Tú Bà Và Quan Gia

Chương 7



Chu Hưng Đế nhìn cái dáng vẻ câm như hến kia của hắn, cho dù nói cỡ nào cũng không chịu hé ra nửa chữ thình trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

Hàng mày không khỏi nhăn lại, Chu Hưng Để không xác định mà hỏi hắn "Cố Khâm à, ngươi... thật sự thích nàng ta sao?"

Động tác nâng chén trà của Cố Khâm hơi khựng lại, đầu mày hơi nhăn, môi mỏng khẽ mím thành một đường.

Hỏi hắn có thích nàng không? Hắn cũng không rõ, là yêu thích hay chỉ đơn giản là thưởng thức nàng thôi.

Chính hắn cũng chưa nhìn ra được tâm ý của chính mình ra sao.

Chỉ là hoàng thượng tự cho đã nhìn thấu tất cả mà trợn mắt nhìn hắn, không nhịn được mà nói "Cố Khâm a, ngươi về sau đừng nói với trẫm là sẽ nạp nàng làm thiếp đấy nhé? Không đúng, với tính tình này của ngươi sẽ không nạp thiếp thất."

Ánh mắt đảo một vòng, cho là bản thân đã nhìn thấu được sự thật, hoàng thượng thật muốn ngã ra xỉu ngang.

Chính thê... một nữ tử thanh lâu hèn mọn thì sao có thể là Cố phu nhân Tướng phủ cơ chứ!

Chắc chắn là trẫm đa nghi quá thôi, Cố Tướng gia trước giờ đầu óc sáng suốt, việc không ra thể thống như vậy sao có thể làm bậy được! Là ta nghĩ sai! Là ta nghĩ nhiều!

Nhìn cái dáng vẻ chẳng biết tâm trí đã đi về phương trời nào của hoàng thượng, Cố Khâm chẳng muốn ở lại nghe chất vấn thêm nên đành đứng dậy mà xin cáo lui "Nếu bệ hạ không còn việc muốn bàn với hạ thần thì hạ thần xin được cáo lui."

Vẫn đang còn thất thần, vậy nhưng Chu Hưng Đế vẫn theo bản năng mà vẫy lui, đến khi hổi thần lại thì người đã chạy mất từ lâu.



Trong cung cấm xe ngựa và kiệu đi lại, Cố Khâm dù có là Thừa Tướng đương triều cũng không ngoại lên. Hắn một thân hoàng y thêu nhạn mà bước chạm đi về hướng cửa cung, trên đường đi cũng có lúc tránh không khỏi mà gặp những vũng nước nông do cơn mưa đêm qua để lại.

Vũng nước thế này trước kia hắn gặp không ít, vậy nhưng lần này gặp lại có chút khác lạ. Tầng nước trong trên nền đá xám mà im lặng phản chiếu lại bầu trời trong xanh sau cơn mưa, chỉ là trên mặt nước lại hiện thêm dáng vẻ của một người.

Nàng cầm quạt tròn mà lười biếng đùa nghịch, hay dáng vẻ y phục không nghiêm chỉnh tươi cười đùa dỡn hắn, hay lại là dáng vẻ bất mãn vì những cô nương khác muốn lật ngói nhà làm phản.

Những dáng vẻ khác nhau nhưng đều thật xinh đẹp, trong đầu hắn lúc này không khỏi hiện lên câu nói kia của hoàng thượng.

Hắn có muốn thú nàng vào cửa không? Liệu có muốn cùng nàng đi hết quãng đời còn lại hay không?

Nguyện cùng bạc đầu giai lão với đối phương, ý nghĩ này có phải hay không là quá xa vời.

Câu trả lời đến chính bản thân hắn còn chưa thể xác định chính xác nổi thì có thể trả lời cho ai hay.

Cửa cung ở ngay trước mắt, xe ngựa của Cố phủ đã chờ sẵn ở đó từ sớm. Chỉ là lúc này thâm tâm hắn lại nhộn nhạo, thầm nói trong lòng rằng không muốn về Cố phủ, nơi hắn muốn đến là ở phố tây.

Vừa bước vào xe ngựa hắn liền hạ lệnh cho người đánh xe "Tới Tụ Hoa Phường."

Nét mặt người đánh xe nhất thời có chút xoắn xuýt mà thưa "Nhưng mà đại nhân, giờ này Tụ Hoa Phường đã đóng cửa từ sớm."

Ý nghĩ của Cố Khâm không hề bị xoay chuyển, hắn vẫn khẳng định nói "Cứ đánh xe tới đó đi."

Người đánh xe chẳng thể khuyên nên cũng chỉ có thể đánh xe tới đó.



Ban đêm phố tây đông đúc nhộn nhịp bao nhiêu thì sáng ngày lại vắng vẻ đìu hiu bấy nhiêu, khắp con phố mọi cửa hàng hay lâu các đều tắt đèn đóng cửa, ngay cả Tụ Hoa Phường náo nhiệt nhất cũng như thế.

Cố Khâm để người đánh xe đến gõ cửa thử, chẳng mấy chốc cửa liền mở ra, đối phương là một phụ nhân tuổi tầm ba mươi, dáng vẻ tỉnh táo không giống như mới thức đêm.

Bà lễ độ lại nhẹ nhàng hỏi người đánh xe "Ta giúp gì được cho ngươi?"

Khẽ nghiêng người để lộ xe ngựa phía sau lưng mình, gã nói "Đại nhân nhà ta muốn gặp Tú Nương cô nương."

Phụ nhân thấy là đến tìm gặp Tú Nương thì liền có chút bối rối, lại nhìn chiếc xe ngựa quen thuộc kia thì nhớ ngay đến mấy nha đầu kia dạo này thường nhao nhao việc có một vị khách hôm nào cũng chi một khoản không nhỏ để uống trà nói chuyện cùng bà chủ của bọn họ, thiết nghĩ hẳn là vị này đi.

Mở rộng cánh cửa, phụ nhân nói "Vậy mời đại nhân vào trong ngồi một lát, ta lập tức cho người đi mời bà chủ đến."

Còn có mời được hay không thì chưa biết chắc được.

Người đánh xe đến báo cho Cố Khâm một tiếng, hắn xuống xe rồi theo phụ nhân đến sân sau.

Sân sau cũng không phải lần đầu hắn tới, chỉ là ban đêm khác so với ban ngày. Nơi này ngoại trừ 'phòng tiếp khách' ra thì còn một số đình nghỉ mát được dựng ở góc khá là khuất.

Phụ nhân để hắn ở lại, trước khi rời đi thì có nói "Đại nhân ở đây chờ một lát, thứ cho ta còn bận việc không thể tiếp được."

Cố Khâm cũng không làm khó một người làm công như bà nên để bà đi, vậy nhưng 'chờ một lát' này... có vẻ hơi lâu.