Một sự tồn tại bí ẩn. Những kinh nghiệm bí ẩn. Những ký ức bí ẩn.
Nghĩ tới việc phá huỷ nó là một việc làm ngu ngốc.
Bẫy cậu ta trong các rào cản sương mù. Trong lúc tôi kiểm tra kýức của huyman, tôi thực sự bị sốc.
Bằng cách này, tôi không thể biết được ảo ảnh của cậu ta sẽ hiện ra là loại gì. Tôi sẽ trút thêm sức mạnh vào bên trong màng chắn này và tôi chỉ có thể quyết định nếu phương hướng của ảo ảnh là niềm vui hoặc sự sợ hãi.
Thông thường sau đó sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nếu nó đi vào bên trong nỗi sợ hãi nhất của đối tượng, họ sẽ chết và rất nhiều trong số họ cũng sẽ vùng vẫy. Nếu nó là niềm vui, sự vùng vẫy sẽ thấp nhưng thời gian để họ chết sẽ kéo dài.
Với tốc độ sợ hãi của chúng, để an toàn hơn tôi sẽ đi vào niềm vui. Đó là cách tôi phân chia sự đối xử với chúng. Nhưng lần này, việc chọn cách này khiến tôi xấu hổ.
Những ký ức này là thần kỳ. Thật thần kỳ.
Kẻ thù này, không, người đàn ông này, thật khó tin, nhưng cậu ta là người đến từ thế giới khác.
Trí nhớ không thể nói dối. Không có thứ nào trung thực hơn cái này.
Một sự tồn tại vô danh.
Trong thời gian dài ở đây, tôi chưa bao giờ nhìn thấy những ký ức này trướcđó, cậu ta là một ngườiđáng được quan tâm.
Để cuộc sống này kết thúc. Một điều như vậy là một thứ không nên thực hiện.
Đặc biệt là, thứ này.
Thứ này trông giống như một sở thích của chàng trai.
Nó làm trái tim tôi nảy lên với một lực lượng to lớn.
Tôi không muốn những ký ức mà dường như tôi đã cắt ra, tôi không muốn những ký ức chết.
Tôi muốn những ký ức sống động, tôi muốn nghe nó trực tiếp từ cậu ta, tôi muốn nói chuyện với cậu ta. Trong sức mạnh của cậu ta, tài sản của cậu ta, sự tồn tại của cậu ta.
Tôi không nhớ đã bao lâu, trái tim tôi bắt đầu di chuyển nhiều lắm. Đây có phải là thứ mà họ gọi là sự thích thú.
Đây không phải là ý thích, từ tận đáy lòng của mình, tôi biết đây là quan tâm.
Tôi không muốn mất anh ta.
Tôi muốn biết. Đó là vì sao tôi không muốn cậu ta chết.
Tôi muốn thả cậu ta. Bỏ cậu ta vào một màng chắn nguy hiểm là một việc làm ngu ngốc.
Trong chốc lát, tôi muốn thả cậu ta, tôi nên nói chuyện với cậu ta.
Vì lợi ích của điều đó, tôi nên làm gì?
Tôi muốn cậu ta biết là tôi không còn sự thù địch với cậu ta nữa.
Sử dụng ngôn ngữ từ thế giới của anh ta, nó sẽ được, cho thấy dạ dày của bạn và mọi thứ sẽ hiểu?
Tôi không hiểu.
Nhưng, trên hết, tôi nên thả anh ta sau đó hỏi về tình trạnh của anh ấy. Nếu anh ta ngạc nhiên tôi có thể sử dụng điều đó để mở đầu cuộc trò chuyện. Tôi đã học được ngôn ngữ con người. Không có vấn đề gì.
Dù anh ta có thể nói chuyện với các orc nên anh ta có thể nói chuyện với tôi thì tốt.
"Vậy." (Shen)
Nghĩ vậy tôi nên giải phóng màng chắn, tôi nhìn vào đó. Dù sao, nó là lần đầu tiên của tôi mà tôi đã mê man trong ký ức của một người như vậy.
Thật là một cảm giác ngọt ngào.
Nhưng một lần nữa, tôi lại ngạc nhiên bởi anh ta.
Bên trong màng chắn, tôi có thể nhìn thấy sự giải phóng sức mạnh.
Nó là sức mạnh toàn diện.
Tôi có thể nghe thấy một cái gì đó.
"Dù sao thì....một cô gái....sau tất cả." (Makoto)
Đó là gì, sức mạnh tiếp tục tăng lên rất nhiều. Màng chắn đang run rẩy.
"Thật sự.....tyr....kiiiiiii!!!" (Makoto)
"Oooh?!" (Shen)
Sương mù ở bề mặt của màng chắn đang biến mất giống như thể đang khóc.
Và sau đó.
Một âm thanh buồn tẻ và khủng khϊếp vang lên, màng chắn của tôi, đó là lần đầu tiên nó đã bị phá huỷ từ bên trong. Làm thế nào để đánh giá tiêu chuẩn của cậu được? Đó là sức mạnh to lớn mà vị thần thế giới khác trao cho cậu?
Mồ hôi lạnh.
Suy nghĩ về sự tấn công mà tôi sẽ nhận được, cơ thể tôi run rẩy.
Hiển thị dạ dày của mình, tôi chuẩn bị làm tròn đôi mắt của mình một cách tốt nhất có thể (T/N: Yeah, tôi tưởng tượng mình sẽ để chế độ kawaii), để làm mình trông đáng yêu, tôi không có nhiều sự tự tin dù.
Nhiều khả năng anh ta sẽ nghĩ về tôi nhiều hơn trong lớp động vật. Không phải loại vật nuôi nhưng lớp động vật hoang dã. Để duỗi thẳng trông giống như một động vật được chăm sóc, tôi có chút bất an.
Và sau đó, anh ta xuất hiện.
"Hey!" (Makoto)
Bằng một giọng bình tĩnh, anh ta goi tôi và cơ thể tôi cứng lại.
"Tôi xin lỗi, chàng trai tốt đến từ một thế giới khác. Giờ tôi đã biết về tình huống phả huỷ cánh cổng. Cậu có thể hạ thấp vũ khí của cậu xuống được không?" (Shen) "Cái gì?" (Makoto)
"Tôi sẽ thêm điều này vào lời xin lỗi của mình, tôi đã đọc những ký ức của cậu. Tôi không biết về nội dung nhưng tôi đã cho bạn thấy một ảo giác khó chiu, tôi xin lỗi từ tận đáy lòng của mình." (Shen)
"....Đó không phải là một thứ mà bạn đã cho tôi thấy?" (Makoto)
"Tôi có thể chọn đó là niềm vui hay nỗi buồn nhưng các chi tiết và nội dung thì tuỳ thuộc vào đối tượng." (Shen)
Khi tôi trả lời anh ta như vậy, anh ta cúi xuống vàôm đầu. "Vậy, đó là những gì tôi nghĩ...!" đó là những gì anh ta rêи ɾỉ.
"Người của thế giới khác, tôi Shen, một con rồng cao cấp và một cuộc sống gọi là 'bất khả chiến bại'. Cũng như cậu biết, tôi đặc biệt tốt trong ảo giác." (Shen)
Tôi đã làm một quyết định, điều đó sẽ khiến tôi cười từ hôm qua.
"A, tôi thấy.... Tôi Misumi Makoto. Nếu tôi nói Misumi Makoto, bạn có hiểu? (T/N: cậu ta nói hai lần. Một lần bằng tiếng kanji và một cái khác bằng tiếng hiragana) Bạn có thể đã biết nhưng tôi đến từ một thế giới khác." (Makoto) Tôi đã biết nhưng điều anh ta nói, nó vẫn khiến tôi sốc trong một giây. Xem ra những ký ức đó là đúng. Vì lợi ích của tương lai này, nó là một thứ cần phải nói.
"Makoto-dono, có muốn lập khế ước với tôi?" (Shen)
Tôi đã quyết định đi theo người đàn ông này. Tôi đã biết rằng anh giống như một vị khách du lịch và anh đang nhắm đến khu định cư của con người. Một khu định cư của con người, nó giống như anh đang tìm người.
Như vậy, một khế ước là tốt.
Tôi sẽ theo anh ta như một người bạn đồng hành.
Tôi sẽ cho anh ấy mượn sức mạnh của tôi và tôi muốn anh ta nói chuyện với tôi về những king nghiệm của mình. Đặc biệt là về 'cái đó'.
"Uh? Một khế ước? Giống như một con thú triệu hồi?" (Makoto)
"Đây là một sự kiện mà chỉ có thể thực hiện duy nhất một với một, nó có chút khác nhau tuỳ thuộc vào hờn cảnh. Nhưng sự tồn tại trong đẳng cấp của tôi nhiều nhất có thể làm điều này một lần duy nhất. Tôi có thể khoe khoang về tôi là đẳng cấp mạnh nhất. Tôi hứa với cậu là tôi sẽ không mang bất kỳ điều bất lợi đến cho cậu." (Shen) Cách cậu ta nhìn sự việc có thể khác một chút nhưng nó vẫn là một cái gì đó tương tự.
"Uh? Có thêm nhiều người vẫn là tốt hơn?" (Makoto)
"Đúng! Đúng! Tôi vô cùng quan tâm đến sở thích của cậu! Xin hãy vui lòng cho tôi câu trả lời thuận lợi." (Shen)
Phải, những ký ức tuyệt vời. Chỉ trong nháy mắt chúng đã giành được mọi thứ của tôi.
"Guha!! Sự đe doạ gì thế? Rốt cuộc ngươi đã thấy gì hả?" (Makoto)
Vì một vài lý do, anh ấy đã cúi mình và khổ sở.
"Nó thế nào? Tôi nghĩ rằng đó là một thứ gì đó sẽ mang lại lợi ích cho cả hai chúng ta mặc dù." (Shen)
"Gugugugug, đồ láu cá. Được rồi, tôi chấp nhận! Tôi mong sẽ được bạn quan tâm." (Makoto)
"Vâng! Tôi cũng như trong nhiều năm tới, tôi mong sẽ được bạn quan tâm." (Shen)
Với sự tán thành của cậu ta, tôi bắt đầu nghi thức lập khế ước như người chủ trì. Cậu ta không biết quá trình của nó nên nó là một việc tất nhiên. Một khế ước 50-50. Điều này thật vô lý, cấu trúc mà tôi thành lập không thể duy trì tất cả. Làm cách nào vượt qua tiêu chuẩn.
A, 70-30 khế ước phụ huynh và con cái. Không thể, cái này cũngkhông được. Cậu ta có bao nhiêu ma lực vậy?
Một khế ước 80-20 sở hữu. Tôi đã bằng cách nào đó có thể giữ được cấu trúc này. Nghĩ rằng mình có thể bị đè ép đến mức này. Niềm tự hào của tôi như một con rồng cao cấp có chút tổn thương.
Tôi không thể duy trì ý thức của mình lâu hơn nữa. Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng là một con rồng thật tốt.
Một hiệp ước cầm quyền, trong thực tế tôi sẽ quen với anh ấy, không, nó sẽ không phải là cương điệu khi nói răng tôi là nô ɭệ của anh ta.
Fufufufu. Cũng chả sao cả.
Tôi đang mong chờ những điều xảy ra với anh ta, không, người tuyệt vời đó sẽ làm trong tương lai. Dường như trong hàng trăm năm hoặc ít hơn.
Đây sẽ là thời gian vui vẻ mà tôi sẽ có trong cuộc sống của mình.
Được giải thoát khỏi sự nhàm chán, tôi cảm thấy trái tim mìnhđang run lên trong niềm vui.
"Sau đó, một lần nữa, hãy chăm sóc tôi, chủ nhân của tôi, Misumi-sama." (Shen