Trải qua bốn vòng đấu, các đội bóng đã bước qua giai đoạn khởi động, đội hình và lối chơi đã được xác định rõ ràng. Một khi bộ máy đã hoạt động trơn tru đó cũng là lúc các ngôi sao trong đội được bộc lộ năng lực rõ rệt nhất.
Ở đội Đồng Nai Bộ đôi Minh Khôi và Hữu Thịnh thi đấu vô cùng ăn ý, đang sở hữu những chỉ số cá nhân rất ấn tượng. Minh Khôi đã vượt lên danh sách vua phá lưới với 15 bàn thắng, cậu là cầu thủ trẻ đầu tiên ghi bàn liên tục trong 6 vòng đấu đầu tiên. Trong khi người thứ hai là Xuân Mai đang có dấu hiệu dừng lại ở con số 11 bàn. Tuy vươn lên dẫn trước nhưng Minh Khôi không lơ là chủ quan vì vòng thứ 4, Xuân Mai không ra sân thi đấu, còn vòng 5 Đông Á được nghỉ.. Vậy nên Minh Khôi mới có cơ hội vượt lên. Nếu vòng tới Xuân Mai thi đấu thì rất có thể màn rượt đuổi lại tiếp tục.
Minh Khôi hơi lo lắng, sự lo lắng thôi thúc cậu ta nỗ lực hoàn thiện bản thân mình hơn. chưa kể sự hỗ trợ của Hữu Thịnh bên cạnh, cậu ta đã có 8 kiến tạo và hai bàn thắng. Đang là tiền vệ trẻ được đánh giá rất cao.
Chuỗi trận thăng hoa của Đồng Nai chỉ dừng lại khi họ đụng độ truyền Thông L.A, với lối chơi cứng rắn của mình. Đã khiến các cầu thủ trẻ gặp nhiều khó khăn. Nếu như không có kinh nghiệm của lão tướng Tiến Thành thì Đồng Nai đã nhận trận thua và phải sứt mẻ đội hình. Hai đội hòa nhau với tỉ số 0-0 tiếp tục duy trì vị thế bám đuổi trên bảng xếp hạng.
Đội DakLak chớp thời cơ giành được một trận thắng, tạm thời chiếm được top 1. Đông Á rơi xuống vị trí thứ 4. Vị trí khá an toàn vì đội xếp thứ 5 là Đồng Tháp chỉ có 5 điểm. Xếp cuối bảng vẫn là đội trẻ Bình Dương… vẫn chưa có được bất kỳ chiến thắng nào.
…
Xuân Mai ở quê nhà một Tuần lễ rồi mới quay ra Vũng Tàu tập trung với đội bóng, nhưng khi ra đến nơi cậu mới biết trong Vòng đấu tiếp theo gặp Bình Thuận, cậu không nằm trong danh sách đội hình xuất phát của HLV Phạm Đức Minh. Trận gần nhất gặp L.A do hợp đồng nên cậu không được ra sân, Xuân Mai có thể hiểu được, nhưng trận này gặp Bình Thuận vì sao lại không được ra sân?
Trong buổi tập với đội Xuân Mai có gặp trực tiếp HLV và nói ra suy nghĩ trong lòng của mình. Cậu hoàn toàn khỏe mạnh và mong muốn được thi đấu, nếu trận này vẫn nghĩ. Như vậy gần tổng thời gian cậu không thi đấu sẽ là 4 tuần. VÀ cậu không muốn điều đó.
HLV nghe Xuân Mai trình bày xong thì mặt lạnh tanh.
“Mỗi đội bóng rất nhiều cầu thủ, ai cũng muốn ra sân thi đấu, nhưng đâu phải cứ muốn là được. còn tùy thuộc vào đối thủ, lối chơi, chiến thuật của đội. Tôi không phủ nhận việc cậu đang có phong độ cao, nhưng không có nghĩa là nếu thiếu cậu thì đội sẽ lâm nguy, khốn đốn. Đội bóng là cả một tập thể. và cậu chỉ là một phần của đội bóng mà thôi. Cậu hoàn toàn có thể bị thay thế.”
Xuân Mai thở hắt ra nhìn HLV với vẻ kiên định.
“Em muốn mọi thứ thật rõ ràng. Có phải do trận đấu với Daklak, em không tuân theo chiến thuật của thầy.”
HLV Đức Minh
“Nếu cậu nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy đi? Trận tới cậu sẽ không nằm trong danh sách thi đấu. Có thể nghỉ ngơi thư giãn gì đó thì tùy.”
xuân Mai không chịu từ bỏ, cậu nói với giọng thành khẩn.
“Thưa thầy, em tới đây để thi đấu,em muốn được cọ xát nhiều hơn. Em không được đào tạo bài bản về quy tắc hay ứng xử trong một đội bóng. Nếu có gì chưa phải xin thầy hãy nói thẳng, em sẽ lắng nghe và sửa đổi.”
Phạm Đức Minh khẽ thở dài, nhìn Xuân Mai như một của hiếm trong làng bóng đá. Ông là người hoạt động trong ngành thể thao, tất nhiên biết rõ tiềm lực của cậu ta, Sau một hồi đắn đo, quyết định thỏa hiệp
“Cậu đấy… vẫn còn non và xanh lắm. Chuyện cậu không tuân theo chiến thuật của tôi mà tự chơi bóng theo ý của mình. Tất nhiên là một huấn luyện viên, tôi sao có thể vui được khi cậu làm trái ý của tôi chứ. Cậu tự chơi và giúp đội giành chiến thắng, điều đó chẳng khác nào đang vả vào mặt của tôi cả… Tất nhiên tôi không thể giận cậu vì những gì cậu làm đều muốn giúp đội bóng có kết quả tốt.”
Ngừng một chút để Xuân Mai suy nghĩ, Phạm Đức Minh mới tiếp tục.
“Trận đó Đông Á giành chiến thắng thì không nói, nhưng cậu có từng nghĩ nếu đối thủ là một đội mạnh hơn và chúng ta thua cuộc thì sao? Cậu không nghe lời, không tuân theo chiến thuật thì cho dù cậu có giỏi bằng trời tôi cũng không dùng cậu, mà sẽ dùng một cầu thủ giỏi bằng 1/10 của cậu thôi cũng được, miễn sao hệ thống của tôi vận hành thành một khối thống nhất. Đây là môn thể thao của tập thể, không phải sàn diễn kỹ thuật cá nhân.”
Xuân Mai gật đầu
“Em hiểu s của của thầy, em không muốn làm trái ý chiến thuật của thầy nhưng lúc đó em cũng đã suy nghĩ rất nhiều. trước khi làm như vậy…”
HLV Đức Minh giơ tay ra hiệu dừng lại.
“Cậu nghi ngờ chiến thuật của HLV đúng không? Nếu như tôi đưa chiến thuật sai khiến đội thất bại thì làm thế nào? Sau tất cả, cậu được phép nghi ngờ, dù cậu biết rằng chơi theo cách của tôi có thể khiến đội bóng thất bại. Nhưng cậu vẫn phải làm theo, bởi vì việc của cậu là chơi bóng, và cậu chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình. Tôi có việc của tôi, cậu có việc của cậu, chúng ta làm tốt phần việc của nhau để hướng đến mục tiêu chung, đó là sự chuyên nghiệp. Nếu thắng, cả câu lạc bộ cùng thắng, nếu thua thì cả đội cùng thua.”
“Dạ vâng, em đã hiểu vấn đề rồi ạ?”
HLV Đức Minh hỏi dò.
“Vậy còn muốn ra sân trận tới nữa không?”
Xuân Mai nhẹ nhàng đáp.
“Tất nhiên là em muốn ra sân, nhưng em nghĩ thầy có lý do riêng để không sử dụng em ở trận này. Nên em sẽ không có ý kiến gì đâu ạ.”
Đức Minh đặt tay lên vai Xuân Mai.
“Hiểu rồi thì tốt, đây là bài học đầu tiên về thái độ thi đấu… Tôi sẽ sử dụng cậu đúng người đúng thời điểm. nên đến lúc thích hợp, cậu sẽ được ra sân. Hãy chuẩn bị thật tốt đừng để tôi thất vọng.”
“Cảm ơn thầy.”
HLV Đức minh còn điều gì đó định nói tiếp nhưng ông quyết định dừng câu chuyện ở đây. Cuộc đối thoại ngắn nhưng đủ để hai bên hiểu nhau hơn. Xuân Mai không còn cảm thấy khó chịu ấm ức khi phải ngồi ngoài nữa. Cậu hiểu mình đã mắc lỗi, việc tự tin thái quá vào năng lực của bản thân mà nghi ngờ chiến thuật của HLV đã khiến cậu bị cô lập. Cũng may là HLV hiện tại là người rộng lượng đã cho cậu một bài học đắt giá khi làm cầu thủ. Đó là tin tưởng và tôn trọng công việc của nhau.
Khi tảng đá trong lòng được gỡ bỏ, Xuân Mai mới lấy lại tinh thần luyện tập hăng say như trước đây. Nếu có cơ hội ra sân, cậu sẽ đảm bảo bản thaanowr trong thể trạng tốt nhất. Nếu không được ra sân thì sao? Vậy thì đi theo đội bóng làm công tác hậu cần, bưng trà, xách nước dọn dụng cụ.
Tinh thần của Xuân Mai mấy ngày gần đây tốt hơn nhiều điều này làm trợ lý Quốc Trường cảm thấy rất lạ. Thi thoảng anh bắt gặp HLV Đức Minh đang theo dõi Xuân Mai với vẻ chăm chú. không cẩn thận còn tưởng HLV bị biến thái.
“Hôm nọ Thầy nói chuyện gì với cậu ta vậy? trận đấu với Bình Thuận có cho cậu ta ngồi ngoài không?”
“Có chứ? đội hình xuất phát không đổi.”
“Xuân Mai không được ra sân? trông cậu ta vẫn hăng hái quá nhỉ.?”
HLV Đức Minh nói với vẻ mặt đắc ý.
“Phải giữ được tinh thần ổn định như vậy mới đi đường dài được.”
Vòng đấu tiếp theo Đông Á đón tiếp đội Bình Thuận trên sân nhà. Như thường lệ, sân nhà Đông Á luôn là sân vận động có lượng khán giả đến theo dõi nhiều nhất trong các trận đấu ở giải hạng hai. Năm nay Đông Á chơi trên sân nhà rất “cháy” trận nào cũng nhiều bàn thắng nên mọi người rất háo hức chờ đợi.
Xuân Mai không nằm trong danh sách thi đấu, cậu ngồi ngoài như một khán giả bình thường. Sau khi được thông não bởi HLV Đức Minh, tâm trạng của cậu đã tốt và bình tĩnh hơn rất nhiều. Tuy nhiên trái ngược với cảm xúc của cậu trận đấu diễn ra với nhịp độ rất chậm. Đội Bình Thuận không quá mạnh khi đang xếp ở vị trí thứ 6 trên bảng Xếp Hạng. So với Đông Á của mọi năm thì chất lượng đội hình cũng ngang nhau. Lối chơi cũng tương tự.
Đông Á sau trận thua trước truyền Thông L.A đã bị ngắt mạch thăng hoa, khi không có tiền đạo Xuân Mai, họ trở về với bản chất của mình, một đội bóng tầm trung trong giải đấu. Đội Khách dù rất muốn giành nhiều điểm để chắc suất trụ hạng nhưng không có cách nào xuyên phá được hàng phòng ngự đội chủ nhà.
Thế trận và kết quả trận đấu khá cân bằng cả hai đội cầm hòa với 0 bàn thắng được ghi. Một trận đấu với nhiều khán giả trung lập thì khá tẻ nhạt. Nhưng trong mắt của nhiều người đây mới là sự ổn định cần có trong giải đấu. Những kẻ mạnh sẽ vươn lên, còn những đội ít tham vọng sẽ chững lại trong cuộc đua đường dài.
TRận sau đội Đông Á sẽ làm khách trên sân đội trẻ Bình Dương, đó cũng là trận đấu cuối cùng của lượt đi. Đối thủ nằm chót bảng và chưa thắng trận nào. Không còn gì bất ngờ nếu đội bóng mới lên hạng năm nay, năm sáu lại xuống chơi giải hạng ba. Chính vì thành tích tệ hại của đội nên những đội bóng như Bình Thuận, và Đông Á mới có thể thong dong trong cuộc chiến giành vé trụ hạng.
Một lò đào tạo bóng đá trẻ liệu có chịu buông xuôi trong một giải đấu ở giải hạng nhì. Ban Lãnh Đạo của đội trẻ Bình Dương đã phải đối mặt với nhiều chỉ trích từ thượng tầng cũng như khán giả địa phương nơi họ thi đấu.
Tất nhiên họ sẽ không cam chịu xuống Hạng một cách dễ dàng. Trong lượt về nhất định phải có một cuộc vùng lên, ít nhất là tạo được điểm nhất khi lần đầu chơi ở giải hạng nhì. Và trận đấu với Đông Á ở vòng cuối lượt đi sẽ là trận bản lề để bắt đầu một cuộc phản kích. Sở dĩ ban Huấn Luyện của đội bóng lại nảy sinh ra chủ ý này là vì họ vừa đón nhận được một tin mừng.
Cầu thủ Quang Hưng đã quay trở lại luyện tập sau một chuỗi ngày dài “ăn chơi và đàn đúm”. Quang Hưng là một cầu thủ trẻ chơi ở đội một Becamex Bình Dương. Là Một cầu thủ xuất sắc của học viện, từng vô địch giải U17 cấp quốc gia, giành được danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất mùa giải. Sau đó Cậu ta dược tuyển thẳng lên đội hình 1 ở giải vô địch cấp quốc gia khi mới 17 tuổi, ngôi sao thì lắm tài nhiều tật. Sự tự mãn khi được truyền thông để ý đã khiến cậu ta bị mắc bệnh ngôi sao? Tỏ ra bướng trong các buổi tập. Câu lạc bộ không muốn bán một viên ngọc quý cho các đội khác nên đã đưa cậu ta xuống giải hạng nhì để tu tâm dưỡng tính.
Muốn thay đổi một con người không phải dễ, huống chi là một ngôi sao. Quang Hưng còn có chỗ dựa là anh trai Quang Hùng, đội trưởng trong đội tuyển quốc gia Đông Lào, vị thế rất vững chắc, vậy nên cậu ta mới có thể tự do “ăn chơi và nhảy múa”. Tất nhiên phải kín đáo và không được quá giới hạn, Quang Hưng bị loại khỏi đội hình 1 phải xuống chơi giải hạng nhì chỉ là bước đầu.
Hiện tại HLV của đội tuyển quốc gia sắp hết hạn hợp đồng. Chức vụ đội trưởng của Quang Hùng không biết còn tồn tại được bao lâu. Một vài năm nữa khi đã qua đỉnh cao của sự nghiệp, anh ta không dám chắc có thể hỗ trợ gì được nhiều cho em trai. Vậy nên mới bảo em trai tự thân vận động, phải khẳng định bản thân và nghiêm túc hơn trong công việc.
Nói gì thì nói, Quang Hưng cứ phải ăn chơi hết nửa mùa giải đã rồi mới bắt đầu làm việc. vì theo cậu thì giải hạng nhì chẳng có gì để bận tâm, đá nửa mùa giải là đủ rồi. Lẽ ra cậu chỉ đá từ lượt về trở đi, nhưng do đội bóng chủ quản không thắng nổi một trận, ban lãnh đạo mới phải đánh tiếng nhắc nhở.
“Nếu cậu không chịu hợp tác, tôi sẽ báo lên chủ tịch, đến lúc đó anh trai của cậu cũng không giúp nổi đâu.”
Quang Hưng đang ngồi trên ghế, quần áo không chỉnh tề, tuy ăn chơi đàn đúm nhưng ngoại hình và sức vóc của cậu ta rất ấn tượng. Một em đào núp dưới bàn đang ngồi BJ một cách ngon lành, khiến cậu chàng vô cùng cao hứng mà thốt lên.
“Phế vật! Bóng đá là môn thể thao tập thể, không có tôi thì mấy người cũng không thua suốt như vậy được chứ?”
Đại diện phía đội bóng thở dài.
“Nếu nhân lực đủ tốt thì chúng tôi chẳng cần đến cậu. Người ta phấn đấu mỗi ngày để mong được đá ở giải vô địch quốc gia, cậu có xuất phát điểm tốt hơn, lại có anh trai làm chỗ dựa. Vậy mà không biết tận dụng cơ hội thật là lãng phí.”
“Những kẻ đi tiếc hộ người khác mới thực sự là kẻ đáng thương. Thôi được rồi, chỉ cần nửa mùa giải, tôi sẽ lật cái bàn cho ông xem. Không phải tự nhiên mà người ta gọi tôi là ngôi sao tương lai của đất nước đâu.”