Tự Bạch

Chương 48



Lê Hành mua thức ăn từ một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng ở Hồ thành. Hai món mặn, hai món chay và một món canh, bày đầy trên chiếc bàn ăn của giường bệnh, cuối cùng đến một khoảng trống cũng không có, Lê Hành dứt khoát cầm trên tay. ngồi đối diện với Giản Thư xem anh ăn.

Nhà hàng này ở ngoại ô thành phố, từ bệnh viện đến đó phải mất hơn nửa giờ lái xe. Khi hai người vừa ở chung, Lê Hành đã đưa Giản Thư đi ăn một lần. Khi đó, sức ăn của Giản Thư không tốt lắm nhưng vẫn ăn nhiều hơn bình thường một chút, từ ấy Lê Hành vẫn luôn để chuyện đó ở trong lòng, hôm nay hắn liền không ngại xa xôi chạy đi mua, thức ăn đều quen mắt, có lẽ đều là những món hai người đã từng nếm thử trước kia.

Giản Thư ăn hai miếng, thấy người trước mặt vẫn cầm hộp thức ăn nhìn mình ăn thì không nhịn được cười, vỗ vỗ chân nói với Lê Hành:

"Anh cứ đặt ở đây đi, nếu không thì sao ăn được?"

"Không được, sẽ làm nóng em, lát nữa anh ăn sau, không sao đâu."

"Vậy thì em không chừa phần của anh đâu, em đây ăn cho hai người lận đấy!" Giản Thư vỗ bụng cười nói.

"Được rồi, em muốn ăn thì ăn, không cần để ý đến anh."

Một chiêu không thành công, đầu óc Giản Thư xoay chuyển, lại nói:

"Em chắc chắn là không quản được miệng của mình rồi, mà ăn nhiều như vậy nếu ngày mai em lại không thoải mái, anh có bỏ được không?"

Lê Hành: "..."

Vì vậy, thức ăn được chuyển đến đùi của Giản Thư, hai người ăn cùng nhau. Lê Hành sợ Giản Thư căng eo sẽ đau, hoặc làm phiền đến đứa bé nên thỉnh thoảng gắp hai đũa thức ăn ở xa tầm với của Giản Thư vào bát của anh. Giản Thư cũng không chịu thua, cười hì hì gắp hai đũa thức ăn khác vào bát của Lê Hành, giống như một gia đình.

Đây là những ngày tháng mà anh hằng mong muốn.

Ăn được một lát, Giản Thư cảm thấy cuối cùng cũng không còn đói nữa, liền mở miệng hỏi:

"Anh đến đó bằng gì vậy? Đi taxi sao?"

"Không hẳn, vừa rồi anh bắt taxi ở ven đường đến lái xe của mình trở về."

"May quá, may quá, không bị kéo đi..."

"Nhưng anh bị phạt 500 tệ vì đậu xe trái phép..." Lê Hành một mặt sống còn gì luyến tiếc.

Giản Thư liếc Lê Hành một cái, lập tức chỉ vào trong bụng, ra sức quăng nồi: "Trách con ấy."

"Không trách con." Lê Hành quả thực bị chính bạn trai của mình "ngọt" hóa, không khỏi vươn tay chơi đùa mái tóc của Giản Thư, "Cũng không trách em."

Giản Thư bưng bát cơm của mình nghiêng đầu khỏi tầm tay của Lê Hành, nhỏ giọng kháng nghị: "Anh đừng có xoa nữa..."

Lê Hành: "Không xoa, anh đang kiểm tra xem tóc em có bị thối không."

Giản Thư: "..."

Lê Hành nói, còn như thật đưa tay lên mũi ngửi ngửi, rồi nói: "Chà, thối quá, hahahahahaha..."

Giản Thư: "...Em muốn đi tắm."

Trên bàn cơm mà còn tán gẫu thối hay không thối thì thật sự quá đáng lắm rồi...

Sau khi nạp quá nhiều thức ăn, Giản Thư thực sự cảm thấy bụng hơi căng, nhưng không thể đi bộ xung quanh để tiêu hóa, Lê Hành dứt khoát ngồi xuống bên giường, ôm Giản Thư vào lòng để giúp anh xoa bụng. Thỉnh thoảng đang xoa, hắn còn bị bạn nhỏ trong bụng anh duỗi tay duỗi chân đá đá như để xoát độ tồn tại một phát.

Giản Thư đã ăn no nhưng miệng không ngừng được, trong khi Lê Hành xoa bụng cho mình, anh lấy một quả táo để thưởng thức, suýt chút nữa khiến Lê Hành lung lay tinh thần và mềm lòng đồng ý cho anh ăn, nhưng mỗi lần thử nghiệm đều bị hắn kiên quyết từ chối.

Khi Lương Tiềm Xuyên bước vào, gã đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Vốn dĩ nghe nói Giản Thư đang ở trong bệnh viện, gã còn cảm thấy đây là cơ hội tốt, có thể thừa dịp này chăm sóc Giản Thư một chút, dù không thể quay lại với nhau ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng có thể xoa dịu mối quan hệ giữa hai người. Vì vậy, hầu hết những người đi thăm bệnh đều mua một ít hoa quả và thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, nhưng gã thì chọn con đường cũ mà đến cửa hàng hoa chọn một bó hồng đỏ, tựa như hẹn hò xuất hiện ở phòng bệnh của Giản Thư.



Càng khiến Lương Tiềm Xuyên trở nên vô dụng chính là kêu gã đến nhưng Giản Thư không hề đơn độc, Lê Hành vẫn như lúc sáng, như hình với bóng ở bên cạnh Giản Thư. Trước mắt ba người là một bó hoa hồng đỏ xuất hiện không đúng lúc, lúc đối mặt, Lương Tiềm Xuyên chỉ cảm thấy không thể xấu hổ hơn được nữa.

Ánh mắt của Lê Hành dừng ở trên bó hoa vài giây, cuối cùng quay lại nhìn Lương Tiềm Xuyên như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi gã, một tay từ phía sau vô cùng tự nhiên vòng lấy vai của Giản Thư, nói:

"Hôm nay A Thư không được khỏe nên đừng làm phiền em ấy."

Ngụ ý là chúng tôi không hoan nghênh, cậu cứ nhìn theo mà làm.

Giản Thư không có biểu thị dư thừa nào, bình tĩnh mỉm cười gọi một tiếng "Lương ca".

Lương Tiềm Xuyên đã quên đi tất cả những mong đợi và phấn khích mà gã tích lũy suốt quãng đường, chần chừ đứng ở cửa một lúc, cuối cùng để chống đỡ cho sĩ diện của mình, vẫn lúng túng ho khan hai tiếng, đi vào phòng bệnh.

Bên cạnh giường có một cái ghế, nhưng Lương Tiềm Xuyên lúc này không thể thuyết phục bản thân ngồi xuống đó, đành phải ngồi xuống ghế sô pha cách xa một chút, đặt bó hoa dưới chân.

"Hoa nở đẹp quá." Giản Thư khen ngợi.

Lương Tiềm Xuyên không hiểu ý của anh, nên chỉ cười khan không đáp lời, nhưng Lê Hành vô cùng tự nhiên cầm quả táo trong tay Giản Thư, lấy tờ khăn giấy bắt đầu lau, vừa lau vừa nói:

"Về nhà tìm lọ hoa cắm vào, như vậy mới giữ được lâu một tí."

"Mấy cái lọ hoa ở nhà bị anh làm vỡ chỉ cắm được một nhành thôi." Giản Thư phàn nàn, vẫn nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay Lê Hành.

Lê Hành bị nói vậy cũng không cảm thấy gì, hắn liền chuyển chủ đề và hỏi Lương Tiềm Xuyên, "A Xuyên từ nhà đến sao? Vợ cậu gần đây có khỏe không?"

"Vẫn khỏe..."

Sự tương tác thân mật và tự nhiên giữa Lê Hành và Giản Thư khiến gã rất khó chịu, ai tinh ý cũng có thể nhận ra nếu không từng sống chung lâu dài thì hai người rất khó để có được loại quan hệ này.

"Cậu đã tính đến chuyện có con chưa?" Lê Hành tiếp tục hỏi.

Chuyện này không có gì đặc biệt, đại khái đều là một trong những vấn đề mà các cặp đôi mới cưới sẽ bị hỏi, nhưng Lương Tiềm Xuyên khi nghe những lời đó thì rất lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.

Sau một lúc im lặng, Lương Tiềm Xuyên trả lời như thể đã hạ quyết tâm:

"Tôi sẽ không có con với cô ấy. Chúng tôi chuẩn bị ly hôn, tôi đã nói với cô ấy tôi là đồng tính luyến ái."

Giản Thư không khỏi nhíu mày, lúc nãy gã nói qua điện thoại là bị vợ mình phát hiện, nhưng trong nháy mắt đã biến thành gã tự nói, bộ dạng này của Lương Tiềm Xuyên khiến anh có chút phản cảm, người này cùng Lương Tiềm Xuyên độc lai độc vãng, khá có cá tính mà anh thích lúc đầu, hình như không còn là một người nữa.

Mà như vậy e rằng càng tốt hơn, Lương Tiềm Xuyên của quá khứ có Giản Thư yêu gã, còn hiện tại Lương Tiềm Xuyên và Giản Thư đều có thể hoàn toàn bình an vô sự, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Lê Hành lau sạch quả táo, Giản Thư tự nhiên muốn đưa tay ra lấy, nhưng Lê Hành đã tránh được và đưa táo cho Lương Tiềm Xuyên. Người sau cho rằng Lê Hành không biết tâm tư của Giản Thư, vội vàng lấy lòng, khước từ nói:

"Không cần, không cần, Giản Thư muốn ăn, đưa cho em ấy đi."

Lê Hành buồn cười liếc mắt nhìn người trong ngực, giải thích:

"Em ấy không thể ăn thêm nữa, nếu ăn nữa ngày mai lại thấy không thoải mái."

Những lời này thành công đổi lấy đôi mắt hình viên đạn của Giản Thư, nhưng không có khí thế gì.

Lương Tiềm Xuyên nhận lấy quả táo nhưng không ăn, lại nói:

"Chuyện đó... Tôi có mấy câu muốn nói riêng với Giản Thư."

Lê Hành không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn Giản Thư trưng cầu ý kiến.



Giản Thư: "Em muốn ăn táo..."

Lê Hành: "..."

Cuối cùng Lê Hành hết sức yên lòng rời khỏi phòng bệnh, lúc đi ra ngoài còn nhân tiện đóng cửa cho hai người bọn họ.

Ngay khi Lê Hành vừa đi, Lương Tiềm Xuyên nóng lòng hỏi Giản Thư:

"Em thật sự thích cậu ấy?"

"Ừ." Giản Thư gật đầu, không biết nghĩ tới chuyện gì, khóe miệng Giản Thư không khỏi câu lên thành một vòng cung.

"Vậy anh và cậu ấy thì sao? Nếu anh..."

"Lương ca," Giản Thư ngắt lời Lương Tiềm Xuyên, lần đầu tiên trong ngày hôm nay anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt đối phương, "Loại quyết định này không được phép thay đổi thường. Nếu như lúc đó anh từ bỏ tôi, lựa chọn kết hôn với cô gái kia, hiện tại lại có thể từ bỏ cô ấy, đối với tôi, phần tình cảm này, quả thực rất rẻ rúng."

Lương Tiềm Xuyên há miệng, nhưng không nói lời nào.

"Đừng vì chuyện này mà ly hôn với cô ấy, tôi... sẽ không rời bỏ A Hành."

Giản Thư nói rất rõ ràng, Lương Tiềm Xuyên sững sờ một lúc, nhưng cuối cùng gã chỉ cười khổ một cái, đứng dậy.

"Anh sẽ ly hôn. Nếu bây giờ em cho rằng phần tình cảm này rẻ rúng, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em xem."

"Tôi nghĩ thế nào cũng không quan trọng, chỉ là cuộc sống của anh không phải là thứ tôi muốn nữa. Lương ca, những gì tôi nói đều là thật lòng, tôi cũng thực sự mong anh có thể nghe vào..."

Lương Tiềm Xuyên không nói chuyện, đi tới bên giường đưa quả táo trong tay cho anh.

"Anh cứ giữ đi, tôi chỉ đùa với A Hành, không thực sự muốn ăn." Giản Thư không chút lưu tình giải thích.

Lương Tiềm Xuyên cảm thấy rất xấu hổ, cuối cùng vẫn thu tay về, một bó hồng đổi một quả táo, lúc gã rời đi cũng vô nghĩa như lúc gã đến.

Khi ra ngoài, Lương Tiềm Xuyên nhìn thấy một túi táo lớn ở bên kia giường, mỗi một quả đều không khác gì quả mà gã đang cầm trên tay cả.

Tựa như những thứ gã dành cho Giản Thư chẳng khác gì thứ tình cảm tầm thường, không bằng một phần vạn của Lê Hành.

Lê Hành ở trên tầng lầu ngắm nhìn thành phố lúc chạng vạng, dường như hắn đã đứng rất lâu, khi Lương Tiềm Xuyên nhìn thấy, gã mới nhận ra, hóa ra trong lúc vô tình, sự tín nhiệm của bọn họ đối với mối quan hệ này đã sâu sắc đến mức không còn bất kỳ nghi vấn nào.

Lương Tiềm Xuyên đi tới chào hỏi, nói mình đi trước.

Lê Hành gật đầu, lại hỏi:

"Cậu đến đây bằng gì? Có cần tôi đưa cậu về không?"

Lương Tiềm Xuyên lắc đầu từ chối:

"Tôi không sao, cậu ở lại chăm sóc Giản Thư đi."

Sau khi nói xong, gã cảm thấy câu nói của mình thật sự ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, không có chút lập trường nào, không thể làm gì hơn là cười tự giễu, nói thêm:

"Cậu đã chăm sóc em ấy rất tốt, em ấy... rất khác so với trước đây."

Giống một người đang sống hơn lúc trước, có thể cười, có thể nháo, đôi mắt cũng biết nói.

Lê Hành cười cười, thầm nghĩ muốn nói với Lương Tiềm Xuyên rằng, Giản Thư của hiện tại, thậm chí còn vui vẻ hơn so với thời niên thiếu, nhưng lúc đó có người không để ý nên không cảm nhận được mà thôi.

Nhưng hắn không muốn nói với Lương Tiềm Xuyên những lời này, một Giản Thư như vậy, để hắn biết là được rồi.