Xuân Mai có hẹn tập bóng vào buổi sáng, nó ra sân từ sớm, tranh thủ chạy vài vòng, lấy quả bóng ra tập sút vào xà ngang. Hôm qua không dụng vào bóng một chút nào, cơ thể của nó được phục hồi, cảm giác với bóng vô cùng tốt. Chưa kể sau khi nói chuyện với Hoàng Long nó bắt đầu lấy lại được sự tự tin, đôi chân nhẹ hẳn đi, sút bóng trượt 100% nó không buồn, ngược lại còn nở nụ cười rất thoải mái.
Nghỉ ngơi thả lỏng một chút, nó chuyển sang bài tập tâng bóng, vừa đi quanh sân vừa tâng bóng chứ không tâng một chỗ. Đi được một vòng, hai bắp chân căng và nóng bỏng như vừa đút lò than. Nó ngồi duỗi hai chân trên bậc cầu thang ven sân vận động, ngắm nhìn bầu trời buổi sáng trong xanh, mát lành.
Được một lúc lâu, Hoàng Long đi tới sân vận động, cậu ta mặc bộ quần áo cầu thủ màu vàng, trên ngực có in hình quốc kỳ việt nam, sau lưng là số 9 cùng với tên Hoàng Long ở bên trên. Trên tay cầm một quả bóng, một cái túi du lịch chứ quần áo và nước khoáng.
“ Yo, người anh em, đến lâu chưa?”
Xuân Mai ngồi dậy, uể oải vươn vai một cái.
“khởi động 5 vòng quanh sân rồi? đang ngồi thả lỏng một chút, tưởng cậu không đến chứ?”
Hoàng Long vặn chai nước tu ừng ực.
“Buổi sáng tôi có lịch tập Gym, 8 giờ mới đạp xe từ nhà tới đây?”
“Mọi người nói cậu là công tử nhà giàu, sao lại đi xe đạp.”
“Đạp xe cũng là một cách để luyện tập, tôi cũng có xe máy riêng nhưng không thích dùng.”
Xuân Mai rời khỏi mấy bậc thang, bước xuống dưới sân đối diện với Hoàng Long, cao to, đẹp trai, cơ bắp săn chắc thực sự cũng cảm thấy một chút áp lực.
“Hôm qua cậu nói cậu đá bóng giỏi hơn tôi, có dám đấu với tôi một trận không?”
Nhận lời khiêu Khích của Hoàng Long, Xuân Mai cười nhẹ một cái
“Khó khăn lắm mới có người tập cùng, tôi sẽ không để cậu thua mà bỏ về đâu
.” Hoàng Long cười khẩy. “Chà? Cậu kiêu ngạo hơn tôi tưởng đấy. Tôi sẽ thay đổi thế giới quan của cậu.”
Xuân Mai khều quả bóng dưới sân, chích mũi giày tâng nó lên cao rồi giơ tay đỡ quả bóng, toàn bộ quá trình không cần đánh mắt nhìn bóng.
“Cậu muốn so tài thế nào?”
Hoàng Long híp mắt nhìn Xuân Mai đánh giá lại một lượt.
“Thi sút bóng trúng xà ngang, sau đó đấu 1 vs 1.”
“Đồng ý, cậu đá trước hay tôi đá trước.”
“Tôi lựa chọn cách thi đấu, cậu có quyền lựa chọn đá trước hay đá sau.”
Trong phần thi sút bóng trúng xà ngang, người đá trước sẽ có lợi thế về tâm lý. Thoải mái tung ra số cú sút, còn người sau sẽ phải chịu áp lực, phải vượt qua được thành tích của người đứng trước. Xuân Mai hoàn toàn có thể lựa chọn đá trước để chiếm ưu thế.
“Tôi sẽ đã trước, cự ly 20 mét đối diện cầu môn, ai đá trượt người ấy coi như thua.”
“20 mét sao?...”
Hoàng Long khẽ nuốt nước bọt
“ Đồng ý!”
Sân vận động vào buổi sáng rất ít người đặt chân tới. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, ngoài hai người Xuân Mai và Hoàng Long còn có vài người nữa, họ không vào sân mà chỉ đứng ở bên ngoài quan sát trong đó có chị Tuyết Mai. Hôm qua nghe lởm được việc Hoàng Long sẽ tới sân tập vào buổi sáng nên bà chị này mới tới đây để nhìn lại nam thần cho kỹ.
Khi thấy Hoàng Long, nhịp tim của Tuyết Mai lại tăng dần lên. Hôm nay cô mặc áo gió, đội mũ lưỡi trai, đi thêm đôi giày thể dục. Ngặt nỗi chiều cao đến 1m7, mặc cái quần thể thao màu đen khoe vòng ba căng tròn quả thực như một thỏi nam châm hút đàn ông.
Công Minh và Đức Thọ cũng đi theo người này mà mò tới sân bóng và rất ngạc nhiên khi biết đó là chị Tuyết Mai. Đội bóng chuyền thường có lịch tập vào buổi chiều. Nên hai gã rất ít khi thấy mặt chị vào buổi sáng.
“Chị Mai, không ngờ lại gặp chị ở đây luôn á.”
Mai ấp úng.
“À, chị tập thể dục tình cờ qua đây thôi, mấy đứa không vào tập à?”
“À, thường thì bọn em cũng tập buổi chiều, thi thoảng mới tập buổi sáng thôi. Đá bóng tốn sức mà, sáng tập thì chiều lại không tập hiệu quả cùng với đội.”
“Em còn chưa ăn sáng nữa, chạy không nổi đâu.”
Đức Trọ dụi mắt mấy cái rồi chỉ tay vào trong sân mà hỏi.
“Ủa, kia là Thằng Mai với ai ấy nhỉ?”
“Hoàng Long chứ ai, hai thằng này chăm chỉ ghê ta. Hình như tụi nó đang định thi thố gì hay sao á. Có trò hay để xem rồi. Chúng ta vào trong xem đi.”
Tuyết Mai vừa muốn vào xem cho gần nhưng lại nghĩ bây giờ chưa phải lúc thích hợp.
“Mấy đứa vào đi, chị đứng xem một lúc rồi đi ngay ấy mà.”
“Chị không đi, em cũng không đi.”
“Em cũng thế.”
Thế là cả ba người cứ đứng ở bên ngoài nhìn vào trong sân. Hoàng Long và Xuân Mai không hề hay biết. Sau khi thỏa thuận xong, cuộc so tài bắt đầu. Xuân Mai trước giờ đều tập sút trúng xà ngang, hôm nay lại tình cờ dùng bài tập này để thi đấu cao thấp. Bình thường nó chắc chắn sẽ sút trúng đích ít nhất 2 quả. Suy nghĩ bắt buộc sút trúng đích vô tình tạo ra một thứ áp lực cho nó trong suốt những buổi tập vừa qua. Vậy nên lúc nãy nó mới cố tình vung chân đá hỏng cả 10 quả, phá vỡ sợi xích “ bắt buộc phải sút trúng.” Giờ này trong đầu hoàn toàn nhẹ nhõm rồi, tâng bóng vài nhịp lấy cảm giác rồi tung cú sút về phía cầu môn, bóng dội xà ngang, bật lại chỗ của Xuân Mai.
Nó dùng ngực đỡ bóng, dùng hai chân tâng bóng lấy cảm giác lần hai trước khi tung cú sút. Quá trình này lặp đi lặp lại bốn lần. Xuân Mai sút trúng xà ngang bốn lần, trong quá trình đó bóng không hề chạm đất lần nào. Chỉ nhìn thấy vậy thôi Hoàng Long đã thấy lồng ngực bị thứ gì đó đè nén. Đến lượt cậu ta chỉ sút trúng xà ngang một lần duy nhất, lượt sút thứ hai hơi non một chút bóng đi vào trong cầu môn.
“Phần này tôi thua tâm phục khẩu phục. Cậu làm thế quái nào mà sút đỉnh vậy, một hai lần còn có thể đổ cho ăn may, nhưng 4 lần thì tôi chịu rồi đấy.”
Xuân Mai cảm thấy có chút hưng phấn.
“Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tôi làm được như vậy. Nói thật thì ngày nào tôi cũng tập như vậy, trước khi cậu tới thì tôi cũng thử sút, nhưng cả 10 lần đều sút trượt.”
Hoàng Long cảm thán. “Đúng là kỳ lạ thật ha. Tôi phải công nhận cậu có tài, cả may mắn nữa. Nhưng trong thi đấu không thể trông chờ vào may mắn, hàng phòng ngự của đối phương cũng không cho cậu rảnh rỗi mà căn chỉnh vậy đâu.”
Xuân Mai gật đầu.
“Cái này tôi biết, nhưng dù sao tôi cũng thắng 1 ván đầu tiên, còn ván thứ hai, thứ 3 nữa cơ mà.”
Hoàng Long lắc đầu xua tay.
“Không, tôi chịu thua khoản sút bóng xà ngang này luôn. Cậu đã luyện tập hàng ngày thắng là điều dễ hiểu. Nếu như tỉ lệ sút là 50/ 50 thì chúng ta có thể đấu nhưng, cậu quá trâu bò ở mảng này rồi, thi đấu tiếp cũng không có ý nghĩa. Chúng ta chuyển sang mục hai, đối kháng đi.”
Xuân Mai không phản đối, nó lấy bóng trả cho Hoàng Long nói là nhường cho bại tướng trước. Dĩ nhiên Hoàng Long sẽ không chịu kiểu chơi ấy. Cậu ta muốn công bằng nên sẽ để bóng ở giữa sân, hai người cùng lùi lại 10 bước. Sau đó ai giành được bóng trước, ghi bàn vào cầu môn đối phương người ấy sẽ thắng.
Xét về chiều vào và tốc độ thì sải chân của Hoàng Long nhỉnh hơn hơn, cậu ta sẽ đoạt được bóng trước. Xuân Mai chủ động chơi phòng thủ, cho đối phương đoạt bóng trước rồi mình sẽ cố gắng đoạt bóng trong chân đối phương. Nhưng lấy bóng trong chân của Hoàng Long đâu phải dễ, cậu ta không phải gà mờ mới chơi, một tân binh có thể tranh suất đá chính của mộ trung phong 2 năm, đủ biết cậu ta ghê gớm thế nào.
Hoàng Long đoạt được bóng, thực hiện hai pha lắc hông liền khiến Xuân Mai bị vặn sườn. Cậu ta thong thả treo bóng vào trong cầu môn. Xuân Mai phải chạy về cầu môn lấy bóng rồi chạy ra để bóng giữa sân tiếp tục lượt thi đấu thứ hai. Lần này Hoàng Long vẫn đoạt bóng trước, tiếp tục sử dụng kỹ thuật lắc hông đánh lừa đối phương.
Xuân Mai tuy đã phán đoán được nhưng vẫn không phản ứng kịp tiếp tục bị vặn sườn, để đối phương treo bóng vào cầu môn. Nó lại phải chạy đi lấy bóng chuẩn bị cho lượt đấu thứ 3. Hoàng Long tiếp tục đánh lừa Xuân Mai lần 4, lần 5, lần 6. Khiến cho nó phải chạy tới chạy lui. Đây là h·ình p·hạt cho kẻ thua cuộc. Nếu cứ tiếp tục như vậy nó sẽ bị suy giảm thể lực trước đối phương.
Hoàng Long sở trường chơi ở tiền đạo, khả năng khống chế bóng vô cùng tốt, lấy thực lực hiện tại của Xuân Mai căn bản không phá bóng được trong chân của đối phương. Lần 7, lần 8, lần 9. Hoàng Long không chơi bài lắc hông, bẻ sườn Xuân Mai nữa, lúc thì cậu ta xoay người che bóng trực tiếp gạt Xuân Mai khỏi đường chạy của mình.
Sức tì đè, sức rướn của Hoàng Long vô cùng vượt trội hoàn toàn áp đảo đối phương.
“E, 10-0 rồi đấy! cậu còn sức không đấy? Nếu không thì coi như tôi thắng rồi nhé.”
Xuân Mai đưa ngón cái lên tán thưởng.
“Cậu là một trung phong đáng gờm đấy, thảo nào ngũ hổ tướng đều rất e ngại khi đối mặt. Nhưng mà tôi chưa chịu thua đâu, cho tôi nghỉ 10 phút.”
Hoàng Long gật đầu.
“Okey, cậu muốn nghỉ bao nhiêu cũng được. Tôi cũng muốn chờ xem cậu có bao nhiêu tài năng mà nói chơi bóng giỏi hơn tôi. Không phải chỉ thuận miệng nói chơi thôi chứ.”
… Bên ngoài sân. Chứng kiến màn so tài của Hoàng Long và Xuân Mai. Chỉ có Tuyết Mai là cảm thấy hưng phấn, không ngờ đối tượng của mình lại chơi bóng cực kỳ giỏi. Hôm nay mục kích tài năng như vậy là đủ rồi. Tuyết Mai an lòng mà rời đi.
“Hai người kia đá bóng sung quá ha, tội cho bạn của hai em cứ phải chạy qua chạy lại.”
Đức Thọ than thở.
“Tội nghiệp ông bạn của tôi, bị người ta bón hành rồi.”
Công Minh bổ sung.
“Xuân Mai trước giờ được xếp đá chung đội của Hoàng Long, chưa đối đầu với nó bao giờ. Nên chưa hiểu trình độ của Long như thế nào. Phải nói là một tiền đạo quái vật, mấy anh kia ngoại trừ Nam Anh làm khó được chút đỉnh, thì chẳng ai cản được cậu ta nữa.”
Tuyết Mai cười mỉm.
“Đội bóng năm nay mạnh quá ta, thi thoảng phải đến xem mọi người chơi bóng mới được.”
Công Minh và Đức Thọ reo mừng.
“Thật ạ? Buổi chiều bọn em tập đến 6-7 giờ. Chị rảnh thì qua xem cho vui, sau đó tụi mình cùng đi ăn uống?”
“Nghe được đấy, mà thôi chị có việc phải đi đây. Hai đứa ở lại xem tiếp đi.”
“Uầy, tiếc thế. Vậy chiều gặp lại nha chị.”
…
Xuân Mai ngồi bệt xuống đất, duỗi hai chân bắt đầu suy nghĩ, không biết anh nam Anh ở hàng hậu vệ có bí quyết gì mà tắc bóng rất hay. Trong đội cũng chỉ có anh ấy làm khó được Hoàng Long. Xuân Mai cũng đã đối đầu với anh ta mấy lần nhưng cản bản đều b·ị b·ắt bài.
“Chắc chắn phải có mẹo gì đó.”
Trong lúc vô tình nhìn Hoàng Long thả lỏng. Xuân Mai ngờ ngợ ra điều gì đó. Nó bắt đầu tua nhanh lại mấy tình huống bóng vừa rồi. NHững pha mà nó bị bẻ sườn, đối phương đã đánh lừa mình như thế nào. Điểm chung là đều lắc hông đánh lừa phán đoán đối phương, tưởng rẽ trái nhưng lại ngoặt sang phải. Kỹ thuật này Xuân Mai cũng biết và một thời rất khoái dùng để rê dắt bóng khỏi bọn con nít.
Muốn biết khi nào cậu ta dùng trò này để qua mặt mình phải để ý đến tốc độ của cậu ta, trước khi ngoặt bóng theo hướng ngược lại, tốc độ sẽ giảm xuống một chút để lái bóng đúng ý đồ. Kế đến là không được dán chặt vào bóng, vào chân, quan sát ở đó căn bản không theo kịp và cũng dễ bị lừa nhất.
“Vậy thì nên nhìn vào đâu?” Nhìn Hoàng Long cúi người lấy chai nước lên uống. Xuân Mai cuối cùng cũng ngộ ra. Phần Hông và Vai đóng vai trò điều hướng, chỉ cần nhìn vào đó sẽ biết đối phương định di chuyển sang bên nào. Tuy nhiên phản ứng của Hoàng Long khá nhanh, dù cho biết được, Xuân Mai cũng chẳng có cách thích ứng và theo kịp ngay. Muốn thắng cậu tha không thể áp chế thế mạnh của cậu ta mà phải đánh vào điểm yếu.
Xuân Mai đứng dậy, vươn vai một cái, khôi phục sắc thái tự tin của mình.
“Tôi nghỉ đủ rồi, chúng ta tiếp tục chứ?”
Hoàng Long cười mỉm
“Chưa chịu thua sao? Vậy thì đá đến khi nào cậu tâm phục khẩu phục thì thôi.”
Bóng ở giữa sân, Hoàng Long lần nữa đoạt được bóng trước Xuân Mai, Cậu ta lại xoay hông, bẻ sườn Xuân Mai, treo bóng vào cầu môn. Cậu ta nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. Xuân Mai thoang thả chạy về cầu môn nhặt bóng.
Quả này cậu ta kiểm chứng lại phán đoán của mình, về cách xoay hông, chuyển động của vai cũng như tốc độ của Hoàng Long. Xuân Mai có thể khẳng định mình không thể phòng thủ được Hoàng Long. Vậy chỉ còn cách t·ấn c·ông mà thôi.
Lần giao bóng kế tiếp, Xuân Mai không chủ động chọn thế thủ nên chỉ giữ tốc độ vừa phải. Cậu ta dùng hết tốc độ cố gắng chạm bóng sớm nhất có thể. Từ đầu Hoàng Long liên tục đoạt bóng trước, cậu ta nghĩ rằng Xuân Mai thua về mặt tốc độ, hơn chục lần đều như vậy, Hoàng Long có một chút xíu chủ quan, không nghĩ tới lần này đối phương nhanh chân hơn mình. Não bộ lần đầu xử lý tình huống ngoài ý muốn, phải ứng tự nhiên sẽ trì trệ hơn.
Xuân Mai đoạt được bóng lắc hông, đu người sang trái. Hoàng Long lập tức xoay người theo, Xuân Mai lại gạt bóng sang phải bẻ sườn Hoàng Long, sau đó tung quả treo bóng về phía cầu môn đối phương.
“Nếm thử mùi vị gậy ông đập lưng ông thế nào?
Hoàng Long lần đầu tiên phải bước về phía cầu môn nhặt bóng, im lặng mỉm cười, không nói gì. Lượt kế tiếp, cả hai bung hết sức về phía quả bóng. 49 gặp 50, Hoàng Long sải chân dài hơn nên chích mũi giày chạm bóng trước. Nhưng vì thế mà bóng lại lăn về phía đối diện. Xuân Mai xoay lưng về phía đối phương giang hai tay cài người, chiếm quyền kiểm soát quả bóng. Hoàng Long mạnh về t·ấn c·ông, t·ấn c·ông quá giỏi nên nó che lấp khuyết điểm phòng ngự.
Vì sao cậu ta lại nằng nặc đòi chơi trung phong chứ. Chắc chắn có nguyên do. Xuân Mai có bóng thận trọng kiểm tra khả năng phòng thủ của Hoàng Long. Đầu tiên sẽ giả vờ làm lại cái trò bẻ sườn đối phương, giả bộ lắc người sang trái. Hoàng Long lập tức giảm tốc độ xuống. Xuân Mai quyết định đi bóng sang trái khiến cho Hoàng Long bị lỡ nhịp, nếu chạy tiếp hai bước, Xuân Mai có thể treo bóng vào cầu môn đối phương. Nhưng Nó không làm vậy mà giữ bóng trong chân chờ Hoàng Long vào c·ướp bóng.
Xuân Mai lúc ngoặt sang trái, lúc ngoặt sang phải, tâng bóng qua người thậm chí còn làm một pha xâu kim qua hai chân Hoàng Long. Đến lúc này mới chắc chắn khẳng định. Điểm yếu của Hoàng Long chính là phòng thủ.
Hai lần liên tiếp phải vào nhặt bóng. Hoàng Long không vui cho nôi, bởi vừa bị đối phương xâu kim. Nó ảnh hưởng rất lớn tới sự tự tin của Hoàng Long. Chơi ở giải cấp Trường, cấp Phường và cả cấp tỉnh nữa, đây là lần đầu bị người khác vượt mặt như vậy.
“Cậu giỏi hơn tôi nghĩ. Đúng rồi đó, gót chân Asin của tôi chính là Phòng Thủ. Đối với tôi, cách phòng thủ tốt nhất chính là t·ấn c·ông.”
Những lần kế tiếp, Hoàng Long đều dùng hết sức của mình, tranh bóng bước một. tận dụng ưu thế về thể hình để càn lướt, tì đè, chiếm ưu thế trong những pha t·ranh c·hấp tay đôi. Xuân Mai chỉ có thể chạy theo sát nút, ngăn đối phương thực hiện cú dứt điểm. Hai người chạy khắp mặt sân, Kẻ tám lạng người nửa cân không ai chịu nhường ai. Đến khi mặt trời lên cao, hơi nóng khiến cho cả hai vã mồ hôi mới chịu dừng lại. Phần so tài này, Hoàng Long vẫn chiếm ưu thế nhiều hơn. Tuy nhiên cậu ta đã hiểu rõ được khả năng của Xuân Mai không hề tầm thường.
Cậu ta chơi hàng tiền vệ và hậu vệ phải, nhưng khả năng t·ấn c·ông thuộc hạng khủng, không thua kém các trung phong của đội bóng.
trên sân bóng cũng như ngoài đời thực, có những thứ nằm ngoài khả năng kiểm soát của bản thân. Sẽ tốt hơn khi cố gắng phát huy sở trường của mình thay vì dùng sở đoản để đối phó với tình huống. Nếu Xuân Mai kiên quyết phòng thủ, phá bóng trong chân Hoàng Long thì có lẽ nó phải bị trầm cảm một thời gian dài.
Nó thừa nhận Hoàng Long là một tiền đạo xuất trúng giỏi hơn nó.
"Cậu thắng rồi. hiện giờ tôi không thể nào theo kịp."
Xuân Mai thở hổn hển, chưa bao giờ vắt kiệt sức vào buổi sáng như hôm nay. hai chân của nó b·iểu t·ình không muốn chạy nữa.
"Không phải cậu yếu mà do tôi quá mạnh thôi, Cậu cũng vậy có thực lực để nói mấy câu kiêu ngạo như thế. nếu cho cậu thêm thời gian, chắc chắn sẽ là một đối thủ khó ưa nhất của tôi đấy."
Xuân Mai cười phì.
"Tôi luyện tập, chẳng lẽ cậu lại ngồi yên chờ tôi đuổi kịp chắc."
Hoàng Long cầm chai nước tu ừng ực.
"Không phải tôi muốn là được. Gia đình tôi muốn tôi đi theo con đường kinh doanh. Nhưng tôi không muốn bị người khác sắp đặt tương lai của mình. Tôi và ba đánh cược với nhau. nếu tôi giúp đội bóng lên đá ờ giải Quốc gia, ông ấy sẽ để tôi làm điều mình muốn. ngược lại tôi sẽ phải từ bỏ bóng đá, tập trung làm kinh doanh."
Xuân Mai cười buồn.
"Ít ra cậu còn có sự lựa chọn. dù là cầu thủ hay làm kinh doanh, con đường của cậu luôn thênh thang rộng mở."
Hoàng Long hỏi.
"Cậu thì sao?"
Xuân Mai trả lời.
"Thực ra tôi chỉ học hết lớp 9, trở thành cầu thủ chuyên nghiệp là con đường duy nhất mà tôi có."
Hoàng Long ồ một tiếng.
"Thì ra là như vậy. Tôi tin chắc chúng ta có thể cùng nhau đưa đội bóng lên chơi ở hạng quốc gia. Cùng nhau trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, tự tay nắm lấy tương lai của mình.”
Hai người bắt tay nhau cam kết mục tiêu của chính mình. Công Minh và Đức Thọ nhìn thấy màn so tài của Hoàng Long và Xuân Mai. Họ mới biết rằng bấy lâu nay mình đang ở chung với một tên quái vật sân cỏ. Hoá ra bấy lâu nay cậu ta ẩn mình chờ thời, lại còn có quan hệ mờ ám với tên công tử nhà giàu. sau này hai người phải đối tốt với cậu ta mới được.
Nghỉ trưa xong, ba người rục rịch ra sân bóng tập trung với đội. Hôm nay ông Hùng thử nghiệm chiến thuật mới để tìm nhân sự cho vị trí tiền vệ, đồng thời tối ưu hoá sức mạnh ở hàng công. theo sự phân chia đội hình. Hoàng Long, Thanh Duy, Ngọc Cương cùng đội với Thành Chung. tuyến đầu và tuyến giữa cực mạnh. Phía đội của Nam Anh, Bùi Tuấn đá chung với Công Minh và Xuân Mai. đây là lần đầu Bùi Tuấn bị tách khỏi Ngọc Cương và Thành Chung. cảm giác giống như ông Hùng đi loại bỏ Bùi Tuấn ra khỏi đội hình, để thay Hoàng Long vào.
Xuân Mai được xếp đá tiền vệ bên cạnh Văn Tân. tuyến giữa và tuyến đầu được đánh giá yếu hơn hẳn đội của Thành Chung. bù lại có Đức Thọ, và Nam Anh trấn giữ hàng thủ, coi như bù trừ cho nhau. Đội Thành Chung sử dụng sơ đồ 4-3-3 quen thuộc. còn Nam Anh dùng 4-4-2, lối chơi phòng ngự phản công. bóng vừa lăn, ngay lập tức hàng công mạnh mẽ của đội Thành Chung dâng lên gây áp lực.
Nhanh chóng đoạt được bóng, chiếm thế chủ động. Hoàng Long xâm nhập vòng cấm, buộc đội phó Nam Anh phải đích thân theo kèm. hiện tại trong đội chỉ có anh là đủ sức làm khó được tân binh quái vật. Đây cũng là đối thủ mà Nam Anh thấy khó xử lý nhất, về kỹ thuật lẫn thể hình, Hoàng Long đều nhỉnh hơn Bùi Tuấn một chút.
Chính vì Nam Anh bị thu hút bởi Hoàng Long, một đồng đội của anh phải bọc lót phía sau. dẫn đến hai cánh khá thoáng cho Ngọc Cương và Thanh Duy. bóng liên tục được rót vào trong khu vực trước cầu môn đội Nam Anh. nếu như Đức Thọ không chơi tập chung thì đã sớm có bàn thắng cho đội của Thành Chung. tính tới thời điểm hiện tại, Đức Thọ đã thể hiện tốt và chắc chắn được làm thủ môn bắt chính của đội.
Về Phía ngược lại, hàng công của đội Nam Anh thi đấu tương đối bế tắc. hàng tiền vệ thi đấu lóng ngóng, chỉ lo tập trung phòng thủ. Hàng tiền đạo hai người Công Minh và Bùi Tuấn đều là người có cá tính mạnh, không coi pha phối hợp nào từ đầu trận cho đến cuối hiệp một. trong giờ nghỉ giữa hiệp, ông Hùng chỉ mặt gọi tên hai người lên nhắc nhở.
"Bóng đá là môn thể thao tập thể. Tôi thấy có một số tình huống nguy hiểm. nếu hai người chịu phối hợp với nhau, kết quả hiệp 1 đã khác rồi. "
"Nên nhớ, thái độ quyết định tất cả. hai người tiết chế cái tôi một chút đi."
"Nam Anh, thay đổi đội hình sang 4-1-2-1-2. Đừng co cụm phòng ngự như thế, ai cũng biết cậu giỏi phòng ngự. nhưng chúng ta đang đấu tập, cái tôi muốn là một thế trận cởi mở. Ra sân phải giành chiến thắng chứ đừng chỉ mong một trận hoà."
Ông Hùng là một người thích trường phái t·ấn c·ông. vậy nên dù Nam Anh có tài giỏi đến mấy cũng chỉ làm đội phó. ông muốn các cầu thủ của mình ra sân với tinh thần máu lửa. cống hiến lối đá t·ấn c·ông đẹp mắt. Nam Anh không có ý kiến, quyết định dịch chuyển đội hình. sau một hồi suy tính chọn lựa thì Xuân Mai được Nam Anh đẩy lên cao đá sau hai tiền đạo. sự thay đổi này lập tức có tác dụng.
Xuân Mai là một cầu thủ năng nổ, chịu khó chạy theo bóng. khi được kéo lên đá cao hơn, gần với Công Minh, hai người bạn cùng phòng cùng nhau phối hợp tác chiến. Phía bên kia, Bùi Tuấn cũng rất khát bóng, muốn có nhiều cơ hội thể hiện chứng tỏ năng lực, để cạnh tranh vị trí tiền đạo với Hoàng Long. Thành thử tuyến trên hoạt động náo nhiệt hơn khiến cho đội của Thành Chung không lên bóng được dễ dàng. trong tình huống đập nhả một hai với Công Minh.
Xuân Mai kéo bóng lên cao vượt qua sự truy cản của Thành Chung, thuận lợi chọc khe cho Bùi Tuấn ghi bàn mở tỉ số. Không phải đội Thành Chung mà đội của Nam Anh ghi bàn thắng đầu tiên. khiến cho ông Hùng có chút không vừa ý. theo ông suy đoán thì đội Thành Chung sẽ ghi bàn trước. có thể là Thanh Duy nã đại bác, hoặc Hoàng Long bật cao đánh đầu. Bùi Tuấn ghi bàn đầu tiên của trận đấu, áp lực được gỡ bỏ phần nào.
Anh đã chạy chỗ tốt, Xuân Mai chuyền bóng hay và quan trọng hơn, hàng phòng ngự của đội Thành Chung không phải tốt nhất ở trên sân, họ không lường trước được kịch bản đội mạnh hơn lại thủng lưới trước. Xuân Mai đã ghi dấu ấn bằng một kiến tạo, Hoàng Long không chịu thua kém. trong đợt phản công thứ hai, nhận đường chuyền của Thanh Duy, Hoang Long dũng mãnh đột phá vòng vây. thu hút hai, Ba hậu vệ đối phương rồi nhả bóng cho Ngọc Cương ghi bàn cận thành. phản công chớp nhoáng san bằng tỉ số ngay. Việc thay đổi đội hình khiến lớp bê tông mỏng hơn, Nam Anh có chỉ huy giỏi đến đâu khi không có đủ nhân lực thì khoảng trống vẫn còn đó.
Hoàng Long bị theo kèm thì vẫn còn sát thủ thầm lặng Ngọc Cương xử lý nốt. Hai đội ăn miếng trả miếng là điều ông Hùng muốn thấy nhất. Việc hàng Công bên đội của Thành Chung hoạt động nhịp nhàng thì ông đoán được rồi. thay Bùi Tuấn bằng Hoàng Long, đây là hàng công mạnh nhất của đội. nhưng không ngờ đội Nam Anh lại có thể phản đòn rất hiểm. cơ hội chuyển hoá thành bàn rất cao.
Bùi Tuấn và Công Minh vốn chỉ là lựa chọn thứ 2 trên hàng công. song phong độ này cũng khiến người ta thấy đau đầu. là do hàng thủ của đội Thành Chung quá yếu chăng?
Đó có thể là một cách lý giải, rõ ràng hàng thủ của Nam Anh được đánh giá cao hơn, ghi bàn vào lưới đội Nam Anh sẽ khó hơn nhiều. Tuy nhiên ông Hùng cũng để ý đến Xuân Mai, chỉ sau Hoàng Long mà thôi. Tân binh này không tệ, trước đây chỉ cho nó chơi ở phía sau, khi đẩy lên đá cao hơn nó vẫn có thể xoay sở tốt. làm cầu nối giữa Công Minh và Bùi Tuấn trong những đợt t·ấn c·ông. chưa kể những pha xử lý tầm xa cũng rất nuột nà. chưa biết chừng là một khẩu pháo hạng nặng thứ hai sau Thanh Duy.
Một phương án bổ sung vị trí tiền vệ t·ấn c·ông. Ông Hùng lại có thêm một phương á mới bổ sung vào danh sách chiến thuật có thể sử dụng trong giải đấu sắp tới. sáng tập, chiều tập. hôm nay quả là một ngày tốn nhiều sức lực. chưa khi nào tập xong mà Xuân Mai lại muốn nằm xuống nghỉ ngơi như lúc này. Vừa ra đến cổng thì lại gặp người quen. hai bà chị ở đội bóng chuyền chưa về nhà mà lại đợi ở bên ngoài.
Đó là một việc gây náo động cả đội bóng. mà bất ngờ hơn chính là Chị Tuyết Mai ngang nhiên đứng trước mặt một thành viên mà chủ động mở lời.
"Em là Hoàng Long phải không?”
Trong khi cậu chàng còn đang ngơ ngác thì Tuyết Mi sấn tới với nụ cười thân thiện, rồi nói thêm bằng giọng nhẹ nhàng.