Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 19: Thật sự , tôi khinh thường quê hương mình



Tôi liếc nhìn xung quanh.

Xem xét quang cảnh thị trấn trước mắt mình.

Cảm giác như một trại tị nạn

Đúng là cũng hơi quá khi gọi thứ này là một thị trấn. Không phải đây là cứ điểm nơi hyuman tập trung tại vùng đất này sao?

Các tòa nhà được xây dựng vững chắc từ gỗ (dù trông giống nhà xếp từ thân cây hơn). Đâu đó là những ngôi nhà trông giống như nhà ở cùng với những cửa hàng, cũng có khá nhiều tòa nhà khác được xây bằng đá. Nhìn kiểu canh gác cẩn thận như kia thì chắc phải đang lưu giữ thứ gì quan trọng lắm. Nguyên vật liệu chăng.

Từ câu chuyện của người gác cổng cho thấy, có vẻ như nơi đây chủ yếu tập trung những người đến để luyện tập hay tìm kiếm nguyên vật liệu. Bỏ qua mấy người đến đây rèn luyện đi, những người đến vì nguồn vật liệu, ánh mắt họ hướng tòa nhà đó trông cứ không bình thường thế nào. Họ ắt hẳn đang nghĩ đến mấy chuyện phi nhân tính. Nhưng không phải miễn là rẻ là được sao?
Với tôi thì đây là lần đầu tiên tôi đến một thị trấn, nhưng đối với tất cả những người khác đang ở đây, nơi này là thị trấn 'tận cùng'. Trẻ con đang long nhong vui đùa xung quanh quảng trường, coi nơi đây như một thị trấn yên bình là không đúng chút nào hử.

Sau cái ngày tệ hại đó thì mọi chuyện xảy ra như sau.

Kết luận, chúng tôi có thể vào thị trấn từ cổng trước

Có vẻ như họ không nghĩ tôi chính là cái gã hôm nọ. Đúng như mong đợi, mặt nạ đúng là vạn năng mà.

Mặt nạ tôi mang không phải loại che kín cả khuôn mặt, nếu nói quá lên, giống như tôi đi xung quanh mà bị bịt mắt.

Giới thiệu qua loa bản thân là một người thừa kế của một công ty, 'từ bán cho đến mua, chúng tôi gần như làm tất cả' là cách mà tôi giải thích với người canh cổng.

Chúng tôi cũng chuẩn bị một xe hàng chất đầy mấy thứ này nọ nên kể cả họ có tìm thấy thứ gì đó lạ lùng, thay vì nghi ngờ thì họ có khi còn chào đón chúng tôi.
Trông như mấy người này đặc biệt để tâm đến hoa quả chưa được sấy khô. Chúng tôi chỉ vội vàng đóng gói một hộp hoa quả có thể thu hoạch từ Asora, nên nếu mấy người cứ nhìn chăm chăm như vậy chỉ khiến tôi thấy có lỗi thôi.

Dù sao đây cũng là hoang mạc nên những thứ như thế này ắt hẳn khiến họ mừng ra mặt. Trên đường tới đây tôi không thấy bất kỳ cây xanh nào, hay có khi đó là lý do khiến họ coi những mặt hàng này đáng giá?

Một vài người lùn cổ đang định cư ở Asora trước đây đã đến thị trấn của hyuman nên tôi cũng biết sơ sơ về giá trị hàng hóa nhưng với nơi độc nhất như thế này thì không thể nói trước được. Kiến thức tôi có lại khá lỗi thời rồi nên tốt nhất nên thu thập thêm thông tin.

Có khi tôi cũng phải để ý đến dòng lưu thông hàng hóa, nhưng vừa mới lúc nãy thôi, mấy người canh cổng tỏ ra thích thú rõ mồn một với rau quả tươi.
Nói cách khác, những sản vật vật tươi sống khó mà đến đây được và khả năng bán ra cũng không hề nhỏ. Tôi cũng nghĩ việc vận chuyển hàng hóa từ nơi này đến nơi khác không phải là chuyện đơn giản.

Kể cả có nói mình sẽ không nán lại lâu, không đời nào tôi lại đi thực hiện mấy giao dịch rẻ bèo có thể làm xáo trộn cả nền kinh tế. Không biết mấy thương nhân khác làm ăn ra sao. Gây ảnh hưởng đến giá cả hàng hóa mà mấy người đó gây nên thì không an toàn chút nào.

Nếu thế, tôi cứ nên thật thà mà nói mình là một mạo hiểm giả. Có nhiều thứ phải nghĩ đến và thú thật, nói mình là thương nhân cũng phiền phức.

Dù sao tôi cũng có ý định đăng ký làm mạo hiểm giả. Hội mạo hiểm, người lùn nói cho tôi biết về cái nơi nghe sặc mùi ảo tưởng như thế.

Nhưng cân nhắc việc trên với tình huống hiện tại thì cũng khá bất tiện.
Đây là nơi mà mấy người level cao đến để luyện tập nên...

Nếu tôi đăng ký vào hội như một thằng lính mới level 1, tôi hẳn sẽ bị cái thị trấn này coi như không khí mất.

Cứ nói họ biết là mình đăng ký vì tương lai đi.

Sau đó tôi sẽ để hai người đang làm vệ sĩ bên cạnh tôi đây đăng ký một cách đàng hoàng. Không tốt nếu như tôi không để lại được chút ấn tượng nào, dù sao thì việc này còn có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của chuyến đi.

Việc tôi hiện đang level 1 là chỉ là trường hợp cá biệt, còn level của hai người kia đã được tộc orc cao nguyên đã xác nhận.

Tiện thể, thế giới này không có giới hạn về level nên cấp độ của một người có thể tăng không ngừng. Khi tôi hỏi có phải 99 là một trong những level cao nhất không thì họ nói với tôi đã có trường hợp được xác nhận lên đến vài trăm. Vậy thì tôi, kẻ ở level 1, là cái thứ gì chứ?
Tuy không biết chắc chắn nhưng level của hai người kia ắt hẳn phải hơn một trăm.

Và có vẻ như khi so sánh với tiêu chuẩn của hyuman thì đó là một đẳng cấp khá cao. Nhưng mấy thông tin của người lùn vốn có hơn 30 năm trước rồi.

Vấn đề là ...

"Mấy người làm hơn, đừng có đi dọa nạt người khác với cái level cao ngất ngưởng đấy được chứ?"

Đó chính là vần đề. Tôi biết mấy là người hơn một trăm rồi, nhưng đến khi mà họ chính thức được xác nhận, tôi cảm tưởng như việc đó sẽ dẫn đến một tình huống vô cùng rắc rối. Dằn mặt kẻ khác cũng được thôi, nhưng thu hút quá nhiều sự chú ý lại quá bất lợi.

"Umu~ tuy nhiên, kể cả bọn em cũng không biết được đâu, đúng ra thì, với những người như bọn em thì level là thứ bí ẩn, hyuman và quỷ nhân có thể coi trọng nó nhưng đối với bọn em thì không quan tâm lắm."
Thì, cô nói cũng có vài điểm đúng Tomoe-san. nhưng với thứ thực thể đáng ngờ như cô lại đi đặt chân vào thế giới này, làm ơn đừng có đi quá giới hạn được không?

"Cô nói đúng đó-desu wa. Nhưng nói mới nhớ, lâu lắm rồi một nhóm hyuman level khoảng 250 hay 300 có thể đánh bại một đứa trẻ của em. Trận chiến đó khá khốc liệt và em nghe nói có vài người trong số bọn chúng đã chết. "

Chắc là cô ấy nhớ ra báo cáo của một Arke. Một mặt, câu chuyện mơ hồ của Mio có thể đem ra làm tiêu chuẩn, mặt khác lại không thể lấy để mà dùng được.

Thật sao? Đợi đã, hay là nên dừng việc đăng ký này lại. Dù sao mấy người Arke đó cũng tỏa ra luồng haki sặc mùi boss cuối. Và việc phải cần đến một vài hyuman level 300 mới có thể đánh bại họ thì không phải level của Mio và Tomoe thậm chí còn cao hơn thế.
Để ở lại đây một tháng và xem xét thị trấn, khảo sát giá cả thị trường và các thương nghiệp quanh đây. Và nếu có thể tôi cũng muốn biết các mạo hiểm giả hành động như thế nào, nhưng tôi cứ có cảm giác như chuyện này rồi sẽ nhanh chóng trở nên rối rắm mà thôi.

Dẫu vậy.

Thị trấn này cứ có cảm giác...

Lạ lùng.

Mà, xét cho cùng thì đây cũng là thị trấn nơi rìa thế giới. Cứ điểm cuối cùng. Tôi có thể hiểu việc có một vài chủng tộc ở đây.

Tôi, ở mức độ nào đó, hiểu rằng mối quan hệ giữa hyuman và quỷ nhân xấu đến nỗi nổ ra chiến tranh nhưng nếu những tư tưởng như vậy không thể vươn đến được nơi hẻo lánh này thì cũng không thấy làm lạ khi họ có thể chung sống với nhau. Có câu nói "kẻ thù không đội trời chung". Có thể điều đó còn tùy thuộc vào từng hoàn cảnh.
Bỏ qua mấy cửa hiệu, những xạp hàng dọc bên đường đang bày bán mặt hàng của họ còn nhiều hơn. Nghĩ đến số lượng tòa nhà trong thị trấn này và tình trạng nguồn nguyên vật liệu thì điều cũng dễ hiểu. Dù sao đây cũng là cứ điểm tiền tiêu đang phải đương đầu với vùng đất hoang vu này. Ngôi làng đầu tiên tôi đến.

Nhưng tại sao chứ?

Nơi này.

Sao lại...

Sao lại chỉ toàn mĩ nhân ở đây thế?

"Nè ~, Tomoe, Mio"

"Mu. Sao thế waka?"

"Anh lo ngại việc gì sao waka-sama?"

Hai người đang đi bên canh quay đầu sang nhìn tôi. Tôi cũng đã nghĩ họ xinh đẹp một cách phi thường nhưng đó lại là hình dáng mấy cô quái vật này đạt được sau khi lập khế ước. Thật tình, tôi cũng muốn được hưởng cái được quyền đó lắm chứ.

"Tại sao thị trấn này lại có nhiều người đẹp trai xinh gái thế? Có khi nào đây là nơi chỉ dành cho người đẹp? Không lẽ ở đây lại tồn cái luật lệ vô lý như vậy?"
Đúng thế

Đây đó tràn lan nam thanh nữ tú, cả hyuman lẫn tộc khác.

Ai ai trông cũng tuyệt cả. Xinh đẹp. Không phải điều này vô lý sao?

Dù cho bản thân đâu phải là cái đứa hay tự ti, nhưng nếu tôi xếp mấy người này với tộc orc thì cuối cùng, cảm tưởng như tôi đều sẽ là orc thôi.

Eh? Lạ quá,cái thứ xúc cảm ngọt ngào trong tim tưởng chừng như cứ chực trào ra khỏi mắt tôi.

Cái chuyện quái gì đang xảy ra thế chứ?

Nhưng giờ nghĩ lại, Tomoe và Mio dường như không quá để tâm đến việc đó.

Mặc dù hai người bắt đầu dáo dác ngó qua ngó lại.

"Thật sao? Em lại không thấy có bất cứ ai đủ đẹp để để tâm đó?"

Tomoe, mắt cô đang nhìn đi đâu thế? Cô gái trông như tộc efl vừa đi qua cô, không phải đó là thứ mà người ta gọi là tuyệt tác sao? Chỉ cần vóc dáng đó thôi cũng đủ để in ra tiền đó cô biết không?
"Eh~? Chỗ này đâu có nhiều gái đẹp đến thế đâu?"

Mio, thật sao, cái đôi mắt nghiêm trọng đang tìm tiếm người đẹp kia? Cho dù tôi có nhìn thế nào đi chăng nữa, những người xung quanh đây không khác nào người mẫu chỉ xuất hiện trên truyền hình cả.

"Mấy cô đang nói thật đấy à?"

Hai người họ khẳng định lời tôi nói, trông họ có vẻ thực sự bối rối.

Có khi đối với thế giới này, vẻ ngoài như thế được coi là bình thường?

Ng-nhiêm túc sao?

??? Cai-cái gì thế này, cái thể loại gì lại cho con nhà người ta ra rìa như thế hả?

Từ từ, từ từ đã. Đợi đã đợi đã đợi đợi đợi.

Cái cảm giác gì thế này, cảm giác như tôi vừa mới phát hiện ra một sự thật quan trọng mà đồng thời lại chưa phải? Bình tĩnh, bình tĩnh cái thân này.

Trước tiên

Bố mẹ tôi có vẻ như là cư dân của thế giới này.
Thực tế, họ là cặp đôi trông vừa ngầu vừa hấp dẫn. Umu, vậy ra trong thế giới này đó là tiêu chuẩn trung bình.

Và tôi còn có chị gái và cô em nhỏ nữa. Họ cũng đều xinh đẹp và hơi yếu ớt. Rồi rồi, cứ ném tôi ra khỏi cái vùng đó đi *lệ rơi*.

Ugh... không lẽ tôi ...?

Dù sao, nói chung cả bố mẹ tôi đều là hyuman và việc họ sinh tôi ra trong thế giới trước không khiến tôi là một con người mà là một hyuman.

N? N~~~~?

Vậy thì, vẻ ngoài tầm thường của tôi, không, trong trường hợp này phải là trông như 'mấy đứa bị tráo đổi' mới đúng, chuyện gì thế chứ?

(Changeling – truyện dân gian châu âu (gg): Ở đây Makoto muốn ám chỉ mình không phải con ruột)

Không lẽ mẹ nɠɵạı ŧìиɦ? Hay mẹ nhặt mình dưới gầm cầu nào đó? Không, cả hai điều đấy đều không thể được.

"Waka, sao anh lại làm vẻ mặt khó hiểu thế?"
"Không lẽ anh thấy khó chịu ở đâu? Thế thì hay là chúng ta vào một tòa nhà nào đó nhé."

Tôi có thể nghe thấy những âm thanh lo lắng vang vọng bên tai.

Vậy à, vậy ra tôi đang trưng ra một vẻ mặt khó hiểu.

Rồi!!

Cũng có vẻ hiểu đây!!

Kể cả có nghĩ về việc này, kiểu gì cũng chẳng có câu trả lời tử tế đâu!!

Tôi.. dừng lại, dừng, dừng.

"Nah, không có gì đâu. Quan trọng hơn..."

Đúng thế. Giờ tôi nên tìm hiểu về thế giới này trong khi bản thân mù tịt về nó.

"Tôi muốn nghe ý kiến của hai người về chuyện đó sau. Đặc biệt là về giá cả mặt hàng và dòng sa-, không, kiểm tra hàng hóa có quanh đây"

Cho dù tôi có nói dòng sản phẩm thì tuy Tomoe có thể hiểu nhưng Mio hẳn sẽ thấy bối rối. Giờ phải hạn chế tối đa việc nói những từ có nguồn gốc phương tây.

(line-up được phiên âm sang katakana)
"Mumu, nghe rắc rối đó-desu na"

"Em hiểu rồi-wa"

Nếu để Tomoe làm vệ sĩ. Vậy thì trách nhiệm thư ký sẽ vào tay Mio.

"Thế thì giờ đến hội mạo hiểm... nó được gọi như thế đúng không? Mà, đến đó thôi. Tomoe, cô kiểm tra xem nó ở đâu được không?"

Nếu tôi mà đi, thì ngoại trừ với hai người này ra tôi sẽ phải viết để giao tiếp thôi. Thậm chí bây giờ tôi cũng đang nói thầm để người khác không nghi ngờ mình.

Hn, tôi đâu cần phải nói mấy từ 'a.u.e' khiến mình trông giống một ông bác. Vì bên cạnh tôi đây đã có tiếng nhật đáng yêu rồi.

Tôi không cảm thấy xấu hổ chút nào.

"Theo ý ngài "

Nói xong, Tomoe bước chân về phía một người đàn ông trung tuổi đang bán sạp hàng và hỏi. Tôi nghĩ việc sử dụng người khác để hỏi hiện giờ là phương án an toàn nhất. Dù cũng hơi buồn lòng.
Như thế, có hai người theo mình cũng khá hay.

"Waka, từ góc kia chúng ta rẽ phải rồi đi thẳng đến cuối đường thì sẽ tìm thấy hội mạo hiểm là những gì mà ông ấy nói."

May quá, cô ấy có thể xử lý việc đó dễ dàng.

Giờ, đi thôi.

———

~ Nhật ký của Misumi Makoto. Đến ngôi làng đầu tiên ~

Thế giới trước của tôi.

Đó là nơi mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.

Nhưng trong thế giới mới này tôi chẳng thể nào thay đổi được lối nghĩ cũ của mình.

Vô dụng.

Vì đối với một thế giới mà không thể quay trở lại thì việc đấy cũng chẳng có ích lợi gì.

Ở thế giới trước tôi nghĩ mình có vẻ ngoài bình thường. Thực tế, tôi còn tự nhận thức được bản thân bị ra rìa trong cái câu lạc bộ bắn cung đầy trai xinh gái đẹp.

Nếu tôi cứ thế mà tốt nghiệp rồi cho mấy đứa bạn mới xem ảnh cũ câu lạc bộ của mình, bọn nó chắc chắn sẽ nói "Ể? Mày làm gì ở đấy thế?'
Thế giới thanh bình đó chấp nhận sự khác biệt.

Từ những Tsukuyomi-sama nói với tôi, thế giới trước của tôi có vẻ như khá khắc nghiệt, nhưng ít nhất thì tôi không có cảm thấy thế.

Thế giới nơi thậm chí còn dọa bạn chết khϊếp xem có dám sống hàng ngày ở đấy không. Một thế giới bí ẩn. Nơi đó tuy khắc nghiệt nhưng lại cũng dịu dàng.

Giống loài tên hyuman, bọn họ trông như loài người. Nhưng vẻ ngoài của bọn được tạo ra một cách đẹp đẽ.

Như thể trước mắt tôi là đang một buổi tuyển chọn siêu mẫu.

Hay đó là một tác phẩm CG tuyệt đẹp được tạo ra với công nghệ tân tiến nhất. Cũng không quá khi nói như thế đâu.

Dù sao, cho dù có quay mặt về hướng nào nơi đây cũng toàn mĩ nam mĩ nữ. Cô gái tôi gặp lúc bên ngoài thị trấn trông y hệt như họ. Nếu cô ấy có hòa lẫn vào đám người này thì rồi sẽ trở thành cá thể tầm thường thôi.
Giờ thì tôi hiểu vì sao mình bị gọi là bán nhân hay xấu xí rồi.

Những con người xinh đẹp ấy không hề để tâm đến vẻ ngoài của bọn họ và đang tuyệt vọng bám víu lấy cuộc sống. Dù cho cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt tôi, đôi mắt này vẫn không thể quen được.

Liệu tôi có thể quen được với khung cảnh này không?

Những người nhìn như thể diễn viên được săn lùng đang ôm gối trong một con hẻm với ánh mắt vô hồn.

Có thể do cách nhình nhận khác nhau nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu với cảnh tượng đó. Kể cả khi những người này được lớn lên ở một nơi lợi thế như vậy.

Thật sự.

Mọi thứ trong thế giới này đều là bí ẩn.