Tự Bạch

Chương 35



Giản Thư vươn tay ôm lấy Lê Hành, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng hắn, anh chịu đựng cơn đau nhói ở bụng, khó nhọc nói: "A Hành... em, không sao... đừng lo lắng..."

"Nhưng anh sẽ không để em một mình." Lê Hành vùi mặt vào bờ vai gầy của Giản Thư, xương xẩu lởm chởm có chút cộm người, nhưng hắn không ngại, hắn chưa bao giờ muốn gấp gáp ôm Giản Thư như bây giờ, cho dù là không để ý bất cứ thứ gì cả, "Anh sẽ luôn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh em."

Giản Thư khẽ thở dài, không biết là vì tình cảm thâm sâu hay vì đau đớn khó nhịn. Ngay sau đó, Lê Hành nghe thấy anh nói bên tai mình: "A Hành, chúng ta... đã qua... cái tuổi có thể tùy hứng."

"Không phải tùy hứng! A Thư, em nói chúng ta còn thời gian, vậy em có thể, có thể..."

Có thể thử yêu một lần nữa như em đã nói.

"Nhưng mà bác..."

"Mẹ anh sẽ không phản đối—" Lê Hành ngồi dậy, giữ chặt vai Giản Thư, nhìn thẳng vào mắt anh, "Cho dù sau này thực sự có những hồ ngôn loạn ngữ đó, anh cũng sẽ che chở cho em, anh không đi đâu cả, A Thư, chỉ cần em muốn anh ở lại."

Giản Thư có chút bối rối nhìn Lê Hành, anh thấy mình đột nhiên dường như không hiểu được ý nghĩa của những lời này, cảm giác tuyệt vọng còn sót lại kèm theo cơn đau âm ỉ quấy nhiễu cơ thể anh, rồi lại có một thứ gì đó tương tự như hy vọng đang dần dần nảy sinh, khiến anh không biết làm sao.

Giản Thư cảm thấy mình giống như một tù nhân đã bị kết án, chuẩn bị đưa lên đoạn đầu đài nhưng lại đột nhiên được tuyên án vô tội, thậm chí còn không dám cảm nhận niềm vui sướng đó, bởi vì thống khổ lâu dài như bụi gai quấn lấy anh, quá lâu, lâu đến nổi không có cách nào tránh thoát ngay lập tức, lâu đến mức dù chỉ nghĩ đến thôi cũng có thể cảm thấy đau như cắt.

Nhưng anh nhìn thấy, ánh mắt Lê Hành tràn đầy mong đợi và kiên định đang chờ đợi câu trả lời của anh, bàn tay đặt lên vai anh ấm áp và mạnh mẽ, truyền đến một sự dịu dàng quen thuộc.

Có lẽ - Giản Thư không khỏi nghĩ – chỉ cần đưa tay ra giữ lại chút khoảng cách này, anh có thể tìm thấy sự cứu rỗi của mình.



Một lúc lâu, khi Lê Hành nghĩ rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, Giản Thư mỉm cười, chậm rãi thở ra một hơi.

"Ở lại đây đi, A Hành." Anh nói.

Còn chưa kịp kích động đã nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Lê Hành vô thức đỡ lấy eo của Giản Thư, phát hiện bụng của anh co rút dữ dội, trái tim lập tức nhảy lên đến cổ họng.

"A Hành... Em, hình như, không ổn lắm..."

Nói xong lời này, Giản Thư chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hoàn toàn bị đau đớn kéo xuống vực sâu.

Lê Hành nhìn thấy trên tấm ga trải giường màu nhạt có một mảng nhỏ màu đỏ tươi, hắn cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng, liền gọi bác sĩ một cách máy móc, gọi 120 cấp cứu và thực hiện các biện pháp cấp cứu đơn giản theo hướng dẫn của bác sĩ, chờ tình trạng đối phương tạm thời ổn định, Lê Hành mới phát hiện toàn thân mình đang run lên vì căng thẳng.

Không được.

Đứa bé không thể có chuyện, A Thư càng không thể gặp rắc rối.

A Thư của hắn vừa muốn bắt đầu thử hạnh phúc một lần nữa, sao có thể vội vàng bị đánh gãy như vậy?

Hắn còn rất nhiều việc chưa làm cho anh, sao có thể ngay từ đầu đã bị tước đi quyền lợi này?

Bác sĩ tình cờ ở gần đó, chạy tới nhanh hơn xe cấp cứu, sau khi xem xong thì nói là dấu hiệu của sẩy thai, không nhịn được quở trách Lê Hành một phen, may mà triệu chứng của Giản Thư khá đáng sợ nhưng tình hình không nghiêm trọng lắm, chảy máu không nhiều. Bác sĩ cho anh uống thuốc rồi truyền dịch, chờ đến lúc xe cấp cứu tới thì tình trạng của Giản Thư đã ổn định.

Cuối cùng, anh cũng không cần dằn vặt bị đưa đến bệnh viện nữa, tuy rằng có bị bác sĩ ghét bỏ một phen nhưng khi biết người đó không sao rồi, Lê Hành cảm thấy khá vui vẻ, bị nói vài câu cũng không sao.



"Không thể để sản phụ dao động tâm trạng thất thường như vậy, vận động quá sức cũng không được phép." Trước khi rời đi, bác sĩ lại nhấn mạnh với Lê Hành, "Mấy ngày nay phải nằm trên giường nghỉ ngơi, có xuất huyết một ít cũng là chuyện bình thường, qua mấy ngày nữa sẽ ngừng, nếu xuất huyết thì phải vệ sinh thân dưới sạch sẽ, đọc sổ tay hướng dẫn nhiều một chút, đừng phạm sai lầm nữa!"

Lê Hành nghiêm túc ghi nhớ, tiễn bác sĩ đi, một giây cũng không muốn trì hoãn mà muốn quay lại trông nom Giản Thư.

Ngủ cả một ngày, buổi trưa ngày hôm sau, Giản Thư mới tỉnh lại. Vừa nghiêng đầu, anh liền nhìn thấy Lê Hành ngồi ở bên giường, cẩn thận tránh né ống truyền dịch, nắm ngón tay của anh, không hề chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm. Bên ngoài nắng chói chang, chiếu lên Giản Thư khiến anh không biết bây giờ là lúc nào, cơn đau kéo dài ở bụng dưới khiến anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra, anh đưa tay sờ lên bụng mình. Đến khi chạm vào độ cong khiến người yên tâm đó, anh nghe thấy Lê Hành nhẹ giọng nói:

"Đừng lo lắng, đứa bé không sao cả, em cũng vậy."

Một luồng hơi ấm làm người cảm động truyền khắp cơ thể, Giản Thư không biết mình đang vui vì điều gì, nhưng thực sự, anh rất vui.

Gần như không thể kìm được mà chỉ muốn cười.

"Đói bụng không? Em tỉnh dậy thật là đúng lúc, muốn ăn trưa không?"

"Là... buổi trưa?" Cũng may là anh ngủ không lâu lắm, bằng không người này hẳn là lo lắng muốn chết."

"Trưa ngày hôm sau rồi! Thuốc an thai đã truyền được hai bình rồi." Lê Hành có chút bắt đắc dĩ lại có chút vui vẻ lắc lắc ngón tay của Giản Thư, cười nói.

"Vậy... lại để anh, lo lắng rồi..."

Nhìn trên mặt lộ ra thần sắc thất bại của đối phương, Lê Hành cảm thấy tim mình như muốn tan chảy, không khỏi vươn tay gõ nhẹ lên chóp mũi của anh, nói: "Anh tự nguyện, em lo lắng cái gì?"