Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 23: Khu mỏ



Chương 19: Khu mỏ

Chương 19:

20:00

Đây là lúc bữa tối của gia đình nhà White kết thúc. Twilight, người đã lén đi lò do tham quan khu mỏ đã trở về tham gia bữa ăn trước khi

hai vợ chồng White trở về.

Bữa tối vẫn như hôm qua, vẫn là súp với bánh mì, vẫn là một bữa tối yên lặng khi không ai nói tiếng nào trong cả bữa ăn.

Sau khi ăn xong, bà Selena bắt đầu dọn dẹp chén dĩa, Yelena chui vào phòng không biết làm gì, còn Adam thì vẫy tay ra hiệu cho Twilight

đến chỗ ông.

“Vữa nãy, một đồng nghiệp vừa viếng thăm ta.” Adam hút một hơi thuốc, ông hàm ý nói.

Đồng nghiêp viếng thăm? Gì đây?

Twilight cảm thấy khó hiểu.

Thấy Twilight chưa nhận ra, Adam nói tiếp.

“Ông ta nói về việc đứa trẻ mà ta mang về đã t·ấn c·ông con trai ông ta một cách vô cớ.”

Adam nhớ lại lúc chiều, trong lúc Twilight chưa về, một người thợ mỏ khác hùng hổ lao đến tóm lấy cổ áo rồi chất vấn ông.

“À chuyện đó à. Nói với ông ta tôi phòng vệ chính đáng, tên nhãi đó đe dọa tôi trước.” Twilight nói, dù nó sẽ mang lại rắc rối nhưng tên

nhóc đó đã đi quá đà rồi.

“Và tôi cũng có một câu hỏi đây.” Twilight chất vấn lại.

“Đừng nói với tôi ông không biết về tình trạng của con gái mình.”

“Ta…”

“Ông biết rõ đúng không? Vậy thì bảo vệ cô ấy một chút đi, đó là con gái của ông đấy.

Nghe vậy, Adam không biết nói gì. Đương nhiên ông biết việc Yelena b·ị b·ắt nạt bởi bạn bè đồng trang lứa, nhưng rất khó để ông có thể

can thiệp vào chuyện ẩ·u đ·ả của trẻ con. Đồng thời, ông cũng muốn con mình có thể tự hòa giải với chúng, việc những đứa trẻ ở đây có

mối liên kết bền chặt với nhau rất quan trọng.

“Ông là một người có học thức Adam, tôi tôn trọng ông, cũng như những quyết định của ông.”

“Nhưng đây là lời của một người đã từng mất đi người thân. Nếu ông thực sự quan tâm đến con gái mình, hãy chú ý đến cô bé một chút

đi!” Twilight gào lên, mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái rất dễ rạn nứt khi họ đặt kỳ vọng và áp đặt góc nhìn của mình vào đứa trẻ. Mọi

thứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.

“Ta biết ta đang làm gì.” Thấy mọi chuyên dần đi quá đà, Adam chuyển chủ đề.

“Về vụ ẩ·u đ·ả, ta sẽ giải quyết, nhưng ta mong chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa. Ta không muốn gia đình mình vướng vào rắc rối.”

“Xin lỗi vì đã nổi nóng.” Twilight cũng cảm thấy mình hơi quá, dù gì đây cũng là chuyện nhà người ta, cậu không nên can thiệp vào.

“Thế thì tốt, cậu có vẻ cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi.” Hết chuyện để trao đổi, Adam bảo Twilight trở về phòng.

Twilight cũng không nán lại thêm, cậu tạm biệt rồi quay về phong ngủ tạm của mình.

Còn lại một mình trong phòng khách, Adam ngồi nhâm nhi tẩu thuốc của mình.

“Hahahaha, có vẻ mọi thứ đang dần đi đúng hướng.” Ông phà một hơi thuốc ra, cười đắc chí nói.

Cả ông cũng không ngờ Twilight lại lên tiếng bảo vệ con gái của mình. Nhưng dù sao thì mọi thứ vẫn trong tính toán. Để rời khỏi đây, để

Yelena tạo thêm một tí quan hệ với thằng nhóc kia cũng được.

“Nhưng nó nói cũng đúng, gần đây mấy tên bọn chúng đã quá tự mãn rồi. Có lẽ…ta nên cho chúng biết ai mới là kẻ đứng trên nhỉ?”

Vẫn giữ nụ cười nham hiểm trên môi, Adam nhắm mắt yên vị trên ghế của mình, không biết đang nghĩ gì.



--------------Đường phân cách-------------

Twilight trở về phòng ngủ, cậu đóng cửa lại, rồi rón rén bước đến kiểm tra cửa sổ.

Mặc dù nói là cửa sổ, nhưng nó chỉ là một ô vuông trống với hai miếng gỗ ghép lại một cách sơ sài làm cánh. Khi Twilight vừa chạm vào,

cánh cửa sổ đã lung lay như sắp rơi ra. Dù vậy, nó vẫn có thể mở ra đóng lại bình thường.

Bên ngoài, gió đã bắt đầu thổi mạnh hơn.

Thấy thế, Twilight gật đầu, ngồi lên giường chờ đợi. Trong lúc đó, cậu tranh thủ sắp xếp lại kế hoạch.

“Xem nào.”

Cậu quyết định dời việc tiến vào khu mỏ sang tối nay. Lý do là vì buổi chiều, lúc trở về, cậu loáng thoáng nghe vai người ở đây nói một

cơn bão tuyết sắp sửa đổ bộ. Thế nên tối nay hai tên gác ở mỏ có lẽ sẽ trở về nhà để tránh bão. Nhân cơ hội này, cậu có thể thử tiến vào

kiếm đồ rồi trở về nhà vào bình minh, lúc cơn bão vừa tan.

Nếu hai người gác mỏ không trở về nhà, cậu sẽ tiếp tục theo kế hoạch cũ là mạo hiểm vào sáng hôm sau, lúc những người lớn trong thị

trấn tổ chức cuộc họp.

Sau khoảng 15 phút, gió ngoài trời dần mạnh hơn, Twilight đứng dậy mở hé cửa kiểm tra. Bên ngoài phòng khách, lò sưởi vẫn bập bùng

cháy, những Adam không còn ở đấy, có vẻ như ông ta đã về phòng.

Twilight khép cửa lại, cậu cuộn chăn vào gối để làm thế thân, thế này thì người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra được cậu đã rời đi.

Xong xuôi, cậu mở cửa sổ, trèo ra, rồi tiếp đất trên nền tuyết.

Ngoài trời, tuyết đã rơi mịt mù, gió cũng to, nhưng chưa đến mức không thể thấy đường. Trước khi tâm bão đổ bộ, Twilight lẩn giữa

những căn nhà, tiến đến khu mỏ.

Không bao lâu sao, lối vào khu mỏ đã hiện ra trước mắt cậu. Đúng như dự đoán, hai người trông coi nó đã trở về nhà, và may mắn hơn là cổng vào không bị khóa.

Twilight mỉm cười, cậu bước đến cửa khu mỏ.

Nhưng vừa tới nơi, cậu phải lập tức bịt mũi lại.

“Eo, bọn họ không dọn mấy cái xác đi à.”

Mùi xác c·hết phân hủy xộc vào mũi cậu, nhưng vi đã quen với mùi này, không bao lâu sau Twilight đã thích ứng được với nó.

“Xem nào, đầu tiên là…”

Bên ngoài khu mỏ còn có chút ánh sáng, nhưng bên trong thì tối om. Điều này khiến Twilight hơi ớn, cậu cần tìm chỗ phát điện, cầu cho

nó còn hoạt động được.

Cậu đi vòng qua một lối đi nhỏ bên phải, chỗ phòng an ninh. Thông thường, công tắc điện sẽ nằm ở đó.

Trên đường, có vài vệt máu trải dài nối từ khu mỏ. Nhưng Twilight vẫn chưa t·hấy x·ác c·hết nào. Theo phỏng đoán, khi sinh vật gì gì đó mà

Adam nhắc tới t·ấn c·ông nơi đây, những binh lính đã cố thủ trong khu mỏ thay vì bỏ chạy.

Cửa phòng an ninh bị khóa, nhưng phần kính bên trên đã vỡ nên Twilight dễ dàng mở khóa.

Bên trong phòng, nó hơi lộn xộn. Có vài v·ết m·áu trên mặt đất, theo hướng thì nó dẫn đến khu mỏ, vậy là những người lính ở đây bị tấn

công trước và họ đã lui vào khu mỏ thành công.

Tìm tòi trong phòng, Twilight phát hiện được một hệ thống loa nối tới khu mỏ dùng để thông báo cùng với camera an ninh, ngoài ra cũng

có thiết bị liên lạc nhưng đã bị hư hỏng.

Trên tường có treo vài chùm chìa khóa không biết để mở gì, nhưng cứ cầm theo cho chắc ăn.

Cậu cũng thấy được hộp điện, công tắc đang mở, nhưng không có điện, vậy là vấn đề nằm ơ máy phát.

“Thế là vẫn phải vào trong à.” Twilight tặc lưỡi. Trời bão thế này chả ai ra ngoài đâu, nên cậu hi vọng sẽ bật được đèn để dễ tìm kiếm.



Thất vọng, cậu tiếp tục tìm tòi trong ngăn tủ bảo vệ. Có một vài món đồ linh tinh, bài, một ít tiền, …. Những người thợ mỏ đã đến đây để

lấy đồ, nhưng có vẻ họ quan tâm đến nhu yếu phẩn hơn những thứ khác nên ở đây vẫn chưa bị đụng gì.

“Ồ gì đây?” Twilight vui mừng, cậu vừa tìm thấy một thứ khá hữu ích. Đó là một chiếc đèn cầm tay cũ. Tầm chiếu sáng không xa, nhưng

còn đỡ hơn mò mẫm trong bóng tối.

Kiểm tra xung quanh căn phòng lần nữa, xác nhận không còn gì giá trị, Twilight rời đi.

Cậu trở lại khu mỏ, ở đây vẫn như lúc nãy, nhưng Twilight lập tức nhận ra điều khác thường.

Ở dưới đất, tuy tuyết đã phủ lên, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy những dấu chân.

…..

….



Hai loại khác nhau, một của cậu.

Twilight nhíu mày, thở dài khó chịu.

“Sao vậy Twilight, mới nằm có mấy ngày mà mày bị làm sao vậy.”

Vừa nói, cậu vừa nhắm mắt lại và sử dụng khả năng cảm nhận thân nhiệt xung quanh.

Dưới thời tiết lạnh lẽo, khả năng này có hiệu quả tốt hơn hẳn khi thân nhiệt của sinh vật sống có thể dễ nhận biết hơn.

Có một người, ở phòng bảo vệ.

Hắn ta bước ra và…

Đang chầm chậm tiến tới đây!

Twilight mở to mắt ra, không chần chừ, nhặt ngay một hòn đá nhọn ở gần đó, tắt đèn pin rồi ngay lập tức nấp vào sau một cây cột chắn.

Cậu tiếp tục cảm nhận thân nhiệt của kẻ theo dõi mình, xác nhận vị trí của hắn.

Ở bên ngoài, kẻ theo dõi thấy bóng dáng Twilight khuất đi liền lập tức chạy theo vào khu mỏ.

Hắn đang ngày càng gần chỗ cậu. Twilight bình tĩnh ổn định hơi thở. Chỉ cần kẻ theo dõi tiến vào tầm đánh, cậu sẽ ngay lập tức găm hòn

đá nhọn nay vão cổ họng hắn. Dù là người lớn cũng sẽ b·ị t·hương nặng và không thể kêu cứu.

Nắm chắc ý niệm nhất kích tất sát, Twilight lắng nghe tiếng bước chân đang tới gần.

Gần lắm rồi.

Còn 10 bước nữa.

5 bước nữa.

3 bước.

2.

1.

Ngay lúc này!

Twilight nắm chặt hòn đá.

Cậu lao ra, nhắm ngay phía cổ họng của tên theo dõi đâm tới.

Và nó đâm vào khoảng không.

“Á”.

Một tiếng thét vang lên.

Thay vì một tên đàn ông to cao tay mang v·ũ k·hí như Twilight tưởng tượng.



Trước mặt cậu…là một cô bé Cautus với đôi tai dài và mái tóc trắng muốt bất ngờ ôm đầu ngồi bệt xuống đất.

“Yelena?” Cậu bất ngờ hô lên.

Không thể nào, sao cô bé lại ở đây? May là lúc nãy cậu nhắm lên cao, không thì giờ cậu thật sự không biết phải làm gì.

Có vẻ sau cú lao ra bất ngờ của Twiliht, Yelena vẫn đang còn hoảng hồn, chưa định hình được gì.

Thấy thế, Twilight đỡ cô bé ngồi dựa vào vách tường rồi đợi cô bình tĩnh lại.---

---------

Một lúc sau, Yelena mới lấy lại được nhận thức, cô vội nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

“Có sao không?’ Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến cô giật bắn mình.

Nhìn sang phía giọng nói thì thấy Twilight đang ngồi ở đó, cô mới yên tâm.

“Không sao.” Yelena nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác, cô đang rất tức giận vì đứa bé ngồi bên cạnh vừa hù mình.

Thấy vẻ mặt của cô bé, Twilight chỉ biết cười khổ. Cậu xin lỗi, an ủi cô bé.

“Vậy…sao nhóc lại ở đây?” Sau một lúc ngồi xin lỗi, có lẽ Yelena đã bớt giận, Twilight mới lên tiếng hỏi.

Cậu nhớ rằng lúc đi, mình đã kiểm tra rất kĩ, rõ ràng là cả gia đình White đã ngủ hết.

Không, là vì trong phòng họ không phát ra tiếng động gì, cậu không biết họ ngủ hay chưa.

“Ờm…là vì tôi nghe tiếng hé mở cửa phòng anh.” Yelena đưa tay khẽ chạm vào miệng mình, cô nhớ lại lúc tối.

Sau bữa ăn tối, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cha mình với Twilight.

Lúc đầu, cô không quan tâm lắm, tối qua cha cô cũng nói chuyện với cậu ta nên chuyện này là bình thường.

Ngồi nghe một lúc, cô bất ngờ khi thấy Twilight to tiếng, lo rằng họ định cãi nhau, nhưng khi nghe kĩ thì thấy Twilight đang bênh vực

mình.

Bất ngờ, cảm động, cô đang được một người mới gặp hôm qua lên tiếng bảo vệ mình.

Lúc đó, cô thực sự hoang mang. Nhớ lại lúc chiều, Twilight băng bó rồi ngồi nghe cô nói chuyện. Mặt cô ngay càng đỏ hơn, úp mặt vào gối.

Cho đến lúc lên giường ngủ, ý nghĩ cùng những lời nói của Twilight vẫn quanh quẩn trong đầu cô.

Bà cô thường nói rằng, khi được người khác giúp đỡ thì phải biết cảm ơn.

Dù rất ngại, nhưng Yelena vẫn lấy hết lòng dũng cảm, quyết tâm ngày mai sẽ đi cảm ơn Twilight.

Vừa nghĩ như vậy, Yelena nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng cửa mở cùng tiếng bước chân cọt kẹt phát ra từ ngoài hành lang.

Từ lúc sinh ra đến giờ, gia đình cô chưa từng gặp phải ă·n t·rộm nên Yelena cứ tưởng rằng đó là ma.

Nhưng nghe kĩ thì thấy nó phát ra từ phòng của Twilight. Sựu tò mò lấn áp sợ hãi, cô trèo xuống giường rồi mở khóa, hé cách cửa ra.

Ở ngoài không có gì.

Cho rằng mình nghe lầm, Yelena đang định quay lại giường thì tiếp tục nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng gió thổi, lần này là phát ra trong

phòng ngủ của cô, nơi đã được đưa cho Twilight nằm tạm.

Quay đầu lại nhìn cha mẹ đang ngủ say. Yelena quyết định qua kiểm tra thử.

Mở của phòng của Twilight, cô thấy bóng Twilight leo cửa sổ ra ngoài.

Ở ngoài gió đã thổi to, cha cô nói là đêm nay sẽ có bão.

Tò mò muộn thế này mà cậu ta định đi đâu, Yelena mở cửa phòng ra xem đúng lúc Twilight đóng cửa sổ lại.

Cô vội chạy đến nhưng cánh cửa sổ không may lại bị kẹt cứng.

Biết sức mình mở ra không được, Yelena quyết đoán, chạy ra cửa chính thì Twilight đã không thấy đâu.

Lo lắng cho Twilight giữa đêm khuya, cô cầm lấy chiếc đèn lồng của Adam, dựa vào những dấu chân còn in trên tuyết, lần theo cậu đến

đây.

Đó là lý do đêm hôm khuya khoắt, hai đứa trẻ lại ở trong hầm mỏ này cùng nhau.
— QUẢNG CÁO —