Nếu chúng ta đang nói về một nơi lớn của hầm ngục Yaso-Katsui, nơi có mức độ khó thấp và có rất nhiều khách du lịch, thì đó sẽ là nơi này.
Nơi bắt đầu và đồng thời cũng là nơi diễn ra mọi thứ, tất nhiên nó cũng ảnh hưởng đến sự khó khăn khi muốn đến các tầng khác.
Như mọi khi, nơi này luôn náo nhiệt như một lễ hội.
Sự đa dạng của các loại thực phẩm độc lạ,và số lượng người nơi đây cũng nhiều đến khó tin.
Nó nhiều đến mức mà bất kỳ mamonos nào xuất hiện gần đây thì thật là đáng thương.
-Tầng hai: Khu vườn.
Không giống như lối vào tầng một, môi trường xung quanh nó đem lại một cảm giác như đang đứng bên ngoài hầm ngục.
Đây là một nơi vô cùng rộng lớn với địa hình cũng có sự thay đổi nhất định, các loại mamonos cũng bắt xuất hiện với những đặc điểm riêng. Đây là nơi có độ khó thấp chỉ sau tầng một, tên của nó cũng khá dễ hiểu đó là: Beginer Graden
Vào ngày thứ hai, chúng tôi rời khỏi hội mạo hiểm giả với Hokuto và những người khác, và nơi chúng tôi chạy qua cũng giống như ngày trước, Drake Garden.
Chà, nếu tôi phải nói thành lời thì nơi này sẽ giống với một cái hang tổ rồng.
-Tầng ba: Đường dẫn.
Nơi này khá chật hẹp.
Nhưng tầng này thực tế lại là con đường duy nhất để đi, nên việc băng qua mà không chiến đấu là không thể.
Do số lượng các cuộc chiến tăng lên, nên các mạo hiểm giả tập sự thường lập tổ đội với nhau để chia sẻ kinh nghiệm.
Vì các cuộc chiến diễn ra nhiều hơn, do đó, số người chết ở đây rõ ràng là cao hơn rất nhiều so với tầng trước và dường như đây là bức tường mà những mạo hiểm giả tập sự phải vượt qua. Theo nguồn thông tin của Hokuto, nếu vào tầng này từ tầng Beginer Graden, thì tầng thứ ba này sẽ là đường dẫn những mạo hiểm giả tập sự đến với sự kết thúc.
Bởi vì rơi vào tầng Alt, đây lần đầu tiên tôi đến nơi này, nhưng đối với Tomoe và những người khác, thì đây là lần thứ hai họ đến đây. Chúng tôi đi qua tầng gọi là Tribe Path.
Đây là một con đường thẳng nối tới một đại sảnh lớn và một căn nhà sàn đơn điệu ở trung tâm. Để vượt qua qua tầng này tôi phải liên tục đánh bại một nhóm quái yếu ớt, khi tiến đến được đại sảnh, tôi đã chiến đấu với một con boss.
-Tầng bốn: Thung lũng.
Đúng như tên gọi,đây là một thung lũng. Để vượt qua tầng này tôi phải đi qua đáy của thung lũng với một tầm nhìn hơi tối.
Mọi hành động tôi đều bị giới hạn như trong tầng ba, và tất nhiên tôi cũng bị tấn công dồn dập bởi các loại bẫy và kẻ địch từ mọi hướng. Đó là một cuộc tấn công từ trên trời.
Nó chủ yếu là các loại mamonos có cánh, và đôi khi, sẽ có vài con mamonos loại giun đất đến tấn công bất ngờ. Các loại bẫy chúng tôi thường gặp là các loại bẫy rơi. Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng cuối cùng, thung lũng đã tự thu hẹp và nó khiến tôi có chút hoảng loạn.
Khi tôi nghe Thung lũng Negligee, tôi không thể phủ nhận rằng tôi không quan tâm đến nó.
Nhân tiện, không có màu hồng ở đây đâu, và toàn bộ tầng này gây ra một vài hiệu ứng xấu làm giảm tất cả khả năng của vài người trong nhóm tôi.
Chỉ một phần của nó là Negligee.
-Tầng năm: Mê cung.
Đây chính xác là một hầm ngục.
Một mê cung.
Trước mặt bọn tôi là một tầng kín, nhưng lối đi và trần nhà khá rộng, nên không có cảm giác bị giam cầm. Mà ngược lại nếu ở một mình nó lại đem đến cảm giác an toàn. Ngoài ra, Hokuto đã vạch ra một tuyến đường cố định để tiến đến tầng tiếp theo, nên chúng tôi chỉ cần đi theo anh ta mà không lo bị lạc, điều này đóng vai trò lớn trong việc khiến tôi cảm thấy an toàn hơn.
Xung quanh bắt đầu có sự xuất hiện của lũ goblin và orc được vũ trang,và lũ Lizardmen và Beast cũng bắt đầu xuất hiện xung quanh đây, ngay khi chúng thấy bọn tôi, chúng ngay lập tức tấn công bằng tất cả những gì chúng có, khiến tầng này tràn đầy không khí thù địch.
Tầng này có tên là Sword Maze(mê cung kiếm), nên bọn mamonos ko cầm vũ khí cùn mà hoàn toàn là các loại vũ khí sắc nhọn.
Con boss tất nhiên cũng cầm kiếm nhưng không phải một thanh kiếm bình thường mà là một thanh đại kiếm.
Nó sẽ vung thanh kiếm lên cao với cú nhảy của mình và chém về phía bọn tôi, như một bộ phim kinh dị. -Tầng sáu: Đồi.
Đó không phải là một ngọn đồi mà nó phải ở cấp độ của một ngọn núi lớn.
Tôi cảm thấy họ nên đổi tên tầng này thành 'Núi'.
Chúng tôi không ngừng leo lên con đường không được trải nhựa mà là con đường được hình thành bởi những bước chân của người đi trước và chúng tôi bị bao quanh bởi cây cối mọc um tùm
Chúng tôi đã liên tục bị tấn công bất ngờ bởi các mamonos có kỹ năng luồn lách và che giấu sự hiện diện.
Chỉ có duy nhất Forest Oni, Shii, phấn chấn hơn bình thường khi ở giữa không gian của khu vực này, cô ấy cầm giáo, hoặc giống như, một cây gậy đập lũ mamonos nát bét như món thịt băm.
Hide hide hill.
Giống như tên gọi, nó là một tầng khó nắm bắt sự hiện diện của kẻ thù và đó phải là lý do tại sao 'Hide' được lặp lại hai lần. Những thứ quan trọng nên lặp lại hai lần sau tất cả. Nhưng khả năng thích nghi của Shii với nó thật phi thường.
Đối với một Forest Oni có thể thu thập thông tin từ cây cối xung quanh, ngay cả khi những con thú cố gắng che giấu sự hiện diện của chúng, thì dường như chúng không hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của cô ấy, hoặc có vẻ là như vậy.
Và như vậy, một cuộc thảm sát một chiều đã diễn ra.
Bây giờ tôi nghĩ về nó, Gonzou đã nhìn thấy gì ở tầng năm và sáu khiến anh ấy phải trở nên tuyệt vọng.
Nó cũng giống với các tầng khác mà chúng tôi đã đi qua, tôi không thực sự hiểu cảm giác đó của anh ấy.
-Tầng bảy, Hố. (edit: trình đặt tên của tác giả thật đáng kinh ngạc =.=)
Đây là tầng nếu bạn không mua bản đồ hay thu thập đủ thông tin trước đó, thì nó sẽ phá hủy hoặc xóa xổ cả một tổ đội tầm trung.
Chà, rất ít người có thể đến được đây. Thời điểm bạn bước vào, thì chắc chắn bạn phải nhảy xuống một cái hố khổng lồ.
Không có gì bám víu, thậm chí còn không hề có chút thông tin gì về điều này.
Bạn chỉ đơn giản là rơi tự do, và bạn cũng bị tấn công bởi lũ mamonos biết bay.
Nếu bạn không kiểm soát được tốc độ rơi của mình theo cách nào đó và may mắn khi vượt qua được lũ mamonos mà không bị thiệt hại gì, thì *splat*... cú rơi kết thúc.
Không có thiết bị an toàn xung quanh nào được đặt ở gần vách vực để có thể hỗ trợ bạn cả.
Theo thông tin của bản đồ, thực tế không có Hố nào mà bạn có thể tìm thấy được những mánh lới từ chúng.
'Great Hold' là nơi mà tôi hoàn toàn phải tự lo cho bản thân mình.
Theo ý nghĩ của riêng tôi, tôi cảm giác việc lừa ai đó đứng trên một dàn giáo cao nhảy xuống như một miếng mồi câu còn đáng sợ hơn so với việc buộc phải rơi mà ko được phép hỏi lí do. Ở mức độ nào đó, thì đây không phải là vấn đề với chúng tôi.
Vì vậy, ngoài việc rơi vào một cái hố lớn, không có gì đặc biệt để để nói cả, và tất cả chúng tôi đã hạ cánh an toàn.
Lần này, nó có cảm giác như bạn sẽ va vào một bức tường - theo nghĩa bóng.
-Tầng tám: Hồ.
Vị trí, một hồ nước.
Clay Doll Lake.
Nói cách khác, một nơi đầy lãng mạng của những mạo hiểm giả.
Tôi chấp nhận mọi sự phản đối đối với cái tuyên bố này.
Nơi này khiến tôi một lần nữa hiểu rằng chúng ta đang ở dưới lòng đất. Đất đá xung quanh tạo ra ánh sáng lộng lẫy tự nhiên, và trần nhà khiến ta cảm giác nơi đây đem lại một không gian khép kín.
Trong không gian tuyệt đẹp này là một cái hồ phát ra những đốm sáng như những con đom đóm.
Nếu chúng ta nhìn vào toàn bộ không gian, thì ánh sáng ở đây chỉ ở mức độ lờ mờ chứ không đến mức chói mắt. Nhưng trên mặt hồ này lại có những sự hiện diện mạnh mẽ.
Một lượng đá đủ lớn để một người nhảy lên đang nổi trên mặt nước.
Đó không phải là đỉnh của một tảng đá ngầm mà chúng chính là những khối đá nổi.
Người nặng nhất là shii vì cô phải vác toàn bộ trang thiết bị của cả nhóm và thật ngạc nhiên khi chúng không bị chìm.
Beren và Hokuto rõ ràng vẫn ổn.
Chỉ là, vì kích thước cơ thể họ khá lớn nên hơi khó để hai người họ cùng nhảy lên một tảng đá.
Theo thông tin thì cánh cổng tiếp theo gần vị trí bắt đầu và nó nằm ở trung tâm cái hồ, mọi người bắt đầu bước vào vòng dịch chuyển dẫn đến tầng tiếp theo.
Điểm đến tiếp theo là một tầng đơn giản. Trước khi đến được tầng này với những thông tin được chuẩn bị từ trước, ta sẽ dễ dàng biết mình cần phải làm gì tiếp theo. Nó có nghĩa rằng bạn phải nhảy lên những tảng đá nổi để đến được khu vực trung tâm.
Các mamonos đều là loại thủy quái sống trong hồ, và chúng sẽ không tấn công khi chúng tôi còn trên đất liền.
Bỏ qua sự hiện diện của chúng, những con mamonos đang nhảy lên mặt nước như thể đang ngắm nhìn con mồi của mình, cơ thể chúng thực sự trong suốt.
Đó có phải là một loại ngụy trang?
Với việc di chuyển khó khăn hơn, và hành động của chúng tôi cũng bị hạn chế khá nhiều, nên việc xử lý các mamonos cũng rất khó khăn. Hơn nữa, ở giữa hồ có những tảng đá nổi sẽ chìm nếu bạn nhảy lên chúng, và bạn không thể phân biệt chúng với những tảng đá không chìm khác.
Tomoe muốn đi qua mà không muốn bị ướt nên cô ấy đã thực hiện một cú nhảy cao, nhưng chỗ hạ cánh không thể đứng lên được và Tomoe cuối cùng cũng bị té xuống nước. Điều đó khiến Tomoe tức giận, cô lao vào hồ và sau đó..., không còn sau đó nữa.
Chà, tôi có thể thông cảm một chút với cô ấy vì nơi này thực sự là nơi cũng khiến tôi phải cảm thấy khó chịu.
Nếu còn lần tiếp theo hãy chắc chắn về chỗ đứng và hoàn thành nó trong một lần.
-Tầng chín: Cổng.
Nói cách khác đây là một tầng có thiết kế quanh co.
Cũng như tầng trước nếu bạn chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước thì bạn vẫn có sẵn câu trả lời cho tầng này.
Thực sự phải biết ơn đối với những người đi trước khi đã nghiên cứu nơi này.
... Nhưng nghiêm túc thì. Sự quanh co này sẽ khiến bất cứ ai phát điên, tôi còn không dám tưởng tượng nổi khi phải ở đây một mình.
Vì lý do nào đó, Hokuto trông có vẻ thất vọng, nhưng tôi hoàn toàn bỏ qua điều đó.
Tại đây xuất hiện 4 căn phòng không lớn lắm với 4 hình thức dịch chuyển khác nhau tại các phòng và mỗi phòng trông không khác nhau là mấy. Mỗi cánh cổng sẽ đưa bạn đến các địa điểm khác nhau. Tên nơi này là Gate Cube(cổng lập phương), tầng này trông có vẻ đơn giản, nhưng nó dễ dàng khiến bạn bị lạc, quả là một nơi rắc rồi. Hơn nữa, có khá nhiều phòng chứa các mamonos đang chờ đợi, và sau khi dịch chuyển, nó thường kết thúc với một cuộc chiến.
Có vẻ như Mio đã không cảm thấy tốt khi ở đây nên các mamonos đang chờ phục kích hầu hết được sử dụng để để trút bỏ sự căng thẳng của cô ấy.
Sau vài chục lần như vậy, chúng tôi cuối cùng tìm thấy một hành lang mà chúng tôi chưa từng thấy trước đây và khi thấy điều đó, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
-Tầng mười: Cung điện.
Theo thông tin thì nơi này đã được lấp đầy bởi sự hình thành bởi các cách thức dịch chuyển khác nhau nên không thể so sánh với các tầng trước đó được.
Quả là một khung cảnh ấn tượng. Nó không ở cấp độ của Lối vào, nhưng có một số người đang chia nhóm và thực hiện các cuộc nói chuyện và trao đổi về các loại thông tin khác nhau.
Khi chúng tôi đến gần hơn, tất cả mọi người đang trò chuyện ở đó đều im lặng quay về hướng của chúng tôi và tôi cảm thấy hơi khó chịu vì điều đó.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây là một cảm giác giống như đôi mắt của ai đó đang nhìn vào thứ gì đó kỳ lạ.
Hình ảnh của tầng này cũng không giống như một hầm ngục.
Không, trước đây đã có những tầng như thế, nhưng nơi này cảm thấy hơi khác.
Đúng vậy, chúng tôi ở trong khu vực an toàn và nó khá sang trọng.
Nếu là để thư giãn, thì nơi này chắc chắn đủ tốt để mọi người tụ tập.
Vì những người đến được tầng 10, điều đó có nghĩa là họ có nhiều kinh nghiệm, vì vậy nơi này có thể có nhiều thông tin hữu ích hơn ở Lối vào. Chúng tôi đăng ký lại thông tin như bình thường.
Và như thường lệ, Obelisk phát ra ánh sáng đỏ.
Đó là dấu hiệu cho thấy việc đăng ký đã được hoàn thành.
Được rồi, với điều này, chúng tôi sẽ có thể đến tầng mười bất cứ khi nào chúng tôi muốn.
Chúng tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của Rokuya-san một cách an toàn.
Mọi người đều có vẻ như rất mệt mỏi, nhưng với thông tin thu thập trong tâm trí, việc nghỉ ngơi ở đây cũng không sao.
Rốt cuộc thì cũng đã sắp trưa rồi. Đây cũng là một thời gian tốt để ăn trưa.
"Chào mừng bạn đến tầng 10, Cung điện. Đã được một lúc kể từ khi tôi nhìn thấy những gương mặt mới ở đây. Rất vui được gặp bạn."
Từ trong đám đông một người đàn ông bước ra chào đón chúng tôi và đưa tay phải ra để bắt tay.
À tôi hiểu rồi, đó là vì đã được một lúc kể từ khi những gương mặt mới xuất hiện hả. Tôi có thể hiểu điều đó.
Vì họ biết khuôn mặt của mọi người ở đây, nên nó như mong đợi, nơi này không có nhiều thay đổi.
Bỏ qua một bên khi ai đó chết, hiếm khi có người mới đến được đây huh.
Ngoài ra, đây là một cộng đồng tầng 10 và nhiều người ở khu vực lân cận để trao đổi thông tin, có thể là...
Tôi đưa tay mình ra bắt lấy cánh tay đang mở rộng của người đàn ông.
Cùng lúc đó, tôi nhìn chằm chằm vào Hokuto và anh ấy gật đầu.
Nói cách khác, Cung điện là một nơi mà cho dù bạn đi theo con đường nào ở tầng trước, thì bạn sẽ luôn kết thúc ở đây.
Đó là lý do tại sao đây là nơi mọi người tụ tập từ mọi tuyến đường.
"Rất vui được gặp ngài. Tôi là đại diện của Công ty Kuzunoha, tên tôi là Raidou. Đây là bạn đồng hành của tôi và đồng thời họ cũng là nhân viên, tên họ lần lượt là: Tomoe, Mio, Beren, Hokuto và Shii. Nó tốn của chúng tôi một khoảng thời gian, nhưng bằng cách nào đó chúng tôi đã có thể đến đây. Rất vui được gặp ngài." (Makoto) "Công ty sao? Không, điều đó không quan trọng, cậu đã tìm cách đến được đây, vì vậy cậu phải có kỹ năng..."
"Nếu cậu đến đây để kinh doanh thì không có gì lo lắng cả và chúng tôi cũng không có ý định đó. Phải không, Raidou-kun?"
Ngay sau khi tôi bắt đầu cuộc trò chuyện với người đàn ông dường như có vị thế cao nhất trong những nhà thám hiểm ở đây thì một người bước ra từ đám đông mọi người bắt đầu dạt ra cho người đó đi qua, cắt ngang cuộc trò chuyện.
Đó là một giọng nói mà tôi quen biết.
Chỉ có thể là anh ta.
"Đúng rồi. Hôm nay tôi không đến đây để làm kinh doanh. Tôi không nghĩ rằng ngài sẽ đợi tôi ở đây, Rokuya-san." (Makoto)
"Rokuya?! Một thành viên của nhóm Apple? Cậu đang đùa tôi phải không? Ngài ấy trông giống y với bức ảnh tôi nhìn thấy khi tôi còn là một đứa trẻ. Đó có thực sự là ngài ấy?" Từ những gì tôi thấy, người đàn ông đang nhìn Rokuya-san với đôi mắt mở to ít nhất cũng phải 40 tuổi.
Ngoại hình của Rokuya-san hoàn toàn không thay đổi.
Vì sự xuất hiện của Rokuya-san, mọi thứ xung quanh thậm chí còn ồn ào hơn.
" Nah, tôi vừa mới đến đây thôi. Tôi đã suy nghĩ về việc đến đây sớm và thông báo cho những người ở đây về các cậu. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi khi biết rằng các cậu sẽ có thể đến được đây trong nửa ngày. Các cậu thật là bất thường... hay đúng hơn là quái vật." (Rokuya)
Rokuya-san có vẻ như anh ấy không quan tâm đến bất cứ ai ngoài chúng tôi và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.
" Haha ..." (Makoto)
"Một điều hiển nhiên về mức độ của level đó, không chỉ khó đối với những nhà thám hiểm bình thường, thấm chí cả những nhà thám hiểm dày dạn thách thức trấn Biên Giới cũng khó mà học hỏi từ các cô cậu. Ngay cả khi các cô cậu từ từ hướng dẫn họ, thay vì khiến họ chăm chỉ và cải thiện cấp độ của bản thân, rất có thể nó sẽ làm phản tác dụng. Hiểu rồi, hiểu rồi. Bây giờ tôi hiểu rồi." (Rokuya) "..."
Trong thoáng chốc một tia sáng của sự thương sót trong mắt Rokuya-san lóe qua. Và nguyên nhân của điều đó chính là sự cảm thông?
Đúng như dự đoán, thật khó để đọc được cảm xúc từ nụ cười dịu dàng của Rokuya-san.
"Bây giờ, các cậu đang ở đây là bằng chứng đủ để cho thấy các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cậu có thể cho tôi biết về các tầng mà nhóm cậu đã vượt qua để đến đây không? Chỉ là tôi muốn biết để làm tài liệu tham khảo thôi." (Rokuya)
"Hiểu rồi. Chúng tôi đã đi qua các tầng gồm: Drake Garden, Tribe Path, Negligee Valley, Sword Mage, Hide Hide Hill, Great Hole, Clay Doll Lake và Cube Gate." (Makoto)
Tiếng ồn xung quanh ngày càng thấp hơn khi tôi nói với Rokuya-san tên các tầng mà nhóm chúng tôi đã đi qua.
"Một người lạ nào đó đã thiết lập tuyến đường này cho cậu à, Raidou?" (Rokuya) "Không, người lập ra tuyến đường này chính là Hokuto." (Makoto)
"Tôi hiểu rồi. Có loại * ý nghĩa * nào khi anh ta thiết lập nó? À, tôi không nói về * chủ đề *, được chứ? "(Rokuya)
Hokuto nhìn tôi để xác nhận xem anh ấy có được nói chuyện không.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và có được sự hợp tác của anh ấy.
Tôi không nghĩ nó sẽ có vấn đề nào cả.
Nhưng, Rokuya-san.... Anh ta đang gián tiếp nói với chúng tôi rằng anh ta biết Hokuto là một Arke?
Thật đáng sợ.
Ngay cả trong lần gặp đầu tiên với Tomoe, dường như anh đã biết danh tính của cô.
"Tôi đã nhận thấy rằng, trong hầm ngục này, độ khó của tầng càng cao thì khả năng tầng đó dẫn đến tầng thấp càng cao. Tất nhiên, chúng ta có thể di chuyển qua các tầng không nguy hiểm, nhưng chắc chắn là nó sẽ kết nối với tầng tiếp theo với mức độ nguy hiểm cao hơn; trong trường hợp đó, nếu đó là Waka-sama và chúng tôi, thì việc đi qua những khu vực đó nó nhanh và dễ dàng hơn nhiều, đó là tất cả." (Hokuto) "Ra vậy, đó là lý do tại sao cậu lại chọn những tuyến đương đó huh. Cũng có những tuyến đường mà chủ yếu là giải câu đố và tránh bẫy. Đó có phải là một điểm yếu của nhóm của cậu? Hơn một nửa số người ở đây đã đến đây thông qua những tuyến đường đó, cậu có biết không?" (Rokuya)
Rokuya-san tiếp tục câu trả lời của Hokuto như thể anh ta đang vui vẻ.
"Không, đó không phải là điểm yếu của chúng tôi. Nhưng nếu chúng tôi chọn những tuyến đường đó, số lần chúng tôi phải lặp lại là quá nhiều; lãng phí thời gian Ví dụ: vượt qua bốn loại cổng tele ở tầng hai và tập hợp tại các tầng yếu để thách thức tầng thứ ba đặc , và sau đó, anh cũng sẽ phải xóa bốn loại tầng thứ bảy. Theo cách đó, chúng tôi sẽ phải làm những việc như vậy hơn 10 lần trước khi đến đây. Số lượng tầng chúng tôi sẽ phải vượt qua sẽ là quá nhiều. Nên tôi đã chọn tuyến đường này, chúng tôi sẽ chỉ cần tiến lên và vượt qua tầng đó trong một lần. Nếu chúng tôi chọn tuyến đường mà anh nói đến, thì thực tế là không thể đến đây trong 1 ngày nữa." (Hokuto) "Ừ thì, tôi không nói nên lời sau khi nghe điều đó từ cậu. Quả là một câu trả lời hoàn hảo. Đó là một trong những cách để phá đảo hoàn toàn mê cung Yaso-Maga, ý tôi là, Yaso-Katsui. Có vẻ như các cậu sẽ có thể đến tầng 20 một cách an toàn mà không cần lời khuyên của chúng tôi." (Rokuya)
Hokuto trả lời chán nản khi biết rằng mình đang bị Rokuya kiểm tra.
Không có vấn đề nghiêm trọng gì trong đó, vì vậy tôi đã không nói bất cứ điều gì.
"Vậy thì, Rokuya-san, như ngài đã hứa với chúng tôi đêm qua, ngài sẽ là đồng minh của chúng tôi tại thời điểm đàm phán, phải không?"" (Makoto)
Tôi chỉ xác nhận lại điều đó.
"Tất nhiên, tôi ổn với điều đó. Tôi chắc chắn giữ lời hứa của mình. Nhưng cậu thấy đấy, sau cuộc họp cuối cùng của chúng tôi, tôi đã hiểu rõ về các chi tiết của vấn đề, và tôi phải nói rằng điều này sẽ rất khó khăn. Tất nhiên, tại cuộc đàm phán, tôi sẽ đứng về phía cậu. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có thể giúp cậu tạo ra cơ hội cho cuộc đàm phán đó." (Rokuya) "Anh có ý gì?" (Makoto)
Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt Rokuya-san như thể anh ta đang gặp rắc rối, anh ta bị mắc kẹt trong suy nghĩ của mình để tìm lại câu trả lời.
Chúng tôi chỉ có thể chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
Bắt đầu với Tomoe và Mio, có thể nói rằng những người bạn đồng hành của tôi đang dần trở nên bực bội.
Có lẽ bên Rokuya đã rơi vào một tình huống bất thường.
"Hah...Điều này thật sự không ổn. Bất kể tôi nhìn như thế nào đi nữa thì điều này thực sự khó khăn. Thời gian này có vẻ không thích hợp, vậy cậu nghĩ sao về việc cho tôi một chút thời gian của cậu trong khi tôi mời các cậu một bữa ăn?" (Rokuya)
"Hiểu rồi . Dù so cũng đã đên đến giờ ăn trưa rồi, nên tôi đồng ý lời mời của anh." (Makoto)
Một người ngoài kế hoạch của chúng tôi đã tham gia nhóm. Chúng tôi di chuyển đến một góc tại khu vực lân cận của cổng thông tin và bắt đầu chuẩn bị cho bữa trưa trong khi được những ánh mắt quan tâm bốc lửa từ các nhóm mạo hiểm gia xung quanh.
Chúng tôi quyết định nghỉ ngơi và thưởng thức bữa trưa.