Chương 27: Rời điChương 27:Sáng hôm sau.Đó là một ngày bình thường.Không có gì đặc biệt xảy ra.Sáng nay có bà Selena ở nhà, còn Adam thì không biết đi đâu nên đã rời nhà từ sớm.Hiện tại bà ấy đang ngồi dạy học cho Yelena, còn Twiligth thì sau khi ăn xong bữa sáng đã nhốt mình trong phòng để làm thứ gì đó.Đến bữa ăn trưa, cậu mới xuất hiện trên bàn ăn.Ngoại trừ việc Adam vẫn chưa trở về nên chỉ có ba người ăn thì buổi trưa cũng diễn ra một cách bình thường.Vào cuối bữa, Selena dặn Twilight trông cho Yelena ngủ trưa giùm mình rồi rời đi, mang theo một giỏ thức ăn chắc là mang cho Adam.Và mọi chuyện mới thực sự bắt đầu từ đây.Do dậy khá sớm, Yelena cũng không mất quá lâu để chìm vào giấc ngủ.Đây là lúc Twilight hành động.Quan sát cô nhóc đang say giấc ngủ trên chiếc ghế sofa gần lò sưởi.Cậu đưa tay vén lấy cổ áo của Yelena.Để lộ ra một chiếc chìa khóa được đeo giữa chiếc cổ trắng nõn nà của cô.Đây là chìa khóa mở cửa phòng ngủ của ông bà Adam.Trong những ngày ở đây, Twilight có quan sát sinh hoạt trong căn nhà này.Tuy có lẽ khác biệt với ngày thường vì những chuyện sảy ra gần đây, mọi thứ vẫn có một quy luật nhất định. Như việc Adam luôn có thói quen rời phòng ngủ cuối cùng và khóa cửa cẩn thận.Có hai chiếc chìa khóa.Một chiếc luôn được ông mang trên người.Chiếc còn lại nằm trên người Yelena, và luôn được cô đeo trên cổ.Nhẹ nhàng cầm lấy chiếc chìa khóa, cẩn thận để cô bé không thức giấc. Twilight lấy trong người ra một miếng gì đó màu hồng nhạt.Đây làm một hỗn hợp gì đó được làm từ kem đánh răng và bột Talcum. Khi kết hợp hai thứ đó lại với nhau, cậu sẽ được một hỗn hợp như trên.Twilight không biết nó được gọi là gì, nhưng hỗn hợp này rất mềm và sẽ khô lại sau một lúc và thường được dùng để niêm phong những lỗ hổng trên cửa sổ.Nhưng ở đây cậu không làm như vậy, với đặc tính của mình, hỗn hợp này còn có thể làm rất nhiều thứ, chẳng hạn như…khung chìa khóa.Cẩn thận dùng nó để lấy mẫu của chìa khóa phòng ngủ, nhẹ nhàng để cô bé không thức giấc.Sau đó, Twilight quay lại phòng của mình, lấy ra một chiếc lược từ dưới gầm giường.Nắm chặt nó trong tay, cậu sử dụng Arts không cần vật dẫn để bắt đầu nung chảy.Chiếc lược dần tan ra, nhựa từ lòng bàn tay Twilight chảy xuống đổ vào chiếc khuôn chìa khóa.Sau khi đợi ít phút để nó khô lại, thế là xong.Một chiếc chìa khóa giả bằng nhựa cứng đã sẵn sàng sử dụng.Nhưng với độ bền thấp, nó có lẽ chỉ sử dụng được 5 lần.Nhưng nhiêu đó đã là đủ.Để vào trong căn phòng đó.Nhưng mà…Việc này có ý nghĩa gì?Bởi vì Twilight cảm thấy Adam đang giấu diếm thứ gì đó.Và nếu thật, nó chỉ có thể nằm trong căn phòng duy nhất bị khóa kia.Cầm lấy chiếc chìa khóa giả, Twilight mở cửa phòng bước ra.Yelena vẫn đang ngủ, Selena thì còn khoảng 10 đến 15 phút nữa mới về.Vậy nên nhanh còn kịp.Twilight tra chiếc chìa khóa vào ổ.Nó hơi bị kẹt và khó đút vào.Nhưng dù sao cũng được làm từ một khuôn.Cậu vẫn mở được cánh cửa.Bên trong căn phòng ngủ của vợ chồng Adam cũng không có gì đặc biệt.Mà nói không có gì đặc biệt cũng hơi quá. Nó căn bản chả có gì cả, giống hoàn toàn căn phòng của Yelena và có thểm một tủ quần áo và chiếc giường lớn hơn cộng thêm một chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường.Không có thời gian để thăm thú, Twilight bước đến mở hộc tủ cạnh giường ra.Ở đó, có vài bức thư được viết cho ông, vài mảnh báo cùng một vài giấy tờ khác.“Thì ra đây là thân phận của ông…Học giả White.” Twilight thầm nói, cậu biết là mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, giờ nhìn vào những bức thư cũng như các mảnh báo trong ngăn kéo. Twilight hiểu ra mọi chuyện.Vài năm trước, vì phản đối những chính sách của Ursus, nhiều học giả nổi tiếng trong đó có Adam, đã bị đày đến nơi đây như một sự trừng phạt.Học giả là những người có địa vị cao, lời nói của họ rất có trọng lượng.Thế nên, chỉ trong vài ngày, từ một người quyền cao chức trọng trở thành một tầng lớp lao động thấp kém trong xã hội, điều này khá là khó nói.Nhiều người thì buông xuôi chấp nhận, nhưng cũng có những kẻ lại ảo tưởng về những vinh quang trong quá khứ để lấy đó làm sĩ diện và giải tỏa những căng thẳng trong người.Adam là một trong số họ.Điều đó có thể giải thích, tại sao một thợ mỏ lại có phong thái nói chuyện cùng với cách ăn mặc ra dáng quý tộc như thế.Lục lọi thêm chút nữa, trong đống giấy tờ, Twilight tìm thấy nhật ký của Adam.Mở nó ra.Và chẳng có gì.Nó là một quyển nhật ký nhỏ với nội dung đơn giản.Nó viết về những đóng góp của Adam đối với Ursus và liên tục lặp đi lặp lại điều đó trên từng trang giấy.Nó còn có những lời hối tiếc về hành động.Về sự ngu xuẩn của chính bản thân mình.Và ở cuối cuốn nhật kí, Twilight nhìn thấy một dòng chữ.“Cho dù bằng bất cứ biện pháp nào, thoát khỏi đây, và tìm lại nó!”Và.“Nó đang đến rất gần, đừng bỏ lỡ, đây là cơ hội duy nhất để ngươi có thể trở lại.”“Là vậy sao.” Cậu ụp cuốn nhật ký lại.Bây giờ, Twilight đã hiểu. Hoàn toàn hiểu Adam là một người như thế nào.Trên những tờ báo cũ kia, có thể thấy học giả White là người sáng suốt, chính trực.Nhưng giờ đây, sau khi bị đày đọa, những tổn thương tâm lý cộng với việc bị nhiễm bệnh khiến tư tưởng của ông thay đổi.Adam hiện tại, chỉ là một lão già ích kỷ, cổ hủ thèm khát những vinh quang trong quá khứ đã rời bỏ ông ta.Hay cũng như một kẻ đáng thương lấy quá khứ ra để bao bọc lại chính mình. Và thông qua thái độ cũng như cuốn nhật ký, Twilight có thể chắc chắn “Cơ hội” mà Adam nhắc tới chính là mình.Cậu không biết ông ta có biết thân phận của mình hay không.Nhưng có thể chắc một điều, ông ta muốn lợi dụng cậu để làm gì đó.Bằng sử dụng con gái mình.Vì ơn cứu mạng khi đó có vẻ là chưa đủ.Về phần Yelena, cậu có cảm giác là cô bé cũng đang bị lợi dụng thôi.Một đứa trẻ cho dù có được huấn luyện hay dạy dỗ từ trước cũng khó có thể diễn một cách hoàn hảo như thế.Vậy cô bé quý cậu thật lòng.Twilight tặc lưỡi.“Nếu như cô nhóc đó cũng diễn thì tốt rồi, đỡ phải mệt như này.”Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người.Cất quyển nhật ký vào chỗ cũ, Twilight tiến đến tủ quần áo.Adam phải có thứ gì đó để chắc chắn được thân phận của Twilight, khiến ông ta nghĩ cậu có đủ khả năng đưa ông ta rời khỏi đây.Và cậu đã đúng, bên dưới gầm tủ, Twilight tìm thấy bộ đồng phục của Bl cậu mặc lúc g·ặp n·ạn. Nó rách khá nặng, nhưng hội huy móng vuốt màu máu vẫn còn ở đó. Có thể Adam đã biết về thân phận cậu, Bloody Lines không thể đối đầu trực diên với một quốc gia, nhưng Ursus cũng khó có thể tác động mạnh mẽ đến một tổ chức quân sự tư nhân cỡ lớn như này.Trừ khi nó ảnh hưởng trực tiến đến chính quyền họ.Và nếu như việc đó bị phát hiện.Nhưng thực chất Adam cũng không biết Twilight là thành viên, thậm chí là một cán bộ của Bl.Ông chỉ phỏng đoán thông qua bộ quân phục và đánh cược.Cầm trong tay bộ đồ, Twiligth đóng lại cửa tủ rồi rời đi.Kế hoạch cần phải được đẩy nhanh, trước khi bị Adam phát giác.Vì cho dù sao, việc bị lợi dụng là một sự xúc phạm đối với Twilight.Không trả thù ông ta, là đủ trả ơn cứu mạng rồi.Twilight không một tiếng động rời khỏi phòng. Bây giờ, mọi chuyện đã hoàn tất.…Không lâu sau khi Twilight trở ra rồi cẩn thận khóa cửa căn phòng lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.Không lâu sau, bà Selena cũng trở về.Bà ấy nói Adam có việc nên tối nay sẽ không có ở nhà.Twilight mừng thầm.Đối với cậu, đây là một tin không thể nào tốt hơn.------Đường phân cách---------Đêm khuya, lúc mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ.Một bóng người nhỏ bé ngồi dậy.Twilight rời khỏi giường, mở cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài.Trăng rất sáng, thích hợp để khởi hành ngay trong đêm.Cậu đưa tay lấy một bọc đồ nhỏ giấu dưới gầm giường.Trong đó chứa vài miếng bánh mì nhỏ được gói riêng cùng một bình nước.Ngoài ra, chiếc đèn pin được tìm thấy trong khu mỏ cũng được sửa chữa sơ bộ lại cũng được mang theo.Và cuối cùng, thứ quan trọng nhất, những chai Molotov được chế tạo thô sơ được xếp gọn trong túi.Vì sao lại là Molotov?Vì nó dễ chế tạo đồng thời cũng tương thích tốt với sức mạnh của Twilight, đủ để làm công cụ phòng vệ tạm thời.Twilight tốn gần một ngày trời để chuẩn bị tất cả những thứ này, và giờ, là lúc để trở về.Giắt cây gậy phép bên hông, khoác lên chiếc áo choàng của Bl.Twilight mở cửa phòng bước ra.Cậu băng qua phòng khách, trên hành lang tối, tiến đến cửa ra vào.Trong phòng khách, ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt từ lúc nào, nhưng ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ khiến căn phòng như sáng rực lên. Và ở đó…“Cậu phải đi à?”Yelena đang đứng chờ ở đây.Ánh trăng không thể chiếu rõ, nhưng Twilight có thể thấy được sự buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt cô.“Sao nhóc biết anh sẽ đi?” Twiligth hỏi, nhưng ngữ điệu của cậu lại tỏ ra không bất ngờ lắm.“Từ lúc về nhà hôm qua…tính cách của cậu…nó thay đổi rất lớn.”“Cậu tỏ ra vội vã, không giống mấy ngày trước.”“Hô” Twilight thở ra.Từ lúc ở khu mỏ, cậu đã chú ý tới điểm này.Yelena có giác quan rất nhạy đối với những điều xảy ra xung quanh, đây cũng là lý do hình thành nên tư cách hơi hướng nội của cô bé, cũng gần giống với Twilight khi cậu khá cảnh giác với mọi người.Nên cậu hiểu, nếu mình có thể cảm nhận việc cô bé sẽ đợi ở đây, thì lý gì Yelena không thể cảm nhận được việc mình sẽ rời đi.“Không nỡ để anh đi à?” Twilight cố mỉm cười như thường ngày. Cậu cũng quý cô bé nên mới lựa chọn yên lặng rời đi, nhưng cho dù đã bị phát hiện thì cũng không thể từ bỏ.Vì tình trạng lúc này thực sự không cho phép cậu ở lại thêm nữa.Yelena không nói gì, chỉ gật đầu rồi đứng đó.“Anh còn có công việc của mình…thế nên…xin lỗi.” Khi đứng trước Yelena, Twilight rất khó để là chính mình, như hiện tại, cậu cảm thấy áy náy.Nhưng Yelena lại lắc đầu.“Không sao, tôi hiểu, từ lúc gặp cậu, tôi đã biết…”Yelena lấy hơi rồi nói tiếp.“Cậu là một người đặc biệt.”“Và nếu tôi cố ngăn cản…cậu vẫn sẽ đi đúng chứ?” Yelena cũng cố nặn ra một nụ cười trên môi.Đến mức này, Twilight cũng khó mà kìm chế.Cậu nhẹ nhàng tiến tới, vuốt nhẹ mái tóc của Yelena.Đôi má của Yelena được nhộm đỏ như cánh hoa hồng. Cô rất xấu hổ, nhưng không cản cậu ta lại.Tiếp tới, khuôn mặt của Twilight nhẹ nhàng đặt ngay trước trán cô bé.ChuCậu hôn nhẹ vào đó, rồi lập tức tách ra, trêu đùa nói. “Đây là trả cho vụ tối hôm trước.”“Này! Tôi đã bảo là quên đi mà.” Yelena xấu hổ đỏ mặt tía tai, nhưng không hề tức giận.“Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?” Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Twiligth hỏi.Lúc này, ánh trăng ngày càng sáng hơn, rọi rực rỡ trong căn phòng nhỏ.Twilight cũng chăm chăm vào ánh mắt của Yelena.Đôi mắt xám đen của cô bé, không còn cảm giác vô hồn như lần đầu gặp mặt, giờ đây, nó lấp lánh và rực rỡ hơn hẳn, như những viên đá quý.Cậu tính dùng thêm một hai câu đùa nhảm được truyền rộng rãi trong đội hậu cần để tạm biệt, nhưng giờ đây, Twilight lại bật cười ra tiếng rồi thật lòng đáp.“Đương nhiên rồi, anh còn một lời hứa cần phải làm mà.” Cậu nhắc lại về lời hứa tặng cho cô bé một chiếc vòng tay như phần thưởng hồi ở trong khu mỏ.Đó là lý do mặc dù có thể bốc lên phong hiểm, cậu có lẽ sẽ còn quay lại đây một lần nữa. “Và nếu có cơ hội, giúp Adam tí coi như trả nợ cho 4 bữa ăn cũng không phải là không thể.” Twilight nghĩ vậy.Nhận được câu trả lời chắc nịch, cảm nhận được sự thật lòng trong nó. Yelena mới thỏa mãn lùi sang một bên tránh đường cho Twilight, thuận tiện mở luôn cánh cửa.Twilight gật đầu cảm ơn.“Chúc nhóc có giấc mơ đẹp nhé.” Cậu chào tạm biệt lần cuối trước khi rời đi.“Anh cũng thế, mà phải là chúc may mắn…đúng không nhỉ.” Yelena cũng tươi cười đáp lại.“Vậy thì…hẹn gặp lại.” “Vào một ngày không xa.”Hai người đồng thanh đáp.Rồi Yelena đóng cửa lại.Còn Twilight thì nhanh bước rời đi.Hai người đều hiểu rõ, lưu luyến vào lúc này chỉ mang lại sự khó chịu cho cả đôi bên nên không cần trao đổi, họ hiểu ý nhau.Dưới ánh trăng rạng rỡ.Những ngôi sao lấp lánh tô điểm bầu trời đêm.Một bóng người dạo bước trên thềm tuyết trắng.Cậu ra đi không quay đầu ngoảnh lại.Thế nhưng, những kỉ niệm nhỏ bé này sẽ không bao giờ bị lãng quên.Vì nó là một thứ đáng quý.Làm dịu đi đáng kể phần tính cách trái ngược của Twilight.Và đưa tương lai cậu.Rẽ theo một lối đi mới.(28 là chương dài)