Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 26: Tiến sâu



Chương 21: Tiến sâu

Chương 21:

22:04

Đã được hơn tiếng từ khi hai người tiến vào khu mỏ. Twilight vẫn chưa làm được bất kì điều gì mình đề ra từ trước, nhưng ít nhất cậu

cũng biết mình phải làm gì tiếp theo.

Lúc đi ngang đường hầm, cậu có để ý đến một số camera an ninh vẫn còn nguyên vẹn. Nếu phục hồi được hệ thống điện, cậu có thể thử

kiểm tra nó để biết chuyện gì đã xảy ra.

Vậy nên mục tiêu hiện tại là phòng điện, và nó cũng không xa đây lắm.

Nhưng giờ, Twilight đang nghỉ ngơi và chờ Yelena phục hồi lại sau sang chấn. Cô bé nhất quyết không chịu ở đây một mình nên cậu đành

chấp nhận.

Buổi tối ở thảo nguyên tuyết thực sự rất lạnh, nhưng Twilight không cảm thấy lạnh vì khả năng của mình. Cậu có hỏi Yelena có cần lấy

áo ngoài của mình mặc vào cho ấm hơn không nhưng bị từ chối, cô bé cũng nói là không thấy lạnh.

Hai đứa trẻ ngồi trong phòng nghỉ của q·uân đ·ội dưới ánh sáng mập mờ từ chiếc đèn lồng của Yelena.

Yelena ôm đùi dựa vào góc tường, cô cố quên đi hình ảnh ban nãy nhưng không được, cứ hễ nhắm mắt là lại nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cô

có chút hối hận vì mình đã vào đây.

Twilight tiến lại ngồi dựa tường sát bên cạnh cô, vỗ vai khuyên bảo.

“Đừng sợ hãi nữa, điều đó chỉ khiến nó ám ảnh hơn thôi. Thay vào đó hãy biết chấp nhận, rồi nhóc sẽ cảm thấy c·ái c·hết rất là bình

thường.”

“Làm sao cậu biết?” Yelena ngẩng đầu lên nhìn Twilight.

Ngay từ lần đầu gặp nhau, cô cảm thấy Twilight có gì đó rất khác biệt. Cha cô nói đó là do cậu ta đến từ phía bên ngoài, bên ngoài cánh

đồng tuyết trải dài mênh mông này.

Cậu ta khác biệt với những đứa trẻ khác mà cô từng tiếp xúc, Twilight rất đáng tin cậy. Lúc đầu tiếp xúc hơi khó khăn, nhưng càng đi gần,

càng trò chuyện, Yelena cảm thấy Twilight có một sức hút khó diễn đạt… nó kiểu như có thể khiến những người xung quanh tin tưởng và

đặt mạng sống vào trong tay cậu ta.

Nhưng dù có sức hút như vậy, cô lại cảm thấy Twilight rất cô đơn, giống như cô, không có một người bạn. Cô muốn tiếp xúc với cậu

nhiều hơn.

Đó là lý do mà dù kinh hãi, thêm sợ ma nữa. Yelena vẫn tiếp tục đồng hành với Twilight.

Trước ánh mắt to tròn của Yelena, Twilight mỉm cười cậu giải thích.

“Đó là vì anh đã từng trải qua những điều kinh khủng hơn rồi.” Twilight nhắm mắt hồi tưởng.

Cậu nhớ lại trận chiến mở màn của mình ở biên giới Ursus và kazimierz

Rồi sau đó là chiến dịch “Breakdown” ở Rim Billiton đã chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy tư duy chiến thuật dị biệt đỉnh cao của mình.

Đó là hai trận chiến khốc liệt, hàng ngàn người đã nằm xuống.



Nhưng sâu bên trong, Twilight lại nhìn nó dưới một ánh mắt khác.

Đối với cậu, chiến trường khốc liệt đó như một tờ giấy trắng rộng lớn và những chiến thuật, hành động, tư duy của kẻ thù chính là màu

sắc khởi đầu còn hỗn loạn cho một tác phẩm nghệ thuật.

Mỗi khi đứng trên cao nhìn ngắm, tất cả thứ đó đều được thu vào tầm mắt cậu. Những gì Twilight cần làm là điều phối lại những màu sắc

đó (đưa ra những chiến thuật).

Đôi khi, nó cần phải tính toán cẩn thận, đọc vị từng đường đi nước bước.

Cũng có những lúc, mọi thứ đến thật tự nhiên, chỉ cần nhìn thấy kẻ địch, quan sát biểu cảm và những gì chúng đang thực hiện, những gì

cần làm lập tức xuất hiện ngay trong đầu cậu.

Bằng cách thêm vào những màu sắc như khói, lửa và dùng chính máu của kẻ thù để tô điểm. Cuối cùng, khi trận chiến kết thúc, một bức

tranh nghệ thuật sẽ ra đời.

Không đến nỗi coi c·ái c·hết là nghệ thuật, lấy c·hiến t·ranh làm niềm vui, Twilight chỉ làm hết sức để dành lấy chiến thắng và bảo vệ đội của

mình.

Nhưng vì tính cách quái gở này, nhiều thành viên khác trong Bloody Lines lại tránh xa cậu.

Kể cả những chỉ huy cũng ít ưa Twilight, như Celina.

Đó là lý do mà ngoại trừ đội hậu cần ra, Twilight có rất ít bạn bè.

Nhưng không hẳn là không có. Cậu có vài người bạn từ hồi còn hoạt động ở Rim billiton.

Sau một phút sao lãng nghĩ về quá khứ Twilight lắc đầu.

“Ây dà, lại nghĩ lung tung rồi.”

Mặc kệ người khác nghĩ gì, làm những mình cần phải làm là được.

Nghĩ thế, Twilight hương sang phía Yelena, không hiểu sao cậu cũng có ấn tượng khá tốt với cô bé này.

Twilight xoa đầu cô bé, lực tay của cậu hơi lớn, khiến đầu của Yelena cũng quay qua quay lại.

“Được rồi, nghĩ thế đủ rồi, anh đi tiếp đây.” Twilight đứng dậy uốn người.

Phòng nghỉ này có vị trí gần lối ra, cũng có gắn khóa rất kĩ càng nên có thể coi là một nơi an toàn tạm thời. Để Yelena lại đây cũng không

sao.

“Nhóc ở lại đây đi, có thể ở trước còn mấy cái xác c·hết nữa đấy.”

Bỏ lại câu đấy, Twilight xoay người mở cửa phòng.

Nhưng Yelena lại lập tức bám theo cậu mặc dù đã cảnh báo. Cô vẫn đặt niềm tin vào việc đi với Twilight sẽ an toàn hơn.

Thấy thế, Twilight chỉ có thể nhún vai.

Không lâu sau, Twilight hé mở một cánh cửa rọi đèn pin vào.

Bên trong là một căn phòng nhỏ ẩm thấp với nhiều loại máy móc kì lạ được đặt lộn xộn.

Twilight lách người vào, kiểm tra. Thấy không có gì bên dưới, cậu mới ra hiệu cho Yelena.



Không đợi cô vào, Twilight đã bắt đầu lục lọi xung quanh phòng.

Đây là nhà kho, cũng là nơi đặt máy phát điện.

Mới đầu, Twilight có quay trở lại ngã ba để tìm xem phòng điện ở đâu, nhưng nó không tồn tại.

Đúng lúc cậu nghĩ hay là mình đã bỏ lỡ nó ở đâu đó ngoài phòng bảo vệ ngoài kia thì Yelena lên tiếng.

Cô đề xuất thử đến phòng chứa máy móc, vì cô nghĩ nếu Twilight đang tìm thứ máy gì đó, thì chắc chăn là nằm trong phòng chứa đồ.

Khi nghe ý tưởng này, Twilight chỉ biết cười trừ.

Máy phát điện tuy được sử dụng rộng rãi ngày nay trong các khu vực và xí nghiệp nằm xa thành phố.

Nhưng giá thành của nó không hề rẻ tí nào, đặc biệt là trong thời chiến.

Không những thế, điều kiện bảo trì của nó cũng cực kì rườm rà, phức tạp và âm thanh phát ra khi đang hoạt động cũng khiến người ta

cảm thấy khó chịu.

Máy phát điện thường được đặt trong một căn phòng rộng rãi, thoáng mát và quan trọng là nơi đặt nó phải khô ráo.

Thế nên khi Twilight nể mặt và thử kiểm tra nơi này theo ý kiến của Yelena. Cậu rất muốn chửi thề khi thấy một chiếc máy phát điện cũ

kĩ được đặt trong góc phòng.

Thật đấy, mấy tên lính ở đây chả quan tâm gì đến của công à?

Một cái máy phát điện lỗi thời như ở đây cũng đủ để cậu mua đủ Chocola cho một tháng hơn đấy.

Twilight nghĩ vậy.

Nhưng vẫn cảm thấy may mắn, Yelena đã giúp cậu tiết kiệm không ít thời gian tìm kiếm.

Sau khi nói lời cảm ơn, Twilight bắt đầu tập trung vào cái máy.

“Mẫu cũ, loại từ thập kỷ trước” Twilight đánh giá.

“Sao vậy?” Thấy cậu buồn bực, Yelena hỏi.

“Không có gì. Nhóc đi tìm cho anh vài thứ được chứ, có lẽ là trong phòng này thôi.” Twilight mượn tạm đèn dầu và đưa đèn pin cho Yelena.

Sửa lại cái máy này không thành vấn đề, nhưng cậu cần công cụ.

Cậu dành một phút để giảng cho Yelena những thứ cậu cần cô bé tìm.

Thứ nhất là tua vít để mở nó ra.

Thứ hai là …

…..

------Đường phân cách-------

Yelena bước ra khỏi phòng điện. Cô run rẩy chiếu đèn nhìn xung quanh.

Twilight bảo cô tìm cho cậu ta vài thứ không có trong căn phòng này. Phòng nghỉ cùng nhà bếp chắc b·ị c·ướp sạch sẽ rồi nên không cần đi

cho phí công, nếu muốn tìm kiếm thì phải thử vận ở những nơi mà thợ mỏ không dám vào, chẳng hạn như nhà kho quân dụng hay văn

phòng quản lý.



Sở dĩ không ai dám vào vì một khi q·uân đ·ội trở lại tiếp quản nơi đây, họ sẽ kiểm tra lại hiện trường. Thức ăn có thể viện cớ bị sinh vật kia

ăn đi, còn v·ũ k·hí thì không.

Văn phòng quản lí còn nguy hiểm hơn, trong đó có thể sẽ chứa thông tin cớ mật trong q·uân đ·ội. Nếu có dấu hiệu bất thường, tất cả

người dân ở đây sẽ bị hành quyết nên chả ai dám thử.

Phòng văn thư luôn có khóa chặt, Twilight không mong đợi gì Yelena sẽ vào được nên cậu bảo cô đến kho quân dụng.

Cậu còn cẩn thận chỉ cho cô hình dáng của từng thứ đồ và nhờ cô kiếm càng nhanh càng tốt. Vì Twilight còn phải nghiên cứu và tìm kiếm

phụ tùng thay thế cho máy phát điện.

Ban đầu Yelena không muốn đi, nhưng vì Twilight cứ nài nỉ mãi, đồng thời cậu ta đảm bảo mình sẽ ở yên trong phòng máy và nơi cần tới

cũng không quá xa, cô mới miễn cưỡng đồng ý.

Twilight sau khi dặn dò cẩn thận thì vui vẻ nghiên cứu những thiết bị trong phòng, hầu hết là máy móc phục vụ cho công cuộc khai thác.

Còn Yelena mới bước ra ngoài hành lang này.

Nghe thấy tiếng gió rít ở một bên, bên còn lại tối như hũ nút. Yelena run cầm cập.

Nhưng cô vẫn cắn răng bước tới.

Từ lúc vào đây, việc gì cũng đến tay Twilight. Yelena muốn mình tỏ ra hữu ích hơn.

Dưới ánh đèn pin mờ, cô chậm rãi bước trên con đường tối.

Khoảng cách giữa mỗi căn phòng chỉ khoảng 10m. Nhưng Yelena lại cảm thấy nó dài như vô tận.

Trên quãng đường, bất kì tiếng động nhỏ nào cũng khiến cô hoảng sợ quay lại kiểm tra.

Việc này xảy ra nhiều đến nỗi Twilight đang ngồi trong phòng máy cũng phải ??? khi thấy ánh đèn pin chiếu qua lại liên tục như vậy.

Thờ dài, cậu bỏ cái máy khoan trên tay xuống ngó đầu ra khỏi cửa.

Thì thấy một Yelena đang lom khom rón rén từng bước.

Twilight chỉ biết cạn lời, đầu trải đầy hắc tuyến.

Cậu sử dụng cảm nhận thân nhiệt, xác định trong bán kính 10m quanh đây chỉ toàn mấy sinh vật nhỏ như côn trùng.

Twilight hét to.

“Này!”

Khiến Yelena giật bắn người ngã xuống.

Thấy vậy, Twilight chỉ biết lấy tay che mặt.

Không nỡ xem tiếp, khi Yelena vụng về nhặt lại cây đèn rọi vào mình. Cậu nói.

“Quanh đây không có gì đâu, đừng có lom khom như ă·n t·rộm ă·n c·ắp như vậy, đứng thẳng lên mà đi.” Rồi tiếp tục công việc, bỏ lại Yelena

đang phồng má lên.

Nhưng rất nhanh cô cũng nghĩ rõ ràng.

Ở đây theo như Twilight nói thì không có ai cả.

Đồng thời cậu ta cũng ở rất gần, nếu có gì cô chỉ cần gọi một tiếng sẽ có mặt ngay.

Yelena hít sâu, cô đứng thẳng dậy.

Nhưng nói gì thì nói, đơn độc đi trong một hầm mỏ tối đen như mực lại còn vừa nhìn thấy n·gười c·hết.