Tôi cứ nghĩ mình hiển nhiên sẽ trở thành học sinh mà đã không xác nhận lại giấy tờ và thư giới thiệu Rembrandt-san chuẩn bị. Chuyện này xảy ra có lẽ vì tôi còn quá ngây thơ. Nhưng tôi vẫn còn tuổi teen chứ bộ. Tôi còn nhận thức được ngoại hình của mình trông trẻ hơn tuổi thật cơ, nhưng tôi không nghĩ dù chỉ một giây rằng họ sẽ tiến cử tôi làm giáo viên đâu.
Môn học này được gọi là Chiến thuật đại cương, có vẻ như đây là môn mà giáo viên sẽ chỉ dẫn kĩ năng thực chiến cho học sinh. Thiệt tình mà nói thì không đời nào tôi có thể làm được.
Sống ở đây được một khoảng thời gian sau khi đặt chân đến thế giới này, bản thân tôi hiểu rõ mình là một thực thể kì lạ. Chỉ với điều đó thôi, tôi nghĩ mình không thể nào đi dạy kỹ thuật được. Có vẻ như tôi có thể thuyết giảng về lĩnh vực phù hợp với mình nhất, nhưng lượng ma lực mà tôi dùng, từng khiến Lich phải gọi tôi là thằng biếи ŧɦái mà. Cứ như thế, ba ngày đau đớn trôi qua vậy mà, tôi vẫn phải đi đến nơi thi tuyển. Xét cho cùng thì ngoài việc đã giải quyết xong xuôi một đống thủ tục, tôi còn có lá thư giới thiệu cơ mà.
Shiki cũng phải xếp hàng hết 6 ngày đấy. Bỏ hết thì có hơi... Tôi đã thử hỏi không biết họ có thể thay đổi bài sát hạch nhân viên hay không, nhưng có vẻ như không thể rồi.
Không chỉ vậy, họ còn nghĩ là tôi nhát gan (mà tôi cảm thấy đúng là như vậy thật) và còn khuyên tôi nên rút tên khỏi bài sát hạch nữa chứ. Khi tôi nghĩ đây cũng có thể là một lựa chọn khác, ông Shiki lại khiến tình hình trở nên hoàn toàn tồi tệ với các nhân viên liên quan.
Trong khi đang cố làʍ ŧìиɦ hình dịu bớt thì tôi bị bắt làm bài kiểm tra khó nhằn nhất luôn. Họ bảo đây là bài sát hạch mà số người từng vượt qua chỉ tính trên đầu ngón tay. Tôi có một chút vui mừng trong lòng rằng bài kiểm tra sẽ thay đổi từ viết sang thực hành. Nói chung đây là bài sát hạch mà kĩ năng thực tiễn chiếm 10 phần trong khi lý thuyết chỉ là một con số 0. Một rào cản cực khó nhằn, hay có vẻ như vậy.
Tôi nghĩ rằng việc có thể tự phân chia tỉ lệ bài kĩ năng thực hành và lý thuyết là một hệ thống đặc biệt thật đấy. Nhân tiện đây, với bài lý thuyết chiếm 10 phần thì có vẻ như người ta phải làm bài kiểm tra của 18 môn. Và sau đó nữa, là phỏng vấn.
... Chuyện tôi không cần phải phỏng vấn có lẽ là nhờ tác động của lá thư giới thiệu của Rembrandt-san.
Quả là một nhân vật quyền thế khiến ngay cả bài sát hạch cũng phải cúi đầu.
Ừ thì, tôi cũng chẳng có cách nào khác là phải làm điều đó thôi. Tôi không biết Rembrandt-san đã nghĩ gì mà đặt tôi vào vị trí giáo viên, nhưng mà, tôi không thể làm nhơ nhuốc tên tuổi của người đã trải qua bao rắc rối để viết thư giới thiệu cho mình được. Xét cho cùng thì ông ta sẽ hợp tác với Tomoe và những người khác trong tương lai. Ít nhất thì tôi muốn ông ấy yên tâm khi làm việc với chúng tôi. Uhm.
Tôi vẫn nhớ phần giải thích của bài sát hạch. Nhớ lại vụ nổi loạn của Shiki khiến tôi nhức cả đầu, nên tôi chỉ nhớ mấy điểm chính thôi à.
Bây giờ, tôi đang đứng trên một bãi tập rộng lớn. Có vẻ như đây là nơi bài sát hạch sẽ diễn ra, nhưng quy mô ở một đẳng cấp khác hẳn. Mỗi bên rộng bao nhiêu km vậy trời? Kể cả tôi thì chỉ có 4 thí sinh làm bài sát hạch thôi.
Trước khi được gửi đến đây, chúng tôi đã gặp mặt đối mặt nhau. Từ những gì tôi thấy, họ có vẻ như là những mạo hiểm giả và các học giả kì cựu. Một elf, một thú nhân và một hân tộc. Tôi nghĩ họ có khả năng tương đương những người đóng vai trò chính yếu tại Tsige. Ở đó, Tomoe, những người khác cũng như tổ đội của Toa-san, cấp độ của họ đã tăng khá nhiều. Lần sau thăm họ, có lẽ lé vờ của họ còn cao hơn nữa. Level của họ có thể tăng nhưng tôi vẫn không rõ kĩ năng của họ như thế nào. Chà, chỉ là giả định thôi nhưng tôi nghĩ họ cũng khoảng lé vờ 150 rồi. Họ biết tôi đã đến đây với lá thư giới thiệu và đang liên kết với Thương hội. Tôi tự hỏi liệu họ sẽ buộc tội tôi vì đã giấu giếm việc mình cũng đã đăng kí vào Mạo hiểm hội hay không. Không nói, có chút khác biệt so với nói dối, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng. Mà, viết mình chỉ mới cấp 1 thì có hơi... Thôi kệ, cũng chả sao nếu cứ trả lời những gì được hỏi. Khi tôi viết mình là thương nhân, nhân viên đang phụ trách tỏ vẻ khá ấn tượng.
Ah đúng rồi, phải xác nhận lại nội dung bài sát hạch nữa chứ.
Tại sân tập đầy núi và thung này, có 3 loại vật thể hình cầu nằm tại vị trí khá tách biệt với nhau, nên mục tiêu là mang cả ba quả về trong vòng 3 ngày. Những ai làm được điều này, đỗ. Đấu đá lẫn nhau bị cấm triệt để. Thực phẩm thì tự cung tự cấp. Khi tôi thử kiểm tra với [Sakai], đúng là chỉ có ba người kia và tôi ở bãi tập. Hơn nữa, có vẻ như tất cả đều được gửi đến địa điểm cách nhau khá xa. Nhờ vậy, trừ khi thí sinh thực sự muốn thì xô xát sẽ không xảy ra.
Tuy nhiên, dù đây không phải là hoang mạc, nhưng có thể họ đã thả động vật hoang dã ở đây lắm. Tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của nhiều mamono. Tôi tự hỏi không biết những người kia có ổn không. Chúng tôi đã được cung cấp một vật phẩm "từ bỏ" nên có lẽ mọi chuyện cũng không biến thành viễn cảnh xấu nhất đâu nhỉ.
Thứ họ đã cung cấp cho bọn tôi là một cái chuông phòng khi nguy hiểm và một trang sức hình lông vũ mà bọn tôi sẽ dùng để rời đi khi bài kiểm tra kết thúc. Nếu cầm nó trên tay và đọc lớn chính xác những chữ viết trên đó, một cánh cửa dẫn ra khỏi khu sát hạch sẽ hiện ra và sẽ có thể quay về lại nơi từng nhận sự chỉ dẫn về bài sát hạch trước đó. Cuối cùng thì, cả hai thứ đó trông như đều có cùng tác dụng, nhưng sự thật là việc họ cất công bắt chúng tôi cầm cả hai khiến tôi có linh cảm xấu. Họ cũng nói về đặc điểm chính của ba quả cầu. Về cơ bản thì tất cả đều di chuyển với tốc độ cao. Họ đưa chúng tôi xem một quả mẫu và nó khá nhanh. Mang kích cỡ của một nắm đấm, quả bóng trôi nổi giữa không trung và từ con số 0, nó gia tốc tức thì khiến bạn phải tự hỏi cái quái gì đã xảy ra với quán tính vậy trời. Tuy nhiên, tôi có cảm giác thế là bình thường.
Nếu có thể tác động và tích lũy thiệt hại lên quả bóng, thì đến một ngưỡng nào đó, chuyển động của quả bóng sẽ dừng lại và sẽ có thể bắt được.
Một quả cầu sẽ bị phá hủy nếu bị trúng ma thuật. Một quả cầu sẽ kích nổ khi một người đến gần trong khoảng cách nhất định. Và quả cuối cùng sẽ vỡ tan nếu trúng đòn vật lý. Với tất cả những đòn tấn công trừ mấy đòn trên, chúng sỡ hữu khả năng phòng thủ cao. Có thể sẽ có rất nhiều cách khác nhau, nhưng thứ tôi đã nghĩ là: tiếp cận và đấm nó, bắn từ xa, đập nó bằng ma thuật. Mỗi loại sẽ là: đòn vật lý tầm gần, đòn vật lý tầm xa, và ma thuật.
Nếu dừng được sự chuyển động của chúng, có vẻ như chúng sẽ trở thành những quả bóng bình thường, nên chỉ cần cho vào túi là được.
Tôi không muốn ngủ ngoài trời ở nơi trống vắng thế này, nên hãy hoàn thành nội trong hôm nay đi nào. Thật mừng vì đây là một bài kiểm tra dễ dàng và tầm tầm như vậy.
Nhưng mà.
Tôi đã sớm nhận ra đây chỉ là ảo giác thoáng qua cực kì ngây thơ mà thôi.
Tôi nhanh chóng tìm ra mấy quả cầu bằng [Sakai]. Không thành vấn đề.
Lại gần chút nữa, tôi nắm được vị trí của quả "tầm gần" bằng mắt và dùng [Sakai] để có được thông tin của quả nó. Cũng chả là vấn đề gì cả. Vấn đề thật sự nằm ở lúc sau.
Khi tiếp cận quả cầu loại "cần ăn đấm", tôi đấm nó trong khi cười to. Đúng ra là nó phải triệt tiêu chuyển động của quả cầu chớ... nhưng nó lại vỡ thành nhiều mảnh.
Tôi bắn quả cầu loại "cần bắn tầm xa" bằng cây cung mà tôi mang theo. Trúng phóc. Nó đúng ra phải dừng chuyển động của quả cầu, nhưng nó lại vỡ thành nhiều mảnh vụn.
Tôi bắn quả "cần ma thuật" bằng [Brid]. Trúng phóc. Lẽ ra nó phải dừng lại, nhưng kết quả vẫn y chang!
Cách tôi làm đâu có sai.
Có vẻ như tôi dùng quá nhiều sức mạnh. Mặc dù tôi đã ra tay hết sức nhẹ nhàng rồi mà. Tâm trạng của tôi như muốn hét lên đừng có mà chém gió chuyện đống đấy bền đấy nhá.
Mọi chuyện làm tôi nghi ngờ rằng tuy vẻ ngoài đây có thể là một bài kiểm tra, nhưng bên trong thực chất nó là bài sát hạch vô lý để đuổi những tên ba hoa khoác lác ra khỏi đây. Không nản lòng, lần này tôi nhẹ nhàng đặt ngón tay lên trong khi giữ lại để kiểm tra thử. Phá hủy hoàn toàn.
Giờ thì tôi chạm nhẹ vào nó như chạm vào một em bé. Thực mệt mỏi một cách không ngờ nhưng không còn lựa chọn nào khác. Bị hủy diệt hoàn toàn.
.......
...
Uuooooooooo!!
Cơn ức chế của tôi! Cơn ức chế của tôi không ngừng lại được!! Đang tăng dần đến tốc độ âm thanh đây này!!! Hói mất thôi. Rồi có ngày tóc tôi sẽ rụng hết mất!!
Cuối cùng thì, tôi đày đọa bản thân cho đến tận tối, với kết quả chẳng thu được quả cầu nào.
Khi tôi quyết định cứ kệ đi và nghỉ ngơi, tôi liền tìm một nơi ngẫu nhiên. Giữa lúc đó, cái gì đó giống giống khỉ đột tấn công tôi thế là tôi bỏ nó lại dở sống dở chết. Và một thứ gì đó có cái mũi dài như Tengu, đống còn lại thì thôi bỏ qua đi. Cuối cùng thì tôi vẫn phải ngủ ngoài trời. Chết tiệt.
Ngày tiếp theo.
Bây giờ, tôi tiếp tục thách thức chúng bằng cái chạm tựa lông hồng. Mọi đòn đều trúng đích, và sau đó, từng cái một trốn mất tiêu. Tôi đâu có nghe là chúng có thể độn thổ đâu cà?!
Có lẽ nào...họ tính không để cho ai đậu hả bây?
Fu...fufufufu~ nơi này, mình có nên đốt sạch không nhỉ?
B-Bình tĩnh nào. Fuh~Fuh~
Trong tình huống như này, người lớn có lẽ đã cảm thấy cơn thôi thúc muốn làm một điếu bằng đôi tay run lẩy bẩy rồi. Đâu có ai xung quanh tôi hút thuốc đâu, nên tôi chả biết, nhưng nếu đúng là như vậy thì, tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của người đó.
Thử xem! Nói thử xem nào!
Giờ tôi đã hiểu rằng mình có thể tấn công chúng bằng một cái chạm lông hồng mà không hoàn toàn phá hủy quả bóng. Đến lần thứ ba nó vẫn bị vỡ nhưng...O-Oh thôi thì, chắc chắn có chút tiến triển! Nếu tôi không lãng phí thời gian và nhanh chóng tấn công lại, có vẻ như quả bóng sẽ không dịch chuyển đi.
Thử đi thử lại. Đó là lựa chọn duy nhất nhỉ. Tới đây em ơi.
Điều tôi thiếu là tài năng, và tôi sẽ lấy sự kiên trì để lấp vào. Làm thôi nào. Quá thẳng thắn thì có sao, cũng chả có vấn đề gì nếu tôi đem kết quả về trong 2 ngày.
Lúc này, bài sát hạch mà tôi thực sự không có chút hào hứng nào, đã chuyển thành một đỉnh núi mà tôi phải chinh phục
Sau đó, chắc tôi phải phá hủy mất toi một đống cầu rồi. Giờ thì sự kiện này đã trở thành ký ức tựa cơn ác mộng mỗi khi tôi nghĩ lại.
Cho đến khi những ngôi sao chiếm quyền ngự trị trên bầu trời.
Tôi cuối cùng cũng có thể hoàn tất việc thu thập cả ba loại quả cầu.
T-Thiệt là lâu quá xá. Hôm nay tôi chắc chắn mình đã học được cách kiềm chế sức mạnh rồi. Thế này thì tôi cuối cùng cũng có thể trở về.
Nhưng để mai hẵng tinh.
◇◆◇◆◇◆◇◆
"Ah, Raidou-san. Anh thu thập xong chưa? Hay là, bỏ cuộc chăng?"
Dám lăng nhục ngay lập tức hử. Vị giám khảo nở nụ cười tự mãn. Biểu cảm của ông ta làm tôi ức chế kinh.
Tôi sử dụng lông vũ để trở lại đấy. Mấy người còn không xác nhận được từ bên này hả?
[Tôi đã thu thập đầy đủ. Xin hãy kiểm chứng]
Tôi đưa cái túi cho người chịu trách nhiệm. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, nhưng bằng cách nào đó, tôi vẫn có thể hoàn tất đúng lúc. Không ngờ rằng mình lại phải nếm trải cuộc huấn luyện tinh thần như vậy. Thật đúng là ngoài mong đợi.
"...Hoh~ Cậu nói mình đã thu thập được chúng sao. Vậy để tôi xem nhé...Đ-Đây là?!"
Người giám khảo nhìn vào mấy quả cầu của tôi và biểu lộ sự kích động rõ ràng. Không lẽ có thêm quả cầu hiếm nào đó sao? Dù có thật thì tôi đâu có rảnh để nhắm mấy đến thứ như thế. Không một chút nào luôn.
Oya?
Cả ba người đã làm bài kiểm tra cùng lúc với tôi cũng đang ở đây.
Những người nhanh nhẹn có thể trở về trong ngày đầu tiên mà. Chắc họ là những người với kĩ năng vượt xa mong đợi của tôi. Xét cho cùng thì tôi là thằng cuối cùng còn lại vào ngày thứ ba.
Dù sao thì, miễn là điều kiện được đáp ứng thì mọi người đều có thể đậu, nên cũng chả cần ganh đua gì hết. Giống như là, đồng chí ấy nhỉ?
Có vẻ như đây là bài kiểm tra khó nhằn ha mọi người.
"Raidou-dono, cậu là cái giống gì vậy hả?
N, có chuyện gì vậy giám khảo?
Ông đổi từ -san sang -dono rồi rồi đấy biết không hả?
Tôi chỉ mang về những thứ mà được bảo và trở lại đây, nên tôi không biết lý do vì sao ông lại gọi tôi bằng -dono đâu. [Tôi chỉ là 1 thương nhân với kĩ năng chiến đấu thôi?]
"Mấy quả cầu này, mỗi loại một quả. Những người đã vượt qua bài sát hạch với kết quả như này... chưa từng có ai"
Tôi không hiểu điều mà ông đang muốn nói.
Ông chính là người đã bảo có ba loại cầu và phải mang cả ba về đây cơ mà.
.......
Hình như tôi đang nghi ngờ không đúng chuyện thì phải?. Cả ba thí sinh trở về trước tôi mở to cặp mắt và hùng hổ đứng lên.
Có gì lạ à?
[Tôi tưởng bài kiểm tra diễn ra như thế mà]
"Đúng vậy. Tôi có bảo mang 3 quả cầu về. Nếu cậu có thể bắt được ba quả cầu cực kì chắc chắn với "phương pháp đặc biệt", thì nó cũng được. Thế nhưng mà, Raidou-dono đã mang mỗi loại một quả về. Có nghĩa là, cậu đã dùng 3 phương pháp khác nhau để thu thập chúng. Có phải chứ?
[Vâng, đúng là như vậy] "Đối với học viện, đây là bài kiểm tra cho phép chúng tôi đánh giá khả năng của "những chuyên gia" trong mỗi lĩnh vực. Ba người khác đã đầu hàng từ lâu và quay lại, tuy nhiên, không thể ngờ lại có người xuất hiện và vượt xa mức đạt khi mang về cả ba loại."
...
Oh! Thế à.
Vậy ra mục đích ban đầu là mang về ba quả cùng loại hử. Chắc tôi đã bỏ qua cái gì đó trong lúc nghe rồi, hay có lẽ bởi vì tôi nghe tai này lọt tai kia nhỉ. Vậy là chẳng có ai mang về mỗi thứ mỗi quả!
Giờ tôi đã hiểu. Hèn chi nó rắc rối đến vậy. Hơn nữa, cả ba người kia từ bỏ hả. Mặc dù tôi đang cố gắng hết sức để học cách kiềm chế sức mạnh thì... Mấy người ếu phải đồng chí của tôi!
"Đúng như mong đợi từ người đã sống sót tại rìa thế giới. Sức mạnh cậu đang sở hữu ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Tôi đã nghĩ nội dung lá thư của Rembrandt-shi có hơi mơ hồ, khác hẳn so với ông ta, nhưng nếu thế này thì tôi đã hiểu rồi. Cậu có thể giao tiếp và bộc lộ ý định của mình qua chữ viết và chúng tôi không phiền nếu cậu nhờ tùy tùng của cậu để phát biểu đâu. Dù sao thì, thứ chúng tôi đánh giá là kĩ năng chứ không phải là ngoại hình" Có vẻ như sẽ không có vấn đề nếu để Shiki làm người hỗ trợ. Cuối cùng, người quản lí cũng nói về tôi.
Tôi không muốn bắt bẻ về phần nhận xét không cần thiết của ông ta.
"Không có phàn nàn gì cả. Cậu đã đậu. Raidou-dono, Hàn Lâm Trấn hoan nghênh cậu như một giáo viên thời vụ. Cậu có thể chọn làm giảng viên một lớp học mới hoặc làm trợ giảng trong lớp của giảng viên khác. Với lại, xét đến tình cảnh của cậu hiện giờ, chúng tôi cho phép hầu cận của cậu đi cùng"
Sau khi nói với tôi chi tiết sẽ được báo lại vào lúc khác, ông ta yêu cầu tôi bắt tay với ổng. Tất nhiên, tôi chấp nhận. Một giáo viên part-time hử. Tôi mừng lắm. Nếu tự nhiên tôi trở thành giáo viên chủ nhiệm thì, chắc chết mất.
Với lại, ông ta bảo nó nằm trong Học Viện Rotsgard. Thật mừng vì tôi không phải chuyển đi đến thị trấn khác trong vùng và có thể sống tại đây. Với điều này, tôi có thể đi thăm quán Gotetsu ở tương lai gần rồi. Tôi thật ra không có ý định đi đến đó, nhưng nếu tôi chuẩn bị để ở lại thị trấn này một khoảng thời gian thì đến đó buổi tối cũng không phải ý tồi đâu. Nếu một món nabe giả danh mà xuất hiện thì tôi chỉ có thể cười mà thôi. Nếu chuyện đó xảy ra thì mang theo Tomoe chắc cũng được đấy.
Khác xa mục tiêu, tôi đã trở thành một giáo viên tại Rotsgard. Hơn nữa, nó tọa lạc tại trung tâm thị trấn tập trung nhiều học sinh ưu tú.
Cứ như thế, cuộc sống tại Hàn Lâm Trấn của chúng tôi bắt đầu.