Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 112: Chống đối



Editor: Linh

Không sai biệt lắm đến giờ hợi hai người mới trở về, đến Càn Thanh cung trước tắm rửa, lại triền miên một hồi mới đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau Phùng Liên Dung về Diên Kỳ cung.

Chung mâm nhìn khí sắc trên mặt nàng cũng biết hôm qua rất cao hứng, cười nói: "Đại hoàng tử, Tam hoàng tử vừa mới nhấc đến ngài xong, không nhìn thấy nương nương trở về bọn họ mới chịu ăn cơm đấy."

Vừa nói xong Triệu Thừa Diễn liền chạy ra, kêu lên: "Mẫu phi, hôm qua ngài đến chỗ phụ thân ạ? Sao không mang bọn con theo?"

Phùng Liên Dung tự nhiên không tốt giải thích, chỉ nắm tay hắn đi vào, một bên nói: "Lần sau nhất định sẽ mang bọn con đi, mau ăn cơm đừng để bị muộn."

"Con ăn xong rồi, chỉ còn A Lý chậm rì rì."

Phùng Liên Dung vừa nhìn, quả nhiên bát con của Triệu Thừa Mô vẫn còn nguyên.

Con trai nhỏ thấy nàng, mỉm cười: "Mẫu phi về rồi."

Phùng Liên Dung cầm thìa đút cho hắn: "Là mẫu phi không tốt, khiến các con nhớ thương."

Do nàng rất lâu rồi không đi Càn Thanh cung thị tẩm, bọn nhỏ đều thói quen sáng nào cũng thấy nàng, nàng sẽ cùng bọn nhỏ ăn cơm, sửa sang lại quần áo cho chúng, lại dặn dò phải mang theo cái gì, việc này tuy rằng nhỏ, nhưng không làm lại khiến người không quen.

Triệu Thừa Mô thấy nàng đưa thìa qua, đầu ló ra, vững vàng ăn một miếng.

Bên cạnh Triệu Thừa Diễn lại hối hận, sớm biết vậy thì đã ăn chậm chút, như vậy cũng có thể được mẫu phi đút cho rồi.

Phùng Liên Dung đút xong, hỏi chuyện ngày hôm qua.

Triệu Thừa Diễn đáp: "Mẫu phi mới vừa đi một lát thì bọn con trở về, có điều Nhị đệ ngủ ở chỗ Hoàng tổ mẫu. Nghe nói mẫu hậu thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, sợ lây qua cho Nhị đệ nên Hoàng tổ mẫu nói không cần chúng ta thường xuyên đi thỉnh an."

Phùng Liên Dung gật gật đầu, xem ra Phương Yên ngay cả yến hội trung thu cũng không đi.

Nàng hơi hơi nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy thì nàng vẫn phải quản việc.

Nàng đứng lên, dặn dò hai đứa nhỏ phải chăm chú nghe giảng bài.

Hai đứa nhỏ ứng một tiếng, cười bước đi.

Phùng Liên Dung ăn sáng xong nghỉ ngơi một lát rồi mới dậy cùng Chung ma ma nói chuyện của Thượng phục cục.

Vụ án này vẫn tra mãi không ra, Chung ma ma nói: "Chỉ giam giữ thì có lợi ích gì, không chịu nói lời thật, hay là bỏ đói mấy ngày, theo lão nô thấy các nàng sớm muộn gì cũng đầu hàng, trừ phi ngay cả mạng cũng không cần."

"Có phải là có ẩn tình gì không?" Phùng Liên Dung hỏi: "Bằng không trộm vải của Thượng phục cục làm cái gì, chẳng lẽ các nàng còn thiếu quần áo hay sao?"

Dù có là cung nhân thế nào, ăn mặc thế nào cũng tốt hơn nhân gia bình thường chút ít.

Chung ma ma cười lạnh nói: "Những người này lòng tham không đáy, ai biết được."

Phùng Liên Dung cũng không nghĩ ra được, nàng đứng dậy đi ra ngoài: "Tính thời gian là nên đi xem rượu nho rồi."

Chung ma ma vội kêu Tiểu Lý và bốn hoàng môn khác đuổi kịp.

Lúc trước rượu nho bỏ đường đặt trong vại sứ, vẫn luôn đặt trong hầm ở thố diện cục, trung gian nàng đi qua xem hai lần, lần này đi qua, mấy hoàng môn vội vàng quỳ xuống hành lễ, Phùng Liên Dung bảo bọn họ đứng lên, dẫn nàng xuống hầm.

Một đám người đi vào, hoàng môn đi trước mở nắp vại ra, một dòng mùi rượu bay ra, Phùng Liên Dung lấy muôi múc rượu, chỉ thấy màu hồng thấu, nhìn qua hết sức mơ người, nàng cúi đầu uống một hớp nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Ma ma, hình như thành công rồi."

Chung ma ma cũng thường thức, mặt mày hớn hở: "Không sai, có chút giống rượu trái cây trong cung làm, có điều vị nho nùng hơn."

"Đúng vậy, chính là hương vị này."

"Vậy là được rồi hả?" Chung ma ma hỏi.

Phùng Liên Dung nói: "Được rồi, có điều phải đổ rượu ra, không thể để trộn lẫn vào với vỏ nho."

Chung ma ma liền chỉ huy mấy hoàng môn, nâng vại lên đổ vào mấy vò rượu nhỏ, một lần nữa đậy kín.

Phùng Liên Dung nhìn sáu vò rượu nhỏ trên mặt đất, nghĩ nghĩ nói: "Đưa một vò đến chỗ Thái hậu nương nương, một vò cho Hoàng hậu nương nương, lại thêm một vò chuyển đến chỗ ta."

Ba tên hoàng môn phân nhau làm việc.

Hoàng thái hậu rất sảng khoái nhận lấy, Phương Yên nghe nói Phùng Liên Dung tặng rượu nho cho mình, cười lạnh nói: "Ngược lại rảnh thật đấy, còn có thời gian làm cái này, cứ để đó đi." Một bên hỏi Tri Xuân, "Trong cung an bày thỏa đáng không?"

"Không xảy ra chuyện gì, vẫn chiếu theo ban đầu nương nương làm."

Phương Yên nghe xong, bĩu môi lại nằm xuống, đi đường dài mới biết sức ngựa, không tin Phùng Liên Dung thật sự có năng lực gì.

Hiện thời là rập khuôn nàng ta, sau này thì sao?

Để nàng nếm thử lại hơi, dù sao nàng ta rảnh rỗi nghỉ ngơi cũng không có gì không tốt.Phùng Liên Dung khi đó bận, xem nàng còn có bao nhiêu thời gian cùng Triệu Hữu Đường, sớm muộn gì cũng sẽ giống nàng ta.

Phương Yên cầm sách ở đầu giường lên xem, lại nói: "Đợi lát nữa mời Chu thái y đến, dạo này càng ngày càng thấy mệt mỏi."

Tri Xuân thở dài: "Nương nương nằm nhiều sẽ càng thêm mệt mỏi thôi."

Tiếp tục như vậy, nhất định không bệnh cũng thành có bệnh, mất nhiều hơn được.

Phương Yên xoa bóp mi tâm: "Cũng phải, ngươi đỡ ta đứng lên đi một chút."

Hai người đi dạo ngay trong sân.

Phùng Liên Dung mang theo một vò rượu trở về, tâm tình sung sướng, đổ một chút ra cho tất cả mọi người trong Diên Kỳ cung thưởng thức, chia sẻ thành tựu của nàng, tự nhiên là người người đều khen ngon, nàng nói với Kim Quế: "Kêu phòng ăn buổi tối chuẩn bị chút đồ nhắm."

Kim Quế chạy đi.

Nàng ngồi xuống cũng uống một chén nhỏ, cúi đầu xem sổ sách.

Vừa xem lại sắp đến chiều, nghĩ đến mùa đông muốn thu mua vật liệu may mặc, sai người gọi quản sự cô cô thượng phục cục đến.

"Vẫn là dựa theo hạn ngạch ban đầu, có điều có vật liệu may mặc mới được cống nạp, như là da hồ thượng hạng, da chồn, vân gấm, chọn cái tốt nhất cho Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, thừa lại ấn vị phần phân cho Tiệp dư, Quý nhân."

Quản sự cô cô cười nói: "Vậy Quý phi nương nương ngài không cần à?"

Phùng Liên Dung quần áo còn nhiều, hàng năm đều thêm mới, nói thật muốn hay không đều không sao cả, có điều không cần tỏ rõ bản thân thanh cao, nàng nói: "Cũng lấy như vậy đi." Lại hỏi một chuyện, "Năm rồi nghe nói chưa từng có trộm vật liệu may mặc, cả ba tú nương ngươi cũng nói là người thành thật, ta nghĩ thầm hẳn là có ẩn tình, không phải là vì tiền tài."

Nếu chỉ vì tiền tài, dụ dỗ đe dọa không chừng đã nói, những người này tâm không chính, tự nhiên cũng không đủ kiên cường.

Nhưng ba người kia không phải, miệng ngậm vô cùng chặt.

Quản sự cô cô nói: "Nô tì cũng không biết, khuyên mấy ngày các nàng cũng không chịu nói."

"Trước đây các nàng có từng phát sinh chuyện gì không?" Phùng Liên Dung mấy ngày trước bận đến xoay quanh, thật vất vả qua trung thu thế này mới tốt hơn chút, vừa rồi khi xem sổ sách đã nghĩ một hồi, "Nhất định là có chuyện gì, ngươi tỉ mỉ hỏi lại cung nhân ở chung với các nàng xem. Đúng rồi, có thể nói ra chỗ phát sinh bản cung có thưởng, nói sai cũng không sao, ngươi cứ nói như vậy."

Quản sự cô cô kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.

Tới buổi chiều muộn, nàng tới hồi bẩm, còn dẫn theo hai cung nhân, lúc này mới tính tra rõ.

Hóa ra còn có quan hệ với hoàng môn, có một hoàng môn thường xuyên ra khỏi thành mua đồ, nhận thức một cung nhân trong đó, nói là nhà nàng đã xảy ra chuyện, phụ thân bị bệnh nặng, trong nhà đã bán tất cả những đồ đáng giá, mẫu thân ra ngoài ăn xin.

Đáng tiếc cung nhân này vốn lại không thể ra cung, chỉ phải lục tục đưa tích tụ mấy năm nay nhờ hoàng môn mang ra ngoài, sau không còn, thậm chí trộm vật liệu may mặc kêu hoàng môn bán lấy tiền, hai cung nhân khác cũng biết chuyện, đồng tình nàng. Nhưng trong nhà cũng là con gái một, sợ cha nương trôi qua thê thảm liền kết bè trộm vật liệu may mặc bán lấy tiền đưa về nhà.

Chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Chỉ là các nàng nói ra sợ liên lụy đến hoàng môn kia nên không nói, hơn nữa nói ra vậy tiền này phải trả về, cha nương sống thế nào? Ba người chỉ phải chết cũng không buông miệng, còn làm chứng cho đối phương.

Phùng Liên Dung nghe xong thở dài.

Quản sự cô cô nói: "Xin nương nương định đoạt."

Nhưng Phùng Liên Dung do dự một lát vẫn chưa thể làm ra quyết định.

Buổi tối Triệu Hữu Đường đến đây, Phùng Liên Dung như hiến vật quý đưa rượu nho cho hắn uống.

Rượu này vào miệng ngọt ngào, mùi rượu đạm không nùng, nhưng thật ra làm hắn kinh ngạc, cười nois: "Ủ không tệ, dễ uống hơn rượu ngâm nhiều."

Phùng Liên Dung phì cười: "Rượu ngâm là để bổ thân thể, làm sao có thể so với cái này? Rượu này uống chơi là tốt nhất, nếu vào mùa hè bỏ đá vào khẳng định cũng ngon, nương ta nói vậy đó, đáng tiếc hiện giờ thời tiết đã lạnh rồi."

"Ssang năm còn không nóng? Nàng cũng đừng quên, đến lúc đó bỏ đá vào rồi mang đến cho Trẫm." Triệu Hữu Đường uống một hơi cạn sạch, thấy hai đứa nhỏ dáng vẻ muốn thử, cười nói: "Chuẩn cho hai đứa cũng uống một chút, có điều ngày thường đừng chạm, còn nhỏ uống rượu không tốt."

Hai đứa nhỏ liều mạng gật đầu.

Phùng Liên Dung bón cho bọn hắn mỗi đứa một ngụm nhỏ, lát sau Triệu Huy Nghiên đến, cũng đút nàng một ngụm.

Tiểu cô nương uống hết, híp mắt lại, lắc lắc đầu.

Triệu Hữu Đường cười lên: "Có thể thấy được nàng không thích uống."

"Đáng ghét, ghét bỏ rượu của ta kìa." Phùng Liên Dung nắm lấy má nàng.

Triệu Huy Nghiên lại cười khanh khách.

Ăn xong bữa tối, Phùng Liên Dung dỗ ba đứa nhỏ đi ngủ, nàng mới cùng Triệu Hữu Đường nói chuyện này.

Triệu Hữu Đường giận tái mặt nói: "Có gì để nói, dám trộm đồ, tự nhiên phải chặt tay rồi."

Phùng Liên Dung giật mình: "Như vậy sao được? Chuyện này về tình có thể tha thứ, nếu không phải trong nhà gặp chuyện không may, các nàng vẫn luôn quy củ."

Lòng dạ đàn bà!

Triệu Hữu Đường cười lạnh nói: "Vậy vì gia đình là có thể làm chuyện xấu hả? Các nàng vào trong cung thì chính là cung nhân, nàng nuông chiều như vậy, lần tới sẽ tiếp tục phạm tội, đương nhiên phải phạt răn đe. Nàng chớ mềm lòng lung tung, mấy cung nhân hoàng đó có mấy ai tốt, giết cũng chả coi là gì!"

Hắn đối nô tì cung nhân luôn rất tàn khốc, có đôi khi cũng không hỏi xanh đỏ trắng đen, Phùng Liên Dung đối cái này luôn luôn không đồng ý.

Lúc này nghe vậy cũng có chút tức giận, nhịn không được căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình nói: "Cung nhân hoàng môn vì sao không phải đồ tốt, Chung ma ma, Bảo Lan Châu Lan bên người thiếp thân, người nào mà không tốt? Hơn nữa, những cung nhân đó vốn cũng không muốn vào cung, các nàng ở nhà không chừng đều là tiểu cô nương cha nương thương yêu, vào cung rồi không ra được không nói, dù là gặp người nhà một mặt cũng khó. Hoàng thượng, ngài làm sao mà hiểu loại thống khổ này? Nếu như không có nguyên nhân khác, ai sẽ nguyện ý vào cung chứ?"

Nàng vừa nói ra lời này, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Chung ma ma sợ hãi sắc mặt trắng bệch.

Bảo Lan Châu Lan tuy rằng cảm động nương nương thay các nàng nói chuyện, nhưng không muốn nàng chống đối Hoàng thượng mà!

Mấy người cả kinh trên lưng đều ra mồ hôi lạnh.

Phùng Liên Dung nói xong, lúc này cũng cảm thấy sợ hãi, nhịn không được lui ề sau mấy bước, trong lòng bàn tay cũng ướt sũng, nhưng nàng không cúi đầu, nàng cảm thấy bản thân không có nói sai, tuy rằng Triệu Hữu Đường cao cao tại thượng, nhưng cũng không thể không nói đạo lý.

Triệu Hữu Đường im lặng nhìn Phùng Liên Dung, ánh mắt nàng sáng ngời lóng lánh quang hoa, giống hệt ánh trăng bên ngoài, chảy xuôi ôn nhu, cũng dập dờn bất khuất.

Nàng cùng ngày thường không giống.

Khóe miệng hắn hơi mím, thanh âm trầm thấp nói: "Vậy nàng năm đó, có phải cũng rất không nguyện ào cung không?"