Trận đấu buổi chiều diễn ra từ 3 giờ đến 5 giờ vì trời có nắng to, mọi người có thời gian nghỉ trưa, đến hơn hai giờ chiều bắt đầu tập chung tại sân bóng. Đội KHTN sẽ đấu với đội công ty PNG.
Do thi đấu vào giữa buổi chiều, thời tiết không được mát mẻ, nên không có nhiều người đến theo dõi ngoại trừ cổ động viên của hai đội thì chỉ có lác đác vài người đứng quan sát một lúc rồi rời đi.
Mấy FanGirl của Quốc Khánh cũng đã chọn cách ở nhà ngồi bật quạt chứ dại gì ra đây chịu nắng nôi. Tuy nhiên vẫn có con nhỏ si tình, ngốc nghếch mặc váy hồng, cầm cái ô đứng xen lẫn mấy sinh viên của trường KHTN. Có vẻ như Thương đã mê mẩn Quốc Khánh thật rồi.
Bên Đội của PNG thì khiêm tốn hơn một chút, nhưng không thể thiếu được Duyên, gương mặt ưu tú trong việc làm cho các anh cùng công ty lên tinh thần.nhờ có nhan sắc trời sinh nên cô dược mấy anh trong sân bóng nhường chỗ cho ngồi ở dưới mái che, có quạt máy hẳn hoi, nước giải khát mát lạnh lúc nào cũng sẵn sàng.
Giờ lành đã điểm, hai đội bước ra sân. Phó phòng Kiên không quên hô hào đồng nghiệp vây thành vòng tròng kính cùng nhau hô vang khẩu hiệu,làm tăng sĩ khí khi thi đấu.
“Chúng ta là ai.”
“Chúng ta là PNG.”
“PNG thi đấu thế nào!”
“Chiến Thắng! Chiến Thắng! Chiến Thắng! Ồ ồ ồ… Zê.. zê zê!”
Hô xong mặt ai cũng hừng hực khí thế, sẵn sàng lao vào đối phương. Phía trường KHTN không quen làm trò này nhưng cũng bắt chước vây thành vòng kín, xì xầm mấy câu rồi cũng ồ zê, ồ zê. Sáng nay mục kích sở thị màn so tài giữa BVA và đội KHTN, đội PNG không dám coi thường đối thủ, nhường quyền giao bóng cho đối phương giống như anh Tiến sáng nay, kết quả bị thua bàn từ sớm.
Hai bên tung đồng xu và phía PNG được quyền giao bóng trước. Hai bên giữ nguyên đội hình xuất phát. Đội PNG ra sân với sơ đồ 3-3, phó phòng Kiên thi đấu cao nhất, hỗ trợ hai bên là Đông và Dũng. Đội KHTN chơi sơ đồ 1-3-2, với song sát Quốc Khánh và Hoàng Dương.
Rõ ràng nhìn vào đội hình dễ nhận thấy PNG có ưu thế về số lượng người ở trên hàng công. Anh Đông và anh Dũng đâu phải tay mơ, họ có thể theo kèm 1-1 với đối phương, vừa khít khóa chặt Hoàng Dương và Quốc Khánh, một mình phó phòng Kiên cân ba người tuyến giữa của đội KHTN.
Trình độ chơi bóng của Kiên kém hơn Đức Tiến của BVA 1 bậc, tỷ lệ những pha dẫn bóng đột phá chỉ thành công một nửa, phía trước vẫn còn hòn đá tảng cao 1m9, sải chân và chiều cao quá vượt trội liên tiếp phá hỏng ý đồ của phó phòng Kiên.
Đội KHTN mỗi khi giành được bóng, muốn triển khai bóng rất khó, hàng công của PNG đều là người thích thể thao, chơi bóng rất tốt, thành thực mà nói có thể coi họ là hàng công mạnh và chất lượng nhất của giải đấu. Họ có 3 người, còn đội KHTN chỉ có hai người Khánh và Dương, hoàn toàn bế tắc trong khâu t·ấn c·ông. Hiệp một kết thúc với không bàn thắng nào được ghi, khán giả đứng ngoài quan sát thì thấy trận đấu vô cùng tẻ nhạt. Chỉ những người chơi bóng và thường xuyên xem bóng đá mới nhận ra không khí trên sân căng thẳng như thế nào.
Tại bàn giá·m s·át, Anh Luân không ngừng đưa ra những câu khen ngợi cho đại diện của hai đội.
“Đội Khoa Học Tự Nhiên năm nay thi đấu tốt thật đấy, xem ra phong trào thể dục thể thao ở trong trường rất tốt phải không cô Trinh.”
Đại diện của trường đại học là cô Trình, giảng viên trong trường phụ trách thêm công tác đoàn thanh niên. Kỳ thực con gái có mấy ai để ý đến bóng đá đâu, ban giám hiệu đặt cô ngồi ở bàn giá·m s·át thì cô cứ ngồi thôi. NHưng dù không biết sinh viên trường mình đá bóng ra sao cô vẫn đem hết văn chương nói lời tốt đẹp về trường mình.
“Các em sinh viên yêu thể thao lắm, chiều nào cũng chật kín sân tập, rất cảm ơn phường đã tổ chức ra giải đấu cho các em được giao lưu với mọi người.”
Sếp Quyền ngồi ngay cuối bàn đánh mắt sang nói.
“Giỏi thì giỏi thật đấy nhưng mà giải nhất thì phải để PNG chúng tôi đấy nhé.”
Cô điều dưỡng ở bệnh Viện A cũng xen vào.
“Anh nói vậy thì chắc bệnh viện chúng tôi đứng làm cảnh hết rồi. năm ngoài không biết đội nào giành giải nhất ta?”
Năm ngoái là đội BVA đánh bại PNG giành hạng nhất, chưa kể Đức Tiến ẵm luôn giải cầu thủ hay nhất, một chiến thắng hoàn hảo cho BVA. Sếp Quyền nghĩ lại vẫn thấy cay, năm ngoài còn là nhân viên thua thì không sao, năm nay làm sếp rồi, thua thì ê mặt lắm.
“Năm ngoái đội cả cô giành hạng nhất được chưa?”
Rồi sếp làm mặt biểu cảm. “Nhưng tôi đang nói về năm nay mà? Làm người phải nhìn về thực tại chứ, tôi nói năm nay đội của tôi thắng chắc.”
Cô Điều dưỡng chu mỏ khiêu khích.
“Nghe nói bóng còn lăn thì chưa nói trước được điều gì, làm người mà “ gáy sớm thì ăn gì anh Quyền có biết không?”
Sếp Quyền cũng xị mặt làm vẻ khó chịu.
“Thì ăn cái ấy… mà cô đã không tin thì chúng ta cá cược đi, tôi mà thua thì tôi gáy sớm, tôi ăn cái ấy của cô. Tôi mà thắng thì cô và cô Trinh phải cho tôi hôn một cái.”
Cả bàn giá·m s·át giãy nảy lên, hai người phụ nữ đồng thanh.
“Cái gì?”
“Sao? Sợ rồi à?”
Cô điều dưỡng cũng không chịu thua.
“Tôi sợ anh chắc, đội của anh mà thua thì lúc đấy đừng có lật lọng nhá.”
Cô Trinh xua tay lắc đầu liạ.
“Thôi hai người cá thì cá với nhau đi, lôi tôi vào làm gì?”
Sếp Quyền bĩu môi.
“Sao lại không, đội của tôi phải thắng đội của hai cô mới giành được giải nhất chứ. Cô Trình cứ thoải mái đi, cược vui thôi mà, được hôn một người đẹp trai như tôi thì hời quá còn gì.”
Cô Trinh khẽ liếc nhìn anh Luân, người của phường còn đang ngồi đây mà sếp quyền dám bày trò cá cược. chuyện này mà bị đồn ra chắc lại mang tiếng xấu mất. Sếp Quyền tinh ý, đánh phủ đầu trước.
“Xin lỗi anh Luân nhớ, tôi không rủ anh vào vụ này vì thể nào đội của anh chẳng đứng cuối? phải không? Thế nên mắt không thấy, tim không đau. Coi như chưa nghe gì hết nha.”
Anh Luân đưa tay quệt cánh mũi rồi nhìn sang chỗ khác, động thái này chứng tỏ anh đã ngầm đồng ý. Cô Trinh vội nhích sang chỗ sếp Quyền thủ thỉ.
“Nếu mà các em sinh viên trường tôi thắng, thì bên anh phải tặng mỗi đứa một bộ quần áo thể thao. Dám chơi không?”
Sếp Quyền nhìn cô Trinh, búng tay một cái chốt kèo.
“10 bộ quần áo thể thao đổi lấy nụ hôn của người đẹp, xem ra tôi vẫn còn lời lắm. Quyết định vậy đi.”
Tranh thủ giờ nghỉ giải lao, sếp Quyền đã làm ra một vụ cá cược nho nhỏ cho không khí thêm phần vui vẻ. Nắng đã dịu bớt, người đến xem thi đấu đã tăng lên. Họ không tiếp tục đùa giỡn trước vô số đôi tai đang vểnh lên ở phía sau bàn giá·m s·át. Hiệp thi đấu thứ hai giữa đội KHTN và đội PNG bắt đầu,
Sau hiệp đấu giằng co không có bàn thắng, cả hai đã có những điều chỉnh về chiến thuật và sơ đồ thi đấu. Đội PNG đẩy một trung vệ lên cao chơi ngay sau phó phòng Kiên mục đích để tăng thêm áp lực cho những đợt t·ấn c·ông chứ một mình Kiên rất khó ghi được bàn thắng. Đội trường KHTN giữ nguyên đội hình nhưng cho hòn đá tảng cao 1m9 lên tuyến giữa, một hậu vệ khác thay vị trí của cậu ta, ý đồ rất đơn giản, phòng ngự từ xa, thu hồi bóng nhanh, tạo sự hỗn loạn ở giữa sân từ đó mở ra cơ hội lên bóng. Hai đội đều làm dày cho tuyến trên, hiệp hai dự kiến sẽ sôi nổi hơn.
Ngay từ những phút đầu, hai bên đã dâng đội hình lên đá đôi công, với sự hỗ trợ của Long, hậu vệ cao 1m9, buộc PNG phải có hai người theo kèm, từ đó cánh của Dương và Khánh có thêm khoảng trống thoát khỏi sự truy cản. Trong một tình huống như vậy, một quả treo bóng sở trường của Dương, Quốc Khánh di chuyển đỡ bóng một nhịp, nhịp thứ hai chính là một cú sút ngay.
“Tỷ số được mở cho đội KHTN, người lập công lại là Quốc Khánh, ngôi sao sáng nhất trong ngày hôm nay.”
Anh ta chạy về phía đội cổ vũ của trường và lại vén áo khoe bụng 6 múi ăn mừng, anh không nán lại lâu vì ngoài kia không có bóng dáng của Quỳnh Chi, đối với Thương, anh cũng chỉ ném một ánh nhìn lướt qua thật vội vàng về phía đó. Đội KHTN lại ghi bàn trước, sáng nay đối đầu với BVA cũng với kịch bản tương tự. Không còn ngi ngờ gì nữa, đây chính là đối trọng mới phá vỡ sự áp đảo của PNG và BVA trong những năm vừa qua.
PNG bị thủng lưới bàn đầu tiên, dự định lúc đầu của họ là toàn thắng và không để thủng lưới. Mới đó mà kế hoạch đã phá sản rồi. Họ đang bị dẫn trước, phải nhanh chóng lấy lại thế trận.
Cả đội hình dâng cao ngay khi vừa mới giao bóng, hàng tiền vệ phối hợp đập nhả với nhau rất ăn ý cho đến khi cái gã cao 1m9 thò cái cẳng dài cả mét ra tắc bóng, Quốc Khanh nhanh chân đoạt lấy, chuyền cho Hoàng Dương băng lên. Đội PNG trở tay không kịp, lập tức quay xe truy cản.
“Hỏng bét rồi.”
Hoàng Dương mạnh về kỹ thuật, khả năng dứt điểm tạm ổn nhưng đáng tiếc cú sút của anh hơi hiền không qua được đôi tay của thủ môn. Một cơ hội để gia tăng cách biệt đã bị bỏ lỡ trong sự tiếc nuối của toàn đội. Nếu đổi lại người ghi bàn là Quốc Khánh rất có thể đó đã là bàn thắng thứ hai.
Đội PNG c·hết chụt một lần, họ không dám mắc sai lầm lần hai. Thay vì cứ xông lên đá đôi công một cách mạo hiểm, họ cần tìm ra giải pháp tối ưu nhất. Đều là người đi làm, khả năng giải quyết vấn đề và làm việc nhóm rất tốt. Rất nhanh đã nhận ra yếu điểm của đội KHTN. Hậu vệ kia được cái to xác đổi lại kỹ thuật chơi bóng chỉ tầm trung. Vốn dĩ không cần đến hai người theo kèm. Anh Dũng chơi bóng khéo léo có thể chăm sóc gã to con kia nên được đẩy ra trung tâm. Còn anh Kiên dạt sang cánh.
Chỉ một thay đổi nhỏ như vậy đường lên bóng của PNG thông thoáng hơn, phó phòng kiên nhận được bóng từ đồng đội, một mạch leo thẳng lên biên, tung cú sút trái phá về phía cầu môn đối phương. Bóng nằm gọn trong mảnh lưới, trong khi thủ môn còn đang sững sờ. Phó phòng Kiên có điểm mạnh là sút xa, chỉ cần có khoảng trống là anh có thể tạo highlight ghi điểm trong mắt người đẹp.
Dĩ nhiên không ai khác ngoài đồng nghiệp tên Duyên, lần này cô vẫy tay tán thưởng càng làm cho phó phòng Kiên khí huyết tuôn trào.
Phía đội KHTN biết rằng đối thủ của mình đã bắt bài, nhưng họ không còn phương án chiến thuật nào khác, đành dùng đội hình này mà chơi hết sức. Bóng được luân chuyển lên tuyến giữa, khi vào chân của Long, nó tỏ ra lóng ngóng trong khâu xử lý, để nó truy cản thì được chứ phát động t·ấn c·ông thì hơi tù. Anh Dũng dễ dà đoạt lại bóng để chuyền cho phó Phong Kiên.
Rất dễ dàng để Kiên ghi bàn thắng thứ hai. Đúng lúc mọi người tưởng rằng KHTN đã được PNG giải mã thành công thì họ một lần nữa làm nên điều đặc biệt, khiến cho những người có mặt ở sân bóng nhân tạo phải nín thinh. Khi bị dẫn bàn, cả đội hình KHTN dâng cao, họ chuyền bóng ngắn, một chạm. Long to xác thi lùi lại không tham gia phối hợp vì sợ chuyền lỗi. những người còn lại phối hợp nhuần nhuyễn, buộc PNG phải lùi sâu về phòng ngự.
Thời gian sắp hết rồi, bọn họ phải bảo toàn chiến thắng này. Đó là một pha bóng hỗn loạn, mười một người ở phần sân PNG thi nhau chạm bóng, bóng nảy từ chân người này đến chân người kia nhưng nhờ chiếm ưu thế về số lượng đội PNG nhanh chân phá bóng sang phần sân của đội KHTN.
Tình huống nguy hiểm tưởng chừng đã qua đi, đột nhiên Long hậu vệ, chạy hùng hục ra giữa sân, gã vung chân sút một cú thật căng, bóng đi xuyên qua đám đông như một viên đạn. Thủ môn vội đưa tay ra bắt bóng nào ngờ cả thân hình bị bật ngược lại, cả người cả bóng đều bay vào cầu môn. Mọi người đều im lặng, đội KHTN cũng không ăn mừng cuồng nhiệt, họ đã tung ra con bài cuối cùng.
Long cao kều với cú sút tia chớp. Nó chỉ đem lại mộ trận hòa thứ hai. Kết quả này đối với người ngoài đều chấp nhận được, hiệp này hai bên thi đấu rất bùng nổ xứng đáng có được một tràng pháo tay từ các cổ động viên.
chứng kiến hiệp thi đâu vừa rồi, mọi người phải thay đổi cách nhìn về đội KHTN, biết họ là một đội mạnh nhưng không nghĩ lại có thể xuất hiện một người sút bay cả thủ môn. cũng may là người trưởng thành đỡ bóng nên không gặp vấn đề về sức khỏe. đổi lại là trẻ em thì phải vào viện khám rồi.
"Thôi xong, tưởng mấy đứa sinh viên ăn may cầm hoà được BVA, nào ngờ đá ngang tài ngang sức với PNG luôn. Biết vậy tôi không tham gia thi đấu rồi."
"mẹ nó, sút như thế thì ai mà đỡ được."
"Nam mô a di đà phật, cầu mong cho giải đấu kết thúc thật nhanh để con thoát khỏi cảnh khốn khổ này."
các thành viên trong đội UBND xuống tinh thần thấy rõ. trong bốn đội tham dự thì họ và những đội kia chênh lệch quá nhiều. Xuân Mai quan sát trận bóng, trong lòng có chút lo lắng. rất nhanh đã đến lượt bọn họ ra sân thi đấu. đối thủ lần này là đội BVA, đội của anh Tiến. vừa vào sân anh ấy đã nhìn nó chằm chằm như thể trên sân chỉ có hai người còn lại đều vô hình.
"Đấu giải, bọn anh không nhường đâu đấy. Ráng mà thể hiện đi, vì đây có thể là trận đấu dễ thở nhất của chú đấy."
Xuân Mai gượng cười.
"Em cũng không trả ơn cho anh vào ngày hôm nay đâu."
Đang là bốn giờ chiều ngày thứ bảy. những người thường xuyên chơi bóng đã có mặt ở ngoài sân. họ nhân ra trận đấu này có sự góp mặt của hai gương mặt quen thuộc. Anh Tiến và Xuân Mai. hai người rất thân nhau giờ lại biến thành huynh đệ tương tàn.
"Hờ, đội UBND toàn thể loại lẩu thập cẩm, có mỗi Xuân Mai chơi hay, nhưng từng đó không đủ để giành chiến thắng. Bóng đá đâu phải trò chơi một người."
"Bên của Tiến có vẻ đồng đều ha.
Toàn gương mặt quen thuộc với giải đấu.
" "tội nghiệp thằng nhỏ, sắp bị mấy anh cho ăn hành rồi."
thi đấu Bóng đá không có chuyện Nhượng bộ, đội BVA ra sân với đội hình như cũ, anh Tiến chơi ở trung tâm gắn kết hàng công và hàng thủ. Cự ly đội hình luôn phải đảm bảo. đội của Xuân Mai được giao bóng trước, nó giành được bóng nhưng không thể qua nổi anh Tiến. Hai người đã quá hiểu nhau thừa biết đối phương định làm gì. Khóa c·hết được Xuân Mai, 6 người đồng đội của anh tiến dư sức giành lấy phần thắng. anh Tiến không góp công trực tiếp vào bàn thắng nào, còn Xuân Mai lại một lần nữa không được đội của anh Tiến cho chơi bóng trận này. lúc nào cũng có hai, ba người theo kèm nó rất rát.
Trận đấu kết thúc với tỷ số BVA 3_0 đội UBND. hai trận thua liên tiếp, thủng lưới 6 bàn và không ghi được bàn nào. Với tình hình hiện tại đã có thể dự đoán 99% đội đứng cuối lại là UBND. Trừ khi họ chiến thắng được đội KHTN. Kịch bản đó khó có thể xảy ra, bởi theo phong độ thể hiện ở hai trận trước,Đội PNG, BVA đều bị cầm hòa bởi đội KHTN, bọn họ cùng giành chiến thắng 3 sao trước UBND. Sẽ không ngạc nhiên nếu KHTN thắng UBND 3 bàn cách biệt.
Giả sử trận cuối PNG hoà BVA. như vậy ba đội sẽ bằng điểm nhau, đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra trước đó.
Sau trận đấu một chiều vừa rồi, các thành viên trong đội UBND như trút bỏ được gánh nặng, chỉ còn ngày mai nữa là kết thúc rồi, đứng bét bảng thì có sao, năm nào cũng như vậy mà. Chỉ có Xuân Mai lần đầu tham gia một giải đấu lại nhận thất bại ê chề, không ghi được bàn thắng nào. Đối diện với thực trạng này, một thanh thiếu niên đang tuổi ngông cuồng muốn thể hiện như nó không khỏi cảm thấy ức chế bên trong.
Dường như mọi người và cả đồng đội đang chống lại nó. Anh Tiến quấn cái khăn ướt màu trắng vắt ngang cổ, tay cầm chai nước khoáng tươi cười bước về phía Xuân Mai.
“Sao rồi! chút áp lực này so với thi đấu chuyên nghiệp chẳng là gì, trên đầu của em không có ban lãnh đạo, ở dưới không có cổ động viên, em nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Xuân Mai im lặng không nói gì, Anh Tiến lại khoác vai nó, nói tiếp.
“Có thể em cảm thấy không thoải mái vì phải thi đấu với người quen, nhưng ở trong bóng đá, người này là đồng đội của em, nhưng ngày mai họ lại là người của đội bóng khác. Hoặc chính em cũng sẽ phải đối đầu với chính các đồng đội cũ của mình. Cảm giác đó, không dễ chịu chút nào đâu.”
Nói đến đây nó cũng chịu mở lời một cách hờn dỗi.
“Anh luôn miệng nói sẽ giúp em thi đấu chuyên nghiệp, nhưng biểu hiện của em trong giải đấu phong trào còn tệ hại như vậy, sao có thể thi đấu cho đội bóng lớn được chứ.”
Anh Tiến cười phá lên.
“Chú còn giận anh trận vừa rồi à? Đó hoàn toàn là công bằng, thực lực của hai bên chênh lệch quá nhiều, một mình chú không làm được gì đâu. Nếu có thua thì cũng coi như là một lần rèn luyện tâm lý đi. Hơn nữa còn một trận đấu nữa mà, biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.”
Xuân Mai đáp lại một cách ỉu xìu.
“Đội KHTN đá hòa với đội anh và đội của anh Đông, anh Dũng. Đội của em sao mà thắng được.”
Anh Tiên vỗ vai định nói điều gì đó, chơi anh dừng lại một chút.
“Vậy thì hãy kết thúc giải đấu một cách đẹp nhất đi, thực lực có thể không bằng nhưng tinh thần tuyệt đối không được đi xuống. Nếu em còn quyết tâm chơi bóng chuyên nghiệp phải nhớ điều ấy. Ngày mai cũng là ngày cuối cho em thể hiện, mau về nhà sớm, nghỉ ngơi đi.”
Xuân Mai gật đầu chào anh rồi ủ rũ đi vào trong đám đông trên đường, Anh Tiến không nói gì thêm, giải đấu bóng đá phong trào nhưng thành tích đạt được có ý nghĩa tinh thần rất lớn với cơ quan, tổ chức. Đây là lợi ích của tập thể, anh Tiến không thể vì chuyện tư mà xem nhẹ việc công. Ba đội bóng PNG, BVA, và cả đội KHTN đều ngang tài ngang sức, anh Tiến không thể chủ quan nhường UBND một bàn danh dự, một bàn về hiệu số cũng có thể quyết định thứ hạng cuối cùng của giải. Sau này còn nhiều cơ hội giúp Xuân Mai đi thi đấu chuyên nghiệp, giải đấu này chỉ là bài kiểm tra về tinh thần và ý chí của nó thế nào thôi.
…
Ở cách đó không xa, Quốc Khánh đang ngồi trong quán trà sữa với Thương, đọi UBND trong mắt bọn họ quá yếu nên không nán lại xem trận đấu giữa hai đội kia. Đọc tin nhắn của bạn bè gửi qua điện thoại Quốc Khánh nhếch mép cười.
“Có chuyện gì mà trông mặt anh vui thế.”
Quốc Khánh tắt điện thoại.
“À, kết quả trận đấu giữa UBND với đội BVA ấy mà, tỷ số 3_0 thuộc về đội BVA.”
Thương cầm cái ống hút, mút chùn chụt cốc trà sữa, được trai đẹp mời uống nước, trong lòng cô nàng đang rất sung sướng, liên tục nói điều tốt đẹp về đối phương.
“Anh khánh đá bóng giỏi như vậy chắc chắn sẽ thắng mà, đội UBND yếu xìu à?”
“Thắng, tất nhiên phải thắng rồi, hơn nữa cũng phải thắng cách biệt 3 bàn. Hy vọng đội BVA và PNG hòa nhau, lúc đó ba điểm sẽ bằng điểm nhau. Đội của bọn anh vẫn còn cơ hội giành giải nhất. Hơn nữa anh cũng muốn trở thành cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu lần này.”
Thương trầm trồ.
“Ừ nhỉ, hiện anh Khánh ghi được bốn bàn, nhiều nhất giải đấu rồi, chắc chắn anh sẽ là cầu thủ xuất sắc nhất.”
Được khen đúng ý mình muốn nghe, Quốc Khánh cười tự mãn.
“Phải ghi được thêm hai bàn nữa mới chắc chắn, Nếu như anh nhận được giải nhất, anh rất muốn em có mặt ở đó. Nếu có cả bạn của em đến cổ vũ nữa thì thật là tuyệt.”
Thương búng tay.
“Đương nhiên phải đến rồi, em nhất định sẽ kêu đứa bạn thân của em đến cổ vũ nhiệt tình cho anh. Chúc anh sẽ giành được chiến thắng.” Quốc Khánh giả vờ cao hứng đưa tay nắm lấy tay của Thương.
“CẢm ơn em rất nhiều, gặp được em, anh có cảm giác mình luôn gặp may mắn. Em giống như nàng công chúa của anh vậy.”
Trống ngực của Thương đập thình thịch khi được Khánh nắm tay, vì là lần đầu nên cô nàng ngượng ngùng rụt tay lại.
“Anh cứ nói quá, em làm gì phải công chúa chứ?”
Khanh biết tỏng cô nàng đang nghĩ gì, gã giả bộ ngây ngô, sấn tới gần hơn chút nữa, lại nắm lấy tay của Thương.
“Thật mà, em mặc bộ váy hồng này trông rất xinh, rất giống công chúa, à, phải thêm đôi giày nữa, ngày mai anh thi đấu xong, anh sẽ đưa em đi mua một đôi giày cho đủ bộ. Mong em đừng từ chối.”
Mặt mũi của Thương đỏ bừng bừng khi Khánh cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay của cô như chàng hoàng tử cầu hôn công chúa, cô nàng bẽn lẽn đáp. “Hi hi, cảm ơn anh nha.”
Khánh giả bộ ngả người ra sau, vừa vai đưa tay vòng qua vai của Thương, thả một câu hững hờ.
“Cảm ơn xuông thôi à, ít ra phải được hôn một cái chứ nhỉ? Giá mà nhận được một nụ hôn của công chúa, thì hoàng tử đây sẽ như được tiếp thêm sức mạnh đấy.”
Tâm hồn của Thương như muốn nổ tung, cô không thể ngồi yên được nữa, vội ghé sát mặt Khánh hôn vội hắn một cái, rồi vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi quán. Quốc Khánh cầm mẩu giấy ăn lau nụ hôn của Thương, rồi lạnh nhạt quăng vào sọt rác. Miệng hắn khẽ nở một nụ cười gian manh.