Sau chiến thắng đầu tiên, cả đội chỉ muốn kéo nhau đi ăn mừng ngay, nhưng tiếp theo còn một trận đấu nữa, họ nán lại theo dõi để xem đội nào sẽ giành giải nhất năm nay. Xuân Mai di chuyển ra ngoài sân, Út Thảo vừa hô hét, vừa vẫy tay nên nó nhận ra ngay.
“Đã bảo là có út đi cổ vũ là Hai sẽ thắng mà? Trời ơi, tưởng ngày ngày anh đá bóng cho zui chớ, ai ngờ hai đá giỏi thiệt là giỏi luôn.”
Xuân mai hí hửng đáp.
“Thấy Hai giỏi thật hả?”
Út Thảo trừng mắt.
“Sao lại không, hai ghi bàn là bên ngoài này hò hét quá trời luôn, có mỗi cái chị váy hồng kia im thin thít thôi à?”
Người Út Thảo nói đến là Thương trước trận đấu thì hò hét dữ lắm, thầy Xuân Mai ghi hai ba bàn là câm như hến luôn. Út Thảo tranh tủ cà khịa nhè nhẹ một chút. Xuân Mai nhìn theo thì thấy Quỳnh Chi.
“Cậu cũng đến xem mình thi đấu à?”
Quỳnh Chi tươi cười, hiển nhiên cũng rất vui mừng cho Xuân Mai.
“Ừ, chúc mừng nha! Cậu đá bóng hay lắm. Anh Luân khen cậu suốt.”
“Thật, thật à?”
Xuân Mai ngượng ngùng, hôm nay và hôm qua khác nhau một trời một vực, có ai nghĩ được hôm nay lại chơi bùng nổ, thắng tưng bừng như thế. Út Thảo lăng xăng chạy qua kéo tay anh trai.
“Hầy, anh trai ngốc này, người ta đến cổ vũ cho ai chứ có phải cổ vũ cho anh đâu?”
“Sao Út lại nói vậy?”
Quỳnh Chi lên tiếng phân trần.
“Mình đến cổ vũ cho cả hai luôn, một bên là bạn thân còn một bên là đội của anh trai.”
Út Thảo cong môi lườm nguýt một cái. Rồi chê Quỳnh Chi.
“Đồ lươn lẹo.”
Xuân Mai vội bịt mồm út Thảo lôi nó ra chỗ khác.
“Nói linh ta linh tinh. Sao lại nói người ta là đồ lươn lẹo, người ta đáng tuổi chị của út đó.”
Út Thảo gỡ tay xuân Mai ra rồi nói.
“Có sao nói vậy thôi, chị này học lớp 12 em biết mà. Sao Hai bên người ta chằm chặp zậy, thích người ta rồi phải hông?”
“Tào lao.”
Út cười gian xảo.
“Rồi nha, mặt đỏ rồi nha… Lại bảo không thích người ta đi, tỏ tình chưa, để út đi nói hộ nha.“
“Cái con nhỏ này, ngồi yên giùm cái.”
Út Thảo rất khoái chọc Xuân Mai, giờ nắm được cái thóp này sau này tha hồ vòi vĩnh tiền ăn vặt Niềm vui của người này là nỗi buồn của người khác, phía đội KHTN, tinh thần đi xuống thấy rõ, Thủ môn vẫn còn đang b·ị t·hương nhẹ sau pha cản phá cú sút cuối cùng của Xuân Mai, Hoàng Dương vẫn còn đang bị tâm lý, không phải vì thua cuộc mà vì cách phản ứng của đồng đội.
Quốc Khánh mang băng đội trưởng, cầu thủ xuất sắc nhất trong hai trận trước, hôm nay lại để lại ấn tượng bằng một pha chơi xấu. Đội thua, giải thưởng cá nhân cũng không còn hy vọng gì. Gã và xuân Mai cùng có 4 bàn thắng, nhưng pha chơi xấu đó chắc chắn khiến hắn bị trừ điểm trong mắt ban tổ chức. Khán giả và Fangirl lần lượt quay lưng nhìn hắn bằng cặp mặt khác, có chăng là còn một con nhỏ ngây ngô mặc áo sơ mi màu hồng, đầu đeo băng rôn màu đỏ với hai chữ “ Cố Lên” màu vàng.
Quốc Khánh hôm nay mất hết mặt mũi, không ghi điểm trong mắt quỳnh chi, còn con nhỏ này đến vào lúc không thích hợp chút nào.
“Xin lỗi em, hôm nay anh không đưa em đi mua giày được rồi.”
Thương lắc đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
“Dạ không sao? Chắc anh đang buồn lắm, em giúp gì được cho anh không?” Quốc Khánh khẽ đảo mắt sang bên, nhìn qua cổ áo thấy bộ ngực non mới nhú của Thương, gã khẽ nuốt một miếng rồi đánh mắt nhìn sang chỗ khác.
“Buồn thì có buồn, hôm nay anh định giành món quà lớn cho em, vậy mà…”
“Bóng đá có thắng có thua, chuyện bình thường mà anh, chẳng ai nghĩ một đội yếu như UBND lại chơi xuất thần như vậy.”
Khánh nhìn sang đội UBND, đảo mắt tìm Xuân Mai, lúc này đang cười đùa với Út thảo và mấy anh trong đội bóng. Phải rồi nhìn cái đám rẻ rách ấy ai nghĩ họ lại chơi được một trận đấu hay đến vậy chứ.
“Không phải tất cả thành viên trong đội UBND đều yếu, chỉ là bọn anh chủ quan coi thường đối thủ nên mới nhận thất bại muối mặt như thế này. Thua là thua, chuyện này coi như bỏ qua, năm sau nhất định bọn anh sẽ quay lại và giành giải hạng nhất.”
Lúc nãy nghe mấy người bên ngoài nói chuyện Quốc Khánh, Hoàng Dương và các thành viên trong đội mới nhận ra sự thật. Trong đội UBND có một đứa tên Xuân mai cũng là người đánh bại đội KHTN hôm nay, hàng ngày nó đều đến đây chơi bóng vào mỗi buổi chiều, nó đã có thời gian tiếp xúc với các thành viên trong hai đội PNG và BVA. Đội trưởng của hai đội kia biết rõ năng lực Xuân Mai, cũng hiểu được thói quen chơi bóng của nó, nên ngay từ đầu đã khóa chặt, chủ động bắt bài, không cho nó có đất diễn, nhờ vậy mới đánh bại đội UBND một cách dễ dàng.
Riêng đội KHTN bình thường chơi bóng ở trong sân trường, lần đầu chạm mặt Xuân Mai chắc chắn bị ngợp bởi khả năng của nó nên mới liên tiếp bị thủng lưới. nếu như chịu khó tìm hiểu thông tin về đối thủ trước trận thi đấu thì hôm nay đã không đại bại thê thảm, nếu như không đi uống Trà Sữa mà ở lại sân xem các đội khác thi đấu thì kết quả đã khác.
Quốc Khánh thở dài một hơi cố ý cho Thương nhận ra mình đang buồn, cô nàng bẽn lẽn đua tay nắm lấy tay anh chàng.
“Như vậy có chuyền được năng lượng tích cực cho anh không?”
Quốc Khánh ngoảnh mặt nhìn Thương, nhìn cái cổ trắng ngần và cái thân hình non nớt của gái mới lớn. Hôm nay anh đang buồn mà con cá này lại tự chui đầu vào rọ. vậy thì đừng trách anh, mà nên trách em xui xẻo thì hơn.
“Cảm ơn em, anh nghĩ mình nên đi dạo một chút cho khuây khỏa đầu óc.”
“Nếu điều đó làm anh thoải mái.”
Khánh nở một nụ cười nham hiểm.
“Tất nhiên rồi.”
Trong khi trận đấu kinh điển hàng năm giữa BVA và PNG vừa mới bắt đầu Quốc Khánh và Thương lại nắm tay nhau đi dạo quanh sân bóng. Nhìn xung quanh vắng người, ai nấy đều tập chung vào trận đấu trên sân. Quốc Khánh lựa chọn một chiếc ghế đá dưới hàng cây xanh, choàng tay ôm lấy Thương.
“Hôm nay anh buồn quá, Lúc hoạn nạn mới biết chân tình, cảm ơn em đã ở bên anh.”
Thương hôn lên má Quốc Khánh nghe chụt một tiếng.
“Như vậy đã đỡ đưa?”
Quốc Khánh đẩy Thương ra rồi hôn lên môi của cô nàng, lần đầu nên cô nàng có chút bối rối, nhưng Khánh giữa c·hặt đ·ầu không cho cô rời ra, không ngừng trao cho cô những nụ hôn cuồng nhiệt.
“Anh Khánh, người ta nhìn thấy thì sao, ngại lắm.”
“Vậy mình vào chỗ nào kín đáo hơn nhé.”
Thương có chút lưỡng lự, bàn tay Quốc Khánh đã kéo cô cùng đi vào trong khu nhà vệ sinh của sân bóng, hai người vào cùng một phòng rồi khóa trái cửa lại, Quốc Khánh lập tức ghì chặt lấy cô nữ sinh lớp 12 đang tuổi ngây thơ, miệng hôn, bàn tay bắt đầu lần mò quanh cơ thể, động chạm lên ngực, hạ bộ, những chỗ n·hạy c·ảm của người con gái,
Thương bắt đầu cảm thấy bất an, nghĩ rằng ở nơi công cộng Khánh sẽ không làm liều, mà chỉ hôn hít thôi, nào ngờ gã cởi nút áo của cô ra. Và vục đầu vào đấy ngấu nghiến làn da thịt mềm mại.
“Anh Khánh, không được đâu!”
“Thôi nào công chúa của anh, em không muốn làm anh thấy vui hơn sao, hôm nay với anh là một ngày tồi tệ đó.”
“Nhưng chuyện này không được. chúng ta đang đi quá giới hạn rồi đấy”
Quốc Khánh ngẩng đầu đặt hai tay lên tướng đối diện với Thương, cô nàng đang rất lúng túng, cô sợ chuyện này bị phát giác, sợ mình đang ở tuổi học sinh. Sợ đủ thử và cô chưa sẵn sàng cho chuyện ấy.
“Sao vậy, em sinh ngày mùng 6-3, đã qua sinh nhật thứ 18 của em rồi mà. “
“Nhưng chỗ này không sạch sẽ lắm, để hôm khác nhé, em nhất định sẽ cho anh.” Thương vội vàng đóng cúc áo, Khánh lại đưa tay ra ngăn cản, lúc này gã mới giở bộ mặt sở khanh, đểu giả của mình ra.
“Em tưởng tôi là đồ ngốc sao?”
Rồi lại tiếp tục cởi áo của Thương, cô không chịu hai tay khăng khăng che chắn trước ngực.
“Em thích anh mà, anh khánh,… anh phải tin em chứ, hôm nay, và chỗ này không được. hôm khác em sẽ trao cho anh.”
Khánh đưa tay vuốt má của Thương.
“Em thích anh thì phải cho anh chứ, hãy chứng minh điều đó đi, nếu em ngại chuyện đó vậy thì có thể làm cách khác.
” Nói xong kHánh kéo tụt cái quần thể thao ra để lộ cái của con trai phơi ra trước mặt Thương, quần đã tụt rồi, Thương khó tránh được kiếp nạn này. “Anh làm cái gì vậy, em sẽ kêu lên đó.”
“Em cứ kêu đi, anh không ngại cho người khác biết đâu. Đây là phòng vệ sinh nam, em là con gái chui vào đây làm gì….”
“Anh Khánh… đừng trêu em nữa.”
Khánh túm lấy đầu của Thương đẩy cô ngồi xuống.
“Em có thấy ai đùa mà tụt cả quần chưa? Hãy cầm lấy nó và bỏ vào miệng đi. Nó sẽ làm anh thấy tốt hơn đó.”
Đúng lúc này có tiếng bước chân người đi vào, Thương đinh kêu lên nhưng Khánh lại dửng dưng cứ như thách thức cô kêu lên. Nếu Cô bạo gan hơn một chút để giữ danh tiết của mình thì nên hô hoán cho mọi người biết, tuy hơi xấu mặt lúc đầu nhưng nó sẽ qua đi nhanh thôi. Sự chần chừ đã khiến cô đi nhầm vào cánh cửa của địa ngục. Mọi người đi ra mà không phát giác trong phòng có đôi nam nữ. Khánh không kiên nhẫn được nữa, bắt ép Thương làm mình thỏa mãn thân xác, gã biết rằng cô là người mộng mơ, ngay từ cách ăn mặc màu hồng, lòe loẹt, hay những câu tin nhắn bông đùa, loại người như vậy rất dễ để người như hắn uy h·iếp.
Không chỉ bắt cô học sinh mới qua tuổi 18 khẩu dâm cho mình, hắn còn đè cô vào tường, c·ướp đi trinh tiết của người con gái. Tại sao một sinh viên như hắn lại chọn một cô bé lớp 12 làm đối tượng của mình chứ, đơn giản vì hắn muốn bóc tem, đưa cô vào đời mà thôi.
Thương giàn dụa nước nước mắt, toàn thân đã bị người trong mộng vấy bẩn, giờ này Anh Khánh đẹp trai không còn tử tế, dịu dàng với nó nữa, hắn còn nhanh tay chụp lén vài bức hình, quay một đoạn clip để dùng làm vật uy h·iếp cô nàng, biến cô trở thành nô lệ của mình.
“Anh Khánh, sao .. anh lại đối xử với em như vậy?”
Khánh dửng dưng đáp.
“Anh có làm gì đâu, ngay từ lúc bắt đầu là do em tự chui đầu vào thôi. anh rất quý em,nên đã lưu lại một số hình ảnh thân mật của chúng ta, nếu em không muốn gia đình và bạn bè của mình xem được mấy thứ này thì hãy ngoan ngoãn làm con đĩ của riêng anh đi.”
“Đồ tồi, thằng chó má…”
Khánh được nước cười khinh miệt.
“Biết vì sao anh lại lôi em vào nhà vệ sinh không? Bởi vì hạng người như em chỉ phù hợp với những chỗ dơ bẩn như thế này thôi.”
Nói xong, gã mặc quần thong xong trở ra bên ngoài sân bóng, để lại một tâm hồn bị tổn thương đang ngồi khóc thút thít ngay cạnh cái bồn cầu.