Tự Bạch

Chương 11



Lại qua thêm một tuần, bác sĩ thông báo Giản Thư có thể xuất viện về nhà để hồi phục sức khỏe.

Sau này, anh thường xuyên nghĩ, nếu muốn cho mình một kỷ niệm thì ngày hôm đó nhất định phải được thêm vào.

Thực ra đó chỉ là một ngày cực kỳ bình thường, nếu phải nói có chỗ nào bất thường thì chính là mặt trời dường như còn rực rỡ hơn trước, liên tiếp ba, bốn ngày tháng ba lạnh giá đã bị xua tan trong ấm áp, không biết là do tác dụng của thuốc chống trầm cảm hay do thời tiết mà Giản Thư cảm thấy tâm trạng chán nản mấy ngày nay tốt hơn rất nhiều. Lê Hành mở hết rèm cửa trong phòng, những tia nắng tranh nhau chiếu vào phòng khiến bầu không khí vắng vẻ thường ngày trở nên huyên náo hẳn lên. Hoàng hôn có ánh nắng chiều, chân trời bị nhuộm một màu đỏ cam rất giống lễ hội. Sau bữa tối, Lê Hành như thường lệ trò chuyện với Giản Thư, Giản Thư như thường lệ im lặng lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng mở miệng nói vài câu đơn giản.

Bác sĩ đến kiểm tra phòng sau khi tan làm, sau khi bổ sung rất nhiều thông tin vào hồ sơ bệnh án, bác sĩ bình thản nói một câu:

"Được rồi, ngày mai người nhà đi làm thủ tục xuất viện."

Giản Thư gật đầu ra hiệu đã hiểu, nhưng Lê Hành có vẻ còn vui hơn khi nghe tin này, lại hỏi những việc cần chú ý khi an dưỡng ở nhà, sau đó hắn mới cảm ơn và tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh. Nhìn thấy ánh mắt mừng rỡ không cách nào che giấu của hắn, Giản Thư càng cảm thấy thất lạc và bất an hơn, hóa ra bên người sót lại bên cạnh anh này cũng đã không kịp chờ đợi muốn chia tay như thế. Đã quen với việc có hắn đồng hành, Giản Thư thậm chí không dám nghĩ đến khi Lê Hành rời đi, sau này anh nên làm cái gì bây giờ?

Nghĩ đi nghĩ lại, anh bất giác sinh ra dũng cảm, trong lòng thầm nói thẳng thắn mở miệng giữ hắn lại đi, thêm một ngày thôi cũng tốt rồi. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Lê Hành đã ngập ngừng nói rằng hắn có chuyện cần thương lượng với anh. Giản Thư chỉ cảm thấy trái tim lập tức lạnh đi một nửa, lồng ngực ngột ngạt, nhưng vẫn là cười nghe hắn nói.

Lê Hành tìm từ một lúc lâu, ngập ngừng hỏi:

"A Thư, sau khi xuất viện cậu vẫn muốn sống một mình sao?"

Giản Thư do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

"Thân thể của cậu chưa khỏe hẳn đâu, cần có người chăm sóc." Lê Hành cau mày.

Giữ lại đi, vấn đề chỉ là một câu nói - trong đầu vang lên một giọng nói nói với Giản Thư, nhưng khi anh mở miệng, vẫn là ba chữ "Tôi không sao" vang lên.

Lê Hành trầm mặc, có lẽ vì hắn cũng có chút khó mở lời, hoặc có lẽ vì cảm giác áy náy không thể giải thích được. Giản Thư đột nhiên cảm thấy có lỗi, chính là chuyện của chính mình lại vô cớ liên lụy tới hắn, hiện tại đương nhiên hắn muốn thoát thân, nhưng lại vì mình mà do dự thành như vậy.

——Làm có thể không hiểu chuyện mà đòi giữ cậu ấy lại chứ? Giản Thư không thể nhịn được tự giễu chính mình. Bất giác thắt lưng lại bắt đầu đau nhức, ngay tại thời khắc này càng không chịu nổi.

"A Hành, khoảng thời gian này, thực sự làm phiền cậu rồi." Giản Thư cố gắng giữ giọng của mình thật bình tĩnh, "Tôi ở một mình cũng quen rồi, cậu, đi làm việc của mình đi, đừng vì tôi mà chậm trễ..."



Nghe vậy, Lê Hành kinh ngạc nhìn Giản Thư, một lúc sau mới nói:

"Không, không, tôi muốn nói, căn hộ của tôi ở bên kia đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nếu cậu không ngại, bằng không...đến ở với tôi đi?"

"Cậu ở đâu?" Giản Thư nhất thời không kịp phản ứng.

"Nhưng nếu cậu không quen thì tôi cũng có thể qua chỗ cậu ở. Dù sao cũng khá gần công ty."

Giản Thư ngơ ngác nhìn Lê Hành mà không nói lời nào.

"A Thư, cậu bây giờ không thể ở một mình, thật sự không cần khách sáo với tôi..."

"Được rồi." Giản Thư cắt ngang lời của Lê Hành, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng, sợ rằng nếu bỏ lỡ thời khắc này, anh sẽ không thể bộc lộ ra cảm xúc thật của mình nữa, "Tôi đến chỗ của cậu, ngay ngày mai."

Nói xong lời này, đáy lòng của anh cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, anh không dám nghĩ tới tương lai, nhưng ít nhất ngày mai y không phải đối mặt với cô đơn bất lực, như vậy là tốt rồi.

Sau khi nhận được câu trả lời của Giản Thư, Lê Hành mới yên lòng cười rộ lên:

"Như vậy mới là tốt nhất! Nếu không tôi sẽ phải chuyển mọi thứ trở lại...à, không, không có gì, không có gì..."

Lê Hành cười ha hả suýt chút nữa nói lộ ra hết, nhưng Giản Thư đột nhiên hiểu được lý do thực sự vì sao người này gần đây lại thần thần bí bí biến mất như vậy.

Trái tim của anh đột nhiên lỡ mất một nhịp.

Hôm đó là chủ nhật, bảy giờ tối, lúc hoàng hôn, dưới lầu bệnh viện vang lên tiếng nhạc du dương, giai điệu tung bay trong không khí trở nên mờ ảo, nhưng lại khiến người ta động lòng vô cớ.

Tất cả những thứ bình thường ngày đó, trong những năm tháng sau này, vẫn cứ tái hiện trong những giấc mộng đẹp của Giản Thư.