Áp chế đi hiện diện của mình có thể là khả năng đặc biệt của Rokuya và vài kĩ năng của nghề sát thủ.
(Hắn ta giỏi ở một cấp độ phiền phức-desu wa. Mình chưa thấy một kiểu đánh-và-chạy nào hoàn hảo hơn mà tận dụng cả sự né tránh lẫn điểm mù giỏi đến vậy cả.) (Mio)
Với cái thở dài nữa mà cô đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, Mio ấn tượng bởi kĩ thuật của Rokuya người mà cô đang đối đầu.
Có vài lần, cô ấy bắt được nhân ảnh của hắn hay thấy bóng dáng của hắn, nhưng đòn đánh của cô lại bị tránh được như vừa rồi.
Nhưng mà, trái lại với điều này, Rokuya đã luôn gây ra những đòn tấn công mạnh mẽ lên cô từ mọi hướng.
Về cơ bản, Mio không chú trọng trong phòng ngự và né tránh.
Hay đúng hơn, cô ấy chẳng cần làm vậy.
Và do đó, chiến thuật đánh-và-chạy của Rokuya cực kì phù hợp theo một chiều hướng tệ cho cô.
Nhưng…
(Maa, thương tổn mình đang nhận là chậm hơn so với tốc độ mình hồi phục, nên thế này là vô nghĩa. Điều kì lạ là chẳng lí gì mà tên xấc xược và thẳng tính này không nhận ra cả.) (Mio)
Ban đầu Mio đã bắn ra một phép thuật nguy hiểm, nhưng sau đó, cô đối phó với Rokuya mà không phải nghiêm túc nữa.
Đúng rằng hắn ta là một đối thủ khó nhằn để đánh trúng, nhưng một khi có một đòn thực sự đánh trúng, trận đấu sẽ chắc chắn được định đoạt, là điều cô ấy nghĩ.
Gần như thậm chí chỉ có không đến 1% cơ hội đòn tấn công của Mio đánh trúng Rokuya.
Nhưng Mio không nghĩ tỉ lệ đó là nhỏ.
Cô ấy hiểu rằng không cần phải vội.
Miễn là nó không đi ngược với lệnh của Makoto, thì nó ổn để cô ấy làm như mọi khi.
Và rồi, sau khi khiến chuyển động của Rokuya trở nên trì trệ, cô ấy sẽ dạy hắn ta một bài học.
Vì hắn ta bất tử, nên sẽ không thành vấn đề nếu cô muốn giải tỏa một chút.
Mio đang nghĩ theo hướng này.
Trông như thể cô ấy bình tĩnh… và tức giận.
Nói cách khác, vẫn là Mio ngày xưa.Cô ấy đang vận hành như thường.
“Ảnh bộ, [Skywalk]; vùng Thánh Địa [Chronos Filing].” (Rokuya)
(Đó hẳn là kĩ năng khiến nó gần như không thể để nắm bắt được hiện diện hắn ta. Cái còn lại có lẽ là gia tăng tốc độ phản ứng của cơ thể hắn.) (Mio)
Rokuya đã xuất hiện ở một địa điểm khá xa, và rồi, khi hắn ta sử dụng kĩ năng của mình lần nữa, nhân ảnh của hắn lại biến mất và Mio không thể cảm thấy hiện diện của hắn ta nữa.
Từ chỗ đó, hắn ta kết hợp sử dụng những kĩ năng đã được cường hóa và tấn công cùng một lúc. Đây là một khuôn mẫu đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi.
Không lâu sau đó, hiện diện của Rokuya đã bị tri giác của Mio nắm thóp. Có hơi nhanh nhạy.
Mio tiếp tục thở dài khi cô bắn ra một viên hắc đạn.
Nó đã không kết thúc theo đúng cái khuôn mẫu vốn được lặp lại rất nhiều lần rồi. Khi Mio để lộ ra sơ hở từ sự buồn chán của cô, Rokuya đã thu hẹp khoảng cách và đánh trúng cô với thanh katar có lưỡi kiếm màu tím đậm.
Đòn tấn công mạnh nhất đến lúc này đã đánh trúng phần hông của Mio.
Cùng lúc đó, chướng khí mời gọi tử thần đã lan tỏa vào cơ thể của cô và đang ăn mòn ma lực vốn có của Mio nữa.
Mio đã hạ gục một số tên sát thủ rồi, nhưng đòn này là đầu tiên với cô.
“Không tốn thời gian với đòn tấn công đã đánh trúng, ngươi lại biến mất nữa. Và nó lại còn là kĩ thuật tàn bạo đấy.” (Mio)
Mio đã nhận ra điều gì đó bằng bản năng của mình và ngay lập tức nín lặng.
Ngay sau đó, từ vai phải của mình cô đã đặt một tấm lưới để che chắn phần bên phải, một đòn tương tự đã được xử lí.
Khi cô nhìn vào chỗ đó, cô ấy có thể thấy Rokuya ở đó.
Cô có thể thấy hắn, nhưng lại không có tí dấu vết nào về hiện diện của hắn.
Cho dù cô ấy có thể thấy hắn, nhưng hắn lại không ở đó.
Ngay thời điểm mà tưởng chừng cảm giác như là một khoảnh khắc ‘chết dở’ đấy, và thời điểm mà cảm giác như thể cô ấy đã bối rối bởi một cảm giác lạ lùng, Mio, người đã nhận ra nước đi của đối thủ của mình và nhìn thấy Rokuya đang chuẩn bị hai thanh katar của hắn bằng việc đan chéo chúng vào nhau… đã cười. “Giờ thì… tương xứng với 4000 sinh mạng đã biến thành cát bụi, [Wind of Destruction]” (Rokuya) Nhân ảnh của gã sát thủ đã biến mất, và thay vào đó, một làn sương đen băng qua Mio.
“Cuối cùng đã lôi nó ra. Một đòn tấn công kết hợp và con bài tủ của người hử.” (Mio)
Vài nghìn đòn tấn công hiểm hóc đang công kích vào cơ thể của Mio.
Dẫu vậy, Mio đã nhận lấy đòn tấn công đó mà vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt mình và không quan tâm về bộ kimono của cô vốn đang bị rách một cách đều đặn.
“…Sau khi lĩnh đòn đó, đây là ấn tượng của cô về nó à? Ây chà, cô mạnh hơn tôi tưởng nhiều đấy.” (Rokuya)
Rokuya đã quay về bầu không khí thường ngày của hắn như lúc hắn gặp nhóm Makoto lần đầu và lên tiếng.
Mio đã gục gối xuống nền đất, nhưng cơn bão kiếm đã không cho cô gục xuống, dẫu thế, hắn ta đã nói với một thái độ điềm tĩnh. Theo mặt khác, cái thái độ hành xử này bản thân nó cũng đáng sợ rồi.
“…”
Như mong đợi, không có đáp trả từ Mio.
“Đòn này là đòn với sức mạnh mạnh nhất tôi có hiện giờ đấy. Nếu cô đã tới lãnh địa của bọn tôi và có gấp đôi sức mạnh mà tôi đã phỏng đoán cô có, như này sẽ đủ để đối phó với bọn cô, nhưng như dự tính, nó sẽ không theo kế hoạch hết huh.” (Rokuya)
‘Thật tình’ là điều Rokuya nói khi hắn ôm đầu mình bằng tay hắn và nhún vai.
Sử dụng những kĩ năng liên tục, di chuyển không ngừng, và tấn công không ngơi nghỉ; không lí gì hắn ta sẽ không cảm thấy mệt.
Đó cũng là một trong những lí do tại sao Mio không cảm thấy nóng vội.
Bởi vì cô ấy đã hiểu rằng người sẽ hết sức trước sẽ là đối thủ.
Và rồi… cơn bão ngưng lại.
Hắn ta đã nghĩ rằng cô ấy sẽ gục xuống, nhưng Mio chỉ đứng dậy như không và vỗ nhẹ cơ thể mình từ trên xuống dưới.
“!!!”
Một bộ kimono đen ngay lập tức đã bao phủ cơ thể của Mio.
Không có lấy một vết tích của một vết cắt, và không có dấu hiệu của việc da chuyển màu gây ra bởi độc tố cả.
Tất cả như lúc cô ấy mới được dịch chuyển tới nơi này vậy.
Cơn sốc của Rokuya là chẳng trách được.
“…Cho dù ngươi có khiến ta bất ngờ, hay xả một loạt đòn công kích vào ta, hay ngươi có đánh chúng ta với một đòn kết liễu; những đòn tấn công của ngươi sẽ không chạm tới ta đâu.” (Mio)
“Chúng đã tới được… là điều mà tôi đã nghĩ đấy…” (Rokuya)
“Những thanh katar tuyệt vời đó của người, hay đúng hơn là, những lưỡi kiếm nói chung và vài loại độc tố ngươi đã sử dụng sẽ không để lại dù chỉ một vết thương trên cơ thể ta đâu.” (Mio)
“…Nó y như cô nói vậy.” (Rokuya)
“Khả năng tương thích là tốt, ngươi nghĩ vậy chứ? Cái sự tự tin từ cái ‘còi’ to của người vẫn còn chứ?” (Mio)
Những lời của Mio vẫn tiếp tục.
Đúng vậy.
Ngay từ ban đầu, Mio đã có dự định quan sát tất thảy những gì Rokuya lôi ra.
Cô ấy đã quyết định rằng mình sẽ nhận thấy tất cả và cười vào hắn ta.
Và sau đó, cô ấy sẽ trừng phạt hắn.
Với danh sách hình phạt đã được chọn lọc cẩn thận mà cô đã liên tục dùng với Shiki và một số ít những tên xấc xược ở Asora.
Chi tiết hơn, nó sẽ là: giặt giũ, lau nhà, cắt xoay và pocky; những cái đó đã được định sẵn rồi, và bất kì cái còn lại nào đều được thêm vào theo ý thích của cô.
Đó là kế hoạch của Mio.
“…Phải, nó chẳng thay đổi đâu. Trong cái nhóm đó, cô là người thích hợp nhất để tôi đối đầu. Hôm nay, với những điều kiện này, tôi tự tin rằng mình chắc chắn sẽ không thua.” (Rokuya)
“Ngươi vừa nói gì?” (Mio)
Mio ngay lập tức hỏi lại.
Đôi mắt của Rokuya ánh lên sự mệt mỏi, nhưng không có chút tuyệt vọng nào.
Dẫu rằng hắn ta đã để lộ ra con át chủ bài của mình, hắn ta đã không cho thấy dấu hiệu của việc bỏ cuộc cả.
“Sau khi đấu với cô, bản năng đã mách bảo tôi rằng có thể mục đích của cô là câu giờ, cô thấy đấy. Vì thế, tôi đã nghĩ rằng thay vì theo mục tiêu đã lên kế hoạch từ trước, đánh bại Nhện Tai Ương sẽ tốt hơn đấy.” (Rokuya)
“…”
Thật bực mình, là những gì Mio đã cảm thấy tức khắc từ điều này.
Y như Rokuya đã nói, trận chiến này có quá nhiều lợi thế ở một bên. Kể cả vậy, không nghi ngờ gì những kẻ mạnh ở đây là Mio, Tomoe và Makoto.
Dù thế, gã mạo hiểm giả già đầu đang đứng trước mặt cô lại không định chống lại, mà muốn đánh bại cô.
Đây không phải là điều mà Mio có thể tha thứ được.
“Nhưng, thậm chí khi tôi đã cố phân tích những trận chiến đang diễn ra trong khi tấn công cô, tôi đã không thể nắm được bất kì kết cục nhất định nào cả. Cựu rồng thượng đẳng, Tomoe-dono, đang có một trận đánh khó nhằn, và trái lại, nhóm của người lùn đó đang bước vào trận chiến là chủ yếu; cả hai điều đó đều vượt ngoài dự đoán của tôi, và chúng chắc chắn là những nhân tố chính, nhưng nó chắc chắn chẳng thể hiện được những gì đang xảy ra bên đó cả.” (Rokuya)
“…Đó là tại sao, ngay cả khi ngươi phải lấy giải pháp cần nhiều thời gian, ngươi lại nghĩ đến việc đánh bại ta trước và sau đó bắt đầu việc thu thập thông tin của ngươi à.” (Mio)
“Phải, nó vốn sẽ là như vậy. Hay đúng hơn là, nó đã xong rồi.” (Rokuya)
“Ngươi đang… nhắc tới chỗ độc đang được pha trộn bên trong ta ư? Nếu đó là ý của ngươi, thì đó khá là sự chuẩn bị quá lạc quan của ngươi đấy.” (Mio)
“Không hề đâu. Thứ độc đó chỉ là mồi nhử thôi. Tôi chắc chắn điểm yếu của cô không liên quan đến độc tố. Hay đúng hơn là, độc tố không có tác dụng với cô tí nào. Ngay từ đầu, đã rất lâu rồi… Nhện Tai Ương đã không có điểm yếu nào cả.” (Rokuya)
Rokuya giơ cả hai tay mình lên như ra dấu đầu hàng.
Nếu ai đó có thể có được một mảnh mai cứng, tơ, răng nanh, vuốt, hay độc của Nhện Tai Ương, họ sẽ có thể mua được cả một căn nhà với nó.
Tất thảy chúng đều là nguyên liệu cao cấp, và đồng thời, chúng là minh chứng rằng Nhện Tai Ương đã chinh phục tất cả những yếu điểm mà một mamono nhện có.
Nhện Tai Ương không có điểm yếu nào.
Cho đến giờ, chưa có ai có thể đánh bại nó cả.
Nó chính xác vì Rokuya đã luôn biết đến những tin xấu mà Nhện Tai Ương đem lại còn lâu hơn cả những mạo hiểm giả thông thường khiến anh ta có thể hiểu rõ sự thật này trong thâm tâm mình.
“…”
“Nhưng mà, bây giờ, cô là Mio. Không phải một con nhện.” (Rokuya)
“Ngươi đang cố nói gì vậy? Ng—Eh?!” (Mio)
“Chỗ cô đứng đã bị ngó lơ. Có phải vì cô đã không cho rằng đòn tấn công của tôi là một mối đe dọa không? Hay có thể vì cô đã nghĩ rằng đòn kết hợp mới là con át chủ bài của tôi? Hay có lẽ là vì cô lơi là cảnh giác với sự kết hợp độc tố ấy? Dù là vì cái gì, cô đã nhận ra quá trễ rồi.” (Rokuya)
Chuỗi sự kiện xảy ra như thể đang xác nhận những lời của Rokuya.
Tại chỗ Mio đứng đã sinh ra một thứ ánh sáng nhạt và một vài thiết bị đã kìm chặt cơ thể của Mio.
Không rõ rằng đây là thực hay ảo, nó trông như một số thiết bị đó đã kết hợp thành một với cơ thể Mio vậy, và đôi lúc, chúng gây ra những tiếng ồn dữ dội.
Những thiết bị không có tới 10 cái, đã bắt đầu xoay chuyển chậm rãi, và có vẻ như chuyển động đó khiến cô ấy đau đớn, biểu hiện của cô bị vặn lại thành nỗi đau đớn trên mặt.
Chân, cánh tay, eo, vai, cổ, ngực…
Các thiết bị đã được quấn quanh mọi chỗ của cơ thể Mio.
Đây là con át chủ bài thực sự của Rokuya nhắm vào Mio.
“Đây là… một dạng kết giới giam cầm huh. Hơn nữa, nó thậm chí còn hào phóng thêm vào cả cơn đau cơ đấy! Ta không nghĩ đây là loại kĩ năng mà một sát thủ sẽ dùng, nhưng bất kể nó có mạnh tới đâu, nghĩ rằng ngươi sẽ dùng gì đó như một kết giới làm con át chủ bài với ta.” (Mio)
“Y như cô vừa đoán đấy, đây không phải là một kĩ năng từ hội hay nghề của tôi; nó là một kĩ năng chỉ có tôi có thể sử dụng trong thế giới này. Những thiết bị giả tưởng, [Grim Tale Gear].” (Rokuya)
“Grim Tale?! Ta không quan tâm đến cái tên. Nếu đây là con át chủ bài của ngươi, ta sẽ nghiền nát chúng thành từng mảnh-!!” (Mio)
“Đừng, cô nên nghe chứ. Kĩ năng này có thể được sử dụng trên những người nhất định có sức mạnh, và như là một sát thủ, nó sở hữu một hiệu ứng cực kì mạnh mẽ.” (Rokuya)
“…Đúng rằng đây là thứ gì đó thậm chí những tên pháp sư chuyên môn cao cũng không thể đạt tới trong cuộc đời của chúng! Bỏ qua rằng thứ này sẽ có tác dụng với ta ấy!” (Mio)
Mio đã đáp lại cho những lời của Rokuya, nhưng không hề thuận theo ý chúng.
Sự xoay chuyển của những thiết bị là chậm rãi nhưng chắc chắn đang trở nên chậm hơn nữa.
Nó cũng bắt đầu tạo ra những tiếng cót két inh tai.
Đây là minh chứng rằng kết giới rõ ràng chuẩn bị bị phá hủy.
“Vì thế, nên có một hạn chế riêng cho những máy kiềm này.” (Rokuya)
“Hạn…chế?” (Mio)
“Nếu có ai đó phá hủy xiềng xích này bằng chính sức mình, thiết bị giả tưởng sẽ ban cho một phước lành.” (Rokuya)
“Fufufufu! Cái đó là sao thế?! Chẳng có gì tốt đẹp cho ngươi cả! Sử dụng một thứ sức mạnh quá sức với ngươi; thay vì gọi nó là một hạn chế, nó đúng hơn là một cái giá đấy!” (Mio)
“Đúng vậy. Nó chế ngự mục tiêu về thể chất lẫn ma lực, và sẽ dần dần dẫn họ tới cái chết. Cách duy nhất để thoát khỏi nó là phá hủy tất cả thiết bị khi ở trong tình trạng bị kiềm chế sức mạnh của mình theo mọi nghĩa. Nó là một sức mạnh đã lãng phí lên tôi.” (Rokuya)
“Dù nó có vĩ đại đến đâu, cũng chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó bị phá hủy thôi! Nếu đây là tất cả những gì ngươi có, thì đến lúc trừng phạt ngươi rồi, Rokuya. Ta sẽ không để ngươi thoát đâu.” (Mio)
“Cô quả thực đáng sợ đấy. Nếu cô có thể phá hủy thứ này, cô sẽ được giải phóng khỏi tất cả những ràng buộc của mình và được tự do.” (Rokuya)
“Ra thế, nghe nhẹ nhõm hẳn! Sau cùng thì, ta sẽ có thể dạy ngươi biết vị thế của m—- Tất cả… những ràng buộc ư?” (Mio)
Những lời của Mio đột nhiên mất đi tính khí.
Có vẻ như cô ấy đã nhận ra điều gì.
Rokuya đã nhận ra rồi.
Không, mục đích của hắn ban đầu đã là vậy rồi.
Điểm yếu, không phải của con nhện, mà của Mio… đó là…
“Tất cả những ràng buộc của cô. Bất kì loại khế ước, xiềng xích hay hạn chế nào; tất cả những ràng buộc của cô sẽ bị phá hủy cùng với những thiết bị giả tưởng.” (Rokuya)
“…Rokuya…ngươi!!!” (Mio)
“Tất nhiên, nó sẽ vẫn y nguyên nếu cô chỉ việc ràng buộc lại chúng sau này. Nhưng, liệu cô thực sự tự tay mình gạt bỏ chúng đi không? Khế ước vốn là sự gắn kết giữa cô và Makoto. Khế ước đã dẫn đến việc được trao cho cái tên Mio. Cái khế ước vốn là cái đầu tiên cô thực hiện trong đời mình.” (Rokuya)
“Fuh…!! Fuuuh…!!” (Mio)
“…Đúng là Makoto-kun, người cô trân quý hơn bất kể thứ gì, mạnh hơn cả cô. Bọn tôi sẽ không thể giữ cậu ta như con tin, và dựa theo tình hình, cậu ta có thể còn hơn cả một vấn đề như cô. Bọn tôi sẽ không thể dùng phương pháp này như một yếu điểm được. Nhưng cô… tình yêu cô dành cho Makoto-kun là quá thể. Tới mức mà cô sẽ không vứt bỏ dù chỉ một thứ cậu ta trao cho cô cho dù nó có trả giá bằng mạng sống của mình. Cô yêu cậu ta đến như thế đó. Đó là một yếu điểm. Cô không thể làm điều gì như vứt bỏ khế ước cô có với cậu ta bằng chính đôi tay mình. Chí ít là, hiện tại, cô không thể.” (Rokuya)
“!!!! !!!”
Cô ấy gia tăng sức mạnh, nhưng rồi, để lộ ra một biểu hiện như thể sợ hãi tiếng cót két của những thiết bị, cô lại giảm sức, và chấp nhận cơn đau.
“Vậy thì, làm ơn hãy ở yên đó một lúc. Tôi phải đi rồi.” (Rokuya)
“…Khá…ấn tượng đấy. Nghĩ rằng ngươi đã sắp đặt một mối đe dọa như thế, ta đã không lường trước được tí nào. Nhưng, cho dù ta đã từ bỏ việc đánh trả… những cái thiết bị này không thể gϊếŧ ta, ngươi biết không? Nó chỉ đau chút đỉnh thôi.” (Mio)
“Để cô ngoan ngoãn ở đó là quá đủ rồi.” (Rokuya)
“Và còn nữa, Rokuya, ta sẽ không để ngươi đi đâu hết. Phép thuật đầu tiên ta bắn, ngươi có biết nó là gì không?” (Mio)
“Phép thuật đầu tiên cô bắn ư? Ah, cái cô dùng để bắt tôi ấy à?” (Rokuya)
“Không-desu wa. Trong bán kính tầm 300 mét, ta đã làm cho khôôôông ai có thể rời khỏi đây. Nếu đó là Waka-sama và Tomoe-san, họ sẽ có thể ra được trong thời gian cho trước nhưng, ta tự hỏi liệu ngươi sẽ có thể làm được không?” (Mio)
“?!”
Rokuya mở to mắt mình.
“Dù sao thì, nó sẽ phiền phức nếu ngươi có thể thoát được, nên chỉ cái phép thuật đó thôi, ta đã nghiêm túc đặt sức mạnh khi kích hoạt nó đấy. Thời gian công hiệu của kĩ năng này không phải là vô hạn, đúng chứ? Nó là một kĩ năng mạnh mà. Nếu những thiết bị biến mất một cách tự nhiên… thì hãy làm hiệp hai nào. Lần tới ta sẽ không thua đâu. Hình phạt vẫn còn đó đấy, nghe chưa? Ufufufufufufu~~~.” (Mio)
“Tch! Một trận hòa là một trong những tiến triển tồi tệ trong những viễn cảnh có thể xảy ra. Ít nhất thì, ta phải dẹp yên nhóm của người lùn đó!” (Rokuya)
Liếc về phía Mio không hề lay chuyển trong giây lát, nhân ảnh của Rokuya biến mất.
Chỉ còn lại tiếng cười nhỏ chất chứa sự tức giận của Mio ở nơi đó, và Rokuya đã không thể thoát ra khỏi không gian mà Mio đã dựng lên ở đó.
Mio không thể di chuyển bởi những thiết bị bó buộc; Rokuya đang chạy hết tốc lực để tìm kiếm một kẽ hở trong phép thuật của Mio.
Trong khoảng không gian nơi trận chiến đã kết thúc, hiện tại không có thương vong.
“Ah, vậy ra là như thế.”
“…Cậu có hứng thú với trận đấu giữa Rokuya-san và Mio-san sao? Xin lỗi, chị không thể cho cậu xem do yêu cầu của Rokuya-san.” (Hitsuna)
“Eh?”
“Ara, chị nhầm sao?” (Hitsuna)
“Đây là lãnh địa của chị mà. Maa, em hiểu là có nhiều điều đang xảy ra ở bên chị. Thứ em vừa mới hiểu ra…… là sức mạnh của chị, Hitsuna-san.” (Makoto)
“?!”
“Chị đã gọi nó là ‘Khu Vực An Toàn’, đúng chứ? Chị mới nãy đã nói vậy nhưng, nó chắc chắn không phải là một không gian bất khả chiến bại.” (Makoto)
…Dù chỉ một chút nhưng, tôi đã cảm thấy xúc cảm phẫn nộ từ Mio.
Nó là một tình huống tôi đã không lường được.
Cho dù vậy, để thay đổi cục diện, tôi phải làm gì đó về không gian này trước.
Việc phân tích nó… có lẽ đã xong rồi.
“Triệt tiêu những đòn tấn công từ bên ngoài, và còn dựng lên một khoảng không cấm đánh nhau ở trong. Em hiểu rồi, nó nghe như một sức mạnh trong một tựa MMO vậy. Điều kiện để kích hoạt nó không phải là một chất xúc tác, mà là thời gian.” (Makoto)
“…”
“Có vẻ như đây là loại cực nhọc về thời gian hiệu lực và thời gian hồi nhỉ.” (Makoto)
“Và Makoto-kun có một kĩ năng có thể phân tích kĩ năng của bọn chị à? Điều này có lẽ là ngoài mong đợi đấy.” (Hitsuna)
“Vậy, có vẻ như chị không thể rút ngắn thời gian hiệu lực từ bên trong, nhưng xét về thành phần của nó, em đã nghĩ rằng có thể những đòn công kích từ bên ngoài sẽ có thể giảm thời gian hiệu lực của nó.” (Makoto)
“!!”
Biểu hiện của Hitsuna thay đổi.
Nếu biểu hiện đó được dịch sang thành lời, nó sẽ là: ‘ừ, đúng thế’.
Trông như chị ta là kiểu người không thể giấu giếm điều gì.
Tôi cảm giác chúng tôi có thể là bạn đấy.
Tôi cảm giác chúng tôi có thể làm vài cuộc trao đổi thoải mái.
“Uhm, Makoto-kun? Cái khối ma lực phát ra từ cậu đi đâu rồi?” (Hitsuna)
“Ah, chị đang nói đến cái thứ em có thể mang ra bất cứ khi nào mình muốn hả?” (Makoto)
Trong lúc chị ta hoàn toàn tập trung vào đòn phối hợp của hai mạo hiểm giả đối đầu với Tomoe, tôi đã sử dụng một điểm mù mà chị ta sẽ không thể nhận ra trừ khi chị ta đứng dậy.
“Ừ ừ, nó đó.” (Hitsuna)
“Em đã tự hỏi rằng nếu mình có thể để nó ra ngoài Khu Vực An Toàn, chị thấy đấy. Nên em đã kéo nó ra một chút. (Makoto)
“Em nói gì cơ?!” (Hitsuna)
“Và… chị biết đấy…” (Makoto)
“…”
Hitsuna nuốt ực một cái.
Nhưng câu trả lời không có nhân nhượng gì hết.
“Em đã xoay xở cho nó ra được.” (Makoto)
Có vẻ như bản thân tôi không thể thoát ra được, nhưng bộ giáp ma lực đã có thể ra ngoài bằng cách len lỏi qua một góc của Khu Vực An Toàn cách tôi tương đối xa.
“Geh?!” (Hitsuna)
“Vì thế, em sẽ rời đi bây giờ.” (Makoto)
Nếu có thể, sau khi hỗ trợ Tomoe và Mio, tôi muốn giúp cả Beren và những người khác nữa.
Vào lúc ấy, chúng tôi có thể xoay chuyển mạnh tình hình.
Chúng tôi sẽ đạt được mục tiêu của mình khi đang bảo vệ mọi người.