của Đông Châu khác hoàn toàn với hiện tại.

Lúc ấy chưa phát sinh cuộc đại chiến giữa yêu thú và loài người, rất nhiều cường giả chưa ngã xuống, mà Đông Châu lại là nơi nổi tiếng vì linh khí đậm đặc nhất đại lục Thông Thiên, nghe nói có một dãy núi khổng lồ ngăn cách Đông Châu với bên ngoài, đó cũng là nguyên do vì sao Đông Châu là nơi sinh ra rất nhiều cường giả đỉnh cao.

Sau đại chiến, Đông Châu lúc trước đã thay đổi hoàn toàn, không hiểu vì sao linh khí nơi này còn mong manh hơn cả bên ngoài, không những thế, số lượng đan sư càng ngày càng ít.

Dù là vậy, nhưng không ai có thể thay đổi được sự thật: Đông Châu đã từng là thế giới của cường giả, nếu bản đồ kho báu thật sự chỉ về Đông Châu, vậy thì 99% là đồ tốt, nói không chừng là động phủ của vị cường giả tiền bối nào để lại từ thời viễn cổ cũng nên.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của mọi người đã trở nên kích động.

Mấy trò như truy tìm kho báu này luôn là hoạt động giải trí khiến người ta nóng lòng nhất.

Người chủ trì thấy bầu không khí đã thay đổi, thở phào một tiếng đồng thời tuyên bố: “Giá khởi điểm là hai trăm triệu, mọi người có thể ra giá.”

Dù tấm da dê là vật phẩm cuối cùng, nhưng do giá trị không thể nào ước lượng được, cho nên giá khởi điểm của nó thấp hơn mấy vật phẩm phía trước, mức giá này sẽ làm cho tất cả các thế lực lớn cảm thấy chấp nhận được.

“Số mười lăm ra giá năm trăm triệu, có ai ra giá cao hơn không?”

Giọng điệu kích động đi kèm chút nghiến răng nghiến lợi của người chủ trì bỗng nhiên vang lên.

Toàn bộ hội trường bị bao phủ bởi sự yên tĩnh.

Lại là số mười lăm!

Mọi người thấy Du Tiểu Mặc bày ra thái độ không liên quan đến mình, như đang nói ‘Ta chỉ muốn giúp các ngươi nâng giá cao cao một chút thôi mà, dù sao sớm muộn gì cũng tăng lên, không cần cảm tạ ta đâu!’

Có mấy người đã bắn ra ánh mắt muốn phun lửa.

Trong mấy món vật phẩm áp trục phía trước, Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc đều không mua được gì, bây giờ họ đang có hứng thú không nhỏ với tấm bản đồ này, ai ngờ chưa bắt đầu đã bị Du Tiểu Mặc tăng một lèo lên tới năm trăm triệu.

“Chắc chắn tên oắt này đang cố ý.” Cơ Nhuế cắn răng nghiến lợi rít lên, nàng đang chuẩn bị ra giá, ai ngờ chết yểu.

Những người khác cũng nghĩ thế.

Bầu không khí im lặng vài giây, lại bắt đầu sôi nổi, nhưng từ đầu đến cuối không có ai tham dự cạnh tranh ngay, bảo họ bỏ năm trăm triệu ra mua một tấm bản đồ không rõ nội dung, làm gì có ai hào phóng như vậy.

Trong giây lát, ngoại trừ giá cả bị Du Tiểu Mặc tăng vọt lên, hoàn toàn không có ai tiếp tục ra giá.