Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 290: Bùng phát chiến tranh



=====================================================


Đây có lẽ là cái cuối cùng rồi.


Tầng thứ 19, Huyệt Điện, khu vực sâu bên trong.


Đứng trước thiết bị dịch chuyển tới tầng kế, tôi gật đầu.


Nó là kế hoạch tôi đã kể hết cho Tomoe lẫn Mio, và đã sửa đổi đôi chút.


Thậm chí khi chúng tôi chỉ còn một bước nữa là tới đích đến của mình, tôi vẫn không thể làm cho trái tim vỡ nát của Rokuya-san và nhóm của anh ta, những người Nhật Bản đã chấp nhận sự bất tử.


Cả nhóm sắp tiến vào lãnh thổ của kẻ địch, và không được gϊếŧ bất kì ai, chúng tôi phải có được sự hợp tác của họ bao gồm cả người ghét tôi nữa. Hơn nữa, không có nghi ngờ gì rằng sẽ có vài tồn tại với cấp độ có thể xem là mối đe dọa cho Công ty Kuzunoha.


Bất kể bạn trông nó thế nào, không nghi ngờ gì rằng đây là một thử thách lớn.

Đó là lý do tại sao tôi đã nảy ra ý tưởng này sau khi cẩn thận chắp nối thông tin lại ở nhà trọ là một phép màu.


…Song, đầu mối của nó lại là cuộc trò chuyện thường nhật giữa Iroha-chan và Akashi-san.


“Giờ thì, có vẻ như sẽ là một việc lớn đây. Em cảm thấy dòng máu của mình đang sôi sục khi sắp được tham gia một cuộc chiến.”


Trong khi đang tiếp xúc với phần lưỡi kiếm thanh katana của mình, Tomoe phiên bản tóc bạc nhìn tôi với một nụ cười.


Nó không như là tầng này đủ gây khó dễ để cường hóa cho đảm bảo.


Nó là vì chúng tôi sẽ cần tới cấp độ sức mạnh ấy từ Tomoe cho những gì sắp tới, nên tôi đã trao cho cô ấy sức mạnh từ trước.


Tomoe đã không ở đó khi biến cố với Root xảy ra, nên cô ấy có thể cảm thấy hạnh phúc khi có chỗ để sử dụng sức mạnh của mình ngoài lúc luyện tập.

“Nó sẽ khó khăn khi không được nghiền nát bất kì ai, nhưng nếu đó là lệnh của Waka-sama, em sẽ thực hiện một cách hoàn hảo-desu wa. Nhưng nếu có thể, em muốn cho những tên như Rokuya nếm mùi đau đớn. Em tự hỏi liệu thứ đó có cản đường mình không.” (Mio)


Mio, người giờ có mái tóc óng ánh thẳng dài tới tận eo cô ấy, đã nói một số thứ nguy hiểm ở nửa sau khi cô ấy cười và khép hờ mắt lại.


Thân hình của cô ấy bản thân nó cũng tỏa sáng rồi.


Nụ cười của Tomoe vốn hàm chứa sự quyến rũ trong nó rồi, nhưng những cử chỉ của Mio gần đây lại trở nên ngày càng gợi cảm hơn nữa.


Ngay giờ cô ấy đang tỏa ra cơn khát máu đây và đó, nên nếu có thể, đây là loại cử chỉ tôi thích ngắm nhìn hơn là trở thành bên đón nhận.


Nhưng, theo ý kiến riêng của tôi, tôi muốn Mio đối đấu Haku Mokuren-san, Ginebia-san, hoặc Rokuya-san dựa theo tình hình.

Hầu hết nguyên nhân cô ấy thành ra thế này là vì ‘anh ta chĩa lưỡi kiếm vào tôi’, nhưng cho dù tư tưởng của chúng tôi có khác biệt, việc ghép cặp hằng mong mỏi của chúng tôi lại y như nhau.


“Mang chừng này tới đây, hơn thế, chúng tôi lại còn nhận được một chiếc nhẫn từ Tomoe-sama, nó đáng được gọi là một báu vật linh thiêng… Beren này, nếu là ngày này, tôi sẽ có thể đánh tan cả ngàn tên!” (Beren)





Thành thực mà nói, tôi sẽ để Beren, Hokuto và Shii, nhận lấy thứ có thể vì là họ có vai trò khó khăn nhất hôm nay.


Bởi vì, ngoại trừ những Mạo hiểm giả Khởi nguyên, họ sẽ phải chiến đấu với hầu hết mọi người , và khi mọi thứ được định đoạt, họ sẽ phải chịu đựng.


Ban đầu, tôi đã bảo ba người họ rằng tôi đã nghĩ về gia tăng thêm quân số, nhưng câu trả lời của họ là tính vững chắc của ‘trang bị’.

Phe Trại có thể có ít hơn trăm người, và chúng tôi đã phân tích những thông tin mình đã thu thập được cho đến giờ.


Có kha khá người có kĩ năng đều là hạng S ở tầng thứ 20, nên tôi đã nghĩ về việc gọi thêm Lime, Akua, Eris và bộ tứ tinh nhuệ Arkes, nhưng ngạc nhiên là, cả ba người bọn họ đã bảo tôi chờ.


Họ đã bảo tôi họ muốn trang bị hoàn hảo và được cho phép sử dụng toàn lực mình.


Ba người họ có thể đã có kế hoạch gì rồi.


Có một vài tầng khó nhằn vừa đủ nên tôi muốn sử dụng các tầng như việc luyện tập cho Công ty Kuzunoha, nên điều đó cũng có thể đang ảnh hưởng tới họ.


Đó là tại sao Beren đã có sự cho phép của Tomoe lẫn Mio, và cả Shiki lẫn Tamaki để mang một lượng lớn vũ khí trông có vẻ ổn theo.


Khoảng một lúc trước, ông ấy đã nhìn  chằm chằm chiếc nhẫn Tomoe đưa cho mình với vẻ mặt tràn đầy động lực. Nó là một vật phẩm cho phép bạn sử dụng Asora như một kho chứa.

Với một người như tôi vốn không giỏi về những thứ công nghệ, tôi chỉ nhìn nhận nó như một vật phẩm mở ra một kho chứa với trữ lượng lớn.


Tomoe đã gật đầu khi tôi nói vậy, nên công dụng hẳn không ngoài tầm hiểu biết của tôi.


Nó không hẳn là bạn có thể thoải mái dùng nó. Cứ mỗi lần, bạn sẽ phải xài một lượng ma lực đáng kể, nên Beren  sẽ phải dùng hầu hết ma lực hôm nay để sử dụng nó.


“Trang phục ninja. Miễn là tôi có thứ này, thì đã không còn đối thủ xứng tầm rồi. Dù với vai trò như một bức tường, hỗ trợ, hay gây sát thương, tôi sẽ thể hiện rằng mình có thể đảm nhiệm những vai trò đó.” (Hokuto)


…Người thứ hai.


Thân hình vạm vỡ của Hokuto được che phủ trong bộ đồ ninja trông cảm giác không hợp tí nào. Một vẻ ngoài ninja.


Nhiệt huyết của anh ta, người vừa mới thay phục trang xong, khá là cao.

Ở khu vực cuối cùng của tầng này, có một cái bẫy ở một cấp độ khác xa so với những cái còn lại, và một cánh tay của anh ta đã bị thổi bay, nhưng đã được điều trị xong xuôi rồi.


Maa, nó có thể trông hơi kì quặc, nhưng sức phòng thủ của nó cao, và trong những phần khuất của bộ đồ, có vài vật phẩm trông như trang sức cường hóa cho nó.


Anh ta là một Arke trình độ cao vốn có thể điên cuồng săn đuổi những mạo hiểm giả chỉ với tay không và những kĩ năng để khởi động. Với việc luyện tập là trên hết, và cả sự phối hợp nữa, nếu đó là Hokuto hiện giờ, thậm chí nếu đối thủ là nhóm lính đánh thuê huyền thoại, tôi không nghĩ sức chiến đấu của anh ta sẽ thua kém họ.


Thể thuật và ma pháp của anh ta bổ trợ lẫn nhau không nghi ngờ gì là rất mạnh mẽ.


Điều duy nhất là Hokuto không gọi nó là ninjutsu, nhưng là ninjutu. Cách anh ta nói chuyện rõ ràng là không như một ninja, vốn là điểm duy nhất có vấn đề của anh ta.

“Mặc dù ngài đã cho chúng tôi hộ tống ngài, những người sẽ phải việc khó khăn nhất hôm nay lại là nhóm của Waka-sama. Trên hết, tôi thậm chí được nhận trợ giúp từ Akua-sama và Eris-sama. Cá nhân tôi sẽ không thể hồi phục từ vụ đó trong một thời gian gần đây. Nó như là, ‘tụi lính đánh thuê, hãy chuẩn bị đi’, thứ như vậy đó.” (Shii)


Tôi đã nghĩ Shii sẽ là người hạnh phúc nhất khi có thêm tiếp viện, nhưng rồi, cái lúc tôi đưa ra cái tên của Akua và Eris, cô ấy đã nói ‘không cần thiết đâu ạ, tôi có thể làm được’, và thay đổi thái độ ngay tắp lự.


Sau khi nói với họ về kế hoạch, mọi người đã nói gì đó kì kì như: ‘chúng tôi sẽ đánh bại tất cả bọn chúng với một pha homerun’.


Ở chiếc thắt lưng quanh eo cô ấy, có một lượng *sa thảo* thử nghiệm nhiều màu sắc. Ở cánh tay cô ấy, có một vòng tay tỏa ánh sáng nhạt màu xanh lá, và ở tai cô ấy, có những chiếc khuyên tai mới.

Cô ấy đã nói: ‘Tôi sẽ chiến đấu hết mình, như một Lâm Quỷ dạng vật lý, và như một tổ tiên loài elf’.


Cô ấy không sử dụng cung, và cô cũng không giỏi khoản ma pháp lắm, nên hiếm khi nghe được những lời đó từ Shii đấy.


Nhân tiện, tôi đã kêu Lime tới khu trọ để đề phòng.


Tôi không nghĩ sẽ có một địch thủ xuất hiện hôm nay khiến anh ta không thể câu giờ được.


Đúng y ý nghĩa của bảo hiểm luôn.


“…Mọi người, sẵn sàng chưa?” (Makoto)


Nghĩ rằng đến lúc rồi, tôi lên tiếng, và đáp lại là những cái nhìn giống nhau.


Được rồi.


Y như kế hoạch, tôi sẽ là người đầu tiên bước vào thiết bị dịch chuyển.


Bao trùm trong thứ ánh sang mà mình đã thấy quen rồi, có đến 9 phần 10 cơ may rằng sẽ một đợt tấn công phủ đầu đổ thẳng vào tôi ngay lúc khung cảnh thay đổi.

Hoặc có thể sẽ có một cuộc đàm phán.


“Làm như nó sẽ xảy ra ấy huh.” (Makoto)


Cho dù tôi có thể đoán được nó từ những lời của Rokuya-san, điều đã chào đón tôi khoảnh khắc tôi xuất hiện một mình, là sự khát máu của một chiến trường.


Cũng có thể là, cuộc tấn công mà chẳng hỏi han gì sất.


Không chỉ có tên, còn có cả lao, dao rựa, rìu nhỏ, lẫn một loạt các phép như ma pháp công kích, nguyền rủa, kết giới đã được lập sẵn; những hiệu ứng nguyền rủa là khá nhiều.


“Cảnh tượng kinh đấy. Nhưng nó vẫn không phải một mối đe dọa.” (Makoto)


Tôi tiến vài bước lên phía trước.


Tâm trí tôi thư thái.


Hiện giờ, thứ đáng sợ nhất sẽ là đòn tấn công bất ngờ của Rokuya-san.


Và còn chưa rõ về sức mạnh của những Mạo hiểm giả Khởi nguyên khác như anh ta nữa.


Nói cách khác… động thái đầu tiên của mình là…

“?!!!”


Tôi để [Sakai] sang dạng nhận thức và tìm kiếm, và nắm bắt được lực lượng chiến đấu của phía bên kia.


Cùng lúc đó, bộ giáp ma lực được giải phóng khỏi hiệu ứng ẩn giấu đã thu hút sự chú ý của mọi người khi nó xuất hiện.


Tất nhiên, cái cơ thể được cấu tạo bởi ma lực này đều đã được phía bên kia nhận ra, và có thể vì bất ngờ hay sợ hãi, đã có bầu không khí kiểu thế xung quanh nơi đó.


Cuộc tấn công đã ngưng lại –chỉ trong có tích tắc thôi.


Những đòn tấn công dội xuống, ma pháp cuộn tròn lại; trong khoảng thời gian tôi đã được trao cho này, tôi làm tiêu tán tất thảy chúng với sóng xung kích mà bộ giáp ma lực đã giải phóng.


Nếu [Sakai] không thể phát hiện họ, thì tôi không thể làm gì được, nhưng bắt đầu với Rokuya-san, không có hiện diện nào có thể là một Mạo hiểm giả Khởi nguyên cả.

Và những thứ tôi muốn nắm rõ, tôi đều có thể.


Sau vài giây, có một số sự hiện diện đã xuất hiện sau lưng tôi.


Mọi người đã tới rồi.


Nhờ có mạng lưới Mio đã kết nối với cả sáu người chúng tôi, thông tin đã được liên kết, và chúng tôi có thể phối hợp mà không có sai sót gì.


“Chúng ta vẫn không biết là Rokuya-san và nhóm của anh ta có liên quan đến vụ này không, nên đừng lơi là cảnh giác—” (Makoto)


!!


Cuộc tấn công tiếp tục.


Những đợt tấn công ma pháp trút xuống như thác đổ.


Trên hết là…


“Fumu, trông thật ngột ngạt đó, nhưng không ở tầm cỡ Rokuya đâu-ja no.” (Tomoe)


Tomoe hóa giải kĩ năng và làm lộ ra toán người trông giống sát thủ đang cố gắng tiếp cận chúng tôi.


Có bảy người.


Trong lúc ấy, tôi thiêu những người trông hầu như chỉ triển khai những đòn tấn công tầm xa để trợ giúp.

Tomoe chĩa thanh katana thằng về hướng đơn vị tiền tuyến, và nhóm ba người của Beren đã bước lên phía trước cô ây và vào thế.


“Chúng tấn công ta trước, nhưng chúng ta cũng nên xông lên!!” (Beren)


Beren hét lên mà không nhìn về phía chúng tôi.


“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ thổi bay chúng ở mức không gây chết người nha~!” (Shii)


“Không cần phải nói ra, chúng ta đều có suy nghĩ giống nhau huh. Tôi đã dự định biến nó thành một trận cận chiến và gây huyên náo để khởi động. Chúng ta gặp bất lợi áp đảo về mặt quân số mà.” (Hokuto)


Khi khiến nó thành một cuộc đối đấu cận chiến trong những kiểu tình huống như này, sẽ cần thiết để chuẩn bị cho cái chết, nhưng không có tia sáng nào mong muốn cái chết trong mắt ba người họ cả.


Họ lao tới như những viên đạn nhắm thẳng vào những tên sát thủ, và trong một giây, hai trong số bảy tên đã đồng điệu lăn trên nền đất và không thể chiến đấu.

Beren đã không ngừng di chuyển.


Vung cây rìu lớn trong tay với tất cả sức lực của cơ thể mình, ông ấy ném nó vào đồn lũy. Ngay sau đó, ông kích hoạt sức mạnh của chiếc nhẫn và mang ra một cây rìu mới trên tay, và tên sát thủ đang nhắm tới Beren đáng lẽ ra là tay không đã bị đẩy lui bởi vũ khí của ông.


Ổn rồi. Nó ở mức có thể là một trận chiến.


Nếu vậy thì…


“Như dự đoán, nó bắt đầu từ giờ trở đi huh. Không thể trông đợi gì nhiều từ đống bẫy nữa. Bỏ qua quân số của họ sang một bên, chất quân là khá cao đấy.”


“Rokuya-san, cậu đã nói rằng có 7:3 cơ may rằng họ sẽ đi qua Lỗi Điện, thậm chí cả những cái bẫy nữa, cái chỗ với sự dàn xếp thực của chúng ta…”


“Thôi nào, tớ đã liên lạc với họ rồi, nên lực lượng ở đó có thể sẽ quay về trong vài phút thôi. Hãy làm việc của chính chúng ta nào.”

“?!”


Khi tôi quay lại, có bóng dáng của ba người.


Tôi đã hoàn toàn không thể phát hiện họ thậm chí với [Sakai] nhận thức.


Đã thế… không chỉ mỗi Rokuya-san, mà cả hai người kia cũng vậy.


“…Ngươi thực sự thích gây bất ngờ từ phía sau nhỉ…” (Mio)


Mio vào thế chiến đấu và thì thầm một điều ớn lạnh.


“Lí do ngươi đã không tấn công bọn ta như vậy, là vì tốn thời gian, hay có lẽ là kiêu ngạo nhỉ? Ta nên cho là cái nào đây?” (Tomoe)


Lời lẽ của Tomoe đã pha chút giận dữ trong đó.


Nếu họ đã không để lộ dấu tích, họ đã có thể tấn công luôn như vậy, dẫu thế, họ đã không làm vậy và thậm chí còn cố ý nói chuyện để chúng tôi để ý, nó gần như đã khiến cả Tomoe và Mio hiểu sai ý.


“Không hề. Chúng tôi muốn quan sát các người chiến đấu thêm chút nữa, nhưng khi nó đã thành một tình huống ngoài dự đoán như thế này, chúng tôi đã phải khẩn trương xuống đây đấy. Thứ này đây có thể che giấu tôi lẫn các chiến hữu của mình, nhưng nó là một vật phẩm không tiện lợi vì không cho tôi tấn công như công dụng của nó. Hạn chế là nhiều lắm đó.”

Khi anh ta nói ‘thứ này’, Rokuya-san đã làm một điệu bộ giấu giếm.


Cùng với những chiến hữu của anh ta. Có thể che giấu hiện diện của mình hoàn hảo thế này là đủ để khiến nó là một kĩ năng đáng sợ.


“…”


“Lượng ma lực thái quá đó là gì vậy? Thành thật mà nói, nó khiến tôi quặn ruột đấy. Thậm chí trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, tôi chưa thấy ai chứa nhiều ma lực trong cơ thể mình như cậu cả.” (Rokuya)


“Ai biết chứ. Mọi người gọi tôi những thứ như là ‘Ác quỷ’ đấy. Tôi không hiểu rõ tại sao nữa.” (Makoto)


“…Vậy cậu hẳn là loại gấu mèo nhỉ. Có vẻ như tôi đã đánh giá sai rồi. Tôi đã nghĩ rằng cậu thuộc tuýp người thật thà hơn đấy.” (Rokuya)


“Và, tôi đoán là người ở kia là Muse Danger , Haku Mokuren-san, và , Ginebia-san nhỉ?” (Makoto)

“…”


Eh?


Từ cái ngoại hình và trang bị của họ, thì có thể không sai, nhưng cả hai người họ đang nhìn yên lặng nhìn chằm chằm vào tôi.


Phải không nhỉ?


Nếu là thế thì hơi bất lịch sự đấy.


“…Mình là một Arrow Dancer . Mình không phải là một người theo tôn giáo, nên không lí nào mình muốn lấy một nghề có liên quan tới Thần cả.” (Haku)


“…Mình là một tu sĩ hay một giám mục. Mình không nhớ có ở trong một nghề mà nghe nó không liên quan gì hết đến tầng lớp tu sĩ cả…… Tại sao cậu ta biết điều đó chứ?” (Ginebia)


Cả hai có thể có những nghề nghiệp mạnh đặc thù, những nghề nghiệp độc nhất.


Nhưng có vẻ như họ không có ấn tượng tốt về tên của nó.


Họ lẩm bẩm điều này khi cả hai quay mặt sang một bên.


Trong trường hợp của những Mạo hiểm giả Khởi nguyên, những thứ gọi là nghề nghiệp có thể đã được sinh ra từ sức mạnh được gọi là Guild Verse , và nó hầu như chỉ với những người hiện đang ở hội.

Họ có lẽ không thể chọn cái những cái tên cho nghề nghiệp của họ.


Maa, thế này cũng tiện.


Sau cùng thì có vẻ như chưa đến lúc làm điều mà tôi đã nhờ Tomoe và Mio.


Tôi muốn câu chút thời gian.


Nếu chúng tôi có thể làm thế với ba người này mà không cần phải chiến đấu, điều đó sẽ luôn được chào đón.


“Ah, Shougetsu-kun huh. Nếu là ông ta, ông ta có thể biết những thứ như vậy.” (Rokuya)


Rokuya-san gãi đầu mình, và trong khi làm một nụ cười nhăn nhó, anh ta đã nói ra khả năng mà mình nghĩ được.


Nó chính xác là vậy.


“Lát nữa, tui sẽ tới dinh Osakabe và mắng ông ta một trận cho coi.” (Haku)


“Có vẻ như cần phải dạy tên cẩu lai đó biết cái điều cấm kỵ như thế mà dám xem nhẹ để nói ra bí mật của một người phụ nữ.” (Ginebia)


Cẩu lai?


Có vẻ như lời nói của tôi đã khiến những tia lửa bay tới Shougetsu-san.

Hiếm khi tôi không bị ảnh hưởng nhiều vì nó, nhưng điều này là quan trọng.


Thứ lỗi nhé, Shougetsu-san.


Ở lại nhà trọ là coi như tôi giúp ông rồi, nên hãy tha thứ cho tôi vụ này nhé.


(Waka, chúng em xong rồi.) (Tomoe)


(Bên đây cũng vậy, không vấn đề gì hết.) (Mio)


Được rồi.


Tôi đã nhận được báo cáo tôi muốn nghe từ Tomoe và Mio.


Kể từ giờ, trận chiến thực sự sẽ bắt đầu.


Hãy làm hết sức của chúng ta nào.


“Rokuya-san, họ tới đây.” (???)


“?!”


“Ơn trời, có vẻ như họ đã có thể sửa nó huh.” (Rokuya)


Tôi đã không thể cảm nhận được bất kì ma lực nào, ấy vậy, một giọng nói đã vang vọng cả tầng.





“Thứ gì đó… đang tới.” (Makoto)


Từ xung quanh chúng tôi, có một số hiện diện xuất hiện.


Trông như nó không phải là một đòn tấn công trực diện…


Như thể đang tự nhủ bản thân, và với hai người kia, tôi nói nhỏ.

Cho dù giọng tôi nó đã không truyền đạt tới, nó đã được chuyển đến cho Beren và những người khác nhờ có Mio.


Đây đúng là lãnh thổ của kẻ địch.


Rõ ràng là đối thủ đang có lợi thế.


“Vì Takane-kun, mà tinh thần tui bị tổn thương rùi nè.” (Haku)


Haku-san.


“Tớ cũng thế.” (Ginebia)


Và Ginebia-san cũng đáp lại với chút ác ý trong tông giọng cô ấy.


Takane, huh. Không phải là một Mạo hiểm giả Khởi nguyên.


Là một ma lực tôi không thể phát hiện với [Sakai], và giọng nói vang vọng từ cả khu tầng chắc chắn không phải là một chất giọng tự nhiên, nó nghe như nhân tạo vậy.


Là quản lý mê cung, người thiết kế, hay nó là gì cũng được nhỉ?


“Vậy là các anh đã câu giờ huh.” (Makoto)


Vậy là tôi đã quá lạc quan trong việc nghĩ rằng việc Rokuya-san canh lúc xuất hiện là thuận tiện cho chúng tôi.

Khẩn trương lên.


Điều mà chúng tôi cần làm nhất, chúng tôi phải thực hiện được đúng thời điểm để cả bọn vẫn có thể cho Beren và hai người kia theo kịp.


Trong lúc hỏi mục đích của họ khi xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi niệm một câu chú mà không để nó lọt ra khỏi miệng mình và dựng thêm vài phép nữa.


“Thứ lỗi cho điều này, nhưng tôi sẽ trả lời câu hỏi của Tomoe-dono vừa nãy. Với ai đó đang định chiến một trận liều lĩnh trong lãnh thổ kẻ địch, các người thật quá rảnh rỗi đấy. Là vì kiêu ngạo, hay có thể là thứ gì đó vượt quá sự tốn thời gian nhỉ?” (Rokuya)


Những lời lẽ đã không có chút gì cho thấy anh ta thực sự cảm thấy có lỗi.


Nhưng vì một số lí do bí ẩn nào đó, nó không làm tôi tức giận.


“Ngươi vẫn là một tên khiếm nhã như mọi khi. Ta không biết ngươi định làm gì, nhưng ta sẽ dạy ngươi phép tắc ngươi nên thể hiện với kẻ mạnh.” (Mio)

‘Ngươi có thể chịu được không?’ là điều mà mặt Mio đang nói.


Nó rõ ràng là một lời khiêu khích, và cũng là một lời đe dọa.


Và gần như cùng một lúc, một số hiện diện đã được dịch chuyển tới.


Đây là…


“Thật là tình cờ. Nếu có thể, tôi cũng muốn làm vậy đó. Bỏ Raidou-kun sang một bên, nếu tôi phải chọn giữa Tomoe-dono và Mio-dono, tôi sẽ nói rằng Mio-dono là bên dễ đối phó hơn đấy.” (Rokuya)


“! Thế cơ à…” (Mio)


Rokuya-san không chỉ tránh né lời khiêu khích của Mio, anh ta còn đáp trả thẳng lại cô.


Theo ý kiến cá nhân tôi, tôi thấy rằng nó sẽ thoải mái nhất để tránh đấu với họ trong một trận đánh nhóm.


Nhưng Mio dường như cô ấy có vẻ xung lắm rồi.


Tôi cũng đang bận tâm về đám Marikosans đã xuất hiện như thể đang vây hãm chúng tôi.


Cái người tôi đã gặp ở tầng Alt… không có vẻ như là cô ấy ở đây.

“Kẻ bảo vệ Thiên Đường, Guardian; Lưỡi kiếm sắc bén của Sự phán quyết, D-Rapier; Phán Quyết, White Card.” (Makoto)


“!”


Tôi đã kích hoạt thành công ba phép thuật.


Tôi đã cắt bỏ cánh tay trái của bộ giáp ma lực để hỗ trợ ma lực lên mọi người. Tôi đã cất công tận dụng phép thuật mà Shiki và Tamaki gần đây đã nghĩ ra.


Mỗi cái tương ứng như sau: cường hóa đặc tính, cường hóa sức mạnh, vô hiệu hóa trạng thái nguyền rủa. Trên hết là, nghĩ rằng kẻ địch có thể sẽ cản trở việc niệm chú của tôi, tôi đã dùng ma lực của bộ giáp để kích hoạt nó, nhưng rồi, cuối cùng lại chẳng có lấy nổi một sự cản trở từ họ.


Fumu.


Thì, không vấn đề gì với tôi nếu họ cứ để tôi làm vậy, nhưng nếu như thế thì, cái số lượng Marikosans này là sao vậy?


Đỏ, lam, vàng, trắng, đen, xám… maa, họ sặc sỡ thật đấy.

Có 12 người bao quanh chúng tôi.


Họ đang khoanh tay ưỡn ngực mình.


Những bộ râu cũng vãi thật.


Kiểu Kaizer, chải đánh răng , ở cằm, ở hai bên và quai nón.


Cứ như hội chợ vậy.


“Vậy thì, những Marikosan, ta làm đây.” (Takane)


“Oooh!!”


Giọng của một gã đàn ông đang vang vọng khắp cả tầng đã ra lệnh.


Cái giọng cũng cảm giác như là của một người phụ nữ trưởng thành. Có một vài giọng nói đã hòa lẫn vào đó.


Tuy nhiên, càng nhìn tôi càng nghĩ rằng những Marikosan sẽ trông tốt hơn khi không có bộ râu.


“Invite, Duel Area.” (Takane)


“?!!”


Như mọi khi, tôi đã không thể cảm nhận được dòng chảy ma lực chút nào xung quanh.


Haku Mokuren-san và Ginebia-san đột nhiên biến mất.


Nghiêm túc đấy, tôi cảm thấy như mình đang chiến đấu chống lại một vị thần đặc biệt cai quản nơi này vậy.

Không thể chịu được mà.


Nhưng mà, từ cái cách mà họ gọi nó, nó chẳng có vẻ là người cai trị ở đây cả.


“Tomoe-san?!” (Mio)


Giọng của Mio.


Khi tôi quay sang nhìn Tomoe, không có ai cả.


Tuy nhiên, cô ấy vẫn ở đây.


Tôi có thể cảm nhận được hiện diện của Tomoe ở một nơi rất xa nơi này.


Và ở đó, cũng có hiện diện của hai người khác.


“Cưỡng chế dịch chuyển hử. Thật nguy hiểm đấy.” (Makoto)


Invite, Duel Are.


Nếu nó y như cái tên đã ngụ ý, nó sẽ là kiểu dịch chuyển những người chơi đến một khu vực chiến đấu giống trong hầu hết các tựa MMO.


Thiết kế mê cung của nó là giống như game.


Quản lý nơi đây có lẽ rất thân thiết với Rokuya-san và nhóm anh ta.


Dù sao thì, 2 đấu 1 à.


Quân số chả khớp gì cả.


“Takane, thế này là sao đây?” (Rokuya)


Oh.


Vậy ngay cả Rokuya, việc ghép cặp này là ngoài dự đoán?

“Có thể hơi đường đột nhưng, có thay đổi trong kế hoạch. Chế ngự người đó sẽ rất tệ nếu ghép cặp với Rokuya-san, nên tôi đã hành động theo ý mình.” (Takane)


‘Người đó’, nó có nghĩa là tôi sao?


“Tôi biết điều đó chứ, nhưng… tôi không thể cứ đảm nhận phần dễ được.” (Rokuya)


Và phần dễ hẳn là Mio hử.


Thậm chí nếu chúng tôi chiến đấu trong nơi này, hơn nữa, với một hạn chế gϊếŧ chóc là không thắng lợi, tôi nghĩ anh ta đang đánh giá thấp Mio quá.


Tôi không nghĩ anh ta có vài trang bị và sức mạnh thích đáng có thể khiến anh ta có lợi thế đáng sợ khi đối đầu với Mio.


“Ấy không, cô ta là Nhện Đen Thảm Họa đấy. Cô ta đơn thuần là có được trí khôn mà một chủ nhân thôi, nhưng điều đó chẳng khiến nó dễ chút nào. Vậy thì, tôi trông cậy vào anh đấy.” (Takane)

“N-Này—!”


Giọng nói đó đã biến mất cùng với Rokuya-san, và… Mio.


Lần này, thậm chí còn chẳng có một dấu hiệu cho thấy sự kích hoạt của kĩ năng cả.


Những người còn lại là tôi và những Marikosan.


C-Có lẽ nào… đối thủ của tôi là những cô gái này ư?


Hay có thể là chủ nhân của giọng nói đó, cái người gọi là Takane này?


Hoặc có khả năng rằng họ sẽ chỉ bỏ mặc tôi?


Tôi không có dự định gϊếŧ bất kì ai ở đây, nên nếu hộ cho tôi hội nhóm lại với Beren và những người khác để theo kịp, vậy sẽ tốt nhất.


“…Tôi bị cho ra rìa ư?” (Makoto)


“Không đời nào. Raidou –không, Misumi Makoto-kun. Có một người cho cả cậu nữa. Những Mạo hiểm giả Khởi nguyên không bao gồm mỗi ba người đó đâu, cậu biết không? Giờ thì, Invite.” (Takane)


Hm?


Không, Đấu Trường ư?


Ngay lập tức, khung cảnh thay đổi.

Cả bầu không khí cũng vậy.


Có thể nào... một mình tôi bị quẳng ra ngoài mê cung sao?


Như thế cũng được à?!


“Uwaaa, đùa như thế hơi quá rồi đó. Cái tư tưởng kiểu gì đã khiến cậu nghĩ rằng tớ là người phù hợp nhất để đối đầu với cậu ta hả, Takane-kun… Takane… cái tên khốn đó, giữ im lặng hử.”


Hiện giờ, tôi lờ đi người phụ nữ gục mặt xuống bàn mà không nhìn vào tôi.


Dù sao không có vẻ như cô ấy có bất cứ ý định tấn công tôi.


Và thế, tôi nhìn xung quanh.


Nó là một căn phòng.


Một căn phòng của con gái.


Và nó gần với Nhật Bản hiện đại.


Nó có hơi chút hồng hào và trang hoàng.


Nó là một loại rất khác so với chị em gái của tôi.


Chị tôi thì là một căn phòng toàn gối ôm, và cô em gái thì là loại giản dị, hay đúng hơn là, tôi không hiểu lắm cách con bé trang trí.

Kiểu này sẽ là… nếu tôi nhớ đúng, bạn của chị tôi hay chơi đấu vật cũng tương tự như này. Không, phòng của người đó còn tệ hơn. Chờ đã, không phải vậy, nó không tệ hơn… nhưng nói thế nào nhỉ… tệ hơn? Không không, nó dễ thương hơn cái này.


Có những thứ như thú nhồi bông, vải diềm, màu hồng, giường… nó khá kinh ngạc.


Phải rồi, nó không tồi tệ, nó khá kinh ngạc.


Điều này hơn cả giữa ranh giới của bình thường, hay, nói thế nào nhỉ, như một dạng bình thường hơn của dễ thương.


Ừm.


Một tấm thảm mềm vốn thường không thấy trong thế giới này, và một cái bàn thấp.


Có thể sẽ hợp tình hơn khi bạn ngồi lên tấm thảm mà không dùng đến ghế.


Và trong thực tế, tôi đang đứng trên nó và cô gái đang ngồi kia gục mặt xuống.


Nếu người này là một Mạo hiểm giả Khởi nguyên, thì tuổi của cô ấy cũng chịu.

Nhưng tôi không thể thấy ngoại hình lẫn mặt về độ tuổi của cô ấy nữa, nên tôi bó tay.


Cô ấy trông cũng trẻ.


Sau một hồi lầm bầm, cô gái giữ yên lặng trong một chốc và từ từ ngẩng đầu dậy.


Ah, trẻ thật.


Khoảng 20 tuổi, một vẻ bề ngoài cùng một thế hệ với tôi.


“Rất vui được gặp cậu, Makoto-san. Chị là Hitsuna. Cậu có thể đã biết rồi nhưng, chị là một trong những Mạo hiểm giả Khởi nguyên. Nó không phải thứ cần phải giấu, và vì chúng ta đã gặp nhau như thế này, cậu có lẽ đã biết rồi, nhưng chị sẽ nói nó. Chị là thế hệ nữ Tu sĩ đầu tiên, cho dù nó không phải ý định ban đầu của chị. Ah, chị sẽ chuẩn bị trà cho cậu nhanh thôi, nên… hãy cởi giày và ngồi xuống đi.” (Hitsuna)


“Ah, đừng bận tâm đến em.” (Makoto)


Hitsuna-san chậm rãi đứng dậy và đi qua ngang bên cạnh tôi mà không động thủ gì.

Không có chút thù địch nào cả.


Uhm…


Hiện giờ tôi đi tới nơi được chỉ định. Tới cái bàn ở phía đối diện nơi chị ấy đã ngồi, tôi cởi giày và ngồi xuống.


Khi tôi thử kiểm tra địa điểm với [Sakai], tôi đã biết được rằng chúng tôi đang ở cùng một tầng.


Tuyệt.


Độ chính xác của thông tin thu được hơi giảm dần là một điểm khiến tôi bận tâm đôi chút, nhưng khoảng không gian này không hề gây hại tới tôi.


Thông tâm thuật đã nhận… không phản hồi từ bất kì ai.


Về Tomoe và Mio, tôi có thể nói rằng họ vẫn ổn.


Vì chúng tôi đã bị chia rẽ, thế có nghĩa là chị ấy là đối thủ của tôi ư?


Nó khá khác so với những gì tôi đã mong đợi.


Không, nó hoàn toàn vượt ngoài sự mong đợi của tôi.


“Hay đúng hơn là, chị ta đã biết tên mình như thể là điều hiển nhiên. Và… chị ta là một Mạo hiểm giả Khởi nguyên và là thế hệ nữ Tu sĩ đầu tiên huh. Điều khác là… chị ta thấp hơn mình là khá hiếm thấy ngoại trừ lũ trẻ ra.” (Makoto)

Điều này quan trọng đây.


Ngoại trừ trẻ em và một số chủng tộc bán nhân ra, có ít người thấp hơn tôi với tuổi tác tương tự như mình.


Mới nãy, Hitsuna-san đã đi qua tôi và chị ấy chỉ cao tới mức chạm tới cằm tôi.


Thật mới mẻ.


“Đã để cậu phải đợi rồi. Ara, cậu đang ngồi seiza kìa, quả là một người lịch sự. Cứ thư giãn đi.” (Hitsuna)


Hitsuna-san quay lại.


Trong một khoảng thời gian đã không cảm thấy khác thường.


Chị ấy đặt một tách trà đang hả hơi đôi chút trước mặt tôi, đặt cả khay xuống nữa, và ngồi xuống.


Có cà phê bên trong.


Ah, giờ tôi mới để ý nó, màu tóc của Hitsuna-san là màu lam chàm.


Rokuya-san và nhóm anh ta là màu trắng hoặc bạc.


Hm?


“Cảm ơn chị.” (Makoto)


“…Xin lỗi nhé. Cánh nam giới bên bọn chị đều thích cà phê, nên chị đã làm theo thói quen. Cậu thích trà hay trà đen hơn chứ?” (Hitsuna)

“Không ạ, em cũng thích cà phê mà.” (Makoto)


Trong khi đáp lại những lời của Hitsuna-san, tôi đã để ý.


Mạo hiểm giả Khởi nguyên.


Nghe thấy điều đó, tôi đã hiểu.


Tuy nhiên…


“Thế hệ đầu tiên…Nữ Tu sĩ sao?” (Makoto)


“Eh?”


“Uhm, Hitsuna-san, vừa nãy chị đã nói mình là thế hệ nữ Tu sĩ đầu tiên, đúng chứ?” (Makoto)


Giờ khi nó đã lọt qua đầu tôi rồi, nó là một lời tuyên bố cũng khá đấy.


Khi nói về nữ Tu sĩ, chị ấy đang ám chỉ tới cái người đó, đúng nhỉ?


Cái người hiện giờ ở trong nhóm của Senpai trong thời đại hiện nay và là biểu tượng của Liên minh Lorel.


“Ừm. Bọn chị đã có một thỏa thuận với Root, và có nhiều hoàn cảnh, nên không lâu sau chị đã rời bỏ chỗ đó, nhưng… chị đã là một nữ Tu sĩ của Liên minh Lorel, là thế hệ đầu tiên và là nền tảng của nó.” (Hitsuna)

…Những Mạo hiểm giả Khởi nguyên thực sự có nhiều tài năng thật.


Tiến triển bất ngờ, gặp gỡ những người với những tước hiệu không lường được.


Để bình tĩnh lại, tôi uống một ngụm cà phê.


Hm, nó cực kì ngon.


Nếu thứ này được bán như một đặc sản của mê cung, nó sẽ lời to.


Ấy, bản năng buôn bán vừa trỗi dậy rồi.


Là điều tốt rằng tôi có thể câu giờ như thế này, nhưng tôi nên làm gì kể từ lúc này đây.


Thấy tôi đã hớp tách cà phê, Hitsuna-san cười khi cô cũng uống chính tách trà của mình.


Nó có mùi hương của trà mận.


========================


Trans: Mọi người muốn dịch thẳng tên skill hay để nguyên tên tiếng Anh và có chú thích tên skill?


Edit: quên đăng =)))