Vừa vào đông trời đã lạnh đến vô cùng, tuyết rơi trắng xóa, càng thêm lạnh đến cốt tủy, chỉ may trong điện vẫn ấm áp, kể cả là mấy cung điện ở phía tây cũng giống như vậy.
Tri Xuân nhóm than lửa, nhẹ giọng nói chuyện cùng Tri Thu.
Tri Xuân nói: “Lát nữa đừng cùng Tiên cô nói, loại chuyện này, biết rồi chỉ khiến nàng càng thêm khó khăn.”
Từ lúc Phương Yên bị phế, các nàng cũng cùng Phương Yên đi đến Trường An cung, do không phải là phi tần bình thường, Phương Yên đó là ngay cả cửa điện cũng không thể ra, nhưng chỉ giam cấm như vậy, cũng đã đi qua ba năm.
Tri Thu cắn môi một cái: “Phùng quý phi thế nhưng có thể lên làm Hoàng hậu, đáng tiếc nương nương của chúng ta không có lòng dạ ác độc như nàng, bị nàng làm hại rơi xuống hoàn cảnh này.”
Tri Xuân xuỵt một tiếng: “Ngươi chớ nói bậy, Quý phi nương nương nếu thật sự độc ác như vậy, vài năm nay đã sớm cắt bớt phân lệ của nơi này, nhưng nàng không làm vậy, than lửa sung túc, thức ăn cũng không kém, hiện nay có thể giữ vững như vậy là được rồi, ngươi đừng hướng Tiên cô lửa cháy đổ thêm dầu.” Nàng ngừng một chút, “Lại như thế nào, chúng ta cũng không trở về được.”
Nàng biết Tri Thu trong lòng không phục.
Dù sao các nàng ban đầu đều là người của cung Khôn Ninh, cung nhân hoàng môn khác thế nào đi nữa đều thấp hơn một đầu, mà nay, không bị người khác bắt nạt là tốt rồi.
Còn có những cái khác, tự nhiên là không đầy đủ bằng trước kia.
Tri Thu bĩu môi: “Ta còn cần đổ thêm chắc, Phùng quý phi sắp làm Hoàng hậu, dù là ta không nói, Tiên cô còn không phải sẽ biết, loại chuyện như này sao có thể dấu diếm được...”
Còn chưa nói xong, chợt nghe thanh âm Phương Yên từ phía sau truyền đến: “Phùng Liên Dung sắp làm Hoàng hậu?”
Hai người nhìn lại, Phương Yên chẳng biết từ lúc nào đã thức dậy, nàng mặc một chiếc áo khoác màu nâu, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại như một đám lửa.
Tri Thu vội im lặng.
Phương Yên vài bước tiến lên, quát: “Có phải hay không, ngươi nói mau.”
Tri Thu chỉ đành phải nói: “Vâng, nghe nói năm sau mùa xuân sẽ cử hành đại điển phong hậu.”
Phương Yên cười ha ha: “Nàng quả nhiên vẫn được như nguyện!”
Tri Xuân ngầm thở dài.
Phương Yên cười một lát, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bi thương, nàng đời này thuận buồm xuôi gió, từ Thái tử phi làm đến Hoàng hậu, lại sinh ra con trai trưởng, vốn nên đắc ý vạn phận, ai ngờ một đời phú quý lại bị nàng làm hỏng.
Đó là do Phùng Liên Dung thủ đoạn, hay là do chính nàng không biết làm người.
Hơn ba năm này, nàng bị nhốt ở đây, có được nhiều nhất chính là thời gian, từ ban đầu phẫn nộ tuyệt vọng, càng về sau càng bình tĩnh. Nàng ngày nghĩ đêm nghĩ, nghĩ mấy năm nay nàng từng bước đi nhầm thế nào, đi đến hôm nay như thế nào, như thế nào từ Hoàng hậu biến thành Tiên cô.
Nếu có thể lặp lại một lần, nàng nhất định sẽ làm tốt hơn trước kia, chỉ tiếc, trên đời lại không có thuốc hối hận.
Nàng bây giờ hiểu rõ, trên đời này, nàng nên trả giá tâm lực nhất chính là Triệu Hữu Đường, trừ hắn ra, người khác được cho là cái gì? Một câu nói của hắn, liền dễ dàng đánh ngã nàng xuống mặt đất.
Phùng Liên Dung đó là do hắn mới có thể thắng được nàng.
Phương Yên ngồi xuống, hơi hơi lắc đầu, nàng bị những cái nhớ lại này làm lúc nào cũng cảm giác được thống khổ, hiện tại duy nhất có thể khiến nàng có được an ủi đó là Triệu Thừa Dục.
Hắn đã chậm rãi trưởng thành thành một thiếu niên, ngày thường văn nhã tuấn tú, có mấy phần giống Triệu Hữu Đường, cũng có mấy phần giống nàng.
Chỉ cần hắn còn là Thái tử, nàng dù phải cố gặng nhịn mấy năm, mười mấy năm thì có sao chứ?
Phùng Liên Dung, có một ngày, nàng vẫn có thể đối nghịch với nàng.
Phương Yên cầm lấy ấm trà trên bàn rót một chén, uống liền một hơi.
Tri Xuân cùng Tri Thu đứng ở bên cạnh, không dám nói lời nào.
Phương Yên mở miệng nói: “Chỗ ta vẫn còn ít bạc đi.”
Giọng nói của nàng so với trước kia khàn hơn nhiều, do khóc quá nhiều, cổ họng cũng có chút bị hỏng, dung nhan nàng cũng nhanh chóng già đi, ngược lại giống một nữ nhân bốn mươi tuổi.
Nhưng tâm tình nàng lại không giống vậy.
Tri Xuân vội hỏi: “Vẫn còn, thật ra cũng không cần dùng tới.”
Phương Yên nhìn các nàng: “Bất kể như thế nào, các ngươi đều đã định là phải cùng ta, dù có bất mãn trong lòng cũng chỉ có thể như thế, chúng ta đây là cùng ở trên một chiếc thuyền.” Nàng nói với hai người, “Số bạc đó các ngươi cầm đi, ta cái gì đều không cần, chỉ cần cho ta biết tin tức của Thừa Dục là được.”
Tri Xuân cùng Tri Thu nhìn nhau một cái.
Hai người cuối cùng vẫn lấy.
Dù sao các nàng không lấy, Phương Yên đã hạ quyết tâm, tất nhiên còn có thể đưa cho người khác, một khi đã như vậy sao mà không cầm.
Phương Yên cười cười, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Mùa xuân cũng không còn xa.
Đại điển phong hậu định vào mười tám tháng ba, Phùng Liên Dung sáng sớm ngủ dậy đã thấy tất cả mọi người trong điện đều bận rộn, do hôm nay nàng không chỉ được phong hậu, còn muốn chuyển tới Khôn Ninh cung.
Chung ma ma chân không chạm đất, mắt thấy nàng dậy liền quát: “Châu Lan, mau tới chải đầu cho nương nương.”
Bảo Lan thì mang quần áo phải mặc khi sắc phong Hoàng hậu đến.
Phùng Liên Dung ngó nhìn, chỉ thấy một chồng thật dày liền cảm thấy nặng nề, lại nhìn mũ phượng, chỉ cảm thấy cổ đau, bên trên có bốn con phượng hoàng rất lớn.
Chung ma ma nói: “Bất kể như thế nào cũng phải chống, đại điển phong hậu này không giống với khi sắc phong Quý phi đâu, thời gian dài lắm đấy, nương nương đừng để mất lễ nghi.”
Bà biết Phùng Liên Dung có đôi khi không quá cao điệu, người lớn như vậy còn giống một tiểu cô nương khiến người lo lắng.
Phùng Liên Dung cười nói: “Cái này thì đương nhiên rồi, chỉ là nhìn cảm thấy mệt mỏi.”
“Dù có mệt mỏi đó cũng là đáng giá, thiên hạ ai mà không hâm mộ nương nương?” Chung ma ma cầm lấy một chiếc áo đơn thuần lụa mỏng màu xanh viền áo thêu ba con chim màu đỏ cho Phùng Liên Dung mặc vào trước, cuối cùng bên ngoài lại khoác lên một chiếc áo màu xanh đậm có thêu mười tầng ngũ sắc.
Châu Lan bên kia chải tóc xong, đeo châu quan lên đỉnh đầu cho nàng, trên có chín long bốn phượng, trong miệng phượng ngậm một viên minh châu to, đỉnh mũ khảm khọc, châu kết rủ xuống, chín long ba phượng còn lại ngậm hạt châu. Chung quanh tất cả bốn mươi đồ trang sức, trâm hoa mười tám, hoa cài mười hai, Phùng Liên Dung chỉ cảm thấy trên đầu đè nặng hai núi vàng.
Một đống đồ như vậy cộng lại, ánh mắt mọi người đều thẳng.
Phùng Liên Dung soi gương, chỉ cảm thấy mình bên trong có chút xa lạ, khó trách đều nói người cần ăn mặc đến phụ trợ, bộ lễ phục Hoàng hậu này thật đúng không giống bình thường, quá đẹp đẽ quý giá, uy áp bốn phía.
Nàng đưa chân ra.
Châu Lan ngồi xổm xuống xỏ tất cho nàng, giày dùng thanh khinh chế tạo, đồ trang sức là vân phượng mạ vàng, đầu giày đính ba viên minh châu.
Nàng đứng lên, nhẹ thở ra một hơi.
Ba đứa nhỏ lúc này cũng tới.
Triệu Thừa Diễn nhìn mẫu thân mình, cười nói: “Mẫu phi mặc như vậy thật đúng là không nhận ra, vẫn là bình thường đẹp hơn.”
Phùng Liên Dung sờ sờ đầu hắn: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy.”
Triệu Thừa Diễn lại tránh ra: “Con lớn rồi, mẫu phi không thể sờ đầu hài nhi nữa, còn có, cũng không thể kêu Tiểu Dương, dê kia cả ngày me me me, chỗ nào giống ta chứ.”
Hắn nhưng đường đường là Hoàng tử.
Phùng Liên Dung khẽ cười nói: “Lớn cũng vẫn là Tiểu Dương của ta, Tiểu Dương me me.”
Triệu Thừa Diễn khóe miệng giật giật.
Triệu Thừa Mô nói: “Ca ca, về sau phải gọi mẫu hậu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, mẫu hậu.” Triệu Huy Nghiên nhào lên, kéo tay Phùng Liên Dung nói, “Bên ngoài đỗ một chiếc xe rất to, muốn dẫn mẫu hậu ra ngoài, phụ hoàng đang chờ đó.”
Đó là phượng liễn Hoàng hậu chuyên dụng.
Phùng Liên Dung hỏi: “Thái tử đâu?”
Triệu Thừa Diễn lắc đầu, tỏ vẻ không biến.
Triệu Thừa Mô thích nhất là quan sát người khác, nói: “Chắc là ở chỗ Hoàng tổ mẫu.”
Phương Yên bị phế, trừ Triệu Hữu Đường, cùng Triệu Thừa Dục thân nhất ngược lại là Hoàng thái hậu. Cùng Triệu Thừa Dục đi đâu, Triệu Thừa Mô biết hắn thủy chung cùng bọn họ có ngăn cách, chẳng sợ một động tác một ánh mắt nhỏ xíu cũng đã tiết lộ ý nghĩ của hắn.
Hắn tiến lên giữ chặt tay Phùng Liên Dung, cười nói: “Mẫu hậu, chúng ta đi đi.”
Phùng Liên Dung nắm tay con trai con gái, ngồi lên phượng liễn.
Nàng trước phải đến chỗ Hoàng thái hậu bái kiến.
Mấy năm nay do biểu hiện của nàng, Hoàng thái hậu đối việc nàng ngồi lên ghế Hoàng hậu cũng không có bất mãn gì, dù sao Phương Yên bị phế đi, việc này không thể vãn hồi, trong cung thế nào cũng phải có một Hoàng hậu mới, mà Phùng Liên Dung gốc tích rõ ràng, bà nhẹ giọng nói với Triệu Thừa Dục: “Mẫu hậu ngươi đến rồi, mau đi nghênh đón đi.”
Triệu Thừa Dục ngẩng đầu lên, thấy Phùng Liên Dung cả người trang phục lộng lẫy.
Hắn chậm rãi bước về phía trước.
Phùng Liên Dung hướng hắn mỉm cười, như hoa đào tháng ba: “Hóa ra ngươi thật ở chỗ này.”
“Vâng.” Triệu Thừa Dục hít vào một hơi nói, “Vâng, mẫu hậu, con chúc mừng mẫu hậu.”
Tiếng mẫu hậu này, hắn gọi có chút khó khăn.
Dù sao tiếng xưng hô này là hắn từng kêu Phương Yên, chỉ là thế sự thay đổi, hắn thật không ngờ hôm nay sẽ để Phùng quý phi thành mẫu hậu, đương nhiên, theo tuổi của hắn bây giờ, hắn đã biết là vì sao.
Cho nên mặc dù có chút khó khăn, hắn vẫn thuận lợi kêu lên.
Trong nháy mắt này, Phùng Liên Dung ngầm thở dài.
Nàng làm Hoàng hậu, Triệu Thừa Dục liền coi như là con của nàng, nhưng đối mặt hắn, rất khó nói không có tâm kết, dù sao hắn là con của Phương Yên.
Chỉ là cảm xúc này thủy chung bị giấu đi, người dù sao cũng phải nhìn về phía trước, có lẽ nàng và Triệu Thừa Dục thật có thể chung đụng không tệ đâu.
Nàng tiến lên bái kiến Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu nói: “Lời thừa ai gia cũng không nói nữa, mấy năm nay ngươi làm rất tốt, về sau hậu cung này liền giao hết cho ngươi, ngươi làm tốt hoàn thành trách nhiệm là được.”
Phùng Liên Dung lên tiếng đồng ý.
Tạm biệt thái hậu, nàng liền đi Càn Thanh cung.
Triệu Hữu Đường sớm đã chờ ở cửa, hắn nhìn nàng từng bước đi đến, lễ phục vừa dày vừa nặng mặc trên người nhưng lại cũng không có vẻ không hợp, nàng thật ra cũng thích hợp mặc như vậy, chỉ là trang phục như vậy che hết trắng trong thuần khiết trên người nàng, như là từ trong đống tuyết nở ra một đóa ra diễm lệ.
Hắn hơi nhếch khóe môi, vươn tay ra.
Phùng Liên Dung đặt tay mình lên tay hắn, nói khẽ: “Hoàng thượng, thiếp thân đều toát mồ hôi rồi, thật sự là quá nặng quá nóng, lát nữa mà có choáng váng Hoàng thượng nhớ nhắc nhở thiếp thân đấy.”
Triệu Hữu Đường phì một tiếng cười lên: Do vẫn là người nọ, mặc cái gì cũng không đổi được.
Hắn nói: “Trẫm bảo bọn hắn rút ngắn thời gian tấu nhạc lại, chắc cũng sẽ không quá lâu.”
Phùng Liên Dung mừng rỡ: “Hoàng thượng thật tốt.” Hận không thể lập tức dán lên, lấy đầu cọ hắn mấy cái, việc như này thế nhưng cũng có thể rút ngắn lại.
Nhìn nàng mặc bộ quần áo này, trên mặt cố tình lại là biểu cảm như con mèo nhỏ đang nịnh nọt, Triệu Hữu Đường khóe miệng giật giật, không đành lòng nhìn thẳng, khụ một tiếng nói: “Đi nhanh đi.”
Hắn dắt tay nàng đi về phía trước.
Nàng bước chậm một nhịp, vẫn là dáng vẻ trước kia.
Triệu Hữu Đường đi một lát, dừng chân, quay đầu lại nói: “Sau này, nàng phải cùng Trẫm đi sánh vai.”
Phùng Liên Dung ngẩng đầu lên, có một chút sững sờ.
Trong mắt hắn có ý cổ vũ: “Qua đây.”
Màu vàng của long bào chói mắt như ánh mặt trời, rơi vào trong mắt nàng.
Ở trong thế giới của nàng, cảm giác về hắn sao không phải là ánh mặt trời của nàng đâu? Mà lúc này, khoảng cách giữa hắn và nàng thế nhưng lại có thể gần như vậy.