Thời điểm mọi người chờ đợi Thương Minh tỏ thái độ, Du Quân Kỳ đã bị Thiên Quỷ “giải” đến núi Miên Miên.
Du Tiểu Mặc đích thân chạy ra ngoài đón vị cha hờ này của hắn, vị này đang mang vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện, nhìn thấy hắn cũng không dính sát quấn quít giống như xưa nữa, ngược lại còn u oán nhìn hắn.
Hai cha con có nét mặt u oán giống nhau lắm.
Lăng Tiêu cảm thấy rất thần kỳ, y biết rõ Du Tiểu Mặc là linh hồn đến từ dị giới, theo lý thuyết, hai người không phải là phụ tử thực sự, nhưng nhiều khi, nét mặt và hành động của cả hai tương tự đến thần kỳ luôn.
Nếu ai dám nói hai người họ không phải cha con, chắc sẽ bị chửi là tâm thần cho coi.
“Cha, đừng đăm chiêu ủ dột như thế nữa, thực ra sự tình không nghiêm trọng như cha nghĩ đâu mà.” Du Tiểu Mặc ôm cánh tay cha hắn, cười đùa.
Du Quân Kỳ lại không thể cao hứng nổi, ngược lại còn hừ với hắn một tiếng, phàn nàn: “Cái gì mà không nghiêm trọng như ta nghĩ, con trai không thèm để ý tới ta, ta đành phải chạy đến chứ sao!”
Du Tiểu Mặc xấu hổ sờ sờ đầu.
Hắn cũng bó tay với chuyện này rồi, nếu không nói như vậy, cha hắn sẽ không chịu tới.
Dù sao gia tộc Xích Huyết cũng là một gia tộc lớn, mặc dù Du Chấn Thiên chết rồi, nhưng không thể sụp đổ trong chốc lát được, cường giả trong tộc còn rất nhiều.
Trước kia cha hờ nhà hắn từng nói, thế hệ trước trong tộc có rất nhiều người ủng hộ ông, những người tài giỏi kia chính là báu vật thực sự của gia tộc Xích Huyết, thậm chí có một số người còn sống sót từ khi đại chiến viễn cổ nổ ra, tận mắt chứng kiến trận đại chiến ấy bắt đầu rồi chấm dứt.
Chỉ là những người này không màng thế sự, không nhúng tay vào sự kiện trong gia tộc từ rất lâu rồi.
Vì vậy sau khi cha hắn bị hãm hại, Du Chấn Thiên độc tài nắm quyền, họ không hề ra mặt giúp đỡ, nhưng điều ấy không có nghĩa là họ không muốn cha hắn trở về.
Du Tiểu Mặc hy vọng cha sẽ về quản lý gia tộc Xích Huyết, đồng nghĩa với việc ông sẽ trở thành gia chủ mới, nhưng chắc chắn cái vị tự do thoải mái đã lâu này sẽ không chịu đáp ứng, vì vậy hắn nhờ Thiên Đao chuyển lời cho ông, nếu ông mà không đến, về sau hắn không thèm để ý tới ông nữa.
“Cha, cha đừng hiểu lầm, thực ra cũng không nhất thiết phải làm gia chủ đâu mà.” Du Tiểu Mặc vội vàng giải thích, hắn cũng không muốn để cha đi làm những việc mà ông không muốn làm.
“Có ý gì?” Du Quân Kỳ nghi ngờ nhìn con trai hé miệng bật cười, như đang âm mưu quỷ quái gì đó, liền tạm thời dừng giận dỗi nghe hắn giải thích.
Du Tiểu Mặc thấy nét mặt ông hơi hòa hoãn một chút, lập tức nói suy nghĩ của mình cho ông biết.
Bây giờ gia tộc Xích Huyết chỉ đơn giản là thiếu một cường giả tọa trấn, người ngoài thì không được, như vậy sẽ khiến người trong tộc phản kháng, cho nên xét đi xét lại, người thích hợp nhất chỉ có mình Du Quân Kỳ thôi.
Không quản lý việc nhà thì cũng có thể làm gia chủ chứ sao.
Sau khi ổn định gia tộc Xích Huyết, có thể chính thức tuyển ra một người đảm đương được vị trí gia chủ, có điều người này phải là người của họ, nếu không lại xuất hiện thêm một Du Chấn Thiên, chẳng thà không làm.
Về phần ứng cử viên thì không khó tìm, gia tộc Xích Huyết là một gia tộc lớn, ngoại từ phe của Du Chấn Thiên, nhưng phe các cũng không thiếu nhân lực, nhất định sau lưng Du Chấn Thiên có rất nhiều người không phục.
Du Quân Kỳ nghe xong cũng hiểu phương pháp này rất khả thi, đúng là ông không muốn gia tộc Xích Huyết suy bại như vậy, sở dĩ gia tộc Xích Huyết sẽ đi tới ngày hôm nay đều là do Du Chấn Thiên tạo thành, nhưng họ không thể không nghe lệnh Du Chấn Thiên, ông tình nguyện cho họ một cơ hội.
Cuối cùng, hai cha con thống nhất ý kiến.
Du Tiểu Mặc thuyết phục cha hắn tiếp quản gia tộc Xích Huyết thành công.
Sau đó họ nói quyết định này cho Phó Thương Khung, Phó Thương Khung tỏ vẻ sẽ không nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa nếu cần, ông có thể phái người hỗ trợ.
Du Tiểu Mặc đang đợi mấy câu này đây.
Người của họ quá ít, nếu muốn thu phục mấy kẻ gây đau đầu trong gia tộc Xích Huyết thì không thể dựa vào một mình cha hắn được, cho dù ông tài trí hơn người và là cường giả Thánh cảnh cũng thế.
Phó Thương Khung cử đồ đệ thông minh nhất của mình, đồng thời còn am hiểu quản lý – Nhạc Thiên Sơn và Vu Bộ đi cùng với Du Quân Kỳ, có họ đứng cạnh chỉ dẫn và đề nghị, nhất định sự việc sẽ thuận lợi.
Đứng ở con đường lên núi Miên Miên, Du Tiểu Mặc vẫy tay tạm biệt Du Quân Kỳ đang lưu luyến không rời, cứ đi ba bước lại quay đầu lại, cười tới nỗi cơ mặt cứng đờ luôn, bởi vì hắn không thể đi cùng ông, thế là cha náo loạn với hắn cả một ngày, vất vả lắm mới khuyên được đó.
Hai ngày sau, hắn và Lăng Tiêu lên đường về Tây Cảnh.
Chuyến này không có Thiên Quỷ đi cùng, bởi vì hắn đã tới gia tộc Xích Huyết cùng Du Quân Kỳ rồi. Thiên Quỷ hiếu chiến, lại là người tâm ngoan thủ lạt thích máu tanh, những việc Du Quân Kỳ không tiện ra mặt có thể nhờ hắn giải quyết.
Đợi hai người trở về sơn mạch Quỷ Trủng đã là hai ngày sau, kết quả lại nhìn thấy một người không thể xuất hiện ở Quỷ Khốc Nhai.
Lăng Tiêu hờ hững liếc nhìn ông ta, “Ngài tới làm gì?”
Du Tiểu Mặc nhìn qua nhìn lại hai người, hơi nghi hoặc, hình như hắn chưa từng nhìn thấy vị đại thúc này, nhưng Lăng Tiêu lại nhận ra, là ai thế nhỉ?
Có vẻ Lân Minh không nhìn thấy cái sự không chào đón trên mặt y, quay đầu nhìn Du Tiểu Mặc, ánh mắt mang theo sự dò xét, mãi một lát sau mới cười nói: “Con chính là Du Tiểu Mặc phải không, quả nhiên giống như A Cổ nói.”
Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng biết người này là ai.
Phụ thân của Lăng Tiêu, Kỳ Lân chủ giả, người từ xưa tới ngay đều rất thần bí, lúc này lại quang minh chính đại xuất hiện trước mặt họ, hắn cứ có cảm giác kì quái, nhưng phụ thân của Lăng Tiêu không khác biệt nhiều với suy nghĩ của hắn, cao lớn uy mãnh, mặt mày anh tuấn, đường nét ngay thẳng, chiều cao cũng khoảng hai mét, rất cao, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng thấy rất có khí khái nam tử.
Chỉ là khuôn mặt ông hoàn toàn khác Lăng Tiêu.
Trước kia Du Tiểu Mặc cứ tưởng rằng rất có thể Lăng Tiêu sẽ di truyền gene của phụ thân y, bây giờ tận mắt thấy bản gốc, hắn mới biết ý nghĩ này sai đến không thể nào sai hơn.
Lân Cổ thấy bầu không khí có vẻ kì lạ, vội vàng đứng lên giải thích giúp Lân Minh, “Tiêu nhi, lần này phụ thân con tới cũng không có ý định đi nữa.”
Lăng Tiêu hơi nhướn mày, cười nhạo: “Bại lộ?”
Lân Cổ gật đầu xấu hổ.
Lân Minh lại chẳng hề có chút xấu hổ nào, đột nhiên thò tay dùng sức vỗ vỗ vai y, Lăng Tiêu bất động như núi, Lân Minh không để ý, giải thích: “Kỳ Lân tộc đã bị Lân Thiếu Dật khống chế, hai ngày trước, hắn bất chợt dẫn người xông vào Kỳ Lân tộc, phơi bày thân phận của ta trước mặt mọi người, thậm chí vu hãm Kỳ Lân chủ chết là do ta, mấy lão già kia đều tin hắn, bây giờ Lân Thiếu Dật đã được bổ nhiệm thành Kỳ Lân chủ mới, con trai, con phải cẩn thận, Lân Thiếu Dật bây giờ không giống lúc trước, có vẻ kế hoạch của hắn đã thành công.”
Lăng Tiêu nhíu mày, “Kể cả lão già kia cũng tin Lân Thiếu Dật?”
Mặc dù y không chỉ mặt gọi tên, nhưng Lân Minh lại biết là ai, sắc mặt nặng nề, không cần nói cũng biết đáp án.
Chớ nhìn cái người tên Lân Thiên này đã lên chức phụ thân và ông nội, trên thực tế lão đối với tình thân cực kỳ đạm mạc, chưa từng ngó ngàng tới đứa con trai Lân Minh và đứa cháu trai Lăng Tiêu này, cũng chẳng có lấy một câu thăm hỏi, đương nhiên, việc này cũng có khả năng là do từ nhỏ Lân Minh đã không thân với lão.
Lân Minh được Kỳ Lân chủ nuôi lớn, nếu nói tình cảm thì có lẽ sẽ thân cận với Kỳ Lân chủ hơn, dần dà, quan hệ của hai cha con gần như thành người dưng, thời điểm Lân Minh gặp chuyện không may, Lân Thiên không hề tỏ vẻ gì.
Lân Minh đã sớm hết hy vọng với người phụ thân này.
Lăng Tiêu thì càng không thể, từ nhỏ tới lớn, số lần y gặp Lân Thiên có thể đếm bằng ba ngón tay, đối với chuyện này, họ đã sớm biết lựa chọn của Lân Thiên, chỉ là một khi lão đứng về phía Lân Thiếu Dật cũng có nghĩa là một ngày nào đó họ sẽ gặp lại trên chiến trường.
“Con trai, bây giờ phải xem con rồi, nếu không nhanh chóng đập tan âm mưu của Lân Thiếu Dật, bước tiếp theo, hắn sẽ coi Yêu Hoàng tộc, Chân Long tộc và Huyền Quy tộc thành mục tiêu, thâu tóm được họ chẳng khác vào thôn tính cả Tây Cảnh, đến lúc ấy hắn sẽ lại tiếp tục khuếch trương thế lực.” Lân Minh lo lắng nói, không phải ông thích vì nước vì dân, nhưng ngay thời khắc Lân Thiếu Dật thành công, người gã muốn đối phó đầu tiên nhất định là họ.
“Nghe ý của ngài, có vẻ Lân Thiếu Dật vẫn chưa tới cảnh giới kia.” Lăng Tiêu suy tư.
Lân Minh: “Cảnh giới kia đâu dễ đột phá như vậy, nhưng ta nghĩ cũng sắp rồi…”
“Có ý gì?”
“Hình như hắn đang âm mưu gì đó, ta nghi ngờ, Thông Thiên Đế đã gặp nạn, một vài kẻ xông vào Kỳ Lân tộc ngày đó là thuộc hạ của Thông Thiên Đế, mà bản thân Thông Thiên Đế lại không thấy tăm hơi, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Con hiểu rồi.”
Nói xong, y liền dẫn Du Tiểu Mặc cùng rời đi.
Lân Minh còn định nói với y một vài chuyện bí mật nữa, ai ngờ mới lơ là y đã chạy mất, đợi ông muốn gọi lại thì người đã đi mất tăm.
“Đừng ép thằng bé, cứ cho nó chút thời gian đi.”
Lân Cổ biết ngay sự việc sẽ như thế này, dù sao cũng có nhiều thời gian.
Lân Minh không tốt tính như Lân Cổ, thích dung túng Lăng Tiêu, sau khi nghe xong lập tức cười mắng: “Em đừng quá nuông chiều nó, ta thấy rõ ràng là tiểu tử thúi kia cố ý làm khó em, tám phần là vì trước kia ta chưa nói thật cho nó nghe, vì vậy nó mới ghi hận tới giờ.”
“Chưa nói thật?”
Sau một hồi im lặng, giọng nói không có chút cảm xúc nào của Lân Cổ chợt vang lên.
Lân Minh nói thầm: không xong, lỡ miệng rồi!
Một lát sau, Thiên Đao đứng ở cửa Tiếu các nhìn một người kéo lỗ tai người còn lại rời đi, nét mặt bình thản mọi khi lộ ra nét vui vẻ khó phát hiện.