Chương 41: Bloody Lines tấn côngChương 41:Hướng Nam thị trấn.Nơi hai trung đoàn 5 và 6 của Patriot được tỏa ra phong tỏa và bảo vệ toàn thị trấn.Họ đang bị t·ấn c·ông dữ dội bởi những vị khách bí ẩn cực kì hung mạnh.“Báo cáo!”“Trung đội trưởng, cánh phải đã tới giới hạn rồi.”“Trung đội trưởng, cánh trái đang bị t·ấn c·ông rất mạnh. Hỏa lực của chúng quá mạnh, chúng ta thậm chí còn không thể tiến lên.”“Trung đội trưởng...”Liên tục những tin báo thất bại truyền về từ tuyến trước, khiến người đội trưởng trở nên đau đầu.Ông đã cố tổ chức lại đội hình để phản công.Nhưng một khi có một lượng lớn người tập trung một chỗ, hàng loạt đường đạn Arts được bắn từ khoảng cách rất vô lý lại liên tục tương vào.Còn khi phòng thủ, bộ binh kiếm sĩ của quân địch lại quá mạnh, chúng dễ dàng xẻ đôi hai trung đội ra thành nhiều nhóm nhỏ và tiêu diệt dần.Bước vào tình thế hết sức khó khăn, người chỉ huy không còn cách nào khác ngoài trấn an người của mình.“Mọi người bình tĩnh đi, trung đội 1 đang trên đường đến hỗ trợ chúng ta, còn ta đang liên lạc với tướng quân Patriot.”“Chỉ cần ngài ấy đến đây thì đám ngoại địch kia sẽ bị tiêu diệt hết thôi.”Nghe thấy tên của Patriot, những người lính cũng dần bình tĩnh lại.Có thể thấy thanh danh và sức mạnh đến từ Patriot là lớn đến mức nào.“Trung đội trưởng, đã có thể nối máy đến tướng quân rồi ạ.” Sứ giả chiến trường trực thuộc trung đội đảm nhiệm vai trò liên lạc lúc này lên tiếng.Như là một cọng cỏ cứu cánh cho tên trung đội trưởng.Hắn vội vàng giật lấy bộ đàm và nói chuyền với Patriot.Nhưng lúc đó.“Khoan đã, tên nào thế kia.”Một kiếm sĩ mặc giáp trụ võ sĩ, tay cầm hai thanh đao, đeo một chiếc mặt nạ quỷ của Higashi cùng với bộ áo choàng đen tung bay trong gió như đôi cánh quạ đen lướt trên những nóc nhà, vô hiện hóa toàn bộ hệ thống phòng ngự của hai trung đoàn.Kiếm sĩ cũng nhìn thấy chỗ này, hắn đổi hướng gấp, rẽ nhanh và đáp xuống ngay trước bộ chỉ huy tạm thời của quân Ursus.“Có quân địch, báo động đi!”“Điều quân lính tới đây mau.”Những người bên phe Ursus cũng ngay lập tức định thần lại và rút v·ũ k·hí ra phòng thủ.Nhưng tay kiếm sĩ đã nhanh tay hơn.Trong một nốt nhạc.Hắn nhẹ nhàng lướt qua toàn bộ những người ở đó và xoay người, chém bỏ bàn tay đang cầm bộ đàm của tên chỉ huy vẫn đang chăm chú nói chuyện.“Aghh!” Tên chỉ huy đau đớn hét lên.Hắn nhìn quanh, tìm kiếm sự giúp đỡ.Nhưng tất cả những tên lính khác đều cứng đờ người.Bọn chúng còn chưa nhìn được chuyện gì đang xảy ra.Lúc tên kiếm sĩ lao lên, có hai người lính kịp bước ra chắn đường.Nhưng chỉ trong một giây, hắn đã lướt qua.Để lại một đường kiếm trắng biến mất ngay tức thì cùng hai cái xác bị thấp mất một khúc đang ngả xuống sau lưng.Máu phụt tung tóe trên mặt đất.Quá cách biệt.Những tên lính dù được huấn luyện bài bản.Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng biết…nếu dám xông lên thì chỉ có con đường c·hết.Cộng thêm chiếc mặt nạ tô thêm vẻ dọa người khiến đám lính càng không dám manh động.Đúng lúc này, tên kiếm sĩ vung đao chém vào không khí, vẩy hết máu dính trên đó đi.Chỗ máu đó bay thẳng vào mặt một tên lính đứng gần.Khiến hắn sợ vãi ra quần, không thể nghĩ ngợi gì nữa mà bỏ chạy thục mạng.Có môt kẻ châm ngòi, những tên lính khác cũng tức tốc bị sự sợ hãi chi phối, bỏ chạy giữ lấy mạng.Để lại tay kiếm sĩ và tên chỉ huy đang đau đớn giữ lấy cánh tay vừa b·ị c·hém lìa trơ mắt nhìn thuộc hạ chạy trốn.“Này! Các ngươi đi đâu vậy, quay lại đây!”Tên trung đội trưởng gào lên với đồng đội trong vô vọng, nhưng không có ích lời gì.Kiếm sĩ nhìn theo hướng mấy tên bỏ chạy một hồi rồi quay sang đạp chân lên, đè tên trung đội trưởng xuống đất.Hắn rút bộ đàm trong túi ra bấm nút nói.“Bíp..Đây là Crow, có vẻ như tôi vừa vô hiệu hóa được chỉ huy địch.”“Bíp..Làm tốt lắm Crow, canh chừng hắn, chúng ta có thể sử dụng hắn đấy.” Giọng nói máy móc từ trong bộ đàm vang lên.”“Nghe rõ rồi.”Người được gọi là Crow nhanh chóng đáp lại, anh bấm tắt bộ đàm và đút lại vào túi.“Hừm, giờ làm gì đây.”Lệnh từ chiếc bộ đàm đưa ra là canh chừng tên trung đội trưởng anh vừa bắt được.Mà Crow nghĩ mấy tên lính anh vừa dọa chạy khả năng quay lại cũng không cao lắm.Thế nên trong một lúc nữa…anh chả có gì để làm. Crow đảo mắt qua tên trung đội trưởng.Qua lớp mặt nạ, ánh mắt anh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống khiến hắn nổi da gà.Nhưng thực chất Crow chỉ đang phân vân không biết nên làm gì bây giờ.“Ờ..trước tiên thì kiếm chỗ nào đó ngồi đã nhỉ, à không, băng bó cho tên kia trước chứ...”Nói như vậy, anh quay qua lại tìm xem có chỗ nào ngồi tạm được không.“Píp..Píp!”“Hửm.”Chiếc bộ đàm anh vừa cất vào một lần nữa vang lên.Crow lại lấy nó ra.“Píp..Xin lỗi vì đã là phiền, Crow. Hisomaru-sama có chỉ thị mới cho cậu.”“Ừ không vấn đề, tôi cũng chả biết mình đang phải làm gì đây.” Crow cười haha đáp lại.Giọng bộ đàm bỏ qua những gì anh nói, tiếp tục vang lên.“Câu nghe tiếng hú mới nãy phát ra từ trong thị trấn chứ?”“Ừ có…rất to và rõ ràng.”“Hisomaru-sama không nghĩ đó là một dấu hiệu tốt, và ngài ấy đang khá lo lắng cho Twilight-sama.”“Cậu có thể đến đó kiểm tra được chứ?”“Không vấn đề gì.” Crow nhanh chóng đáp lại, gì cũng tốt hơn ngồi chơi không0.“Tốt, hai tiểu đội kiếm sĩ(Guard) và một tiểu đội thuật sĩ(Caster) đang tức tốc đến chỗ cậu. Chờ đợi họ, và cậu có thể mang hai trong số đó đến trung tâm thị trấn.”“Nên nhớ, ưu tiên quan trọn nhất, giải cứu người của chúng ta. Hết!” Giọng bộ đàm dặn dò câu cuối rồi cúp máy.Crow cầm chiếc bộ đàm trong tay nghĩ thầm.“Uầy, thế rốt cuộc là vẫn phải đợi à.”Crow hoang mang chờ đợi trong sự chán nản.………………..………….Cũng không quá lâu cho đến khi ba tiểu đội đến chỗ Crow.Một tiểu đội Guard nhận nhiệm vụ áp giải tên trung đội trưởng đi trong khi hai đội còn lại theo chân Crow đến trung tâm thị trấn.Trên đường đi, họ cũng chạm mặt vài người lính của Ursus, nhưng đa số Crow đều chọn tránh giao chiến.Đã được dặn sẵn rồi, mục đích họ đến đây là để giải cứu đội trưởng Twilight cùng những thành viên khác, không phải là đánh nhau với quân Ursus.Thế nên Crow nghĩ không cần phải phí quá nhiều thời gian vào mấy chuyện lung tung này.Chỉ làm những việc phải làm, đó là con người của anh.Hai tiểu đội vượt qua những con phố nhỏ, theo những gì trinh sát thông báo, họ đã rất gần nơi cần đến.“!??”Đang di chuyển, Crow bỗng nhiên ra hiệu cho mọi người dừng lại.Họ dừng trước một tòa nhà nhìn cực kì bình thường trong thị trấn.Crow lùi lại một chút.Ở trong con hẻm giữa hai tòa nhà, có hình vẽ một chiếc hộp trên bức tường.Đó là ám hiệu được để lại bởi nhóm của Twilight.Với nội dung có một đồ vật quan trọng trong căn nhà này.“Chuyện gì vậy?” Một guard bước đến cạnh Crow hỏi.Anh không nói gì nhiều mà chỉ vào hình vẽ trên tường.Người lính kia nhìn thấy thì gật gù, hiểu ý anh.Cậu ta trở lại thông báo cho những người khác tạm thời nghỉ ngơi một chút.Trong khi Crow bước lên thềm nhà, tiến tới cánh cửa.Nhưng vừa chạm tay vào chốt, Crow đột nhiên dừng lại.Anh chầm chậm áp một tai lên cánh cửa.Rồi chăm chú lắng nghe.Ngoài những tạp âm lửa cháy và tiếng gào hét, chiến đấu.…...Ở trong căn nhà, nếu lắng nghe kĩ sẽ thấy…có vài tiếng động phát ra từ bên trong.Đó là âm thanh một cánh cửa sập đóng lại.Cùng với tiếng kẽo kẹt khi bước chân trên sàn nhà gỗ cũ. Crow nhíu mày, ngoắc tay cho một kiếm sĩ cấp dưới của mình.Người nọ đang phân công mọi ngườiCậu ta thấy Crow ngoắc tay thì tiến tới.Crow tiếp tục chỉ vào cánh cửa, ý bảo người lính mở chậm nó ra.Còn anh thì đứng vào một bên cửa.Là đồng đội lâu năm.Tay kiếm sĩ hiểu Crow muốn làm gì. Cậu ta cũng đứng áp vào cạnh cánh cửa, một tay rút kiếm, tay còn lại vặn chốt cửa, để nó chậm chậm mở ra.Kẹt…Ngay lập tức, một phát súng nổ vang lên.Đoàng!Viên đạn bắn xuyên qua cánh cửa, v·út vào khoảng không và găm một lỗ đạn vào tường nhà bên cạnh.Khiến những người lính đánh thuê đứng ở ngoài giật mình.Họ đều quay mặt về hướng sảy ra tiếng súng chuẩn bị chiến đấu.Crow nhanh tay hơn.Dù hơi bất ngờ vì đó là súng chứ không phải nỏ.Anh không hề chần chờ, ngay khi phát đạn bay xuyên qua cánh cửa, anh đạp cửa xông vào khống chế kẻ địch.Trước mắt anh là một cô bé ngã bật ra sau.Dựa vào trang phục, có thể cô là người bản địa.Nhưng thứ mà cô bé nắm chặt trong tay, đó không phải là một đứa bé ở làng quê hẻo lánh này có thể cầm được.--------------------------------------------------Trở lại một lúc trước khi con quái vật gào lên.Jet và Yelena tách khỏi Twilight và tiến tới quảng trường trước.Nhưng sau khi đi một lúc, Jet lại cảm thấy có một cảm giác bất an cứ theo đuôi mình.Anh bất giác chạm vào cánh tay đau của mình.Cảm giác nhức nhối truyền đến từ đó.Jet nghiến răng.Thế nên vì là người dẫn đường, điểm đến của hai người chuyển từ quảng trường đến một tòa nhà trong thị trấn.Nơi mà trong lúc trinh sát loanh quanh, Rag tìm được một tầng hầm nhỏ được dấu dưới sàn nhà.Anh đem chuyện này nói cho Twilight, và cậu quyết định đem những đứa trẻ sống sót sau cuộc t·hảm s·át giấu dưới đó.Một phần là để giữ an toàn, Twilight đã để lại vài mật mã để cứu viện biết được sự tồn tại của chúng trong tình huống xấu nhất.Còn lại là để đỡ vướng chân tay.Bọn cậu không thể vừa trông trẻ vừa đánh nhau được.Đến nơi, Jet mở cửa vào.Đảm bảo không có tên lính Ursus nào ở gần đây, Jet mới dẫn Yelena đi vào một căn phòng ngủ ở đó.Jet nhanh chóng kéo tấm thảm trải sàn ra để lộ một cánh cửa sập được che giấu.Xong rồi, anh mới ngồi xuống nói những gì mình đang suy nghĩ cho Yelena.Anh nhấn mạnh vào vấn đề việc bảo vệ cô bé sẽ khiến Twilight không thể sử dụng hết toàn bộ khả năng của mình.“Nghe này nhóc, anh không biết rõ quan hệ giữa nhóc với đội trưởng là gì, nhưng nhóc phải hiểu cho anh, nếu cứ đi tiếp, nhóc sẽ gặp nguy hiểm.”“Vâng, tôi biết mà.” Nghe Jet nói, Yelena cũng biết nếu mình đi theo thì chỉ sẽ khiến Twilight phải phân tâm.Suy cho cùng, cô chỉ là một đứa trẻ bình thường.Yelana bắt đầu cảm thấy mình thật vô dụng.Nhưng vẫn đồng ý nghe lời Jet mà leo xuống dưới cánh cửa sập.Ở dưới đó là một căn phòng tối.Chiếc đèn dầu nằm ở giữa sàn là nguồn sáng duy nhất của cả căn phòng.Jet nhảy xuống dưới đó rồi đỡ Yelena xuống.Rồi anh leo thang lên lại.“Nhóc ở yên đây, cứ cầm món đồ mà đội trưởng cho nhóc, bạn anh sẽ đến đón nhóc sớm thôi.”Để lại câu dặn dò cuối.Jet đóng cửa sập lại rồi rời đi.Yelena cũng thôi nhìn lên trên, cô cúi xuống nhìn khắp căn phòng.Những đứa trẻ còn sống sót của thị trấn cũng ở đây.Chúng đang ngồi co lại một góc phòng tối run rẩy.Ở tận dưới đây, những tiếng gào thét chiến đấu vẫn vang vọng ở đây.Một khi tiếng gào thét của chỉ huy Ursus vang lên, đám trẻ lại càng co rụt vào trong.Nhìn một lúc.Yelena không để ý đến chúng, cô tìm một góc khác trong phòng ngồi xuống.Nếu không tính những âm thanh phát ra từ bên trên, ở đây thật yên tĩnh.Đến mức buồn chán, Yelena nghĩ vậy.Ngồi yên ở góc phòng, cô bé chán nản nghịch khẩu súng Twilight đưa cho và suy nghĩ lan man.Cho đến khi một rung chấn mạnh mẽ khiến cô hoảng hồn tỉnh lại.Không lâu sau, một tiếng hú to lớn vang lên làm Yelena phải bịt tai lại.Những đứa trẻ trong góc phòng đã bắt đầu gào khóc gọi cha gọi mẹ.Quần của vài đứa cũng ướt đẫm.“Ồn ào quá!”Yelena gào lên với đám nhóc khiến chúng im bặt.Cô bé vội chạy đến bên chiếc cầu thang trèo lên.“Đừng đi mà…”Một giọng nói yếu ớt vang lên trong góc phòng.Đó là từ một trong số những đứa trẻ.Thằng bé cố gắng đứng dậy tiến tới chỗ Yelena.“Làm ơn…ở lại đây với bọn tớ.”Những đứa trẻ khác cũng cố gắng đứng dậy, bước tới chỗ Yelena.“Đúng đấy Yelena, hãy ở lai đây đi mà.”“Bọn tớ sợ lắm.”“Làm ơn đừng bỏ rơi bọn tớ.”“Cút ra,” Yelena tức giận nói.Tiếng hú ban nãy khiến cô cực kì bất an.Yelena đã quên sạch những gì Jet nói mà quyết định trèo lên trên.Cô lo lắng co Twilight.Bọn trẻ không bỏ cuộc trước tiếng hét của Yelena. “Làm ơn đấy, đừng bỏ đi mà.”“Bọn tớ xin lỗi vì đã bắt nạt cậu.”“Hãy ở lại đi mà.” Bọn chúng chầm chậm bước tới tóm lấy cơ thể cô bé.“Câm mồm hết đi.”Yelena mất bình tĩnh, cô vô tình chĩa khẩu súng lên c·ướp cò.Đoàng!May là không trúng ai.Nhưng tiếng súng cũng đã khiến bọn trẻ lần nữa sợ hãi, chúng một ngã bật lại ra sau và cố lết đến sát tường.“Hừ, mấy người là lũ hèn nhát chỉ biết bắt nạt người khác thôi sao?”Yelena giận giữ, cô nắm tay vào chiếc thang, bắt đầu leo lên.Đẩy cửa hầm ra.Thấy không có ai, Yelena bắt đầu trèo lên.“Nói thật đấy, tôi cực kì ghét mấy người.”Trước khi đi, Yelena nói chuyện lần cuối với đám trẻ ở dưới hầm.“Không phải vì mấy người từng bắt nạt tôi mà là do cái quang cảnh hiên tại đây này.”“Tôi không còn là đứa bé từng b·ị b·ắt nạt nữa đâu, Twilight nói đó là vì tôi có thể đứng lên, mấy người thử đứng lên xem nào!”Rầm!Hết câu đấy, Yelena đóng sập cánh cửa vào, để lại đám trẻ ở đó.Cô bé chạy nhanh ra khỏi căn phòng và ra trước cửa chính.Ngay đúng lúc cánh cửa tự động mở ra.Tưởng rằng kẻ thù của Twilight tìm ra nơi này, Yelena không ngần ngại đưa khẩu súng lên bóp cò.Viên đạn bắn ra.Mà lại không trúng ai cả.Ngay khi viên đạn bay xuyên qua cánh cửa, một người đàn ông mặc áo giáp đạp cửa xông vào.Không để Yelena kịp làm gì, hắn nhào tới, chụp lấy cô cô bé,Đè xuống sàn nhà.“Crow!”Ở đằng sau, những người khác cũng xông vào nhà.Yelena không bỏ cuộc, cô cắn răng, lườm kẻ đang đè mình xuống.Khó thở, bản năng sinh tồn thúc đẩy cô đưa tay vào túi quần.Khẩu súng không phải thứ duy nhất cô nhận được.Trước khi lên trên tòa nhà với Twilight, một trong số những người bạn của cậu ấy có đưa cho cô một thứ khác.“Cho nhóc đấy, hơi kì quặc nhưng cứ coi là quà đi.”Người đó nở một nụ cười ngượng ngạo rồi đưa cho cô thứ đó.“Sau này giúp đỡ anh nhá.”Keng!Con dao đâm vào cánh tay Crow.Nhân lúc đó, Yelena cựa quậy định thoát khỏi.Phập.Một lưỡi đao đã găm xuống sàn nhà.Cách mặt Yelena chỉ khoảng 1mm.