Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 18: Ma Cũ Bắt Nạt Ma mới



Chương 18: Ma Cũ Bắt Nạt Ma mới

Nghe thằng em Hoàng Long làm nũng đá trung phong. Nam Anh đồng ý ngay, không phải đội của anh đang thiếu tiền đạo mà do cái tính anh không thích tranh cãi. Trung phong ở đội bên này nghe Thành Chung muốn đổi người thì đồng ý đổi vị trí cho Hoàng Long. Sang bên kia đá với Thành Chung thoải mái và tự tin hơn. Nam Anh toát mồ hôi, chất lượng đội hình đã kém thì chớ lại còn có tận 4 tân binh, đã thế còn đòi đá tiền đạo nữa chứ. không thể để 4 tân binh ra sân cùng lúc, bằng không sẽ bị đọi của Thành Chung bóp nghẹt ngay từ đầu.

Nam Anh tiến tới chỗ của bốn Tân Binh phấn công vị trí.

“Đội của chúng ta đá sơ đồ 4-4-2 Em… Hoàng Long, đá vị trí Trung phong phải không?” Hoàng Long gật đầu

. “Dạ Đúng rồi.”

“Thế Còn Công Minh, sở trường của em chơi ở vị trí nào?”

“Em cũng đá trung phong.”

Nam Anh lại toát mồ hôi hai thằng trẻ trâu này đúng là không biết sợ là gì. đội của Thành Chung sẽ cho mấy đứa được chơi bóng chắc. Nói xong anh mệt mỏi nhìn sang Đức Thọ.

“Còn em, không phải cũng chơi ở vị trí trung phong đấy chứ? sơ đồ 4-4 2, có hai người đá trung phong rồi nha.”

Đức Thọ cười hì hì.

“Dạ không, em chơi ở vị trí thủ môn.”

Nam anh gật gù, đội của Thành Chung toàn mấy người chơi hay, thể nào cũng sút cháy máy vào gôn bên này, Nam Anh đang lo không tìm được kẻ tội nghiệp nào đứng vào vị trí thủ môn, tự dưng lại có người tình nguyện.

“Tốt… bên kia sút ác lắm đấy, không phải làm thủ môn thì sẽ nhàn hạ đâu. Còn đứa cuối, Xuân Mai em chơi ở vị trí nào?”

Xuân Mai đáp ngay.

“Ngoại trừ thủ môn thì em chơi vị trí nào cũng được ạ.”

Nam Anh thờ phào một hơi.

“Tốt, vậy em ngồi dự bị đi, mỗi đội có 12 người, thừa một người, em ngồi ngoài đợi tới hiệp hai hãng vào sân thay người.”

Xuân Mai nghe vậy thì shock nhẹ, nó sẵn sàng chơi ở vị trí nào cũng được, chỉ cần được ra sân vậy mà lại bị cho ra ngồi dự bị, nó là người mới nên không cãi cọ với tiền bối, hơn nữa trên sân cũng đủ người rồi.

Nhưng Xuân Mai không phải người buồn nhất, mà phải là Công Minh, nghe Nam Anh sắp xếp vị trí xong thì lập tức nhăn nhó kêu gào.

“Sao kỳ vậy, đã bảo anh em chung phòng hoạn nạn có nhau, giờ một ông núp sau cầu môn, một ông ngồi dự bị, để mình tôi giữa vòng vây kẻ địch là làm sao? Phản đối, phản đối.”

Nam Anh hắng giọng.

“Phản đối gì, cho em chơi đúng vị trí sở trường rồi mà… Tập trung đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy.”

Công Minh cay cú nhìn hai thằng bạn cùng phòng nhởn nhơ phía sau, gã chỉ biết mím chặt môi như muốn nói

“ Sao mấy người nỡ đối xử với tôi như vậy?”

Trước này chỉ đá bóng 7vs7, hôm nay là lần đầu tiên đá 11 vs 11, sân bóng rộng hơn, người trên sân cũng đông hơn, những tân binh lần đầu ra sân sẽ có một chút choáng ngợp.



Đội của Thành Chung ra sân với sơ đồ 4-3-3, Thành Chung chơi tiền vệ trụ giữ vai trò cầm nhịp trận đấu, đặc biệt người chơi ở bên cạnh là Văn Tân, mặc dù Thành Chung không muốn dùng Tân Binh nhưng dưới sự giá·m s·át của ông Hùng thì phải kèm cặp người mới. Sự có mặt của Văn Tân đối với Thành Chung mà nói là làm tăng độ khó cho Game mà thôi.

Chơi cao nhất trên hàng công và Bùi Tuấn, với sự hỗ trợ của Thanh Duy, Ngọc Cương, cùng Với Thành Chung và Nam Anh, bọn họ tự xưng là Ngũ Hổ Tướng trong đội bóng của tỉnh L.A.

Năm con Hổ của đội bóng thì bốn con ở bên đội Thành Chung, ai nấy đều biết thế trận sẽ nghiêng về bên nào. Cũng vì vậy mà Nam Anh chọn cho mình sơ đồ 4-4-2 chơi phòng ngự phản công. Hai mũi nhọn là Công Minh và Hoàng Long, thực lực tân binh thế nào thì chẳng ai biết, nhưng chắc chắn là non kinh nghiệm thi đấu.

Nam Anh chơi ở vị trí hậu vệ, mục tiêu rất rõ ràng là thua ít bàn nhất có thể, đặc biệt lần này có một Tân Binh chơi ở vị trí thủ môn là Đức Thọ, Nam Anh sẽ cố gắng không cho đàn em bị vỡ mộng ngay lần thi đấu đầu tiên.

Đội Nam Anh được quyền giao bóng trước. Bóng vừa chạm chân Hoàng Long, Bùi Tuấn lập tức áp sát tranh bóng, vừa nãy đứa này ngông nghênh đòi đá trung phong, cạnh tranh vị trí của mình, Bùi tuấn rất muốn dằn mặt đàn em ở trên sân. Bùi Tuấn lao vào, Thanh Duy liền chạy tới hỗ trợ thế vây công, Hoàng Long bình tĩnh chuyền về cho hàng tiền vệ phía sau của mình.

Chỉ chờ có thế, đội Thành Chung lập tức dâng cao đội hình sang phần sân đối phương, mặc kệ đồng đội của mình ra sao,Thành Chung cứ bám dính lầy Công Minh, không cho thằng em ngỗ ngược này đụng vào bóng. Một tiền đạo bị mất hút trên sân, Hoàng Long thì bị Bùi Tuấn và Thanh Duy vây công, không có cách nào dẫn bóng lên, được cái người này không chơi bóng cá nhân quan sát hai bên rồi lại chuyền về bắt buộc phải giữ thế trận hòa hoãn chờ thời cơ.

Không để đối phương giữ bóng lâu, Thành Chung quyết định di chuyển giúp đồng đội đoạt bóng thật sớm để làm chủ cuộc chơi. Ngay khi bóng nằm trong chân của Hoàng Long, chính là cơ hội tốt nhất để đoạt bóng. Thành Chung kết hợp với Bùi Tuấn chặn đầu, Thanh Duy bứt tốc chạy ra sau bịt đường chuyền về của Hoàng Long. Tiến Thoái lưỡng nan, trước sau đều có địch.

Hoàng Long thoáng nhận ra Công Minh không bị theo kèm, cậu bình tĩnh khống chế bóng trong chân, Bùi Tuấn lao vào Hoàng Long Giật nhẹ quả bóng về sau rồi đánh gót đẩy bóng lên phía trước. Thành Chung thoáng giật mình khi thấy Bùi Tuấn bị vượt qua, anh cố lao vào lấy bóng trước mũi chân của Hoàng Long, nhưng Hoàng Long cao tới 1.8m sải chân cũng dài hơn, nên kịp chích mũi giày chuyền bóng vào khoảng không trước mặt Công Minh.

Công Minh nhẫn nhục đã lâu vội bứt tốc về phía trước đón bóng, tốc độ của cậu rất nhanh, đoán điểm rơi cũng rất tốt. Nhưng một hậu vệ của đội thành chung đọc được tình huống đã băng lên, lợi dụng ưu thế chiều cao, dùng đầu phá bóng lên. Bóng đến chân của Văn Tân, anh không vội t·ấn c·ông mà chuyền lại cho Thành chung, người cầm nhịp của trận đấu, tên này cũng rất biết lấy lòng đàn anh của mình.

Thành Chung có bóng, quyền kiểm soát trận đấu nắm trong lòng bàn tay của anh. Ngay lập tức anh phất bóng sang cánh trái cho Ngọc Cương, Bùi Tuấn, Thanh Duy lập tức xâm nhập vòng cấm. hai lớp phòng ngự của đội Nam Anh lập tức trở nên náo nhiệt.

"Bảo.. Bảo… kèm thằng Duy. Phước, Lộc kèm thằng Tuấn."

Nam Anh dang hai tay điều phối hàng phòng ngự, liên tục nhắc nhở mọi người giữ vị trí. nhờ vậy mà bịt kín đường chuyền của Ngọc Cương, buộc gã phải nhả bóng lại cho Thành Chung. triển khai bóng từ từ, kéo dãn đội hình đối phương. Cái khó ở đây là đội của Nam Anh chủ chương đá phòng thủ, bỏ qua hai đứa tân binh chơi trung phong thì những người còn lại không có ý định chơi t·ấn c·ông.

"Mẹ nó chơi như con rùa rụt đầu vậy."

Cũng khó trách, ai bảo Thành Chung chọn hết hảo thủ, điều này càng khiến cho Nam Anh chơi đúng sở trường của gã. Đó chính là phòng ngự. những thành viên khác cũng không ưa mấy gã tân binh hống hách, nên sẽ không tham gia t·ấn c·ông mà ru rú ở phần sân của mình. Chỉ khi nào ghi bàn khai thông thế bế tắc thì trận đấu mới trở nên cởi mở hơn.

Thành Chung quyết định chơi lớn, để hàng hậu vệ dâng cao tạo áp lực lớn hơn nữa. cách chơi này rất nguy hiểm nếu đối phương giành được bóng và phản công nhanh. Nhưng Thành Chung tự tin đối thủ không làm nên trò trống gì, khoá chặt hàng tiền vệ của đối phương thì hai trung phong lấy bóng ở đâu mà chơi.

Quả nhiên đúng như Thành Chung dự liệu, đội của anh hoàn toàn kiểm soát trái bóng, đối phương không chủ động t·ranh c·hấp. chỉ đến khi vào khu bóng tiệm cận khu vực trước vòng cấm Nam Anh và các đồng đội mới lao ra phá bóng. Một lối chơi thực dụng, ông Hùng lại rất thích điểm này của Nam Anh.

Chẳng phải ngẫu nhiên mà Nam Anh lại có chức đội phó. và có tư tưởng đối lập với Thành Chung, một người thích t·ấn c·ông, một người giỏi phòng thủ. sự kết hợp hoàn hảo để tạo nên sức mạnh của đội bóng. Điều còn thiếu chính là yếu tố ngôi sao, cầu thủ có thể gây đột biến ở trên sân. đó chính là chìa khoá để đội bóng có thể chơi ở hạng đấu cấp quốc gia.

Không phá vỡ được hàng phòng ngự của Nam Anh, Thành Chung quyết định chơi bóng tầm xa. Bùi Tuấn sẽ đóng vai trò hút người, những người khác thay nhau nã đại bác về phía cầu môn. bóng được đội nam Anh phá lên, đội Thành Chung lập tức áp sát đoạt lại bóng. Công Minh và Hoàng Long chỉ giữ bóng chưa được một giây đã phải trả bóng về cho hàng tiền vệ.

Thế trận t·ấn c·ông vẫn đang diễn ra đúng ý đồ của Thành Chung. Mười cú sút xa được thực hiện trong hiệp một, đến cả Văn Tân, một Tân Binh cũng có cơ hội thể hiện tài sút xa, bóng đi khá hiểm, trúng vào xà ngang trong sự tiếc nuối. Thành Chung vỗ tay tán thưởng.

"Tốt lắm… cứ duy trì như vậy, sớm muộn bàn thắng sẽ tới thôi."

Hoàng Long và Công Minh lao vào t·ranh c·hấp trong vô vọng, bởi không được hàng tiền vệ hỗ trợ. hai người có c·ướp được bóng cũng không thể triển khai phản công. chỉ có cách phá bóng thật xa để giảm bớt áp lực.

Hiệp 1 kết thúc với tỷ số hoà. Ba người đàn ông đứng ở ngoài sân mỗi người một ý.

"chà, trận đấu căng thẳng quá nhỉ."

"Căng đâu mà căng, rõ ràng một đội chiếm ưu thế, đội bên kia có được chơi bóng đâu, thế trận một chiều, kém hấp dẫn hơn tôi nghĩ."



ông Hùng cười khổ

"Chắc tụi nhỏ chia đội không đều rồi. Hoàng Long nằm ở đội yếu hơn, không có cơ hội thể hiện cho anh Hoà xem. để tôi đi bảo bọn nó chia lại đội lại cho cân bằng."

Ông Hoà đưa tay ngăn cản.

"Hầy, đừng làm vậy chứ anh Hùng, chỉ đấu tập thôi mà. Tôi muốn thằng Long đá ở đội yếu, để nó biết khó mà lui. Anh cứ để yên cho hết trận đi, hôm khác. chia lại đội hình."

ông Hùng chép miệng, bất đắc dĩ phải đồng ý. mặc dù thay đổi lúc này trận đấu sẽ hấp dẫn hơn trong mắt của ông Thanh. Hiệp hai rất nhanh sẽ được bắt đầu, đội của Nam Anh có phát sinh một chút mâu thuẫn. công Minh không hài lòng khi không nhận được sự hỗ trợ từ hàng tiền vệ.

"Sao mấy anh chơi nhát thế, cứ co cụm phòng ngự là sao, để cho đội bên kia đè đầu cưỡi cổ đội mình."

Nam Anh dửng dưng đáp.

"Đè đầu cưỡi cổ thì đã sao, Chúng ta vẫn giữ sạch lưới đó thôi."

Công Minh ngoan cố.

"giữ sạch lưới đâu làm nên chiến thắng."

Nam Anh cũng đáp thẳng.

"Giữ sạch lưới tức là không thua. Đội bên kia rõ ràng mạnh hơn. chúng ta chơi đôi công khác nào t·ự s·át, cứ ngoan ngoãn chơi phòng thủ đi, Chờ thời cơ tới, một đòn kết liễu đối thủ."

Tư duy chơi bóng của Nam Anh rất rõ ràng. Công Minh không biết nói gì hơn.

"Vẫn cơn một người dự bị đấy, nếu em không thích chơi kiểu này thì anh sẽ thay em ra."

Công Minh sẽ không rút lui, làm như vậy Thành Chung sẽ nói nó vì sợ bị ăn hành nên xin ra ngoài. Nam Anh cũng hỏi các thành viên khác xem ai muốn ra nghỉ không, để cho Tân Binh vào sân làm quen. nhưng không ai đồng ý, họ nói để tân binh vào sân vài phút cuối là được rồi, trận này khó, vào là bị ăn hành, bị tâm lý khó mà thi đấu tốt. cứ ở ngoài theo dõi là tốt nhất. Họ đâu biết Xuân Mai đang rất sốt ruột được ra sân.

Nhưng vì lời của Anh Tiến đã dặn phải biết giữ mình không được làm màu thể hiện nọ kia. những người ở đây có thể là đồng đội cũng có thể là đối thủ của mình để tránh gây phiền phức không đáng có. Mấy anh bảo ở ngoài quan sát thì nó tiếp tục ở ngoài quan sát. phía đội của Thành Chung cũng có sự thay đổi người, Văn Tân bị thay ra nhường chỗ cho một cầu thủ khác. Điều này cho thấy sự quyết tâm ghi bàn thắng đầu tiên



Hiệp Hai, đội của Thành chung được quyền giao bóng trước, vừa nhập cuộc cả đội dâng cao đội hình. Thành Chung phất bóng sang biên cho Ngọc Cương, Ngọc Cương đỡ bóng gọn gàng treo bóng vào bên trong cho Bùi Tuấn. Thế trận phòng ngự của Nam Anh chưa kịp định hình, Bùi Tuấn đã lao vào tung một cú sút sệt khuất tầm nhìn của thủ môn, một hậu vệ thò chân ra cản nhưng không kịp, trái lại còn làm thay đổi quỹ đạo của trái bóng khiến cho thủ môn Đức Thọ bị chôn chân tại chỗ.

1-0 cho đội Thành Chung ở ngay phút đầu tiên của hiệp hai. Bàn thắng từ sớm đã phá hủy hoàn toàn kế hoạch phòng ngự của Nam Anh, làm sao có thể phòng ngự khi đội đang trong thế bị dẫn bàn cơ chứ. Nam Anh cũng không ngờ Thành Chung lại chơi nghiêm túc đến vậy trong một trận đấu tập.

Phải làm thế nào đây, t·ấn c·ông thì sẽ không đọ lại được dàn cầu thủ chất lượng của Thành chung, Tân Binh của Thành Chung đã được thay bằng một thành viên kì cựu trong đội, bây giờ bên đó không có điểm yếu mà khoét vào.

Phòng thủ, chờ thời, đó là lựa chọn duy nhất mà Nam Anh nghĩ ở trong đầu. Anh vỗ tay nhắc nhở mọi người tập chung, chỉ huy mọi người đứng đúng vị trí yêu cầu. Bùi Tuấn ghi bàn đầu tiên, lạnh lùng chạy cắt mặt Hoàng Long

“Trận đấu mới chỉ bắt đầu thôi nhóc.”

Đúng như lời Tuấn Bùi nói, trận đấu mới chỉ bắt đầu. Dù có được bàn dẫn trước Thành Chung không muốn giảm bớt áp lực mà còn muốn tăng cường t·ấn c·ông hơn trước. Thứ nhất để chứng minh tài năng của mình cho ông Hùng được biết, thứ hai khẳng định lối chơi t·ấn c·ông của mình mới là con đường dẫn đến chiến thắng chứ không phải lối chơi “ rùa rụt cổ “ của Nam Anh, thứ Ba, phải dạy cho bọn tân binh bài học vỡ lòng về thái độ thi đấu, cách cư xử với bậc đàn anh.

Nhiệm vụ cao cả như vậy, thân làm đội trưởng, Thành Chung sao có thể nhẹ tay được cơ chứ. Bên cạnh anh đều là hảo thủ, lập tức đánh trực diện vào hàng tiền vệ của đội Nam Anh, dùng những đường bóng ngắn, tốc độ cao, đập nhả một hai khiến cho đội hình phòng ngự bị r·ối l·oạn. Nhưng đó chỉ là đòn tung hỏa mù, Thanh Duy lùi về tuyến hai nhận cú trả bóng ngược của đồng đội, anh tung một cú sút, bóng đụng vào một hậu vệ bay vào góc chữ A làm bó tay thủ môn Đức Thọ.



Ba phút, ghi ghi hai bàn thắng, mọi người bắt đầu ngờ ngợ ra vấn đề, cơn ác mộng đã thực sự bắt đầu. Nam Anh không còn đủ tự tin vào kế hoạch phòng ngự của mình nữa. Bị dẫn trước hai bàn mà vẫn chơi phòng ngự phản công thì bạc nhược quá. Ông Hùng đang đứng ngoài quan sát, Nam anh phải đánh liều để hàng tiền vệ đá đôi công với đội Thành Chung. Bóng bắt đầu lăn đến giữa sân, giải tỏa áp lực cho thủ môn vài phút ngắn ngủi. Hoàng Long đã có nhiều cơ hội chạm bóng hơn, nhưng đối tác của cậu là Công Minh luôn bị Thành Chung kèm chặt.

Tội cho Minh đen bị đội trưởng chăm sóc hơi kỹ, buộc lòng Hoàng Long Phải thực hiện một pha độc diễn. Dẫn bóng bứt tốc sang phần sân đối phương. Hàng hậu vệ bốn người của đội Thành Chung lần đầu phải làm công việc ngăn chặn đường lên bóng của Hoàng Long, hậu vệ cánh lên trước, hai trung vệ người trước người sau bọc lót cho nhau. Hoàng Long có khéo léo đến mấy cũng chỉ vượt qua được hai người, và mất bóng trước rào cản cuối cùng.

Nên nhớ những người có mặt ở đây đều không phải tay mơ, trình độ kém nhất cũng phải ngang trình anh Đức Tiến ở sân cỏ PNG, kỹ thuật cá nhân tốt, khả năng đọc tình huống tàm tạm đủ để bắt bài ý đồ của Hoàng Long. Thành Chung rất thích thế trận đá đôi công kiểu này, trung vệ chuyền bóng cho anh, anh liền chuyền cho Thanh Duy, mở đợt phản công nhanh.

Thanh Duy có tốc độ tốt, khả năng sút xa thuộc hàng khủng trong đội bóng. Nam Anh biết sở trường của đồng đội mình, lập tức cử hai người lên chặn đánh, ngăn cản đối phương thực hiện dứt điểm từ xa. Thanh Duy nhả bóng lại cho Bùi Tuấn, tiền đạo số một của đội bóng tự tin dẫn bóng xộc thẳng vào trung lộ. Nam Anh rốt cuộc cũng phải trổ tài nghệ ra rồi, anh chạy lên trước đón đầu, hai mắt dán chặt vào chân và hông đối phương. Sự di chuyển của hông sẽ giúp anh đoán trước được hành động của đối thủ, từ đó đưa ra phương án đánh chặn.

Một số “quái vật” biết được điều này có thể dùng động tác giả để lừa hậu vệ đội bạn. Nhưng Bùi Tuấn chưa đạt đến trình độ Quái Vật, Nam Anh vẫn có thể kiểm soát được. Bùi Tuấn nhử hai nhịp, đều bị Nam Anh đón đầu, gã biết không vượt qua được đội phó nên phải chọc khe cho Ngọc Cương. Một hậu vệ tên Phước bị đường chuyền này xỉa lưng, quay người lại đón bóng thì Ngọc Cương đã lao tới trước, giật quả bóng về khiến cho Phước bị bẻ sườn lần hai. Anh khuỵu chân xuống nền sân, giương mắt bất lực nhìn Ngọc Cương sút bóng cận thành.

Một chút chủ quan khiến lực sút hơi nhẹ, bóng đi từ từ vào lưới sẽ chọc tức đối phương hơn là một quả bóng đi căng và mạnh. Vì sự chủ quan đó mà bàn thắng mười mươi bị Đức Thọ từ chối.

“May quá, mấy ông anh đi lên cao, dưới này thoáng hơn chút rồi. Không có bàn thứ ba đâu anh trai.”

Đức Thọ, tân binh đầu tiên thể hiện được bản lĩnh, cứu cho đội Nam Anh một bàn thua trong một cự ly 5 mét, Nam Anh và Phước thở phào một hơi, cuối cùng tân binh thủ môn này ít ra cũng làm được điều gì đó có ích.

“Tốt lắm em.”

Đức thọ cười xuề xòa.

“Không có gì? Mấy anh cứ đá cao lên, đá thấp như hiệp một chỉ làm vướng tay chân, che tầm nhìn của em. “

Tưởng thế nào hóa ra cái tân binh này cũng ngông cuồng lắm, dám bảo các đàn anh làm vướng tay vướng chân. Nhưng mà nó vừa cứu thua nên tạm tha cho nó, chờ lần sau xử một lượt. Nam Anh tiến tới hỏi Phước.

“Phước, ông có ổn không đấy, vừa rồi xử lý hơi lỗi nha.”

Phước lắc đầu cười khổ.

“Xin lỗi ông, tôi sẽ chú ý hơn.”

Nam Anh đoán Phước bị tâm lý sau khi bị Ngọc Cương và Bùi Tuấn trêu đùa, đã thế còn được một tân binh sửa sai cho mình. Chắc chắn lúc này trong lòng của Phước không được thoải mái.

“Phước, ông ra nghỉ đi, cho Tân Binh vào sân, đằng nào cũng thua hai trái rồi, cho nó vào chạy nhong nhong một chút.”

Phước đồng ý rời sân, Xuân Mai vào thay, mặt mũi nó hớn hở mặc dù vào thay anh Phước đá ở vị trí hậu vệ trái. Nó đập tay với Công Minh rồi chạy về đập tay với Đức Thọ, ba người bạn cùng phòng đã được ra sân cùng nhau.

Công Minh vẫn có chút bất mãn, tưởng Xuân Mai vào sân giúp được gì cho mình hóa ra nó lại chơi hậu vệ. Bọn nó chơi ở phía sau cách nhau một hàng tiền vệ, không trợ giúp được gì cho mình quá nhiều. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Công Minh còn chưa được chơi bóng đúng nghĩa. Chính xác hơn là không có bóng mà chơi.

Nghĩ mà tủi thân, Biết vậy lần sau xin đá hậu vệ cho có bạn có bè. Xuân Mai vào sân, Nam Anh liền chỉ tay ra lệnh nó theo kèm Ngọc Cương. Chỉ cần theo kèm người đó là được. Xuân Mai lập tức di chuyển lại gần vị trí của Ngọc Cương cách anh chỉ vài bước chân. Trận đấu tiếp diễn, bóng đang thuộc quyền kiểm soát của

Nam Anh, anh chơi ở vị trí phòng ngự, khả năng điều phối bóng không tốt bằng đội trưởng Thành Chung. Đường chuyền của anh lên tuyến trên đồng đội nhận bóng phải trả lại ngay vì hàng tiền vệ bên kia áp sát quá nhanh,. Bóng được chuyền qua chuyền lại bên phần sân của Nam anh.

Thành Chung không nóng vội, chờ bóng lăn tới giữa sân, đội hình Nam Anh bị kéo dãn lúc đó mới thực hiện t·ranh c·hấp, đoạt bóng, phản công nhanh. Nam Anh giỏi phòng ngự, bù lại khoản t·ấn c·ông thì rất hạn chế, cho đối phương thời gian tìm cách t·ấn c·ông. Thành Chung coi như đã nể nang đồng đội lắm rồi, nếu không đã kêu gọi đồng đội gây áp lực, ghi thêm mấy bàn thắng.

Những gì Nam Anh có thể làm là chuyền bóng sang hai bên, kéo dãn đội hình đối phương theo chiều ngang, tạo ra khoảng trống cho các trung phong. Bóng chuyền qua trái rồi lại chuyền qua cánh phải. Bóng tới chân của Xuân Mai, trong khi mọi người đang nghĩ một tân binh như nó sẽ chuyền về cho Nam Anh tiếp tục màn ru ngủ chờ thời, Ngọc Cương cũng nghĩ vậy nên không áp sát Xuân Mai, nhờ đó nó có khoảng trống căn chỉnh thực hiện một cú phất bóng dài lên vị trí của Hoàng Long,

Tại vì Công Minh đang bị kèm quá chặt, nếu không nó sẽ chuyền cho bạn mình chứ từ nãy đến giờ nhìn Công Minh ra sân mà không được chơi bóng, Xuân Mai rất thấu hiểu cái cảm giác đó. Nó từng bị như vậy khi đối đầu với PNG và BVA trong giải đấu của phường. Chắc chắn Minh đang chịu đả kích tinh thần rất lớn.

Không chuyền cho Minh thì chuyền cho Hoàng Long, theo quan sát của Xuân Mai, người này chơi rất tốt, người duy nhất thực hiện được một pha đột phá sang phần sân đối phương trong hiệp một. Đây là hiệp hai và cũng là lần thứ hai, Hoàng Long chơi bóng rất tập trung như một cầu thủ chuyên nghiệp lâu năm, dù đội đang thua hai bàn nhưng sắc mặt và ánh mắt không có dấu hiệu của việc buông xuôi.

Quả phất bóng lên của Xuân Mai đi vào khoảng trống, Hoàng Long chạy chỗ đón vị trí chuẩn xác, mở ra một đợt t·ấn c·ông thứ hai, nhưng vẫn giống lần trước một mình cậu không thể vượt qua được hàng phòng ngự của đội Thành Chung. Hai Lần muốn tạo đột phá, mọi người bắt đầu chú ý đến Hoàng Long nhiều hơn, người này là mũi nhọn duy nhất trong đội hình của Nam Anh.
— QUẢNG CÁO —