Tôi nghi ngờ rằng có phải tôi đồng ý với anh quá sớm rồi hay không?
Kể từ hôm đó, Cố Vong so trước kia càng ngày càng quấn lấy tôi. Trước kia đều là tôi quấn lấy anh, hiện tại đổi thành anh hôn tôi mỗi ngày.
Bố mẹ vẫn chưa về. Mỗi ngày Cố Vong đều sẽ hớn hở đi đến trước mặt hôn tôi, thế nhưng tôi lại né tránh. Đến lúc tôi quay đầu nhìn anh thì anh lại trưng ra bộ mặt ủy khuất nói: “Tiểu Niệm Niệm, có phải em chê anh đúng không!”
Trong lòng tôi đang nghĩ rằng: Nếu như trước kia Cố Vong ngày nào cũng bị tôi hôn, có khi tôi còn bị ăn hai quả đấm.
Tôi cười ôm eo Cố Vong: “Anh à, không phải em chê anh đâu.”
Cố Vong khẽ cười một tiếng: “Thế hả~ Vậy được, lần sau anh sẽ không như thế nữa.”
Tôi vui vẻ nói: “Thật không?”
“Thật.”
“Ngoéo tay!”
Anh cúi đầu xuống nhìn tôi một cái, bất đắc dĩ thở dài sau đó nghéo tay với tôi.
............
Ban đêm, tôi ngồi trong phòng khách xem “Chú hề ma quái”. Cả người tôi cuộn tròn lại. Đúng lúc đang xem đến cảnh kinh dị, đột nhiên có một cánh tay vỗ mạnh lên vai tôi.
Tôi bị doạ nên kêu “A!” một tiếng. Tôi run lẩy bẩy ôm lấy đầu sau đó nghe thấy tiếng Cố Vong cười.
Tôi vừa tức vừa bực vì bị doạ cho khóc: “Cố Vong! Anh có thể đừng doạ em sợ được không!?”
Anh không tỏ ra buồn cười nữa mà an ủi, xoa mặt tôi: “Làm sao? Dám gọi thẳng tên anh, ai cho em lá gan đó, hửm?"
Tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa mà từ từ thả lỏng cơ thể. Vừa rồi không phát hiện ra áo choàng tắm mà Cố Vong mặc hơi hở ra một chút. Tóc vẫn còn ẩm ướt. Bởi vì tôi không bật đèn nên cả khuôn mặt anh ở dưới ánh sáng của TV hiện ra rất mê người.
Tôi tỏ ý cười: “Chẳng lẽ không phải do anh cho à?”
Cố Vong không phản bác được, quả thực đúng là như vậy. “Được rồi, được rồi, anh thua.”
Tôi uất ức nói: “Anh, có phải anh đến lúc anh phải bồi thường cho em rồi không?”
“Em muốn bồi thường cái gì?"
"Vậy anh phải nghe theo em."
Cố Vong búng nhẹ vào lông mày của tôi: "Có bao giờ anh lừa em đâu."
Tôi cười xấu xa: "Đấy là do anh nói nha, đừng trách em trở mặt không quen biết."
Tôi đẩy Cố Vong tựa ở trên ghế sa lon. Có lẽ anh hơi bất ngờ: "Niệm Niệm, em làm cái gì vậy?"
Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua yết hầu của anh: "Bồi thường chứ sao nữa, không phải anh nói cái gì cũng được à?"
Anh hiểu ý của tôi, mặt tỏ ra không thể tin được, cười: "Lần này Niệm Niệm lại chủ động thế cơ à!"
Tôi cảm giác được cái gì đó, cười hỏi anh: "Cơ thể anh cũng thành thật đấy. Hình như của anh ngóc lên rồi thì phải!"
Mặt của anh thoáng đỏ lên một chút: "Sao lại nghĩ đến bồi thường bằng cách này?”
“Anh mặc như thế này, rất khó mà không nghĩ ngợi lung tung được.”
Cố Vong một tay ôm lấy tôi, tôi kinh sợ đánh anh: "Anh làm gì đấy? Thả em xuống!"
"Về phòng."
Về phòng? Không thể nào!? Làm thật à??
Anh ném tôi lên giường, chế trụ cổ tay tôi, tôi luống cuống: "Cố Vong, em, ưm......"
Anh hôn tôi, không cho tôi cơ hội nói chuyện.
Anh ngẩng đầu dùng ngón tay vén tóc tôi ra sau lỗ tai, thấp giọng nói: "Gọi “anh” đi."
Tôi bị hôn đến đầu óc trống rỗng: "Anh, anh......"
"Ưm." Gọi xong lại tiếp tục hôn tôi, còn cởi quần áo của tôi.
Không được, không thể tiếp tục như vậy.
Tôi cắn môi của anh. Cuối cùng anh cũng buông ra, tôi thở hồng hộc.
"Sao lại cắn anh?"
"Anh làm thật à?"
"Không thì sao? Không phải em muốn bồi thường sao?"
Tôi ngoảnh đầu lại, không nhìn anh: "Em, em chỉ đùa một chút thôi, ai bảo anh làm em sợ."
Hồi lâu mà không nghe thấy có động tĩnh, đột nhiên tôi cảm thấy cổ nóng rực: “Ưm......"
"Niệm Niệm, anh dã từng nói với em rồi. Đừng trêu anh, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Anh muốn tiến thêm bước nữa, thế nhưng đột nhiên điện thoại Cố Vong vang lên. Là video call. Cố Vong nhìn lướt qua, tỏ ra nghiêm túc: "Chậc......"
Tôi thăm dò hỏi một chút: "Đêm hôm khuya khoắt ai gọi vậy?"