Tự Bạch

Chương 20: Chỉ nói bình thường



Sáng hôm sau, Giản Thư bị cơn ốm nghén đánh thức, anh phát hiện tối hôm qua Lê Hành đã đặt bên giường anh một ly nước chanh.

Chỉ cần những gì đang cần, một ly nước chanh.

Giản Thư chân trước vào phòng tắm, chân sau Lê Hành cũng theo vào, mang quần áo cho anh, đồng thời còn mang một chiếc ghế đẩu nhỏ vào cho Giản Thư ngồi, còn mình thì ngồi xổm phía sau đỡ vai Giản Thư, nhẹ nhàng giúp anh vỗ vỗ lưng.

Tuy rằng những triệu chứng của thời kỳ đầu mang thai không cải thiện nhiều, nôn mửa xong còn mất sức đến đứng không vững, chưa có cảm giác thèm ăn nhưng Giản Thư thật sự cảm nhận được sự ấm áp đã chờ đợi từ lâu, giống như một giấc mộng đẹp. Lần trước chỉ có một mình anh, ngày ấy, sau khi nôn xong, anh chịu đựng cơn chóng mặt, làm một chút bữa sáng rồi miễn cưỡng ăn, sau đó một mình lái xe đến bệnh viện để phá thai.

Lúc đó ai ngờ được mình lại được chăm sóc như bây giờ? Anh nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lê Hành này, anh chỉ mới đơn độc ở chung với hắn có vài tháng, nhưng dường như mọi hành động đều rất phù hợp với mong muốn của anh.

Giản Thư biết những chuyện này không phải do "số phận" bí ẩn gì đó tạo nên, mà là do hắn luôn dùng hết 100% sự chân thành để quan tâm đến anh, giống như anh đã từng quan tâm đến Lương Tiềm Xuyên lúc trước.

Lê Hành nấu cháo trắng nhưng vẫn trong như nước. Giản Thư hôm nay đã từ từ quen với trạng thái mang thai này nên ăn thêm được vài miếng, ăn xong cũng không thấy buồn nôn như trong tưởng tượng.

Công ty của Lê Hành nhận được một dự án mới, đang bắt đầu chuẩn bị cho việc thiết kế. Sáng sớm đã có người gọi liên tục suýt làm cháy luôn điện thoại của hắn khiến hắn vô cùng phiền phức. Giản Thư bật cười, hiểu hắn đang bận, anh nhiều lần muốn nói cứ để anh ở nhà một mình cũng không sao, nhưng không hiểu sao khi thấy hắn nhìn mình rồi mỉm cười, anh lại ích kỷ không thể nói ra.

Lúc anh và Lương Tiềm Xuyên ở bên nhau, người đó cũng nhìn anh với ánh mắt như vậy, khi ấy Giản Thư đã thầm ước hai người có thể nhìn nhau như thế cả đời, không bao giờ mệt mỏi hay chán ghét lẫn nhau.



Ai biết được đời người quá dài, có thể khiến mọi kỳ vọng đều bị bào mòn thành bọt nước.

Ăn sáng xong, Lê Hành thu dọn bát đĩa, Giản Thư không nhúc nhích, vẫn ngẩn người ngồi ở bàn ăn. Lý Hành bận rộn một hồi đi ra nhìn thấy cảnh này, tưởng rằng Giản Thư không tự đi được, liền không nói hai lời đi qua ôm anh, nhưng lại bị đối phương dở khóc dở cười từ chối, vì vậy hắn liền lùi lại, cẩn thận đỡ Giản Thư ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Giản Thư cảm thấy mình được bảo vệ quá mức nghiêm trọng, giống như động vật quý hiếm ở nhà bị trông nom 24/7, thật sự quá xấu hổ. Vì vậy, sau khi suy nghĩ, cuối cùng anh nói với Lê Hành đang ngồi bên cạnh chuẩn bị gọt hoa quả:

"Trong công ty có việc bận thì anh đi đi, tôi không sao."

Lê Hành cầm con dao gọt hoa quả bắt đầu làm việc, không ngẩng đầu lên và nói:

"Hôm nay tôi mời bác sĩ đến, thời gian mang thai này phải trải qua như thế nào, tôi phải ở lại nghe bác sĩ dặn dò, hơn nữa gần đây em không thể ở một mình được."

Một lúc sau, Lê Hành dường như đột nhiên ý thức được gì đó, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Giản Thư, cười hỏi:

"Có phải tôi khoa trương quá không?"

Giản Thư không thể nhịn được cười và gật đầu.

"Tôi cũng nghĩ có một chút." Lê Hành cười, thẳng thắn trả lời, "Chủ yếu là sợ em cái gì cũng không chịu nói. Tôi nghe nói ba tháng đầu rất quan trọng, cho nên tôi không yên tâm."



"Tôi sẽ nói." Giản Thư nói, "Anh đừng lo lắng quá, không sao cả."

Lê Hành gật đầu, đặt trái cây đã gọt vỏ vào đĩa rồi đậy bằng nắp bảo quản:

"Được rồi, từ mai trở đi, mỗi ngày tôi sẽ đến công ty một chuyến, rất nhanh sẽ về, em ở nhà đừng chạy lung tung, đừng vặn ga, tôi sẽ đun sẵn nước nóng cho em, nhưng tốt hơn là em nên đợi tôi về rồi hẵng tắm, nhà tắm trơn trượt rất nguy hiểm, em còn phải nhớ ăn uống đúng giờ..."

Giản Thư bất đắc dĩ lần thứ hai, không thể không ngắt lời:

"Anh đi ngay bây giờ luôn sao? Bây giờ nói, nếu ngày mai tôi không nhớ thì sao?"

"Được được được, vậy ngày mai tôi sẽ nói lại."

"Ngày mai cũng không cần nói nữa...Tôi không phải con nít ba tuổi..."

Không hiểu sao, Giản Thư lại cảm thấy những lời mình nói như đang làm nũng.

Lê Hành mỉm cười, dường như cũng không cảm thấy được có chuyện gì không đúng, vươn tay muốn ôm Giản Thư, nhưng động tác đến một nửa thì dừng lại, cuối cùng phải đổi hướng cầm lấy trái cây tiếp tục cắt.

Giản Thư cảm thấy lồng ngực hơi tê dại, lại mơ hồ hy vọng Lê Hành sẽ ôm mình. Cảm giác này khá giống với lúc đầu anh yêu Lương Tiềm Xuyên, nhận ra điều này khiến anh cảm thấy hơi lo lắng.