Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 40: Giải Bóng Đá ViNaMilk



Chương 40: Giải Bóng Đá ViNaMilk

Sau khi phát áo đấu cho mọi người, Thanh Bình có lần đầu tiên lên tiếng, anh Phương và Thiện đều tắt điện thoại, bày ra một bộ mặt nghiêm túc hơn hẳn so với lần đầu gặp mặt. Chiến thuật của đội bóng rất đơn giản,

“bốn người bọn tôi sẽ chơi ở tuyến đầu, những người còn lại lùi hết về tuyến sau phòng ngự. Mỗi ngày công 300 ngàn, Giải đấu kết thúc tôi sẽ thanh toán.”

Đám thợ khuân vác ngoài chợ nhao nhao lên

“Sao ít thế, phải chia đều tiền thưởng chứ?”

“Giải nhất ba chục triệu, mỗi người bọn tôi tính ra được 1 triệu, bốn người bọn ông ăn 20 triệu, tưởng bọn tôi ngu chắc?”

Thanh Bình lạnh nhạt nói.

“bằng vào sức mấy người không biết gì về bóng đá như mấy người mà đòi thắng được sao? Mấy người chỉ cần đứng vào sân, chẳng cần phải chạy chỗ, thủng lưới cũng không sao, hết giờ, tôi vẫn trả công. Chuyện nhẹ nhàng như vậy mà còn từ chối, đó mới gọi là ngu đấy.”

Một người chép miệng than thở.

“Ừ, cứ cho là vậy đi, nhưng chắc gì cả đội đã thắng, không thắng thì ông có trả công không?”

Thanh Bình nhếch miệng cười.

“Không thắng thì tôi bỏ tiền túi ra à? Tôi cũng đâu có ngu. Thắng thì có tiền thua thì chịu, nhưng từ lúc chúng tôi chơi bóng chưa thua giải nào. Nói ngắn gọn vậy thôi, ai muốn ở kiếm 300 ngàn nhàn rỗi thì ở lại, ai không thích thì cút mẹ đi, đây không thiếu người vào đá.”

Dù không thích thái độ của Thành Bình, nhưng mấy anh khuân vác đâu vì sĩ diện mà bỏ qua cơ hội ngon ăn này. Cũng muốn xem người kia có cái gì giỏi mà mạnh miệng đến thế.

“Được thôi, chơi thì chơi.”

Giải đấu diễn ra tại sân bóng trước trường THPT Hoa Sen. Mặc dù được gọi là sân bóng, nhưng mặt sân lại gồ ghề, mấp mô, với chỗ có cỏ, chỗ chỉ toàn đất, khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn hơn. Tuy nhiên, không gian ở đây rất thông thoáng, người qua đường có thể dừng lại nhìn bất cứ lúc nào. Ban tổ chức đã sửa sang lại khung thành, lắp đặt thêm lưới mới tinh để tạo thêm sự chuyên nghiệp cho giải đấu.

Xung quanh sân, không khí vô cùng nhộn nhịp với nhiều biển quảng cáo, bóng bay đủ màu sắc, và loa đài mở nhạc xập xình. Nghe nói còn có một ca sĩ hội chợ được mời đến biểu diễn để tạo thêm phần náo nhiệt cho sự kiện. Không thể thiếu những cô gái chân dài mặc áo thun xanh, diện váy xếp ly ngắn cũn, trang phục của những hoạt náo viên chuyên đứng cổ vũ. Mỗi cô đều sở hữu vóc dáng quyến rũ, làn da trắng nõn và đôi chân dài. Cảnh tượng này khiến nhiều đàn ông không thể rời mắt, không chỉ vì bóng đá mà còn vì sự hấp dẫn của các người đẹp.

“Quảng cáo sữa có khác, ngực to phết!”

Anh Phương nhìn bốn cô gái với ánh mắt sáng bừng, khoang miệng tràn ngập nước miếng. Anh nuốt vội và nhanh chóng vuốt tóc, lân la làm quen với mấy cô nàng nóng bỏng. Một số thành viên trong đội bóng khác cũng nhao nhao lên để chụp ảnh cùng họ.

Giải đấu phong trào diễn ra theo thể thức đơn giản, không mất nhiều thời gian cho phần phát biểu như khi Xuân Mai tham gia giải cấp tỉnh. Người đại diện từ nhà tài trợ cho rằng thể hình của người Việt Nam thường khiêm tốn do không được cung cấp đủ chất dinh dưỡng trong thời kỳ phát triển. Hãng Vinamilk rất vinh dự khi được tin tưởng làm nhà tài trợ cho giải đấu bóng đá nam...

Trên thực tế, ở đâu người ta cũng sử dụng lý do như vậy để quảng bá thương hiệu, nhưng thường phải mượn những lý do cao cả hơn như bồi dưỡng sức khỏe, lan tỏa yêu thương và kết nối cộng đồng.

Câu này có thể gọi là “Danh Chính Ngôn Thuận, Vạn Sự Hanh Thông.”

Xuân Mai lần đầu nghe những lời từ ban tổ chức và cảm thấy hào hứng, nhưng Thanh Bình và anh Tài thì chỉ đứng nhai kẹo cao su, dường như chẳng để ý đến những lời phát biểu. Họ chỉ đang chờ kết quả bốc thăm lượt đấu, hy vọng sẽ may mắn được đặt cách vào vòng trong.

Tên đội trong giải đấu thì khá ngộ nghĩnh, nào là CanXi, Không Đường, DHA, Vitamin—tất cả đều liên quan đến thành phần của sữa. Nếu không thích, họ có thể chuyển sang những tên gọi như Hổ Trắng hay Trâu Vàng. Lúc đầu, Thanh Bình định đặt tên đội là Tiệt Trùng, nhưng người của ban tổ chức không đồng ý, cuối cùng đội được đặt tên là đội Bò Sữa. Trang phục của đội là áo trắng quần đen. Dù sao cũng chỉ là tên gọi, miễn là sau giải đấu được trao tiền thưởng là đủ.

Sau khi bốc thăm, đội may mắn vào vòng trong là đội DHA, trong khi đội Bò Sữa sẽ gặp đội Vitamin trong trận đầu tiên. Đội Vitamin mặc áo màu xanh lá nõn chuối. Giải đấu sẽ diễn ra trong hai ngày: ngày đầu với bốn trận, hai trận sáng và hai trận chiều; ngày thứ hai sẽ có bán kết vào buổi sáng và chung kết vào buổi chiều. Nhà tài trợ không muốn nán lại quá lâu ở một địa điểm, ngày thứ nhất là quan trọng nhất, thu hút được nhiều người xem, còn sang ngày thứ hai, số lượng khán giả sẽ giảm sút đáng kể.

Với bảy đội bóng tham gia, kéo dài hai ngày là đủ. Trận đấu giữa Bò Sữa và Vitamin là trận thứ hai trong buổi sáng. Xuân Mai quan sát trận đầu tiên được vài phút, thấy Thanh Bình nở nụ cười nhạt, mang một chút vẻ cao ngạo của kẻ “out trình.”

Bóng đá phong trào mang đậm tính quảng cáo thương hiệu không khiến anh bận tâm.

Trong khi đó, anh Phương tranh thủ tán tỉnh mấy cô gái chân dài, vì trong số những người yêu của mình chưa từng có ai quyến rũ như thế, nên anh quyết tâm phải tán đổ ít nhất một cô, không có tâm trạng theo dõi trận bóng. Anh Thiện thì ngồi vắt chân, thảnh thơi bấm điện thoại chơi bài, nhưng thỉnh thoảng cũng phải đảo mắt nhìn trận đấu vì đám đông reo hò quá lớn. Giải đấu này tuy nhỏ nhưng có cả MC bình luận, nhờ đó mà trận đấu kém chuyên môn trở nên hấp dẫn hơn, bên cạnh đó còn có một tay trống và một nhóm cô gái được thuê để cổ vũ.

Cầu thủ trên sân đá nhiệt tình hơn hẳn. Xuân Mai, sau khi vô tình khai sáng, bắt đầu quan sát trận đấu kỹ lưỡng hơn, đặc biệt là về tư thế, cách vung tay lấy đà và phương hướng chuyển động. Cơ thể con người chuyển động như một dòng chảy, có trước có sau, có nhân có quả. Mặc dù các cầu thủ hơi vụng về và dòng chảy thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi những pha chuyền hỏng, điều này giúp Xuân Mai nhìn trận đấu dưới một con mắt mới. Nếu có thể luyện tập để thành thục kỹ năng này, có lẽ nó sẽ không còn sợ đội phó Nam Anh nữa.

Càng chăm chú theo dõi, Xuân Mai không hay biết trận đấu đã kết thúc từ lúc nào, và giờ là lúc đội Bò Sữa ra sân. Họ xuất phát với sơ đồ đội hình 4-2-3-1, nhưng dễ dàng nhận thấy đội bóng được chia thành hai nhóm rõ rệt: bốn người t·ấn c·ông và sáu người phòng thủ.

Xuân Mai được phân công chơi ở hàng phòng ngự và nhận chỉ thị không vượt qua đường biên ngang. Những đồng đội khác cũng làm tương tự. Thanh Bình là người phụ trách thu hồi và luân chuyển bóng lên trên, trong khi Anh Tài chạy cánh trái, Thiện cánh phải, còn anh Phương đứng ở vị trí cao nhất, Dù trên sân hay trên giường, anh cũng thích “đá vào cầu môn” của đối phương.

Đội Vitamin xuất hiện trên sân với sơ đồ 4-4-2. Tuy nhiên, sơ đồ chiến thuật trong các giải đấu phong trào không mang nhiều ý nghĩa, vì các cầu thủ thường chơi theo bản năng và phong cách cá nhân. Sau vài phút, đội hình bên kia đã trở nên xô lệch, chỗ thừa người, chỗ thiếu người.

Nhận thấy khoảng trống sau lưng đội đối phương khá nhiều, anh Phương chiếm được vị trí thuận lợi. Thanh Bình thực hiện một cú đệm bóng tinh tế cho đồng đội, nhìn đơn giản nhưng thể hiện nhãn quan chiến thuật cực kỳ lợi hại, loại bỏ hoàn toàn hai cầu thủ đội Vitamin.

Mặc dù có bóng, anh Phương không lao lên t·ấn c·ông ngay, mà chờ đợi đội đối phương lao vào t·ranh c·hấp. Khi đó, anh mới chuyền cho Thiện, rồi bóng lại trở về chân Thanh Bình như một vòng tròn luẩn quẩn. Không phải họ không muốn t·ấn c·ông, mà dường như họ chỉ đang dạo chơi, nhẩn nha.

“Bọn họ đang giấu nghề ư?” Xuân Mai tự hỏi, quan sát sự phối hợp của ba người kia thật trơn tru, không hề bị đứt gãy như những cầu thủ bên đội Vitamin. Các pha bóng nhìn có vẻ đơn giản, nhưng ẩn chứa sự tinh tế nhất định, khiến cho đối thủ cảm thấy bất lực trong việc theo đuổi. Trong khi đó, những không gian rộng lớn lại không được khai thác, khiến Xuân Mai cảm thấy điều này thật kỳ lạ.

Sau khi khởi động, Thanh Bình dẫn bóng lên cao, nhưng khi gặp đối thủ truy cản, anh không t·ấn c·ông mà chỉ chuyền cho đồng đội. Các anh khác cũng tránh v·a c·hạm trực tiếp, kéo bóng vào vòng cấm đối phương một cách dễ dàng. Chờ cho đối phương lui về phòng thủ, Anh Phương chần chừ một chút rồi mới quyết định dứt điểm.

Bóng đi lập bập vào lưới, nhìn qua chỉ như một tình huống lộn xộn nhưng lại ăn may. Sau khi ghi bàn, các cầu thủ đội Xuân Mai chơi buông thả, thậm chí chuyền ẩu để bóng vào chân đối phương. Đội Vitamin, thấy cơ hội, dâng cao đội hình tìm kiếm bàn gỡ, trong khi Thanh Bình và hàng tiền vệ lui về một cách hời hợt.

“Mới phút trước còn chơi rất hay, sao lại để đối phương qua mặt dễ dàng vậy? Họ cố tình làm vậy?” Xuân Mai băn khoăn. Trong khi tập trung rèn luyện kỹ năng quan sát dòng chảy, cơ thể nó trơ ra như gỗ đá, để cầu thủ đối phương dễ dàng vượt qua. Những thành viên trong hàng phòng ngự đều là thanh niên bốc vác ngoài chợ, chỉ thấy bóng là lao vào t·ranh c·hấp, tạo nên khung cảnh hỗn loạn trước vòng cấm. Một cầu thủ đội nhà khều chân quá mạnh khiến bóng lăn vào lưới, vô tình gỡ hòa cho đội Vitamin.

Đội đối phương ăn mừng ầm ĩ, trong khi đội trưởng Thanh Bình cũng vỗ tay ăn mừng như thể đang chúc mừng thành công của đối thủ. Hành động ấy không thể qua mắt Xuân Mai. Bị gỡ hòa mà tâm trạng của họ lại vui vẻ như vậy, có điều gì mờ ám ở đây? Họ đang giả vờ hay thực sự không có bao nhiêu tài năng nhưng vẫn tỏ vẻ coi thường?

Tình huống tiếp theo, Thanh Bình và đồng đội vẫn tỏ ra thờ ơ, để đội Vitamin triển khai bóng. Lẽ ra, Xuân Mai có thể tự do lao vào c·ướp bóng, nhưng hai điểm bất lợi khiến nó chần chừ: thứ nhất, đối phương quá đông, thứ hai, đồng đội cũng di chuyển lờ đờ, khiến cho ba người lao vào c·ướp bóng va vào nhau, tạo nên cảnh hỗn loạn, chân người nọ đan chân người kia, ngã thành chùm khiến khán giả bên ngoài phải phì cười.

Ngay cả những đồng đội ở tuyến trên cũng không nhịn nổi mà cười. Xuân Mai thực sự không hiểu nổi, bóng đá ở đây sao mà kỳ cục và thiếu nghiêm túc đến vậy. Đội Vitamin ghi bàn dẫn trước 2-1, trong khi Thanh Bình vẫn hời hợt, rõ ràng lúc đầu họ muốn chiến thắng để kiếm tiền thưởng, nhưng thi đấu kiểu này thì có thể sẽ bị loại sớm.

Nếu họ thủng lưới thêm một bàn, Xuân Mai thầm tự nhủ, nó sẽ không tuân theo lời của đội trưởng Thanh Bình nữa. Trình độ của cầu thủ bên đội Vitamin, nó hoàn toàn có thể tự mình cân được.



Dường như nhận thấy sự bất mãn của Xuân Mai, Thanh Bình lần này đã chơi nghiêm túc hơn, không để thủng lưới mà cũng không ghi thêm bàn nào, để giữ tỷ số cân bằng.

Kết thúc hiệp 1, đội Bò Sữa đang thua 1-2. Một vài người bắt đầu cảm thấy lo lắng khi bị loại sớm.

“Nè, cứ đá như vậy thì bị loại ngay vòng đầu rồi, lấy đâu ra tiền thưởng. làm mất của tôi một ngày không công chẳng kiếm ra xu nào.”

Thanh Bình thản nhiên đáp:

“Không thua được đâu, sang hiệp 2 thắng ngay ấy mà. Tin tôi đi, chẳng lẽ đá được 1 hiệp thì lại bỏ về giữa chừng sao?”

“Hừ…”

Xuân Mai không nhịn được tới gặp anh Tài hỏi cho rõ ràng.

“Các anh cố tình để thua đúng không? trình độ của của các anh hoàn toàn có thể thắng đội kia rất dễ dàng.”

Anh Tài giả bộ ngây ngô không hiểu ý Xuân Mai. “Sao lại nói như thế, nếu anh giỏi thì đâu đến nỗi như thế này, không thấy mấy anh bị người ta vượt mặt dễ dàng đấy à? “

Xuân Mai nói bằng giọng nghiêm túc.

“Em Cũng biết chơi bóng đá, em nhận ra các anh hoàn toàn khác với những người còn lại, các anh đều là người biết chơi bóng.”

Anh Tài nhìn Xuân Mai, dò xét từ đầu đến chân, đánh giá một lượt.

“Chà, dám tự nhận biết chơi bóng cơ à? Mạnh miệng gớm nhỉ, lát có giỏi thì lao lên mà ghi bàn đi.”

Xuân Mai đáp.

“Ghi bàn ở trận này đối với em không khó, nhưng em vẫn giành sự tôn trọng cho đội trưởng cùng mấy anh, thế nên anh có thể nói cho em biết vì sao lại làm như vậy không?”

Anh Tài hững hờ trả lời.

“Sao với trăng cái gì? Bây giờ thắng áp đảo, hủy diệt đối thủ mấy chục bàn thì có gì vui chứ? Người ta cũng chẳng biết em là ai đâu, làm thế vừa tốn sức kết quả thu được cũng như nhau thôi, thà rằng chọn cách nào đó nhẹ nhàng, nhàn hơn, vậy không tốt hơn à? Chú còn trẻ, chưa trải sự đời nên không biết thôi, người ta tổ chức giải đấu này mục đích thu hút sự chú ý của đám đông, người ta thích trận đấu mang tính giải trí hơn là chuyên môn. Một trận lội ngược dòng đương nhiên thú vị hơn một trận thắng hủy diệt, phải không?”

Xuân Mai được anh Tài thông não, thông tin mới đã được lọt qua, nó gật gù. “Thì ra là vậy.?”

Anh Tài vỗ vai Xuân Mai nói thêm.

“Em cũng thấy rồi đấy, người tham gia đều là dân lao động, bỏ việc ngoài chợ ra chơi bóng, mình nã 5, 6 bàn, người ta có vui nổi không? Anh nói là sẽ gánh đội vào vòng cuối, ẵm tiền thưởng, em không cần hoài nghi về điều đó.”

Trở lại hiệp đấu thứ hai sau 10 phút nghỉ giải lao giữa hiệp. Xuân Mai đã hỏi rõ ràng mục đích thực sự của nhóm người Thanh Bình, giải phong trào lần này đá với tinh thần giải trí nhiều hơn là cạnh tranh với nhau.

Tuy vậy, đã tham gia thi đấu thì ai chẳng muốn thắng, đội Bò Sữa dám nhả ra cho người ta ghi bàn, gieo cho họ hy vọng rồi cuối cùng lại dập tắt nó vào phút cuối. Thanh Bình đã quá quen và thực hiện nhiều lần kịch bản này. Thời gian của trận đấu bóng kéo dài 60 phút, 15 phút đầu hiệp 2, đội Bò Sữa vẫn nhường thế trận cho đối phương.

Mười năm phút cuối, hàng công mới bắt đầu chơi nghiêm túc, anh Phương nhẹ nhàng ghi hai bàn thắng ấn định tỉ số 3-2 cho đội Bò Sữa. người ngoài nhìn vào thì đây là một trận đấu rượt đuổi tỷ số nghẹt thở. Chỉ một số người trong cuộc mới nhìn ra cục diện áp đảo của đội Bò Sữa, người ta muốn ghi bàn lúc nào thì ghi lúc đó, muốn nhả cho đối phương ghi bàn tạo sự kịch tính đều là do Hàng công đội Bò Sữa sắp đặt.

Đúng như anh Tài ấy nói, Xuân Mai chẳng làm gì chỉ cần đứng vào vừa đội hình những việc còn lại để mấy anh kia lo. Tuy hơi buồn vì không được thể hiện kỹ thuật trên sân cỏ, chẳng đóng góp gì vào chiến thắng của cả đội. Bù lại nó có nhiều thời gian để luyện tập kỹ năng quan sát dòng chảy.

Xuân Mai coi đó một loại kỹ năng đặc biệt mà mình vừa học được. Mỗi lần ra sân, quan sát người ta thi đấu, kỹ năng này mỗi ngày càng trở nên hoàn thiện hơn. Đọc và phán đoán tình huống thôi thì mới chỉ xong bước 1, việc có phản ứng kịp với tình huống đó hay không vẫn phải dựa vào thực chiến để rèn luyện.

Buổi chiều không có lịch thi đấu của đội Bò Sữa, Xuân Mai vẫn tới quan sát trận thi đấu còn lại của giải đấu để rèn thêm kỹ năng quan sát dòng chảy. Nó chợt phát hiện ra rằng, đội Bò Sữa không phải đội duy nhất có những cầu thủ "out trình" về khả năng chơi bóng.

Đội Hổ Trắng có tới 6 người sở hữu "dòng chảy" liên tục. tức là họ có khả năng chơi bóng tốt, phối hợp nhuần nhuyễn, nắm quyền chủ động trong trận đấu. họ không hề che dấu kỹ thuật cá nhân, ngược lại còn cố gắng thể hiện ra bên ngoài nhiều nhất có thể. khiến cho khán giả vô cùng hào hứng.

Chiến thắng 4_0 chưa thể hiện đúng sự áp đảo về mặt thế trận ở trên sân. Đội Hổ Trắng hầu như không cho đối phương chơi bóng. Được đối đầu với những cầu thủ như vậy, Xuân Mai mới cảm thấy thỏa mãn với chuyến đi này.

Trong số các thành viên của đội Bò Sữa, chỉ có mỗi anh Phương là hiện diện ở khu vực thi đấu. Nhưng không phải để xem bóng đá, mà là để tán tỉnh mấy cô gái được thuê làm hoạt náo viên. Những cô gái này chỉ cần ăn mặc gợi cảm một chút, cầm trên tay những hộp sữa, đứng bên ngoài sân cổ vũ cho đội bóng, là đã có thể kiếm được 500k một ngày.

Giữa đám đông, chắc chắn sẽ có một cô rất ham vật chất. Khi nghe anh Phương g·ạ g·ẫm đi ăn tối, hứa hẹn tặng quà, tặng váy áo, cô nàng liền ngầm đồng ý ngay. Thực tế, anh lấy đâu ra tiền? Mời người ta một bữa hết hơn 400k, coi như tiêu gần hết số tiền mình có, rồi còn phải đưa cô nàng về nhà nghỉ của cả nhóm để “hành sự”.

“Đậu Phộng, thằng Phương dẫn gái về đây làm gì? Tính chơi tập thể à?”

Một người bạn trong nhóm vừa thấy đã lên tiếng châm chọc.

Cô gái bước vào phòng, thấy hai ba gã thanh niên cởi trần thì hơi hoảng hốt, nhưng vừa mới ăn xong, lại nghe thề thốt đủ kiểu, vào đến nhà nghỉ rồi chẳng lẽ lại bỏ về? Cô nàng đứng sau lưng Phương, lén lén nhìn những người trong phòng, rồi cầm điện thoại lên giả bộ nhắn tin, cố giữ vẻ bình tĩnh.

Phương nháy mắt với mấy anh em trong phòng, nhưng ba người chán nản, thở dài, lóc cóc đi bộ ra quán nước gần đó.

“Con nhỏ này làm PG ở chỗ bóng đá, thằng Phương quen chưa được 1 ngày đã gạ được người ta lên giường. Ghê thật chứ,” Thiện châm điếu thuốc, phì phèo khói.

“Nó cưa cẩm được giáo viên, công chức gì đó thì tao phục, chứ dăm ba con nhỏ này ném cho nó mấy tờ tiền, muốn làm gì chẳng được. Mày có tin giờ tao mò lên chơi chung nó cũng chẳng ý kiến gì đâu,”

Thanh Bình chép miệng, tỏ vẻ không vui.

“Lần này nó lỡ dẫn về thì thôi, khỏi nói. Sau này đi làm việc tao cấm đứa nào dẫn gái về phòng. Dính vào là xui lắm,”

“Rồi rồi, bài học xương máu của mày tao vẫn nhớ mà. Giờ mày với con nhỏ kia sao rồi?” Thiện cười nhạt, ra vẻ có kinh nghiệm.

“Sang tháng đẻ rồi. Bảo nó bỏ đi mà nó cứ giữ khư khư, không phải vì nó thì tao đâu phải rơi vào bước đường này,” Phương than thở, ánh mắt có phần chán nản.



Đang lúc tâm sự, Xuân Mai chạy nhong nhong ngoài đường. Nó vừa tập thể lực xong, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai. Khi anh Tài thấy nó mồ hôi nhễ nhại, liền gọi lại gần.

“Ê, cu. Trộm cắp ở đâu mà chạy hùng hục thế kia?”

“Dạ đâu có, em chạy thể dục chút thôi. Mấy anh không ở trên phòng nghỉ sao lại ở hết dưới này vậy?” Xuân Mai ngây thơ hỏi.

Thiện nhanh nhảu đáp: “À, ngồi hóng mát thôi mà, giờ tự nhiên thấy lạnh. Chú em lên phòng tắm rửa, lát mang hộ anh cái áo xuống nhé, tự nhiên thấy hơi lạnh.”

Xuân Mai không mảy may nghi ngờ, tưởng anh Thiện nói thật, nó lên phòng thản nhiên mở cửa. Nhưng cảnh tượng bên trong khiến nó đứng hình. Một đôi trai gái không mảnh vải che thân đang quấn quýt bên nhau. Cả người bên trong lẫn bên ngoài đều hốt hoảng nhìn nhau. Xuân Mai xanh mặt, vội vàng đóng cửa lại. Nhìn lại số phòng, nó khẽ thầm kêu hỏng, nhưng vẫn lúng túng chạy vội xuống dưới.

Phía bên kia đường, mấy anh đang cười nắc nẻ, nhất là anh Thiện, có vẻ khoái chí lắm.

Xuân Mai gào lên.

"Này, sao anh không nói cho em trong phòng có người."

"À anh quên!"

Lý do của Thiện đưa ra rất hợp lý, mặc dù biết chắc anh ta cố tình chơi mình một vố, Xuân Mai đành chịu, nhìn cũng đã nhìn rồi.

"Thôi em chạy nốt vài vòng đây."

dù không muốn nhìn, nhưng hình ảnh kia cứ đập vào mắt, khiến Xuân Mai lại nhớ đến Bảo Trâm. điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, chục tin nhắn hỏi thăm.

"Hôm qua có chuyện gì thế? "

Chị qua nhà nhưng không gặp em, chi về trước đây, khi nào lên thành phố nhớ báo cho chị?"

"Hello, em làm xong việc chưa? mấy ngày không gặp nhớ quá?"

"Em xong việc chưa? sao không trả lời tin nhắn của chị, gọi cũng không nghe, có phải xảy ra chuyện gì rồi?"

"Em đang giận chị à?"

"Xuân Mai, em đâu rồi, chị lo quá, làm ơn hãy nhắn lại đi. tình yêu của chị?"

Còn vài tin nữa, nhưng Xuân Mai không dám đọc. Biết chị gọi mấy lần nhưng nó không nghe. Nó cũng rất muốn hỏi mấy ngày này chị thế nào, nhưng những ký ức ngắn ngủi ở Biển Long Hải lại ùa về, có ánh mắt mà nụ cười của chị khi ấy. vài ngày nữa thôi chị sẽ quên nó, nếu nó trả lời lúc này sẽ lại reo rắc những hi vọng không đáng có.

Thế rồi nó lại chạy trên đường, tiếp tục chạy trốn khỏi sự quan tâm của chị Trâm.

… tại quán nước trước nhà nghỉ

"Này Thiện, mày trêu thằng nhỏ có hơi quá rồi hay không?”

Thiện xì một hơi.

"Có thân thiết gì đâu, quan tâm người ta làm gì? ai bảo thằng Phương dẫn gái về c·ướp cái phòng của anh em mình. Lát nữa đố ai dám ngủ cái giường ấy. Nó mới là thằng quá đáng chứ tao chỉ chọt chọt phá đám chút xíu. Anh Tài đem chuyện hồi sáng ra kể.

"Hờ sáng nay thằng nhỏ hỏi vì sao anh em mình cố tình để thua hai bàn? Nó còn mạnh miệng nói, nó cũng biết chơi bóng trình độ của nó không kém bọn mình đâu."

Thiện nhổ nước bọt.

"Thằng ranh con này láo thật, dám không coi đàn anh ra gì, Trình độ của nó lóng nga lóng ngóng, biết cái gì mà nói."

Anh Tài thở dài nói.

"Nhìn ra bọn mình chơi buông thả, Chứng tỏ nó cũng biết chơi. nếu nói nó không biết vậy thì bọn mình diễn quá lố rồi. Đến thằng nhãi con không biết gì về bóng đá cũng nhìn ra bọn mình đang nhường đối phương."

Thiện lườm nguýt

"Ý mày là sao? mày tin nó biết chơi à? biết thì kệ nó chứ, dám không nghe lời sau vụ này tao chán đường tẩn cho một trận."

Thanh Bình nghe hai đưa tranh cãi thì vội xua tay can ngăn.

"Thêm bạn bớt thù, đừng có gây thêm phiền phức nữa. làm gì cũng phải chừa đường lui cho mình. có mấy đồng bạc mà cũng tranh của thằng nhóc."

Thiện giơ hai tay lên.

"rồi rồi, đàn ông co được duỗi được, biết tiến biết lùi chứ gì. tôi không mắc lỗi như ông, đâm sâu quá không rút ra được làm người ta có bầu, làm huỷ hoại cuộc đời cầu thủ chuyên nghiệp.”

Thanh Bình nhăn mặt quát. "Cái lùm mía. hôm nay mày ngứa mồm à? đừng tưởng tao không mày đang nghĩ gì. Ham thì lên phòng bảo thằng Phương cho làm ké một phát. bứt rứt trong người khó chịu nên thích đâm chọc người khác. Lên đi, không người ta về bây giờ.”

Anh Thiện cứng họng đáp. "Bố dí card thèm vào, muốn thì bố tự kiếm cũng được. cần gì xài chung con hàng.”

Tài xua tay can ngăn c·hiến t·ranh nội bộ.

"Thôi đi hai ông, lớn cả rồi nhường nhau một chút không được à. Uống nước Đi cho hạ hoả. ngày mai còn hai trận nữa, đừng đêm mất đoàn kết chỉ vì một cái lone."

Tối đó Phương chơi hơi lâu, tại vì em gái quá ngon nên gã gần như vắt kiệt sức. cố tình nằm ngủ không trả tiền cho người ta, đến khi đám người Thanh Bình đi lên, cô gái cay cú lắm không về thì để ba thằng này h·iếp mất. thôi thì ngày mai thể nào cũng gặp lại, món nợ hôm nay để mai tính.



"Ê, cha nội, dậy đi. con nhỏ bỏ về rồi."

Phương lim dim mở mắt.

"Về rồi à, may quá, chơi con nhỏ sướng thiệt, hứa cho nó hai triệu cho nó mua đồ. mà trong túi không còn xu nào, phải giả vờ ngủ, nhục ghê. ông nào cho tôi vay hai triệu đi."

Thiện nhún vai. " Đậu Phộng, Tôi thì làm gì có dư tiền."

Tài ngoảnh mặt sang chỗ khác.

"Ông còn nợ tôi 10 triệu chưa trả, tôi không dám cho ông vay đâu."

Thanh Bình hừ một tiếng. "Đừng có nhìn tao, đã nhắc trong lúc tham gia thi đấu đừng có gái gú. giờ mày hết sức mai lấy gì mà chơi. không được hạng nhất thì chuyến này về tay trắng,"

Phương ngồi bật dậy.

"Đậu, thế giờ tao tôi phải làm sao, anh em chả giúp nhau tí nào cả, hoạn nạn mới biết chân tình."

Thiện xì một tiếng. "Sướng cái thân ông rồi bắt bọn tôi trả tiền hộ à? ở đâu có cái lý đấy."

Xuân Mai đúng lúc đi vay phòng, anh Phương liền nhảy tới trước mặt của nó.

"Có tiền không, cho anh vay hai triệu, thắng giải xong anh trả lại."

Xuân Mai ngơ ngác nhìn quanh, thấy anh Tài ngầm ra ám hiệu đừng đồng ý với đề nghị vay tiền của Phương.

"Em cho anh vay cũng được, nhưng với điều kiện, Em muốn chia đều tiền giải nhất. Bình thường 4 người các anh có bao nhiêu thì lần này số tiền ấy chia 5."

Anh Thiện là người đầu tiên phản đối.

"Ê nhóc con, chú mày chân ướt chân ráo vào đội, cả trận chỉ đứng chơi trong sân lấy tư cách gì mà đòi chia đều tiền thưởng."

Xuân Mai tự tin đáp.

"Trận ngày mai, không có em, các anh không thắng nổi đâu, hoặc là chia đều, hoặc là cùng nhau bị loại."

"Thằng nhãi con, mày uy h·iếp bố mày đấy à, có tin tao đập cho mày một trận không?"

"Anh đập em lúc này, ngày mai anh sẽ hối hận đấy."

Thanh Bình cảm thấy có chút gì đó không ổn, dựa vào đâu mà Xuân Mai tự tin đặt điều kiện như vậy. Hôm nay Phương chơi gái hơi lâu, ngày mai không có phong độ tốt, tên Thiện thì đang tỏ ra bất mãn. tình hình của đội quả thực hơi bất ổn.

"Xuân Mai, chú em biết được điều gì cứ nói thẳng đi, ở đây anh làm chủ."

Xuân Mai thật thà nói.

"Các anh không đến xem đội Hổ Trắng thi đấu chiều nay nên không biết. đợi của họ có 6 người trình độ ngang hàng với tụi anh."

Thiện nhảy vào chặn họng. "Ê, mày nói hơn trình bọn anh thì là hơn trình bọn anh chắc, rõ ràng là nói bậy bạ, không có căn cứ."

"Không tin thì tùy các anh thôi."

Thanh Bình khẽ lườm một cái.

"Được rồi, anh sẽ tạm tin chú, dù sao cũng chẳng có lý do để lừa mọi người. Chỉ cần đội thắng, anh sẽ trả công xứng đáng."

Thiện tỏ vẻ khó hiểu.

"Ê Bình, lời thằng ngóc mà ông cũng tin à?"

Thanh Bình đáp cứng.

"Nó có ý tốt nhắc nhở thôi mà, có phải chuyện gì xấu đâu.”

Phương lo lắng, vội hỏi Thanh Bình.

"Vậy là ông quyết định chia đều tiền thưởng cho nó 1 phần à?"

Thanh Bình gật đầu xác nhận.

"Sẽ chia nếu đội thắng."

Phương nhảy qua chỗ Xuân Mai.

"Đội trưởng đồng ý rồi, em cho anh vay tiền đi, tối mai anh trả."

Xuân Mai lắc đầu.

"Anh Bình nói nếu thắng thì mới chia, vậy thì em cũng thế, sau khi chắc chắn được chia phần, em sẽ cho anh vay."

Anh Phương thở dài sầu não

"Ủa vậy vòng đi vòng lại thì chiều mai mới có à? thế thì làm ăn gì, ngày mai không tới xin lỗi thì em ấy giận mất. Đành mặt dày xin lỗi rồi hứa đền bù gấp đôi vậy."
— QUẢNG CÁO —