Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 44: Hội Trưởng, Thái Công Tử.



Chương 44: Hội Trưởng, Thái Công Tử.

Giải bóng đá Cần Thơ Mở rộng do MoBiPhone tài trợ là một giải có quy mô lớn. không giới hạn đội tham gia. Hữu Chính mới gom đủ thành viên liền có người lên danh sách đăng ký giúp. Nói đúng hơn, Hữu Chính có hẳn một đội Hậu cần phía sau. còn anh chỉ như một tên lính đánh thuê trong hàng ngũ "Thợ Săn Giải Thưởng".

Phía trên của anh có người thu thập thông tin giải đấu, thời gian, địa điểm. sau đó sẽ cử một đội đi tham gia. Mọi giấy tờ thủ tục đều có người làm thủ tục, việc của họ chỉ là ra sân đá bóng thi đấu. Lần thất bại ở giải Vinamilk là một sự cố ngoài ý muốn, đâu ai ngờ ở giải bé tẹo này lại có kẻ ngáng đường.

"Hội Thợ Săn" đã cử tận 7 người vậy mà vẫn "Toang!".

Phen này về không giải thích rõ ràng, Một vài Thành viên có thể bị gạch tên khỏi hội. từ nay về sau phải tự kiếm ăn một mình. Dẫn Thanh Bình về hội, cam kết sửa sai ở giải tiếp theo, là một phương án đúng đắn để Hữu Chính tiếp tục kiếm cơm bằng nghề này.

Ngồi trên Xe hai tiếng đồng hồ, Hữu Chính đưa nhóm ngủ Thanh Bình tới một con ngõ nhỏ, xen lẫn mấy quán Karaoke, có một quán nước, quy mô khá lớn, nhưng lại nằm sâu trong ngõ, điều này không bình thường, vì ai cũng muốn ở mặt đường sẽ có nhiều khách hơn. Quán này mở ra chuyên phục vụ cho mấy thành phần bình dân thích ăn chơi nhưng lười lao động.

Mấy bàn Bida bên ngoài lúc nào cũng có mấy thanh niên tóc xanh tóc đỏ, xăm mình. Có quán nét và cả khu chơi bài luôn. Khi Hữu Chính nói đây đa số đều là "thợ săn" của hội. Xuân Mai có chút ngạc nhiên, nó nghĩ cầu thủ bóng đá phải ở ngoài sân luyện tập chứ không sống vật vờ như vậy.

"Thợ săn có luyện tập hay không?" đó là việc của cá nhân họ. chỉ cần họ làm được việc thì lúc nào cũng sẽ bận rộn "chạy xô". những người rảnh rỗi ngồi đây dĩ nhiên là không có việc làm. không cần để ý đến họ."

Hữu Chính chỉ dẫn nhóm người Thanh Bình lên tầng hai, những người còn lại đều chờ ở dưới. căn phòng mà Xuân Mai đang đi tới, bài trí giống như phòng làm việc. bên trong có bàn ghế, một cô gái "nóng bỏng" đang trực máy tính. Hai cô khác thì ngồi đấm bóp cho một người đàn ông mập mạp. thân hình to gấp đôi cô gái, bàn tay của gã vừa khít một bên mông người ta.

Thấy người đi vao gã mặc lại quần áo rồi khệnh khạng bước ra. vẻ mặt nhìn Chính tỏ vẻ không vui. rồi liếc nhìn sang nhóm người Thanh Bình.

"Người đây à?"

Hữu Chính gật đầu, thái độ có phần kiêng nể người đàn ông kia. "Mọi người ngồi xuống đi."

Gã nói xong huýt sáo cho hai cô em nóng bỏng lấy nước ra mời khách, nhìn thấy gái hai mắt anh Phương không tự chủ mà sáng lên, hết mông lại đến ngực. Người đàn ông kia nhìn qua một lượt thầm đánh giá nhóm người mới tới. Chỉ có Thanh Bình vẻ mặt kiên định, có vẻ là người dẫn đầu.

"Dẫn bảy người đi mà vẫn tuột mất cái giải, cậu làm tôi thất vọng quá đấy. làm sao tôi có thể cho cậu tham gia giải lần này đây?"

Hữu Chính thật thà đáp.

"Bọn tôi đã cố hết sức rồi, không ngờ lại phát sinh biến số.

Người kia hừ lạnh. "Biến số gì chứ? Lấy 7 đánh 5 mà vẫn thua, chứng tỏ mấy người quá yếu rồi. đó là sự thật, không thể ngụy biện."

"Vâng, tôi thừa nhận."

Gạt Hữu Chính sang một bên, người đàn ông kia chờ hai cô nàng mang nước ra bàn mới chuyển sang Thanh Bình.



"Vậy các anh là người đã giành chiến thắng cái giải vừa rồi."

Thanh Bình khẽ gật đầu.

"Vì miếng cơm manh áo thôi, tôi không ngờ các anh lại cử người tham gia cái giải đó."

Người đàn ông kia giơ tay là hiệu dừng lại.

"Bóng đá cũng như đánh trận, Mạnh được yếu thua, nếu cứ nhường nhịn nhau thì hóa ra mắt con ả đàn bà cũng trở thành danh thủ cả rồi. Đội của anh tuy ít nhưng chất lượng, tôi muốn anh tham gia cùng chúng tôi, nồi cơm của anh lúc nào cũng sẽ đong đầy thịt cá. “

Thanh Bình thở phào.

"Anh Chính cũng đã nói qua rồi, muốn tồn tại được phải đoàn kết lại với nhau. tôi cũng đồng ý với quan điểm của anh ấy."

Người đàn ông kia bỗng cười sang sảng.

"Tốt, thẳng thắn lắm. tiện đây tôi cũng nhắc lại một chút. Hội sẽ ăn 20% tiền thưởng của giải, số còn lại, cách anh em tự chia nhau. chi phí đi lại, thủ tục thi đấu, tìm giải đấu, bọn tôi sẽ lo hết. mọi người chỉ cần chờ điện thoại, rồi lên đường thi đấu. Các anh không ý kiến gì chứ?"

Thanh Bình gật đầu.

"tôi hoàn toàn đồng ý."

Người đàn ông cười nói mọi người cùng nhau nâng cốc. đánh dấu sự hợp tác

"Tôi tên Thái Công, đám trẻ trâu hay gọi là ông nội, Thái Công Tử… mọi người cứ gọi tôi một tiếng anh Công được rồi. Chúng ta làm ăn minh bạch, có giấy tờ hẳn hoi." Thái Công gọi cô em trực máy mang một xấp giấy ra bàn, đó là hợp đồng lao động, liên quan tới tiền thì phải giấy trắng mực đen rõ ràng.

Có người không đọc mà ký luôn, cẩn thận hơn thì đọc qua một lượt rồi ký. có hai điểm đáng chú ý ở trong hợp đồng

"Không được tham gia bất kỳ giải đấu bên ngoài những giải đấu do Hội chỉ định."

"Ngoại trừ những trường hợp khẩn cấp, bất kỳ lúc nào hội triệu tập đều phải có mặt. không được tự ý bỏ giải giữa chừng."

Vi phạm những nguyên tắc trên sẽ bị phạt theo mức độ nhất định, tối đa Lên tới 50 triệu đồng. những người kia lần lượt đặt bút ký, Ngoại trừ Xuân Mai còn đắn đo. Nó phải về đá cấp tỉnh mà thời hạn hợp đồng có hiệu lực 2 năm. ký vào đồng nghĩa với việc phải đi cày thuê cho người ta hai năm liền.

"Em… không ký được không? em chỉ theo đá 1,2 trận thôi."

"Không ký thì không phải người cùng hội, mà hội thì không tham gia với người ngoài." nếu ai cũng đá một hai trận rồi thôi thì, Thôi Công chẳng việc gì phải làm hợp đồng cho rắc rối. “



Anh Tài nhìn Xuân Mai, thắc mắc hỏi.

"Sao vậy, tham gia vào hội, chắc chắn sẽ có tiền quanh năm, thu nhập cũng rất ổn định đó nhóc. kiếm vài Chục triệu một tháng là bình thường."

"Em ký cái này liệu có đá bóng chuyên nghiệp được không?"

Thái công phì cười.

"thằng em này chui ở đâu ra mà hỏi lạ vậy, trong hợp đồng lao động ghi rõ rồi, ngoài những giải đấu được chỉ định không được tham gia bất cứ giải nào khác. "

Xuân Mai buông bút.

"Vậy thì em không ký đâu."

Hữu Chính và Thanh Bình rất ngạc nhiên.

"Này em, không ký thì không được đá giải lần này đâu. Em đến tận đây, chẳng lẽ lại về tay trắng à?"

"Lần này em đi cùng chủ yếu muốn đá bóng, tiền bạc có cũng được, không có cũng không sao?”

Thái Công cười như mếu, nhìn Xuân Mai như người đến từ thế giới khác.

"Thằng em này chắc mới vào đời hả, sao có thể suy nghĩ ngây thơ vậy được. Đá bóng giải nào cũng vậy thôi đều là miếng cơm manh áo cả. Những người đá vì đam mê sớm đã tuyệt chủng cả rồi. Chú em Không tham gia, vậy thì ra ngoài đi."

Hữu Chính đứng ra bênh vực cho Xuân Mai, người là do anh ta mời tới, không nghĩ Xuân Mai lại quá ngây thơ như vậy.

"Anh Công à, lần này phá lệ cho cu em nó đi, nó chỉ muốn đá bóng, cọ xát với mấy cầu thủ khác thôi. thằng này đá giỏi lắm, thực sự khiến người ta choáng ngợp đấy ạ."

Thái Công cười mỉa mai.

"Chỗ chúng ta thiếu người hay sao, còn có những người là tuyển thủ chuyên nghiệp nữa. thằng nhóc này đáng là gì chứ, không có nó thì mình sẽ thua à? Bớt lải nhải đi. tôi đang có nhiều việc, không muốn lãng phí thời gian."

Hữu Chính thuyết phục không được bèn quay sang chỗ Xuân Mai hối thúc. Thanh Bình hiểu được suy nghĩ của Xuân Mai nên đưa ra kiến nghị



"Anh Công, thằng em này tôi mới quen giải vừa rồi. Suy nghĩ của nó hơi đơn giản một chút, nhưng là người có tài. hiện giờ nó chưa muốn ràng buộc mà vẫn muốn thi đấu. vậy ta cứ cho cậu ta thi đấu, trả thù lao một nửa, đợi cậu ta nghĩ thông sau này ký hợp đồng cũng chưa muộn."

Mướn nhân công trả thù lao một nửa, có ngu mới nhận lời đề nghị này. Thái Công nghĩ vậy nhưng Xuân Mai lại đồng ý với yêu cầu đó, nó chỉ nhận 1 nửa so với các cầu thủ khác.

"Thôi được rồi, nể mặt hai người nói đỡ, cu em cứ tham gia cùng đi, nhưng tiền công chỉ bằng một nửa vì không ký hợp đồng. đến lúc chia tiền đừng kêu ca đấy."

Xuân Mai gật đầu đồng ý, bớt nửa tiền công nhưng thù lao vẫn bằng giải Vinamilk. Con số ấy cũng chấp nhận được, chuyến đi này mục đích học thêm kỹ năng chứ không phải đi kiếm tiền.

Thoả thuận xong xuôi, cô nàng trực máy tính đem một mẩu tin báo lại cho Thái Công. chẳng biết nói cái gì mà Anh Ta gật đầu liên tục.

"Giải Cần Thơ Mở Rộng còn 5 ngày nữa mới khai màn, giải này quy mô khá lớn có tận 16 đội tham gia thi đấu vòng loại trực tiếp, được truyền thông chú ý. vậy nên tôi không muốn xảy ra sai sót gì, mọi người phải chuẩn bị thật kỹ.

"Ngày mai có một giải đấu nhỏ ở Trà Vinh, tôi muốn test trình độ của mấy người mới trước đã, rồi mới quyết định cho họ đấu giải Cần Thơ hay không?"

Thanh Bình chột dạ, cảm giác như mình bị lừa. Anh tới đây vì cái giải Cần Thơ thu hút, giờ nghe Thái Công nói vậy, nếu như không đạt bài kiểm tra, thì họ chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Vừa xong cái giải chưa được nghỉ ngơi gì đã phải bắt tay vào việc.

"Chỉ những người mới thôi sao?"

"Dĩ nhiên cả những người thất bại ở giải vừa rồi. đây là cơ hội sửa sai, đồng thời tập luyện với nhau cho ăn ý."

Nhiệm vụ được giao ra, 12 người chưa kịp nghỉ ngơi, sau bữa trưa đã phải lên xe đi Trà Vinh, chuẩn bị thi đấu. có người bất mãn vì không được nghỉ ngơi chút nào thì lấy sức ở đâu mà đá. Được cái chỗ ăn ngủ nghỉ thoải mái hơn, có người đón đưa.

Mọi người dừng chân tại nhà nghỉ là có thể đánh một giấc tới sáng. Chẳng thấy ai bàn chuyện bóng đá, càng không nói tới việc luyện tập. Ăn xong là chia nhau thành nhóm, ngồi tám chuyện với nhau.

"Bình thường cái ông Thái Công cứ cho mọi người chạy xô liên tục vậy à? không được nghỉ chút nào sao?"

"Cái này cũng thất thường lắm, tuỳ theo mùa, có mùa nhiều giải chạy liên tục. có tháng nào ít thì rong chơi, đổi lại lão ta quan hệ rộng, có khi còn được đi tận Đà Nẵng, một khi được giải lớn chắc chắn được giải khuây vài ngày. "

"Nếu không được giải thì sao?"

"Phải được giải, người tham gia giải lớn sẽ được chọn kỹ càng, với lại chúng ta chuyên kiếm cơm bằng nghề này, có thể tham gia với tinh thần giao lưu học hỏi sao? hiếm lắm mới x·ảy r·a t·ai n·ạn, những lúc như vậy sẽ không được trọng dụng nữa, nếu thất bại ba trận liên tiếp sẽ gần như bị loại khỏi hội, sống vật vờ như cái đám ở tầng 1 đó."

"mẹ nó, hoá ra tham gia cái hội này không thoải mái như tôi tưởng. tự nhiên bị người ta sai khiến, biết vậy tôi đã chẳng ký vào tờ giấy đó."

"tôi thì không nghĩ vậy đâu, rồi mấy ông sẽ thích cái hội này."

giải bóng đá nhỏ lần này do một hãng nước giải khát tổ chức. Mới bước đầu phát triển thương hiệu, tiền giải thưởng không cao nên chỉ có 4 đội tham gia, dự kiến sự kiện chỉ diễn ra đúng một ngày. Chẳng hiểu sao Thái Công lại tìm được cái giải bé tẹo này nữa.

Địa điểm tổ chức nằm ở một huyện nhỏ ở Trà Vinh, sân bóng bỏ hoang được trưng dụng làm khu vực thi đấu, biển quảng cáo dựng lên ở bên ngoài, lâu lâu lại có một cái xe máy vác loa chạy quanh rồi trấn thông báo về giải bóng đá lần này. Ban tổ chức không tài trợ áo đấu nên mọi người phải đi mua đồng phục cho riêng mình, lục tung mấy cửa hàng bán đồ thể thao, cuối cùng cũng mua được chục cái áo đồng màu.

Sự chuẩn bị hời hợt này cho thấy chất lượng của giải đấu rất thấp, ba đội còn lại đều là đoàn, hội thanh niên địa phương, tham gia tự phát, ngẫu hứng. sao có thể so sánh được với những kẻ chuyên đi đá giải kiếm tiền.

Dù cơ thể chưa được phục hồi hoàn toàn, cả đội thợ săn vẫn dễ dàng giành chiến thắng trong hai lượt trận thi đấu. Xuân Mai chỉ vào đá đúng 10 phút, ghi một bàn thắng trong tổng số 4 bàn của đội. Chênh lệch trình độ quá nhiều khiến nó không thấy vui, cái nó hướng tới là giải đấu lớn sắp tới. Chuyến đi này ngoài thu được 8 chai nước ngọt và 1 triệu tiền quà Thi không thu được gì nhiều về kỹ năng chơi bóng.
— QUẢNG CÁO —