Tại nơi này, hai thân ảnh, một xanh, một tím v·a c·hạm với nhau. Và cứ mỗi lần như thế, những thanh âm chói tai lại vang rền lên.
Cheng! Keng!
Người mặc áo choàng xanh phủ kín cả cơ thể, chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ đầy sự phẫn nộ và căm phẫn.
Một tay cầm thanh trường kiếm, tay kia nắm chắc cán thương dài, xung quanh liên tục hiện lên đủ loại ánh sáng liên tục bắn ra xung quanh.
Còn gã màu tím, hắn như một bóng ma mập mờ không thể nhìn rõ, chỉ thấy một cánh tay vặn vẹo cầm một thứ gì đó trông như chiến liêm biến ảo vung về phía tên áo xanh.
Keng! Kcheng! Cheng!
Hai người liên tục v·a c·hạm v·ũ k·hí với nhau, tia lửa bắn ra liên tục.
Bầu trời u ám, cơn mưa nặng hạt ào xuống mịt mù, thi thoảng còn có tia chớp (Ầm! Đùng!) xuất hiện trên không trung.
Chẳng một kẻ chứng kiến, không biết đã qua bao lâu, hai kẻ này vẫn cứ tiếp tục chiến đấu, bất chấp tính mạng của mình.
Không.
Sự thật phũ phàng thì, kẻ liều mạng chiến đấu, chỉ có một.
Choang!
Nương theo âm thanh chói tai đó, với cây trường thương văng lên không trung nghe v·út một cái, rồi rơi xuống cắm phập ra phía sau.
Tay gã ôm lấy v·ết t·hương trầm trọng vừa xuất hiện ngay giữa ngực mình.
Nhưng cho dù vậy, ánh mắt đầy căm thù của gã vẫn luôn hướng về phía dáng hình màu tím kia.
“Vì..vì cái gì!”
“VÌ CÁI GÌ HẢ!!!” Người mặc áo choàng xanh hét lớn.
Gã chống chân xuống đất, gồng người đứng dậy, dùng hết sức vung thanh kiếm.
Đáp lại sự nỗ lực đó, một đường sáng ánh tím với tốc độ không tưởng lướt qua.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm b·ị c·hém ra làm đôi, đi cùng là cánh tay trái rơi xuống và thêm đường đỏ dài hiện lên trên giữa ngực.
Phần trước chiếc áo choàng từ lâu đã bị bay đi, để lộ ra bộ quân phục vốn dĩ đen tuyền giờ đã sậm màu máu.
“Khục!” Máu tươi trào ra từ miệng, người mặc áo choàng xanh quỳ xuống, sau đó gục ngã trên mặt đất lạnh lẽo.
Máu từ người hắn chảy ra, đổ ồ ạt vào khiến vũng nước mưa xung quanh đó cũng trở nên đỏ thẫm.
Nhưng ánh mắt đó, dù dần mất đi sức sống, nhưng ngọn lửa căm thù vẫn cháy cực kỳ mãnh liệt.
“Nhân loại.” Giọng nói bỗng nhiên phát ra từ bóng người màu tím.
Từ trước đến giờ, dù có làm bất kỳ điều gì, hắn vẫn không một lần mở miệng.
Nhưng bây giờ.
Giọng nói lạnh lẽo đó, giọng nói có thể đưa con người sự sợ hãi vĩnh hằng đột nhiên phát ra.
“Ngươi hỏi ta vì cái gì ư? Nếu muốn trách, hãy trách ‘Hắn’ đi, bởi vì ngươi có khuôn mặt quá giống ‘Tên đó’.”
“Chỉ..chỉ vì thế thôi sao? Chỉ vì cái lý do đó..bạn bè..người thân..đồng đội..những người ta quan tâm..ngươi..ngươi sẵn sàng nhẫn tâm g·iết hết thảy bọn họ.” Gã mặc áo choàng xanh không nói nên lời.
Câu trả lời mà gã theo đuổi, sự ân hận, sự đau thương, sự căm thù mà gã kìm nén suốt bao lâu nay.
Chỉ vì cái lý do vớ vẩn này thôi sao? Chì vì mình mình giống một người mà tên kia đang tìm kiếm?
“Khục! Khự! Hự! Ha! Ha! Ha!” Nằm trên mặt đất, cơ thể gã mặc áo choàng xanh run rẩy.
“AHAHAHAHAHAHAHAHA!” Mọi cảm xúc hắn che dấu, mọi thứ hắn đã phải trải qua.
Chỉ vì một mục đích duy nhất.
Báo thù!
Tất thảy những thứ đó, giờ bộc phát ra bằng một tràng cười.
Mặc cho máu đang trào ra từ miệng, mặc cho cả cơ thể này đang dần mất đi sự sống.
Hắn.
Chỉ có thể cười.
Cười một tràng cười khoái chí, một tràng cười đau khổ, một tràng cười thống hận chính mình.
Bởi vì, hắn còn có thể làm gì khác đâu chứ?
Ngoài việc cười, như hắn đã từng.
Bạch! Bạch!
Lúc này, bóng người màu tím đã bước tới trước mặt hắn.
“Đây dường như là một phong tục của các ngươi nhỉ? Có muốn trăn trối gì không?” Thanh chiến liêm trong tay gã đưa lên cao.
“Có, có một vấn đề mà ta luôn muốn biết.”
Người mặc áo choàng xanh vất vả lắm mới nhịn cười được, hắn ngước đầu nhìn lên, nhìn lên kẻ đã mang tất cả sự căm thù này đến cho mình.
“Ngươi là cái gì?”
Xoẹt!
Thanh chiến liêm chém qua, mang theo một vệt máu đỏ thẳm trải dài trên không trung.
“Ta là cái gì sao? Nhân loại, ngươi không nên tò mò những thứ ngươi không thể hiểu được. Nhưng ngươi có thể biết đến ta như là ểủựợộĩằ.”