Bạn bè người thân cũng không được mời nhiều lắm, đa số là những người ngày thường quen thuộc với nhau.
Nghi thức là hai người đứng trong nhà thờ cùng trao nhau lời thề, trao nhẫn rồi hôn nhau cực kỳ tiêu chuẩn, cha sứ cũng không phải cha sứ thật, mà chỉ là người điều hành buổi lễ thay đổi quần áo mà thôi.
Đạo Cơ đốc giáo không ủng hộ tình yêu đồng tính, Lương Tiềm Xuyên đứng ở một nơi như vậy cảm thấy cực kỳ trào phúng.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Buổi lễ kết thúc bằng một bữa tiệc nhẹ. Lương Tiềm Xuyên không nghĩ Lê Hành sẽ đến, gã gửi thiệp mời cho hắn thật ra chỉ là xuất phát từ giao tình nhiều năm, không ngờ không chỉ Lê Hành đến mà còn đưa Giản Thư đến cùng.
Đã lâu không gặp, Lương Tiềm Xuyên cảm thấy Giản Thư đã gầy đi rất nhiều, mặc dù anh mặc âu phục nhưng trông vẫn rất ốm, thần sắc không được tự nhiên thật giống như khó có thể chịu được hiện trường náo nhiệt.
Cả hai mua cho cô dâu một chiếc vòng tay Swarovski, món đồ không lớn nhưng rất tinh xảo. Đương nhiên, cô dâu không biết rõ mối quan hệ giữa ba người, chỉ biết hai người là bạn thời đại học của chồng cô, vì món quà này khiến cô cực kỳ thích nên lúc nói chuyện với hai người tựa như thân quen đã lâu.
Sau đó, anh mới biết kết hôn trong nhà thờ là ước mơ lớn của mỗi cô gái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì kết hôn là việc chỉ xảy ra một lần trong đời nên Lương Tiềm Xuyên để cô tùy ý quyết định - mặc dù quy trình này không phù hợp với lễ cưới truyền thống, thậm chí còn bị cha mẹ hai bên thì thầm từ lâu, nhưng cuối cùng vẫn được thực hiện một cách suôn sẻ.
Giản Thư chợt nhớ, khi vừa mới ở bên Lương Tiềm Xuyên, dường như anh đã ảo tưởng về một hôn lễ trong tương lai. Theo bố trí của Giản Thư vào thời điểm đó, trước khi kết hôn tốt nhất là nhập cư vào Đan Mạch, đăng ký kết hôn hợp pháp và trở thành một gia đình được pháp luật công nhận, sau đó hai người sẽ đi du lịch, chơi các trò thể thao mạo hiểm, nhảy dù hay thứ gì đó, từ trên độ cao vài trăm mét hét lên tuyên bố: chúng tôi kết hôn rồi, tưởng tượng một chút cũng khá là đẹp đẽ.
Anh từng nói cho Lương Tiềm Xuyên nghe về kế hoạch này, kết quả lại bị gã cười nhạo, còn nói cái quái gì thế.
Cuối cùng người này đi thực hiện mong muốn về đám cưới của anh với một người khác.
Giản Thư đột nhiên không hiểu tại sao mình lại đến đây để bản thân chịu tội. Thắt lưng đau dữ dội khiến người ta không còn chút hứng thú nào.
Một loạt các món nguội sau buổi trưa là kết thúc. Cô dâu chú rể thay lại thường phục rồi chia tay mấy người bạn, rồi phân công nhau giữ lại một ít bạn thân, hợp lại vừa đủ một bàn, nói sẽ tiếp tục cùng nhau ăn tối, nhìn thế nào cũng thấy giống như một hội nghị thật lớn. Lê Hành muốn đưa Giản Thư về trước, nhưng không biết làm sao mà nhóm bạn học cũ tiền hô hậu ủng không chịu thả người, cuối cùng hai người đành phải đi.
Bữa tối được ăn trong một nhà hàng Trung Hoa rất có phong cách, bàn là kiểu bàn dài, nhân số vừa đúng nam một nửa, nữ một nửa, ngồi đối mặt như thể đang đàm phán, cũng để dễ làm quen với nhau. Giản Thư trời sinh yên tĩnh, tính tình và ngoại hình khá nổi bật khiến nhóm phụ nữ tựa như đã uống xuân dược mà nhìn chằm chằm vào anh. Cô dâu thấy bạn thân thích, đương nhiên không tiếc công sức làm ông mai bà mối, còn ghép được mấy đôi, Lương Tiềm Xuyên không biết bị lệch pha ở chỗ nào mà cũng làm theo.
Hôm nay Giản Thư rất khác thường, ai đến nâng ly chúc mừng cũng sẽ uống cạn ly mà không nói một lời, nếu như không phải miệng anh còn có ý cười thì người ta sẽ bổ não ra một hình ảnh của một người đang lấy rượu giải sầu. Lê Hành đương nhiên hiểu được sự ngột ngạt trong lòng của anh, lúc đầu cũng không có ngăn cản, để Giản Thư uống thoải mái, còn mình cũng phải ứng phó với nhiều người, không cẩn thận liền uống đến hơi say, chờ đến lúc bình tĩnh lại hắn mới phát hiện ánh mắt của Giản Thư có chút tan rã, đại khái là uống nhiều rồi.
Đêm tân hôn, cô dâu chú rể còn bận việc khác nên bữa tối kết thúc thật sớm. Lúc trở về, Giản Thư đã hơi đứng không vững, sững sờ một lúc rồi cười khúc khích, cuối cùng thì lại ngâm nga một bài hát như một kẻ điên. Lê Hành không thoải mái nhưng hắn không thể làm gì khác.
Chờ đến lúc xe đã đậu ở dưới lầu, đứng ở cổng chung cư, Giản Thư đột ngột không chịu đi tiếp, đứng tại chỗ lẩm bẩm lải nhải nói đây không phải nhà tôi, nhà tôi không lớn như vậy.
Người đã đứng không vững còn sắp ngã xuống đất, nhưng lại bướng bỉnh đến mức không hề giống như mọi khi, như thể anh đã bộc lộ hết sự cố chấp ở trong lòng, mặc cho Lê Hành tận tình khuyên nhủ thế nào, anh vẫn bất động. Cuối cùng, Lê Hành không còn cách nào khác, sợ cứ vừa uống rượu lại đứng đây hứng gió như thế ngày mai sẽ sinh bệnh, không thể làm gì khác hơn là ôm người vào nhà.
Cuộn mình trong vòng tay của Lê Hành, Giản Thư rốt cuộc cũng từ từ bình tĩnh lại, đầu tiên là im lặng, sau đó hô hấp cũng nhẹ tênh. Bên này không ồn ào, mà toàn thân Lê Hành lại tràn ngập hăng hái do rượu gây nên, hơi nóng quen thuộc như lửa thiêu đốt dưới da, dục vọng gần như quấn lấy toàn thân.
Một trong hai người còn đang xuất thần, người kia thì đang tập trung dập lửa, dọc đường đi không ai nói một lời.
Sau khi vào nhà, trong bóng tối, Giản Thư liền giãy dụa rời khỏi lồng ngực của Lê Hành, anh đứng dựa vào tường, đặt tay lên vai Lê Hành. Một lúc lâu sau, Giản Thư nói, "A Hành, tôi, tôi hết cách rồi, cậu...để tôi đi đi thôi..."
Mặt trăng tối đến mức không thể chiếu vào nhà, dựa vào ánh đèn mỏng đến mức gần như không có ánh sáng, Lê Hành không thể nhìn rõ vẻ mặt của Giản Thư.
Hắn chỉ cảm thấy nguội lạnh từ tận đáy lòng.
Không chờ Lê Hành trả lời, Giản Thư đã khẽ thở dài, lại nói:
"Tôi đã thử, nhưng...không thành công. Cậu đừng lãng phí—"
Trước khi nói xong, đôi môi của anh đã bị niêm phong bởi một sự mềm mại ấm áp.
Lê Hành không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
Không chừng cũng chẳng nghĩ gì cả.
Chỉ là tại thời điểm đó, trong đầu hắn chắc chắn chỉ có một giọng nói: không thể để anh nói tiếp, không thể để anh đi.
Ở một mức độ nào đó, loại tâm trạng này có thể được ví với loại tâm trạng của thời sinh viên, bởi vì không vượt qua kỳ thi mà theo bản năng không muốn nghe giảng viên tuyên bố thành tích.
Rõ ràng là không được cái gì, nhưng lại sợ mất đi.
Hôn thật sâu.
Lê Hành cảm nhận được đầu lưỡi của mình đang đảo qua từng kẽ răng của Giản Thư, bề mặt răng rất bóng loáng, giống như có thể nếm ra được mùi thơm của rượu. Giản Thư lúc đầu còn cố gắng giãy dụa, nhưng khi bị ép vào tường cũng không phát huy được sức lực, cuối cùng cũng không biết là thỏa hiệp hay là hiểu được, rốt cuộc không động đậy nữa.
Không biết bao lâu Lê Hành mới khẽ mở ra một chút khoảng cách, tay hắn vẫn đặt ở sau gáy của Giản Thư, ngón tay cái còn vô tình hay hữu ý mà vuốt ve tóc của anh.
"Cậu không có." Lê Hành nói, ngữ khí rất vội vàng, "Cậu chỉ đang tự mình đấu tranh mà thôi, cậu còn chưa thử cố gắng cùng tôi, tại sao lại từ bỏ? Tại sao?"
Ngay khi lời nói vừa ra khỏi miệng, Lê Hành đã hối hận. Rất nhiều lần hắn đã hiểu rõ, kỳ thật chỉ cần hắn ép một chút, có thể Giản Thư sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng, hắn lại kìm nén sự kích động này hết lần này đến lần khác.
Hắn nên chờ anh tự mình lựa chọn bước tiếp mà không phải vì bị thúc ép đẩy về phía trước.
Lê Hành hít một hơi thật sâu và lùi lại, chừa đủ không gian cho người rời đi.
Giản Thư trầm mặc rất lâu, cuối cùng đột nhiên tiến lên, dùng đôi môi tìm lại được sự mềm mại và ấm áp lúc trước.
Hôn và hôn, liền khám phá những nơi bí ẩn hơn. Lê Hành khẩn trương, mơn trớn cái cổ của Giản Thư, khiến anh run rẩy. Từng ngón tay của người trong ngực lạnh lẽo, phủ lên lưng hắn, mang theo cảm giác thoải mái khó tả, chỉ cần hắn vươn tay là có thể vòng qua chiếc eo tuy tinh tế nhưng có chút gầy đến lộ xương kia, thế nhưng lại khiến hắn mê đắm khó chống cự. Họ quên mất họ đã cởi hết quần áo trên người như thế nào, quên mất đi vào phòng ngủ của ai thế nào, chỉ nhớ ngay lúc đó, một cảm giác thân thuộc tuyệt vời trỗi dậy, giống như lấp đầy khoảng trống bấy lâu nay ở trong lòng.
Vẻ đẹp tiềm ẩn của Giản Thư giống như hành lang Eden quấn lấy tất cả những đam mê của Lê Hành, tiến hoặc lùi, đều giống như một loại ăn ý giữa hai người, không kịch liệt nhưng đủ lâu để tận hưởng.
Không biết dằn vặt đến mấy giờ, hai người mơ hồ liền ôm nhau ngủ.