Xuân Mai cuối cùng cũng đồng ý đi biển cùng chị Trâm, một phần vì có Hoàng Long đi cùng. Trước khi xuất phát, cậu cùng Trâm đi mua hai cái điện thoại di động cho tiện liên lạc. Xuân Mai giữ một cái, cái còn lại dành cho Út Thảo. Nhận được chiếc điện thoại xịn do chị Trâm mua tặng, Út Thảo mừng rỡ lắm, vui vẻ lướt Top Top và chụp ảnh selfie suốt. Cô bé còn hứa sẽ không vòi tiền tiêu vặt của Xuân Mai nữa... chỉ đổi sang xin tiền thẻ nạp!
Bảo Trâm ăn tối xong rồi ngủ lại nhà Xuân Mai luôn. Chị ngủ cùng Út Thảo, xem chừng cô bé rất quý Trâm, một câu “chị” hai câu “chị” ríu rít cả buổi. Mẹ của Xuân Mai nghe nói con trai sắp đi Long Hải cùng Trâm thì chỉ cười, không phản đối, bởi bà cũng hiểu chuyện giữa hai đứa. Đôi khi bà còn dặn Út Thảo đừng làm phiền anh chị quá nhiều.
Sáng sớm, cả nhóm khởi hành. Đi từ thành phố về Long Hải nhất định phải qua Long Thành, đường sá không xa, cảnh đẹp rực rỡ. Tuyết Mai, từ hôm “bóc tem” Hoàng Long, đã rủ cậu đi biển như một kiểu tuần trăng mật. Cả ngày cặp đôi kia chỉ ăn uống, tắm biển, rồi lại cuốn lấy nhau đầy say đắm. Nhà thì rộng, chẳng thiếu gì chỗ vui chơi, nhưng Tuyết Mai vẫn muốn đổi gió, nên rủ thêm Bảo Trâm cùng đi. Có người ngoài, cả hai cũng bớt táo bạo hơn. Hoàng Long, khi gặp Xuân Mai đi cùng, ngạc nhiên vô cùng.
"Này, ông lúc nào cũng kè kè bên chị ấy thế, vượt qua tình cảm chị em rồi còn gì!" – Hoàng Long trêu.
Xuân Mai chỉ cười:
"Chắc cũng giống cậu với chị Tuyết Mai thôi."
Hoàng Long cười ha hả:
"Cuối cùng thì chúng ta cũng không thoát được lưới tình! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vậy thì tôi với cậu đều là anh hùng!"
Hoàng Long hào phóng mời cả nhóm về căn nhà nghỉ dưỡng ven biển của mình. Gia đình cậu giàu có, có nhà từ Đà Nẵng, Đà Lạt đến Sài Gòn, Hà Nội. Lúc này, không còn vẻ ngại ngùng, cậu ta vô tư ôm hôn Tuyết Mai giữa bãi biển, chẳng bận tâm gì đến xung quanh.
Hai cô gái diện bikini quyến rũ, thoa kem chống nắng, thoải mái phơi mình dưới nắng biển. Không còn chút e dè nào như những lần trước, có lẽ do đã quen với việc ở bên nhau. Xuân Mai cảm nhận không khí khác hẳn, mọi thứ thật tự do và vui tươi.
“Nghe nói cậu có giáo trình bóng đá nước ngoài hả?” – Xuân Mai hỏi khi cả nhóm đang giải lao.
Hoàng Long nhấp một ngụm nước giải khát, bình thản đáp:
“Đúng thế, nhưng giờ thì không nói chuyện bóng đá nữa. Chúng ta đến đây để tận hưởng mà, đồng ý không?”
Xuân Mai gật đầu, đồng tình. Cậu chợt nhận ra Hoàng Long bây giờ đã khác nhiều so với khi còn trên sân cỏ. Cuộc sống không chỉ xoay quanh bóng đá nữa, mà còn có thêm những mối bận tâm khác. Hoàng Long và Tuyết Mai say đắm bên nhau, tận hưởng từng khoảnh khắc, chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì xung quanh. Trong khi đó, Xuân Mai nhìn Bảo Trâm và mỉm cười, cảm thấy niềm vui bình dị của mình với chị Trâm cũng đang lấp đầy lòng mình.
Xuân Mai đứng giữa bãi biển, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, nhưng lòng nó lại ngập tràn cảm giác cô đơn và lạc lõng. Dù có Bảo Trâm bên cạnh, dường như chỉ một mình nó cảm thấy không thể hòa nhập vào thế giới của ba người kia. Cứ như có một ranh giới vô hình ngăn cản, không cho nó bước vào cuộc sống xa hoa và dư thừa ấy. Nó tự hỏi phải chăng sự khác biệt về gia cảnh, về học thức đã đẩy nó ra ngoài rìa, khiến nó lạc lõng như một người lạc bước vào thế giới không thuộc về mình.
Ở đây, Xuân Mai cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ "ăn chực" trong ngôi nhà giàu sang. Những tiếng cười, câu chuyện của họ dường như không dành cho nó. Nó đến đây không phải vì ai mời, mà vì bám víu vào Bảo Trâm như một con đỉa. Sự hiện diện của Xuân Mai như thừa thãi. Trong khi Hoàng Long và Tuyết Mai tỏa sáng giữa không gian lộng lẫy, Xuân Mai nhận ra mình chỉ là một thằng nhóc ít học, nhà nghèo, không thể nào sánh được với họ. Những chi phí xa xỉ ở khu nghỉ dưỡng này, chỉ trong một ngày thôi đã bằng tiền sinh hoạt cả tháng của gia đình nó.
Khi ở riêng với Bảo Trâm, Xuân Mai còn cảm thấy được sự kết nối, một chút ấm áp nơi chị. Nhưng đứng giữa không gian chung, nó chỉ thấy rõ ràng khoảng cách vô hình ấy. Chị Trâm có thể không nói ra, nhưng sâu thẳm, liệu có người phụ nữ nào muốn người đàn ông bên cạnh mình thua kém những người khác? Hai cô bạn thân, một người cưa đổ thiếu gia, còn người kia chỉ có một đứa nhặt ve chai. Trong khoảnh khắc ấy, Xuân Mai thấy lòng nhói lên, bởi nó biết, Bảo Trâm dù không nói ra, nhưng có lẽ trong lòng chị cũng tủi thân.
Đây không phải sân bóng, nơi mà Xuân Mai có thể tỏa sáng. Ở đây, nó chỉ là một kẻ tầm thường, không cách nào so sánh được với Hoàng Long. Những câu chuyện về những chuyến du lịch nước ngoài, những món ăn ngon xa hoa, chỉ càng khiến nó thêm nhỏ bé. Còn nó? Nó chỉ là đứa từng lưu ban, bỏ học, ngoài đá bóng và lượm ve chai thì chẳng có gì để nói. Tâm hồn Xuân Mai dần mỏi mệt, cảm giác ngột ngạt ngày càng lớn, khiến nó phải xin phép ra về sớm.
"Ủa đang vui mà, sao lại bỏ về?" Hoàng Long ngạc nhiên.
"Có việc gấp à? Sáng mai về không được sao?" Tuyết Mai hỏi thêm.
"Để chị đưa em về." Bảo Trâm lo lắng đề nghị.
Xuân Mai cố gắng mỉm cười, nhưng lòng đã quyết. Nó không muốn ai đưa về, không muốn ai chứng kiến nỗi cô đơn của mình.
"Dạ, chị cứ ở lại chơi với mọi người. Em bắt xe về được rồi."
Bảo Trâm nhìn sâu vào mắt nó, kéo tay lại hỏi nhỏ: "Em có chuyện gì phải không?"
Xuân Mai hít một hơi sâu, cố làm ra vẻ bình tĩnh, dối lòng mà đáp: "Không có gì đâu chị. Em chợt nhớ có việc cần làm gấp, thật đó. Chị cứ ở lại đi, em về trước."
Nói xong, Xuân Mai lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà nghỉ dưỡng. Những bước chân đưa nó xa dần bãi biển Long Hải, trong lòng đầy mâu thuẫn và cảm giác tự ti. Nó nhớ về căn nhà lụp xụp của mình, nơi nó thực sự thuộc về. Dù có cố gắng đến đâu, Xuân Mai cũng không thể hòa nhập vào thế giới này. Bản thân nó luôn mặc cảm, luôn cảm thấy thấp kém trước sự xa hoa, giàu có xung quanh.
Không bắt xe buýt, Xuân Mai chọn cách đi bộ về nhà, hơn 20 cây số, nhưng nó chẳng quan tâm. Từng bước chân dọc theo con đường vắng, nó suy nghĩ về tất cả. Về Bảo Trâm, về tình cảm giữa hai người, liệu đó có phải là tình yêu, hay chỉ là sự ngộ nhận của một kẻ lạc lõng?
Khi ở bãi biển, lúc chị thoa kem chống nắng, ánh mắt chị nhìn Xuân Mai qua gương như chứa đựng chút gượng gạo, chút buồn bã. Nụ cười ấy khiến Xuân Mai nhớ đến nụ cười của mẹ mỗi khi ai đó nhắc về cha mình. Một nụ cười mang nỗi lo âu, sự thất vọng ẩn giấu.
Xuân Mai không muốn trở thành gánh nặng cho Bảo Trâm. Nó không dám nói về ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, vì lo rằng chị sẽ thấy nó quá ngây thơ. Có lẽ, những gì chị đã làm cho nó chỉ vì thương hại, thương cho đứa nhóc ít học với ước mơ xa vời.
Không muốn nghĩ nữa, Xuân Mai bắt đầu chạy. Chạy thật nhanh như để trốn thoát khỏi những suy nghĩ đau lòng, khỏi những rung động đầu đời đầy mâu thuẫn. Nó muốn trốn chạy khỏi tình cảm của chị Trâm, khỏi cái viễn cảnh không thể với tới. Đứng lại chỉ càng thêm đau khổ.
Có lẽ, tình cảm giữa họ chỉ nên dừng lại ở mức chị em, còn việc trở thành chồng của chị... Xuân Mai biết mình chưa đủ tư cách. Với điều kiện của Bảo Trâm, chị xứng đáng có một người tốt hơn, một chỗ dựa vững chắc hơn. Còn Xuân Mai, nó chỉ là một kẻ mơ mộng, lạc lõng giữa cuộc đời.
…
Xuân Mai trở về nhà khi trời đã tối mịt, đôi chân căng cứng và bỏng rát sau quãng đường dài. Cả nhà ngạc nhiên khi thấy nó về khuya như vậy.
"Ủa, không phải con đi nghỉ ở Long Hải sao? Sao lại mò về giữa đêm thế này?"
Xuân Mai cầm chai dầu xoa chân, buồn rầu đáp: "Không có gì đâu má, con chỉ muốn ngủ ở nhà mình thôi."
Mẹ nó, hiểu rõ tính con, liền nghi ngờ: "Nói dối mà cũng phải biết cách chứ. Nhìn chân con kìa, đừng nói là đi bộ từ Long Hải về nha. Mà chị Trâm đâu?"
"Chị vẫn ở lại Long Hải, con về một mình thôi," Xuân Mai trả lời mệt mỏi.
Bà mẹ biết ngay có chuyện. Mới hôm qua còn vui vẻ, hôm nay đã bỏ về giữa chừng, chắc hẳn đã xảy ra điều gì đó. Nhìn con trai mệt nhoài, bà cũng không hỏi thêm, để nó nghỉ ngơi. Dù đi đường dài và về khuya, sáng hôm sau Xuân Mai vẫn dậy sớm. Trong khi mẹ dọn hàng ra bán, hai mẹ con lại có dịp trò chuyện.
"Má, nếu hôm nay có ai tìm con, má bảo con đi vắng nha," Xuân Mai đề nghị.
Mẹ nó thoáng nhìn con rồi hỏi: "Ai tìm con? Chị Trâm chứ ai. Rốt cuộc, hai đứa giận dỗi nhau chuyện gì vậy? Lớn rồi, sắp lấy vợ đến nơi mà còn làm nũng, nửa đêm bỏ về giữa chừng. Người tốt như thế, mày không giữ, người khác hốt ngay. Sau này hối không kịp đâu con!"
Lời mẹ như đánh trúng tâm can, khiến Xuân Mai không thể ngồi yên. "Nếu có người khác hốt chị ấy đi thì cũng may cho chị ấy thôi, đỡ phải lấy một đứa kém cỏi, ít học như con."
Mẹ Xuân Mai càu nhàu: "Bữa nay mày ăn nói lạ vậy. Có chuyện gì thì nói má nghe coi."
Xuân Mai ngập ngừng, rồi hỏi một cách buồn bã: "Má, má trả lời thật cho con nghe nha. Có bao giờ má hối hận vì lấy ba không? Ổng chỉ lo cá độ, chẳng lo làm ăn gì, để má một mình lăn lộn ngoài chợ nuôi cả nhà."
Bà mẹ thoáng sững lại, nhưng rồi bình thản đáp: "Lấy nhau là duyên số con à. Nợ ân tình kiếp trước. Nhiều lúc chán thì chán thật, nhưng dẫm phải cứt rồi thì phải lau giày mà đi tiếp thôi chứ biết làm sao. Sau này má cũng chỉ trông vào hai đứa bay mà sống thôi."
Xuân Mai cảm thấy nhẹ lòng hơn, liền tâm sự: "Hôm qua đi chơi ở Long Hải, toàn người có điều kiện. Con thấy chị Trâm xứng đáng lấy người tốt hơn, chứ không phải lấy con vì thương hại nhà mình đâu má."
Mẹ nó thở dài, hiểu rõ nỗi tự ti của con trai. Bà biết Xuân Mai tự ti về xuất thân nghèo khó, ít học. Nhưng với bà, điều quan trọng là con trai mình tìm được người thật sự yêu thương nó. Bà chân thành khuyên nhủ: "Tiền thì từ từ kiếm, ít học thì từ từ học. Nhưng tìm được người hiểu mình, đồng cam cộng khổ, sống với nhau cả đời mới đáng quý con ạ. Con phải tự hỏi mình, con yêu chị ấy vì con người bên trong hay vì tiền bạc?"
Xuân Mai ngước lên, thành thật: "Má biết con không ham tiền mà. Con yêu chị ấy vì con người của chị ấy. Nhưng con sợ chị ấy chịu thiệt thòi, bạn của chị ấy đang hẹn hò với một công tử nhà giàu, con thấy mình quá kém cỏi."
Mẹ nó mỉm cười, rồi nói: "Ở thành phố thiếu gì người giàu, nhưng chị ấy lại chọn con. Nếu sợ thiệt thòi thì chị ấy đã bỏ đi rồi, chứ không ngủ lại nhà mình như thế. Con còn trẻ, mới 18 thôi, đời còn dài, chẳng lẽ con định ăn bám người ta mãi sao mà lo?"
Xuân Mai lắc đầu: "Con không muốn ăn bám ai, chỉ là bây giờ con rất rối, cần thời gian suy nghĩ."
Bà mẹ an ủi: "Ừ, suy nghĩ cho kỹ. Má cũng chỉ khuyên vậy thôi. Hôn nhân là chuyện lớn, phải nghĩ thật kỹ. Đừng vội vàng mà cả hai cùng khổ."
Những lời khuyên của mẹ như liều thuốc an ủi tâm hồn Xuân Mai, giúp nó có thêm thời gian để lắng lòng và hiểu rõ tình cảm thật sự của mình.