Đội L.A mất người kém thế, chủ động chơi phòng ngự cho đến giờ nghỉ giữa hiệp. Tưởng chừng sẽ có chút thời gian để bình tâm lại, thì phải nghe ông Hùng sấy cho một trận. Ông không hài lòng về pha náo loạn ở trên sân, càng không hài lòng khi đội nhà bị đuổi một người.
“Các cậu là cầu thủ mà sao lại hành động như đám d·u c·ôn vậy hả. Đang yên đang lành lại lao vào đấm người ta. Cho tôi hỏi, cậu làm vậy có được tích sự gì không? Có được xu nào không hay mang lại gánh nặng cho toàn đội gánh vác hậu quả. Giải thích cho tôi đi, Anh Khoa.”
Anh Khoa lầm bầm.
“Cầu thủ bên đó chơi xấu, năm lần bảy lượt làm trò, tôi ức quá nên đánh một cái thôi.”
Ông Hùng chỉ tay đay nghiến.
“Người ta chơi tiểu xảo, chơi trò tâm lý. Cậu không nhịn được, đánh người ta là cậu Non… hiểu không? Mới khiêu khích vài câu đã như vậy, sau này tới sân đấu cao hơn, bị áp lực tứ phía, thì cậu cầm dao g·iết người luôn à.”
Anh Khoa ngậm ngùi.
“Em xin lỗi thầy.”
“Xin lỗi tôi thì có ích gì, xin lỗi toàn đội kia kìa. Đội ta kém người, yếu thế, phải nai lưng ra chống đỡ.”
Anh Khoa thở dài, biết sai, cũng đã nói lời xin lỗi. Cậu đành lấy cái áo chùm lấy cái đầu của mình, tỏ vẻ hối lỗi. Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, ông Hùng tạm gác việc chỉ trích cầu thủ, động viên những người còn lại .
“Trước trận tôi đã nói bọn họ sẽ chơi trò tâm lý, để các cậu đề phòng… Vậy mà vẫn không ngăn được việc đáng tiếc xảy ra. Thực tế thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào tình huống này mà thôi. Quan trọng là chúng ta sẽ ứng biến ra sao khi toàn đội mắc sai lầm. Hai đội đang hòa nhau, kết quả này chưa phải xấu, dù có thua cũng chưa phải là tồi tệ. Điều tồi tệ chỉ đến khi chúng ta mất tinh thần chiến đấu. “
“Tôi tin dù chỉ với 10 người, 9 người… chúng ta vẫn có thể đứng vững trước bất kỳ khó khăn nào. Trợ lý Anh Vũ… phổ biến chiến thuật cho mọi người trong hiệp hai đi.”
Trợ lý Anh Vũ lấy ra tấm bảng, phân tích lối chơi của đội khách và đưa ra phương án ứng phó.
“Đội Cần Thơ khi t·ấn c·ông sẽ hướng trái bóng đến vị trí của tiền đạo số 7 Xuân Trường, Chúng ta đã phòng ngự rất tốt, hiệp hai họ có lợi thế hơn người, nhưng chắc chắn sẽ không thay đổi phương án tiến công. Chúng ta cần chú ý và giữ tập trung khi Xuân Trường có bóng.
Về sơ đồ chiến thuật, chúng ta sẽ ưu tiên khả năng phòng ngự, Ngọc Cương, sẽ ra sân, nhường chỗ cho Tô Đạt, chuyển sơ đồ về 4-4-1. Với Bùi Tuấn đá trên cao nhất. Hãy cẩn thận đừng để đối phương khiêu khích.
Trong trường hợp của Anh Khoa khi nãy, cho dù xử lý thế nào cũng không thỏa đáng, nếu cậu ta sút sang trái thì bên kia sẽ nói là do họ nhắc khéo nên chúng ta ăn bàn. Nếu cậu ta sút sang bên phải mà ghi bàn thì họ cũng sẽ nói là nhờ họ nhắc nên cậu ta mới ghi bàn. Cho dù cậu ta có dứt điểm sang bên nào thì, bên kia cũng sẽ có mấy câu khiêu khích, vì chủ đích của họ chính là nhắm vào tâm lý.
Tôi hiểu các cậu đều là c ầu thủ còn trẻ, đương nhiên sẽ không muốn chịu thua thiệt… Đàn ông con trai, co được thì duỗi được. Chúng ta có thể thua khoảnh khắc, nhịn nhục một chút để nhận lấy chiến thắng sau cùng. Trước mắt là trong từng trận đấu, nhìn xa hơn là cả mùa giải, chúng ta có thể nhận thất bại một hai trận, nhưng nắm chắc các cơ hội còn lại thì vẫn có đủ khả năng dự vòng loại trực tiếp. Vậy nên kết quả trận này không nói lên được gì nhiều, hay coi đây là một bài học tinh thần, chỉ có trải qua những bài học như vậy, chúng ta mới được tôi luyện bản lĩnh để thi đấu ở những sân chơi lớn, dưới áp lực lớn hơn nữa.”
Sau giờ nghỉ giữa hai hiệp, đội L.A ra sân với mục tiêu là cầm hòa đội khách, vì đội đang chơi thiếu người, bảo toàn tỉ số sẽ khả quan hơn việc giành chiến thắng. Hiện tại mới là vòng thứ 4. Đội L.A chưa rơi vào bước đường cùng phải đá một trận sống c·hết với đội Cần Thơ.
Phía đội khách, sau khi loại được Anh Khoa ra khỏi đội L.A, họ sẽ muốn tận dụng lợi thế hơn người để giành chiến thắng. Và chiến thuật sử dụng của họ không khác gì so với hiệp 1, và đó cũng là bài đánh sở trường của họ, bóng sẽ qua chân của Xuân Trường, rồi anh ta sẽ cố gắng tạo đột biến ở trên sân.
Những tiền vệ khác không vào bóng quyết liệt thì khó mà đối phó với những tiểu xảo của anh ta. Mà vào bóng quyết liệt thì lại dễ mắc lỗi, nhiều người đã nhận thể vàng ở trong hiệp 1 nên không thể đánh liều được. Xuân Mai vẫn là đối thủ trực tiếp của Xuân Trường, xuyên suốt cả trận đấu tay đôi với nhau cả chục lần. Chỉ có nó là không bị rơi vào thế hạ phong, ngoài tình huống để vượt qua một lần ở hiệp 1 còn hiệp 2 thì hoàn toàn bẻ gãy được những pha lên bóng của đội Cần Thơ.
Bế tắc trong khâu t·ấn c·ông buộc họ phải tìm đến những tình huống cố định. Xuân Trường hoàn toàn bị Xuân Mai kiềm tỏa, nên việc câu những quả phạt góc sẽ do Duy Mạnh đảm nhiệm.
Và họ có được thứ mà họ muốn, đó là một quả phạt góc, đội Cần Thơ dâng cao tham gia pha bóng cố định này. Họ đã có kinh nghiệm nên việc chọn vị trí t·ranh c·hấp là điều mà họ có lợi thế. Bàn thắng đầu tiên của họ cũng là một tình huống cố định, nên đội chủ nhà vô cùng lo lắng. Nếu bây giờ thua thêm một bàn thì trận đấu sẽ coi như an bài.
Xuân Mai vận dụng kỹ năng quan sát dòng chảy, cố gắng tìm ra khe hở và ngạc nhiên thấy đội Cần Thơ đã chiếm được nhiều vị trí thuật lợi. Trước mặt thủ môn đã chật kín người, Xuân Mai không bu vào đám đông mà chờ ở phía cột xa.
Bóng được Xuân Trường tạt vào vòng cấm địa, Huy Hùng và đồng đội dũng mãng lao vào t·ranh c·hấp. Phía chủ nhà chơi quyết liệt, hai ba người lao vào nhau ngã trong vòng cấm. Bóng văng ra phía cột xa . Xuân Mai duỗi chân phá bóng ra ngoài, vô tình tạo ra một cơ hội phản công nhanh.
Đội Cần Thơ quá tự tin vào tình huống phạt góc có thể thành bàn, nên họ dâng đội hình lên cao. Huy Hùng và Bảo còn đang ở trong vòng cấm. phía bên kia là một khoảng rộng mênh mông. Công Minh đập nhả với Bùi Tuấn thực hiện một pha tăng tốc tới trước cầu môn rồi đánh bại thủ thành đội Cần Thơ. Ghi bàn thắng cho đội L.A.
Đang ở thế thua người mà lại có thể ghi bàn dẫn trước. Công Minh chạy ra biên, làm một cú Siu ăn mừng trước khán giả đội nhà. những người còn ở lại cổ vũ cho đội bóng. Bàn thắng phạt đền có thể gây tranh cãi, nhưng bàn thắng thứ hai là một đợt phản công sắc nét, không ai có thể nghi ngờ nữa.
Biểu hiện quá xuất sắc của cậu ta nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của Huy Hùng, anh ta thì thầm với Bảo điều gì đó, quan sát ánh mắt của hai người, xem ra không phải là một điều gì đó tốt đẹp.
Đội Cần Thơ liên tục t·ấn c·ông dồn ép tìm kiếm bàn thắng, nhưng hàng thủ hai lớp của L.A đã trở nên vững chắc hơn rất nhiều. Xuân Trường hoàn toàn bị vô hiệu hóa, Duy Mạnh vẫn nỗ lực trong vô vọng tìm kiếm những quả phạt góc. Phía đội L.A sẽ hạn chế tối đa tình huống cố định mà đối phương có thể có.
Bầu trời âm u, bỗng chốc đổ cơn mưa, khán giả chạy lên chỗ có mái che, các cầu thủ vẫn thi đấu ở dưới sân. Cơn mưa này khiến những pha lên bóng của Cần Thơ đi vào bế tắc, họ biết rằng với thời tiết kiểu này khó mà ghi được bàn thắng nên nhịp độ chơi bóng đã chậm hơn so với đầu hiệp hai.
Đó là ý của đội trưởng, anh ta để cho đội L.A cầm bóng có cơ hội t·ấn c·ông, trong một tình huống, Bảo làm như vô tình chuyền bóng thẳng vào chân của Công Minh. Cu cậu chớp lấy thời cơ, mừng rỡ vì nhận được món quà từ trên trời rơi xuống. Cậu ta háo hức lao vào vòng cấm đối phương mà không biết một cái bẫy đang ở đó đang chờ mình lao vào.
Công Minh chưa kịp xâm nhập vào khu vực cấm địa thì đã bị Huy Hùng vào bóng khiến cậu ta ngã lăn quay ra giữa sân. Không ngừng ôm chân kêu gào trong cơn mưa. Trọng tài thổi còi tạm dừng trận đấu kiểm tra qua v·ết t·hương và tình trạng của cầu thủ. Thấy Công Minh ôm chân, mặt nhăn nhó, trọng tài ra hiệu cho đội ngũ y tế vào sân.
Mọi người vừa chưa hết bàng hoàng vì sự cố của Công Minh, các đồng đội thấy cậu nhăn nhó đau đớn thì tìm Trọng Tài kiến nghị. Và không mất nhiều thời gian, chiếc thẻ vàng thứ hai rút ra dành cho đội trưởng Huy Hùng, đồng nghĩa với chiếc thẻ đỏ. Buộc anh ta phải rời sân sau pha phạm lỗi với Công Minh.
Huy Hùng nhún vai làm như đó chỉ là t·ai n·ạn, bị đuổi thì không có phản ứng gì quá đáng, Ngoan ngoãn rời sân. Giống như hoàn toàn thừa nhận sai lầm vừa rồi. Trời mưa anh ta cũng muốn ra nghỉ sớm, hôm nay chặt được hai cầu thủ nguy hiểm của L.A coi như là đã thành công rồi.
Anh Khoa bị phạt thẻ đỏ, phải nghỉ thi đấu một trận, còn công Minh b·ị t·hương, chắc phải nghỉ một đến hai trận. L.A tổn thất lực lượng chính là thành quả mà Huy Hùng mong muốn.
Đội trưởng bị đuổi khỏi sân, đội Cần Thơ đã không còn ham hố t·ấn c·ông trong thời tiết mưa gió, hai đội chơi chậm rãi chờ tiếng còi kết thúc trận đấu.
Tỉ số chung cuộc 2-1, chiến thắng thuộc về đội Truyền Thông L.A, qua đó có được 12 điểm tiếp tục duy trì ngôi đầu bảng. Tuy thắng, nhưng đội L.A nhận tổn thất nặng nề về mặt lực lượng, lần đầu tiên cả đội giành chiến thắng, mà các thành viên trong đội không cảm thấy vui. Họ đụng độ một thứ bóng đá thực dụng, sẵn sàng dùng thủ đoạn để đạt được mục đích.
Công Minh b·ị t·hương, hai nhân viên y tế đã thực hiện công tác sơ cứu tạm thời, nhưng sau đó vẫn phải đưa cậu ta đi bệnh viện để chụp cắt lớp, c·hấn t·hương của cậu ta gây ảnh hưởng tâm lý đối với những người còn lại. Một khi đã coi bóng đá là một công việc kiếm cơm thì phải sẵn sàng cho những tình huống tương tự.
Toàn đội vừa thi đấu dưới mưa, tinh thần đang không được tốt. Ông Hùng và Anh Vũ tạm gác lại cuộc họp tổng kết sau trận, một người đi vào viện lo thủ tục cho Công Minh. Người còn lại đi gặp người của Liên Đoàn Bóng đá, xử lý một số công tác sau trận đấu.
Các cầu thủ nán lại với nhau, khi không có lãnh đạo ở cạnh, không giữ được sự kiềm chế mà chửi rủa hành vi chơi xấu của đội Khách. Bùi Tuấn đầu têu đưa ra chủ ý.
“Bọn nó chơi dơ, rõ ràng cố ý làm thằng Minh b·ị t·hương khiến chúng ta tổn thất lực lượng. Mất hai người trong trận đấu tới. Thù này không trả không được.”
“Phải đấy, đối với cái loại chơi bóng đá không đẹp thì tụi mình chẳng việc gì phải nhân nhượng. Vòng tới đá ở sân khách, tao sẽ lụm giò của bọn nó. Mình mất hai thì nó cũng phải mất hai người. Để xem đứa nào chịu thiệt hơn.”
Trong đội có một luồng ý kiến trái chiều với đội trưởng.
“Tôi thấy không nên đâu, giờ đang thiếu hai người, mấy ông mắc lỗi thì thiệt thòi cho đội bóng lắm. Chúng ta gây gổ với họ thì chỉ có lợi cho mấy đội còn lại. Toàn đội đang đứng nhất bảng, thầy nói rồi, phải biết nín nhịn cho cuộc đua đường dài, thắng, một hai trận nữa là chúng ta được đá vé Play Off lên chơi ở hạng hai.”
“Thôi đi, mấy ông thầy lúc nào chẳng nói đạo lý. Người ra sân b·ị t·hương có phải bọn họ đâu, làm sao họ hiểu được cảm giác của chúng ta. Trong đội ai ai chẳng biết bọn nó cố ý chơi xấu, hết kéo áo lại đẩy ngã cầu thủ đội nhà. Bây giờ mà nín nhịn thì để nó khinh bọn mình à.”
“Chúng ta càng nín nhịn, tụi nó càng lấn tới. Hổ không gầm lại tưởng rừng xanh vô chủ. Đi… gặp bọn nó tính sổ.”
Bùi Tuấn để mình trần, vắt cái áo ướt sũng lên vai dẫn một nhóm cầu thủ sang khu vực nghỉ ngơi của đội khách. Do đội đang mưa nên phía bên đội kia chưa ra về, trong lúc chờ đợi buồn chán thì đụng phải nhóm cầu thủ L.A đến gây sự.
“Mấy con chó chơi dơ, bò ra đây cho tao.”
Huy Hùng cầm đầu một đám, nghênh ngang bước ra, hai bên mười mấy người đối mặt, thân làm thủ lĩnh phải ra mặt đòi lại công bằng cho đồng đội.
“Sủa gì đấy con chó. Cậy ở gần chuồng nên muốn thị uy à.”
Bùi Tuấn hừ lạnh một tiếng.
“Bọn mày đang ở trên đất bọn tao mà dám chơi dơ làm thằng Minh gãy chân, hôm nay không để lại một chân thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Huy Hùng buông lời thách thức.
“Mạnh miệng gớm nhỉ, có gan thì nhào zô mà kiếm ăn. Chân của bố mày đây, giỏi thì vào mà lấy, vào đây… vào đây.”
Bùi Tuấn hít thở không thông, vung chân đạp một cái giữa ngực Huy Hùng, khai mào cho cuộc chiến. Anh Khoa cũng đã ngứa mắt thằng cha Huy Hùng từ lâu, được đã lao vào đấm một cái vào mặt. Phía đội cần Thơ, Bảo lao lên đấm trả, những người phía sau nhao nhao lao ra phản kích. Có người cầm ghế đánh vào cửa sổ, tiếng động nhanh chóng lan ra.
Người của bên liên đoàn đang làm việc với lãnh đạo của đội bóng, nghe thấy tiếng gây gổ đánh nhau, người trong ban thư ký chạy vào thông báo về màn ẩ·u đ·ả giữa hai đội. Tất cả mọi người lần lượt chạy tới hiện trường, trọng tài và mấy nhân viên an ninh lần lượt kéo từng người ra.
Nghe thấy tiếng còi vang lên dồn dập, hai bên lần lượt đứng dạt ra, lãnh đạo của mỗi đội đưa đội của mình về khu vực nghỉ ngơi. Ông Hùng có vai trò chủ nhà, không ngừng xin lỗi lãnh đạo của đội L.A cũng như đại diện của Liên Đoàn.
Hành động của đội nhà đã khiến cho ông thật sự mất mặt, lập tức lôi Bùi Tuấn ra xả cho một trận.
“Cậu làm đội trưởng mà sao suy nghĩ nông cạn thế hả. Cậu đánh được vái cú thì có được lợi gì không? Người ta ăn vạ rồi vào viện đòi bồi thường thì sao? Cậu có nghĩ đến hậu quả không?”
“Nhưng mà ức lắm thầy ạ.”
“Ức cũng phải nhịn, đội mình thắng, có gì mà ức… Bọn họ là người thua cuộc, bọn họ phải là người thất vọng, ấm ức mới đúng… giờ thì hay rồi, cậu tự dẫn xác đến, phía Liên Đoàn không có để yên, họ yêu cầu chúng ta phải kỷ luật nội bộ, kẻ chủ mưu phải bị cấm thi đấu ba trận liên tiếp. Tức là tới tận vòng cuối cậu mới được ra sân.”
Bùi Tuấn ngớ người.
“Phải nghỉ ba trận sao?”
Ông Hùng uể oải đáp.
“Thế là còn nhẹ đấy, tôi phải cong lưỡi năn nỉ đủ đường, họ mới chịu chấp nhận h·ình p·hạt này, bằng không đã bắt chúng ta gạch tên thêm vài cầu thủ… Không bị mất tư cách tham dự giải đã là may mắn lắm rồi. Tôi đã tin tưởng giao trọng trách đội trưởng lên người cậu, vậy mà cậu làm tôi vô cùng thất vọng.”
“Tôi đã nói với cậu bao lần rồi, phải biết nhìn xa trông rộng, như vậy mới tiến xa được.”
Câu nói này biểu thị rất rõ, sự tín nhiệm của ông Hùng với Bùi Tuấn sụt giảm nghiêm trọng, Vụ b·ạo l·oạn khiến cậu ta bị kỷ luật là chuyện nhỏ, nhưng hình ảnh của đội bóng bị ảnh hưởng mới là chuyện lớn. Cấp trên có xử phạt hay không còn chưa biết. Tuy vậy Bùi Tuấn không tỏ ra hối lỗi trước hành động của mình.
“Em không cần biết nhìn xa trông rộng là gì, em chỉ biết rằng, kẻ nào đá gãy chân đồng đội của mình thì em sẽ không tha cho kẻ đã gây ra chuyện đó.”
Tuấn đã nói thẳng quan điểm của mình, ông Hùng nghe qua thì cũng không muốn giải thích gì thêm. Mỗi người sẽ có một lý tưởng chơi bóng riêng, người như Bùi Tuấn khó mà đưa đội bóng lên tầm cao mới. Cậu ta bị phạt ba trận đấu, chức vụ đội trưởng nên giao cho người khác rồi.
“Thôi được rồi, chuyện này, ngày mai có kết quả của Công Minh chúng ta sẽ bàn lại sau… cậu hãy về đi, bảo mọi người đừng có làm loạn nữa. Chúng ta đã nỗ lực bao lâu nay, đừng chỉ vì một câu nói khiêu khích của đối phương mà hủy đi thành tựu hiện có.”
Bùi Tuấn ngậm ngùi rời khỏi phòng làm việc, trong lúc ra về một lần nữa giáp mặt đội Cần Thơ đang kéo nhau lên xe. Huy Hùng bị ăn mấy đấm nhưng chẳng hề biết sợ, sắp đi rồi mà vẫn không tha cho đối phương.
“Ê thằng oắt con, nghe nói mày bị đình chỉ thi đấu ba trận hả? Chúc mừng mày nha… Vì nếu mày dám bước chân xuống Cần Thơ, bố mày cho mày què cả hai chân luôn.”
“Thằng chó. Câm cái mõm của mày lại đi.”
Huy Hùng cười mỉa mai.
“vì mày không có ở đó, nên tao sẽ bảo đàn em chặt giò hết đám cầu thủ còn lại, để xem đội L.A chúng mày đá kiểu gì… ha… ha… ha.”
Lúc này hai bàn tay của Bùi Tuấn siết chặt, chỉ muốn lao lên đấm vào mồm Huy Hùng thêm mấy cái, nhưng xe đã lăn bánh rời đi. Cơn nóng giận cũng từ từ lắng xuống. Hai đội sẽ dụng mặt ngay ở vòng 5, lượt về giải hạng ba quốc gia, việc này đồng nghĩa Bùi Tuấn sẽ không có cơ hội để trả đũa Huy Hùng.
Bùi Tuấn tự nhủ với lòng rằng, chỉ cần còn đá bóng ở giải quốc gia, anh ta nhất định sẽ đem trả món nợ ngày hôm nay.