Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 711: Ai thắng?



Đợi khi Lân Thiếu Dật phát hiện ra ý định của đối phương thì đã muộn rồi.

Kỳ Lân khổng lồ mở miệng ra hút thật mạnh, mục tiêu chính là đám huyết vân mặt quỷ phía đối diện, vì không kịp đối phó, đám mây lập tức bị lực hút này kéo vào, khi Lân Thiếu Dật muốn kéo lại thì một phần ba đám mây đã rơi vào trong miệng Kỳ Lân.

Mọi người có thể nghe được tiếng nhai nuốt mơ hồ, không bao lâu sau, mặt quỷ đã bị ăn hết một nửa, hình như cảm giác được sự đau đớn, mặt quỷ phát ra tiếng kêu thê lương chói tai, âm thanh chọc thẳng vào màng nhĩ, một số người vội vã bịt tai lại, nhưng không có tác dụng là bao.

“Khốn nạn!”

Lân Thiếu Dật tức tới nỗi quát lên một tiếng, sắc mặt đã trướng đến đỏ bừng, như thể sắp nhỏ máu đến nơi, gã liều mạng thúc dục huyết vân, nhưng làm sao cũng không đấu lại được, đám mây mặt quỷ bị kéo qua, từng chút từng chút chui vào bụng Kỳ Lân khổng lồ.

Tình thế này cực kỳ bất lợi cho gã, khuôn mặt Lân Thiếu Dật lóe lên vẻ tàn nhẫn, cuối cùng vẫn cắn răng bỏ lại đa số huyết vân, triệu hồi một chút còn sót lại rồi thôn tính vào bụng, như thể chỉ sợ bị Kỳ Lân ăn tươi nuốt sống, đến bây giờ gã nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, ngọn lửa màu trắng của Lăng Tiêu tới từ đâu, theo lý thuyết, tình huống của gã và Lăng Tiêu giống nhau, vì sao y có, gã không có?

Phía đối diện, Kỳ Lân chép miệng như chưa thỏa mãn, sau đó lại tới trước mặt Lăng Tiêu, lần thứ hai giao phong, Lăng Tiêu vẫn thắng thế.

Lân Thiếu Dật không hiểu nổi, dứt khoát không nghĩ nữa, có lẽ tình huống của gã có chút khác với Lăng Tiêu, nghĩ tiếp chỉ khiến mình mất tự tin, gã tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra, nghĩ vậy, Lân Thiếu Dật hét lớn một tiếng, sức mạnh kinh khủng lập tức lan tràn ra khắp nơi, mặt đất cũng chấn động, bầu trời lung lay như sắp đổ…

Khuôn mặt vui mừng của mọi người lại có chút khó coi.

Xem ra huyết vân không phải là thủ đoạn cuối cùng của Lân Thiếu Dật, tiếp theo mới là tiết mục chính.

Chỉ thấy cơ thể Lân Thiếu Dật đột nhiên biến ảo, ẩn ẩn hiện hiện, giống như sắp biến mất bất cứ lúc nào, nhưng một khắc sau, tất cả đều sợ đến choáng váng.

Bản thể của Lân Thiếu Dật là Kỳ Lân, cho dù gã lợi dụng cách mờ ám nào đó để lấy được huyết mạch của Yêu Hoàng tộc, Chân Long tộc và Huyền Quy tộc, nhưng gã vẫn là một con Kỳ Lân, việc này không thể nào thay đổi, trừ phi gã có được huyết mạch bẩm sinh như Lăng Tiêu.

Nhưng giờ phút này, thứ xuất hiện trước mặt mọi người không phải là một con Kỳ Lân.

Theo lời Du Tiểu Mặc thì rất giống Tứ Bất Tượng, con yêu thú này có hình thù kỳ quái, có bóng dáng của Kỳ Lân, nhưng cũng có bóng dáng của ba tộc khác, cho dù kỳ quái nhưng uy áp kinh khủng trên người nó mạnh hơn Tứ Linh rất nhiều, thậm chí trên trán nó còn có con mắt thứ ba đang nhắm chặt.

“Lăng Tiêu, đây chính là bản thể sau khi ta trở thành Chí Tôn giả, đế vương thực sự đứng trên vạn vật, ta biết chắc chắn ngươi cũng như thế, đến đây, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thực lực của ta, ta muốn làm ngươi nhớ kỹ, là ai đánh bại ngươi!” Yêu thú nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, miệng nói tiếng người, con mắt phát ra hàn ý thấu xương, uy áp mênh mông xộc về phía y.

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn Lăng Tiêu đầy mong đợi.

Khuôn mặt bình tĩnh của Lăng Tiêu bỗng nở một nụ cười rất kỳ lạ, “Chỉ bằng cái thứ này mà đòi đánh bại ta? Lân Thiếu Dật, ngươi cũng có lúc ngây thơ như vậy cơ à, nhưng không sao, ta sẽ mở mang tầm mắt cho ngươi, để ngươi nhìn thấy đế vương thực sự có hình dạng thế nào!”

Nói xong, Kỳ Lân khổng lồ đột nhiên nổ tung, hóa thành ngọn lửa màu trắng rồi trở lại trong cơ thể Lăng Tiêu, một luồng năng lượng cường đại đồng thời bộc phát, cơ thể y cũng bắt đầu trở nên biến ảo, một con yêu thú như ẩn như hiện sắp lao tới.

Đúng lúc này, nơi là đầu Lăng Tiêu đột nhiên biến thành một cái đầu hổ cực lớn, một tiếng hổ gầm vang vọng khắp đất trời, mọi người nghe mà hoảng hốt, tất cả đều ngơ ngác, họ không nghe lầm, âm thanh vừa vang lên lúc nãy đúng là tiếng hổ gầm…

Đối diện, Lân Thiếu Dật trong hình thú trợn tròn mắt khó tin mà nhìn Lăng Tiêu, “Sao có thể, làm sao có thể như vậy?”

Rõ ràng chỉ có bốn loại huyết mạch, trong Tứ Linh cũng không có Đế Vương thú như Bạch Hổ, vậy huyết mạch Bạch Hổ của Lăng Tiêu từ đâu ra?

Rất nhanh, gã đã biết chuyện gì xảy ra rồi.

Động Vực Đông Châu, cung điện dưới biển, không ngờ tòa cung điện bị Lăng Tiêu cướp đi này lại ẩn giấu càn khôn như vậy.

Lúc trước Lân Thiếu Dật phái người tới Động Vực tìm kiếm nhưng không quá để tâm, bởi vì gã đã tìm được biện pháp mới, hơn nữa cũng không rõ Bạch Hổ đã chết chưa, dù sao thì đấy cũng là cường giả viễn cổ. Lân Thiếu Dật không may mắn như Lăng Tiêu, tình cờ gặp được tổ tiên của Du Tiểu Mặc, thậm chí còn biết được bí mật thực sự trong truyền thuyết, vì thế gã không hề biết, truyền thuyết thực sự là năm loại huyết mạch kết hợp với nhau, càng không biết Bạch Hổ mới chính là điểm mấu chốt.

Nếu sớm biết tất cả, Lân Thiếu Dật sẽ bất chấp mọi giá để đích thân tới Động Vực, giờ thì đã muộn, con Bạch Hổ duy nhất ở đại lục Thông Thiên đã biến mất, không còn con thứ hai cho gã vãn hồi nữa rồi.

Lăng Tiêu nở nụ cười phách lối, nhưng không ai được chứng kiến, toàn bộ bản thể của y đều bị bao phủ trong ngọn lửa giá lạnh như sương mù, người khác không thấy bộ dạng thực sự của bản thể, nhưng có thể cảm giác được khí tức cực kỳ cường đại kia, thậm chí còn hơn cả Lân Thiếu Dật, dù chưa ra tay nhưng Lăng Tiêu đã có dấu hiệu thắng thế.

“Kinh ngạc lắm phải không? Ta đã sớm ám chỉ cho ngươi rồi, làm thú vật đừng quá hung hăng càn quấy, ngươi đứng lên ở chỗ này, ta sẽ cho ngươi ngã xuống ở nơi đây, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ đứng dậy được.”

Nếu không phải bầu không khí hơi kì lạ, Du Tiểu Mặc rất rất muốn cười lớn.

Lân Thiếu Dật nghe y nói mà sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng giận quá thành cười, biểu lộ điên cuồng, “Ngươi chưa đủ tư cách đâu, năm loại huyết mạch thì sao, ta vẫn có thể đánh bại ngươi, đừng tưởng ngươi có thêm huyết mạch Bạch Hổ thì có thể ngự trị áp đảo ta!”

Nói xong, khí thế trên người Lân Thiếu Dật lập tức bùng lên, đám xương mù màu đen xung quanh bắt đầu kịch liệt quay cuồng, hình như trời đất cũng bị gã ảnh hưởng, bầu trời tối xuống, tiếng nổ mơ hồ vang lên khắp nơi, một lát sau, chỉ thấy Lân Thiếu Dật ngửa mặt lên trời gào lớn, từng luồng khí đen đột nhiên phóng tới từ bốn phương tám hướng, sau đó tiến vào cơ thể gã.

Phía dưới, có vài người ôm đầu quỳ trên mặt đất, ngay sau đó, một làn khói đen bốc ra khỏi cơ thể họ.

“Là cảm xúc tiêu cực!” Phó Thương Khung kinh hô.

Không ngờ Lân Thiếu Dật lại có thể hấp thu cảm xúc tiêu cực của người khác để tăng sức mạnh cho mình, quả nhiên gã đã dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo!

Không bao lâu, năng lượng trong cơ thể Lân Thiếu Dật đã tràn đầy, đồng thời bản thể của gã cũng lớn gấp hai ba lần, đại yêu thú cao tới ba bốn trăm mét xuất hiện, khí thế kinh người, chỉ thấy cặp mắt gã đã bị nhuộm bởi một màu đỏ sậm như máu, sắc mặt điên cuồng như đã đánh mất lý trí, đầu gã run lên, đại yêu thú lập tức lao ra, cơ thể khổng lồ lung la lung lay xông về phía Lăng Tiêu đang đứng trong biển lửa, tốc độ rất nhanh.

Trong ngọn lửa truyền ra tiếng gầm nguy hiểm, Lăng Tiêu không khoa trương khí thế như Lân Thiếu Dật, chỉ có áp lực của sự yên lặng tới cực điểm mà thôi, giống như một dòng năng lượng không ngừng bị nén lại, một khi bộc phát, uy lực của nó sẽ tăng lên gấp bội.

Thấy Lân Thiếu Dật xông tới, yêu thú đứng trong biển lửa đột nhiên biến mất không một tiếng động, mọi người chỉ thấy nơi đó còn vài ngọn lửa lập lòe, đợi họ kịp phản ứng, bên tai đã vang lên tiếng nổ mạnh, hai đại yêu thú va chạm trên không trung, thể tích đáng sợ, sức mạnh đáng sợ khiến tuyết tan núi lở, không gian vặn vẹo, vô số vết nứt hiện ra cùng năng lượng không gian lan tràn giương nanh múa vuốt, có người mới bất cẩn đã mất ngay một cánh tay.

Mặc dù đã đứng rất xa, nhưng mọi người vẫn sợ hãi, vội vã lùi về phía sau.

Họ chưa bao giờ được chứng kiến hình ảnh rung động như vậy, hai con quái vật khổng lồ không ngừng đụng độ, sức mạnh chiến đấu với sức mạnh, kình khí tàn sát khiến khu rừng phía dưới thủng lỗ chỗ, núi sông cũng bị nghiền nát, khe rãnh tung hoành, mãnh liệt trùng kích tầm mắt họ.

Có nhiều người cả đời chưa từng gặp được cường giả Thánh cảnh, hôm nay lại nhìn thấy hai Chí Tôn giả chiến đấu, cảnh tượng này sẽ vĩnh viễn đọng lại trong lòng họ, không bao giờ quên được!

Du Tiểu Mặc cũng nhìn không rời mắt.

Hai đại yêu thú nhanh chóng tách ra, có thể thấy khí tức của Lân Thiếu Dật bắt đầu có dấu hiệu không ổn định, màu đỏ trong mắt gã cũng dần dần phai, máu tươi chảy ròng ròng từ trên trán, rõ ràng đã yếu thế, nhưng ánh mắt của gã không hề có ý định nhận thua, vẫn nhìn Lăng Tiêu đầy thù hận, một khắc sau, Lân Thiếu Dật lại xông tới.

Lân Thiếu Dật vừa cử động, dường như cũng có thứ gì đó đang bị thiêu đốt hừng hực, trong nháy mắt khí thế đã lên tới đỉnh điểm, hơn nữa còn không có cực hạn vì thứ kia vẫn đang dâng lên, gã thu người nhảy lên, mở cái miệng lớn lao về phía Lăng Tiêu, trong miệng gã là một quả cầu máu ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận đang nhanh chóng ngưng tụ thành hình, chỉ trong chớp mắt Lân Thiếu Dật đã phun quả cầu máu về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu giật mình, ngọn lửa màu trắng xung quanh lập tức ngưng tụ trước mặt y, sau đó biến ảo thành một lưỡi đao sắc bén lóe sáng, lưỡi đao vút đi, hung hăng đụng vào quả cầu máu mà đối phương phun tới…

“ẦM ẦM!!!”

Vụ nổ khủng khiếp bùng lên giữa trời, lửa và máu đan xen vào nhau, không ngừng càn quét xung quanh, mặt đất vốn đã thủng lỗ chỗ lại bị xé rách, xuất hiện vô số vực sâu không thấy đáy, trận chiến kinh thiên động địa có một không hai này sẽ để lại di chứng vĩnh viễn.

Khói lửa đầy trời, ai thắng?

Mọi người căng thẳng nhìn chằm chằm lên không trung.