Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 682: Vén màn bí mật



Trong khu rừng rậm, khắp nơi đều là chim bay thú chạy.

Một trận gió thổi qua, trong nháy mắt đã có hai bóng người hiện ra từ hư vô, một người mặc một bộ đồ đen che kín từ đầu đến chân, dường như bộ đồ này còn có khả năng ngăn cản sự thăm dò của kẻ khác.

Lăng Tiêu tránh ra khỏi người nọ, ánh mắt sắc bén đảo qua người áo đen, sau đó bình tĩnh thu hồi ánh mắt, ngồi xếp bằng xuống dưới mặt đất, bắt đầu khôi phục thương thế, nếu đã ra tay cứu y, y cũng không cần lo lắng đối phương sẽ thừa cơ đánh lén mình.

Người áo đen không nói một lời, chỉ im lặng nhìn Lăng Tiêu, như thể người vừa cứu y thoát chết không phải là mình, trong ánh mắt kia còn mang theo sự chuyên tâm khó phát hiện.

Không biết qua bao lâu, trong không gian chợt vang lên giọng nói rất trầm, như thể đang đè nén điều gì đó, “Ngươi không tò mò ta là ai, vì sao ta lại cứu ngươi à?”

Rất lâu sau Lăng Tiêu cũng không đáp lại, phải hơn nửa canh giờ nữa, y mới mở mắt, nghênh tiếp ánh mắt – thứ duy nhất trên mặt người nọ không bị áo đen che kín, bình tĩnh đáp: “Đúng là rất tò mò, ông nói đi.”

Người áo đen: “…”

Bị y đáp lại như vậy, người áo đen cảm thấy không thể nào mở lời một cách sảng khoái được, quả nhiên vị kia nói không sai mà, tính cách tên nhóc này có chỗ thiếu hụt.

Người áo đen cân nhắc một chút: “Bây giờ vẫn không thể nói cho ngươi biết…”

Lăng Tiêu cắt ngang: “Thế thì ông không cần lên tiếng nữa.”

Người áo đen: “…”

Thực ra không phải thiếu hụt một chút đâu, mà là một đống.

Lăng Tiêu đứng lên, phủi phủi lá cây dính trên người, quay đầu thong dong bình tĩnh nhìn người nọ: “Nếu như không có chuyện gì khác, ta phải đi, bây giờ phu nhân nhà ta đang tìm ta.” Nói xong y quay người rời khỏi.

“Khoan đã.” Người áo đen lập tức gọi y lại, tên nhóc này đúng là vô tình, sớm biết thế, lúc trước…

Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu lại, không phải vì người nọ gọi, mà là đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu nói: “Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên nói cám ơn ông, nếu không nhờ ông đột nhiên xuất hiện cứu ta, chắc bây giờ ta không chỉ bị thương nhẹ, mà là rất nặng, cho nên vô cùng cảm tạ ông.”

Sau đó y tiếp tục đi lên phía trước.

“Tiểu tử thúi, ngươi đứng lại cho ta!” Có vẻ người áo đen không thể nhịn được nữa, nhưng khi nói tiếp giọng điệu lại mang theo chút bất đắc dĩ, “Tuy nói ngươi đã là người lớn, nhưng sao tính cách lại không đáng yêu như vậy, A Cổ còn nói với ta dung mạo của ngươi rất đẹp, nhưng ta chỉ thấy cũng thường thường tạm được thôi, sao phu nhân của ngươi có thể chịu được tính cách ngươi thế?”

“Phu nhân nhà ta thông minh hơn ông.” Lăng Tiêu trả lời.

Người áo đen hừ lạnh một tiếng, giọng nói không còn vẻ trầm thấp đè nén nữa, ngược lại tràn ngập phí phách và nam tính, chỉ cần nghe giọng nói này thôi cũng có thể tưởng tượng ra người này là một nam nhân anh tuấn bá đạo khôi ngô đến mức nào, “Rõ ràng ngươi đã đoán được ta là ai, còn cố ý nói thế để kích ta, đúng không?”

Rốt cục Lăng Tiêu cũng quay người lại, khóe miệng giữ nguyên nụ cười xấu xa: “Con chỉ phối hợp với ngài mà thôi, chẳng lẽ đây không phải là kết quả ngài muốn? Vậy thì lần sau nhớ nói sớm một chút, thân là con của ngài, con sẽ phối hợp toàn lực, cho ngài chơi tận hứng mới thôi.”

Lân Minh không những không giận mà còn cười, ông cứ tưởng rằng tiểu tử này không biết nhiều, bây giờ xem ra, ông phải thay đổi sự hiểu biết về y rồi, tiểu tử này còn biết nhiều hơn ông nghĩ.

“Làm sao con đoán được là ta?”

“Mấy việc này còn phải đoán sao?” Lăng Tiêu lơ đễnh hỏi ngược lại, có vẻ trong lòng y, vấn đề này bình thường tới nỗi chẳng đáng để nhắc tới.

Lân Minh không trông cậy vào sự ngoan ngoãn của Lăng Tiêu, chỉ hơi xuống nước một chút: “Con nói như thể ta không biết ấy, cứ nói thử xem.”

Lăng Tiêu cười nhạo nhìn ông, giống như đang ám chỉ, ngài cũng có biết đâu, tuyên bố đường hoàng như vậy mà không ngượng à, còn chẳng bằng phu nhân nhà y nữa.

Lân Minh hiểu hàm nghĩa của nửa câu đầu, nửa câu sau thì không biết, nhưng cũng may là da mặt ông dày, vì vậy thản nhiên đón nhận sự khinh bỉ và cười nhạo của y, về điểm này thì cha con hai người giống nhau lắm cơ.

Lăng Tiêu giải thích: “Người có thể cứu con khỏi tay Thông Thiên Đế và Lân Thiếu Dật, tối thiểu cũng phải có tu vi bảy sao, đại lục Thông Thiên này có bao nhiêu cường giả Thánh cảnh bảy sao con đều rất rõ, nhưng mà rất không may, con đều không quen biết những cường giả này, họ cũng không có lý do gì để cứu con, ban đầu con nghĩ rất có thể là Kỳ Lân chủ, nhưng rồi lại lập tức hủy bỏ kết luận ấy.”

“Vì sao?” Lân Minh hỏi.

“Con nhớ Cổ thúc đã từng kể cho con nghe một chuyện về Kỳ Lân chủ, Kỳ Lân chủ là cường giả duy nhất trong Tứ Linh còn sống sót sau đại chiến viễn cổ, nhưng ông ta bị nội thương rất nghiêm trọng, cho nên sau khi đại chiến kết thúc, Kỳ Lân chủ bắt đầu bế quan, cho đến bây giờ, số lần ông ta xuất quan cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không ai biết đến cùng thương thế của ông ta đã khỏi chưa, kể cả Lân Thiếu Dật, đúng không?” Lăng Tiêu liếc mắt nhìn Lân Minh, hỏi ngược lại.

“Cũng bởi như vậy nên con mới kết luận ta không phải là Kỳ Lân chủ, hình như kết luận này quá chủ quan?” Lân Minh nhíu mày, có vẻ không hài lòng với đáp án này.

“Đương nhiên là không phải!” Lăng Tiêu nhìn ông, như cười như không, “Đây chỉ là nghi ngờ ban đầu của con thôi, thứ làm con thực sự cảm thấy kỳ quái, là thái độ của Kỳ Lân chủ đối với con.”

Nghe nói thế, Lân Minh cũng hiểu được đại khái.

Lăng Tiêu nói tiếp: “Tứ Linh rất xem trọng huyết mạch thuần khiết, con đã điều tra rất nhiều tư liệu, thậm chí ở Kỳ Lân tộc việc này còn nghiêm trọng hơn, về sau có người nói cho con biết một sự kiện, đây mới là mấu chốt.”

Kỳ Lân chủ là người đứng đầu Kỳ Lân tộc, gánh vác trách nhiệm giúp Kỳ Lân tộc sinh sôi nảy nở, thời kì đại chiến viễn cổ nổ ra, đối với sự xuất hiện của người trong truyền thuyết Tứ Linh, Kỳ Lân chủ chính là người tỏ thái độ đầu tiên, ông ta không công nhận cường giả có huyết mạch Tứ Linh kia, thậm chí có thể nói là căm hận, chứng cớ thẳng thắn nhất chính là thương tích của Kỳ Lân chủ.

Kỳ Lân chủ bị thương không phải do Thông Thiên Đế đầu tiên, mà là bị người kia làm cho trọng thương, chỉ vì Kỳ Lân chủ không phục, không cho phép người kia thống lĩnh Tứ Linh, liền đi khiêu khích, kết quả là Kỳ Lân chủ cũng không phải là đối thủ của người nọ.

Vì thế muốn nói ai thống hận truyền thuyết Tứ Linh nhất, nếu Kỳ Lân chủ tự nhận số hai thì chẳng ai dám nhận số một, nhưng chuyện này là một bí mật, người biết rõ không nhiều hơn số ngón trên một bàn tay.

Mà tình cờ làm sao, một trong số đó chính là người áo trắng ở sơn mạch Quỷ Trủng.

Mặc dù không thể gọi vị kia là người, nhưng linh hồn của ông vẫn đang tồn tại ở trong Mộ Yêu.

Người áo trắng phát hiện bí mật về huyết mạch trên người Lăng Tiêu, không chỉ nói cho y biết làm sao để kích phát, mà còn nói cả tình huống của Kỳ Lân chủ cho y nghe.

Bởi vì nếu như tương lai Lăng Tiêu thật sự trở thành truyền thuyết ngự trị Tứ Linh, vậy thì người mà y cần phải đề phòng nhất chính là Kỳ Lân chủ, nếu ông ta còn sống, nhưng người áo trắng cũng nói thêm, Kỳ Lân chủ bị thương rất nghiêm trọng, chỉ sợ rất khó để khôi phục lại.

Nhờ những lời này của người áo trắng, Lăng Tiêu mới khẳng định Kỳ Lân chủ bây giờ không phải là Kỳ Lân chủ thực sự.

Nếu là Kỳ Lân chủ lúc trước, vậy thì ngay khi biết huyết mạch của Lăng Tiêu không tinh khiết, chắc chắn ông ta không thể coi trọng y, còn thừa nhận y là một trong những người thừa kế Kỳ Lân tộc được, mà nên trục xuất y ra khỏi Kỳ Lân tộc ngay, vĩnh viễn không thừa nhận, hoặc là dứt khoát xóa bỏ sự tồn tại của của y.

Đây mới là phản ứng mà Kỳ Lân chủ phải có!

“Người mà con nói rất có thể là tổ tiên của Du tộc – Du Thiên, ta từng nghe Kỳ Lân chủ kể qua, người này là một nhân vật rất giỏi, không ngờ lại bị nhốt trong sơn mạch Quỷ Trủng, hôm nay tâm nguyện đã hoàn thành, ông ta cũng đã luân hồi rồi phải không?” Lân Minh cảm thán.

“Phải.”

Sau khi hai người định cư ở sơn mạch Quỷ Trủng, Lăng Tiêu đã từng đi cùng phu nhân nhà y tới Mộ Yêu một lần nữa, nhưng người áo trắng kia đã biến mất, những hồn phách còn tồn lưu ở nơi đó nói rằng tâm nguyện của ông đã được thỏa mãn, cho nên đã bước vào luân hồi rồi.

Thời gian linh hồn ông ấy tồn tại quá lâu, cuối cùng cũng sẽ có ngày không chịu nổi nữa, nếu không luân hồi sớm thì thứ chờ đợi ông chính là hình thần câu diệt, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa này, mà phải nói không có Du Thiên áp chế, đám hồn phách ở nơi đó vui lắm cơ.

Lân Minh gật gật đầu, “Con cũng may mắn lắm, lại có thể gặp được Du Thiên, hẳn là huyết mạch trên người con cũng do ông ấy nói cho con biết, con đoán không sai, Kỳ Lân chủ chân chính đã chết từ vạn năm trước, sau đó người tiếp xúc với con chính là ta, có thân phận Kỳ Lân chủ, ta ở trong Kỳ Lân tộc cũng khá tự do, trước kia con khôngthăm dò được tình hình trong cấm địa, thật ra là do ta phân phó, mà Lân Thiếu Dật cũng không vào được, cho nên hắn không biết ta không hề ở trong cấm địa, và người triệu kiến hắn mỗi lần đều là ta!”

“Lân Thiếu Dật không ở trong Kỳ Lân tộc hối lỗi như lời phụ thân dặn, chuyện này phụ thân cũng biết, cho nên mới chạy tới cứu con phải không.” Lăng Tiêu bình tĩnh tiếp lời ông.

“Không tệ.” Lân Minh không thừa nước đục thả câu, dù sao cũng đã nói ra rồi, không cần phải giấu giếm thêm, hơn nữa ông tin với chỉ số thông minh của nhi tử, chắc sẽ đoán ra được thôi, “Ta cũng biết hắn chính là thủ lĩnh của Hắc Tri Chu, ngay từ đầu ta không biết về kế hoạch của Lân Thiếu Dật, về sau lại phát hiện hành tung của hắn rất quỷ dị, còn lờ đi mệnh lệnh của ta lén rời khỏi Kỳ Lân tộc, ta liền phỏng đoán rất có thể hắn đang dự tính kế hoạch lớn nào đó, cho nên mới đi theo, đúng lúc nhìn thấy hắn và Thông Thiên Đế liên thủ giết con, vì vậy mới chạy tới cứu con.”

“Những chuyện phụ thân nói con đều đã biết, nhưng con vẫn luôn có một thắc mắc, con nghĩ phụ thân cũng biết con muốn hỏi gì.” Lăng Tiêu thong dong nhìn ông, ánh mắt tĩnh mịch, không hề có biểu hiện của người làm con.

Trên mặt Lân Minh xuất hiện vẻ chột dạ, chỉ là Lăng Tiêu không thể nhìn thấy, đương nhiên ông biết rõ Lăng Tiêu muốn hỏi gì, trên thực tế ông đã suy nghĩ chuyện này từ trước đây rất lâu, phải giải thích thế nào để nhi tử tin mình đây!