Tự Bạch

Chương 62



Chuyện nhận nhà ở sau đó liền biến thành một đống vô bổ.

Quen biết Lương Tiềm Xuyên nhiều năm như vậy, trong lòng gã nghĩ cái gì thực ra Giản Thư biết quá rõ. Căn nhà đó có thể nói là vật cuối cùng chứng minh hai người từng yêu nhau, bây giờ giao nó lại cho anh, hoặc là cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ mong manh bấy lâu nay, nhờ vào đó để bù đắp cảm giác tội lỗi khi phản bội người yêu của mình; hoặc là khơi dậy tình cũ, đặt cược vào khả năng Giản Thư nhìn cảnh nhớ người mà hồi tâm chuyển ý – tiến có thể công lui có thể thủ, Lương Tiềm Xuyên vẫn luôn là một người đánh cờ thông minh, khôn khéo như vậy.

Giản Thư không muốn về đó sống chút nào, trang trí lại khoảng không trong nhà rất lãng phí, sau khi bàn bạc với Lê Hành, anh quyết định bán căn nhà này, bán được bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, có thể bớt phiền não là tốt rồi.

Sau khi quyết định, Lê Hành đi tới đi lui dọn dẹp hai ba lần, chủ yếu là mang những thứ Giản Thư có thể còn dùng về, sau đó thanh lý một số đồ đạc cũ. Lê Hành không yên lòng khi Giản Thư ở nhà một mình, vì vậy mỗi lần đi như vậy cũng không mất nhiều thời gian.

Vết thương của Giản Thư từ từ khôi phục, đợi đến lúc anh có thể đi lại một chút, ngồi lâu cũng không còn quá đau, anh liền muốn cùng Lê Hành đến đó.

Những ký ức trước đây chất chứa trong căn nhà đó chắc chắn sẽ khiến anh khó chịu, nhưng ở nhà một mình không được gặp Lê Hành thì càng khó chịu hơn.

Từ giai đoạn thứ hai trở đi của thai kỳ, tập thể dục vừa phải có lợi sinh sản cả về thể chất lẫn tinh thần, Lê Hành đương nhiên rất ủng hộ, sau khi ăn trưa xong liền cùng Giản Thư đi ra ngoài, sợ anh di chuyển sẽ bất tiện, Lê Hành còn mang theo xe lăn điện, bị Giản Thư ghét bỏ một chút nhưng cuối cùng cũng không phản đối.

Lê Hành làm việc rất hiệu quả, không mất bao lâu hắn đã dẹp dọn xong xuôi để có thể rao bán nhà. Gần như tất cả đồ đạc đã được xử lý, chỉ có bàn ghế sofa đều dùng vải chống bụi phủ lên. Lần này đến nhiệm vụ không còn nhiều lắm, chỉ cần dọn dẹp những thứ lặt vặt còn lại trong phòng làm việc, sau đó quét bụi nội thất lần nữa là xong. Lê Hành trèo lên trèo xuống để phân loại đồ đạc, Giản Thư không giúp được gì nên tự giác lấy giẻ lau chùi xung quanh. Bụng của anh càng ngày càng nặng, ngay cả việc dùng đai đỡ ​​bụng cũng khá vất vả, chân đi cũng không tiện lắm, làm một hồi nghỉ ngơi một lúc, tiến độ cũng không mấy ấn tượng.

Lê Hành thỉnh thoảng mang ra một vài cuốn sách hoặc những đồ vật nhỏ khác hỏi anh có muốn giữ lại không. Trong đó có mấy thứ ngay cả Giản Thư cũng không nhớ mình có nó lúc nào, bây giờ anh mới phát hiện những vết thương của tình yêu ngày xưa thật ra cũng tính là gì cả, sau này vết thương kết vảy đóng miệng, cuối cùng lại biến thành một câu chuyện cũ không có gì để đàm luận.

Còn chưa đến bốn giờ chiều, đột nhiên có người gõ cửa. Lê Hành chỉ nghĩ là bên quản lý tài sản đến kết toán chi phí điện nước, vừa mở cửa ra, hắn thấy vợ của Lương Tiềm Xuyên đang đứng bên ngoài thì không khỏi giật mình.

Cô ta gái tên Tiểu Nho này dường như chỉ trong một đêm đã già đi hơn mười tuổi. Đây là lần đầu tiên Lê Hành nhìn thấy cô ta khi không trang điểm, sắc mặt tái nhợt, mí mắt dưới nhuộm một màu xanh đen nồng đậm, như thể ngay cả mái tóc cũng bạc phơ, một bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nhìn thấy Lê Hành, cô ta giống như thần kinh mà kéo khóe miệng, có lẽ là muốn cười, nhưng lại không phải là nụ cười thân thiện, nó chứa đầy sự mỉa mai ác ý. Không chờ Lê Hành mở miệng, cô ta đã khàn giọng hỏi:

"Anh ta đâu, anh bảo anh ta ra đây cho tôi."

Lê Hành mơ hồ có chút dự cảm không tốt nhưng không thể nói ra đến tột cùng là chuyện gì.

"Xin lỗi, chồng cô không có ở đây, nếu cô muốn tìm hắn..."

"Đừng đánh Thái Cực Quyền với tôi—" Người phụ nữ gần như rít gào lên ngắt lời Lê Hành, "Ý tôi là tên họ Giản kia! Anh ta ở đâu?"



"Giản Thư không được khỏe, hôm nay không gặp cô được, cô đi đi." Lê Hành cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cảm giác căng thẳng ngày càng bành trướng, quấn lấy cả lồng ngực hắn.

Người phụ nữ như không nghe thấy, đột nhiên xông lên, dùng bàn tay gầy guộc túm lấy áo sơ mi của Lê Hành: "Mang thai không nổi sao? Mang thai thì được đền bù sao? Anh ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Anh kêu anh ta ra đây cho tôi! Đưa con cho tôi, trả chồng tôi lại cho tôi!"

Lê Hành dùng thêm mấy phần sức lực mới mở được hai tay đang nắm lấy cổ áo của mình, đang định nói, nhưng khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy Giản Thư đang dựa vào trên tường, chậm rãi đi ra ngoài.

Người này lúc nãy hơi mệt nên có chút chóng mặt, vốn là đang nằm nghỉ trong phòng nhưng có lẽ anh bị tiếng ồn ào bên ngoài làm phiền nên mới ra ngoài. Anh còn chưa kịp nhìn thấy là ai đến, Lê Hành đã tiến đến chắn anh ở phía sau.

Nhưng người phụ nữ kia cũng đã tinh tường nhìn thấy Giản Thư, đẩy Lê Hành đang đứng trước mặt mình ra, lao về phía Giản Thư, đôi mắt của cô ta lóe lên một chút tiêu điểm mơ hồ nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo và tan vỡ không thể giải thích được, Lê Hành nhanh tay lẹ mắt kéo cô ta lại, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể đẩy Giản Thư lùi lại để anh tránh càng xa tâm bão càng tốt.

Giản Thư bị đẩy đến mức loạng choạng, chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu nhũn ra, vội vàng đỡ vào tường để không bị ngất tại chỗ.

Người phụ nữ bị Lê Hành lôi kéo vẫn nhe ​​răng nghiến lợi kiên trì lẩm bẩm những câu như "trả con cho tôi", "trả chồng lại cho tôi", như thể cô ta không thể mang thai, tất cả đều là lỗi của đứa trẻ trong bụng của Giản Thư.

Thấy sắc mặt Giản Thư càng ngày càng tái nhợt, Lê Hành cũng có chút cuống lên, tay dùng sức kéo người phụ nữ một cái, đẩy cô ta ngã vào tường, trong chớp mắt, ở vị trí thắt lưng của cô ta, hắn chạm vào một vật cứng.

Lê Hành dường như nhận ra điều gì đó, nhưng muốn rút lui thì đã chậm, giây tiếp theo, một con dao dài hai mươi cm xuất hiện trên bàn tay không bị kiềm chế của người phụ nữ, ánh sáng lạnh lẽo thậm chí còn chưa xuất hiện trước mắt Lê Hành thì một bên sau gáy của Lê Hành đã bị rạch một đường.

Màu đỏ lan ra nhanh chóng kích thích dây thần kinh của Giản Thư. Màu đỏ dường như che mất tầm nhìn của anh, anh không thể nhìn thấy người trước mặt, nhịp tim như nổi trống, cấp bách muốn xuyên thủng lồng ngực anh, bóng tối vô tận mênh mông vừa quen vừa lạ kia mang theo luống cuống và phẫn nộ cực đại ép anh không thở nổi, cái gì anh cũng không nhìn thấy, trước mắt chỉ có khoảnh khắc Lê Hành bị thương cứ lặp đi lặp lại.

Không thể.

Trong tâm trí anh chỉ còn duy nhất cái từ này.

Không thể tổn thương Lê Hành, không thể cướp Lê Hành khỏi người anh.

Ai cũng không thể!

Chỗ mũi dao cắt trúng không nghiêm trọng, Lê Hành chỉ cảm thấy đau một trận, nhưng lúc lui lại, máu vẫn không ngừng tuôn ra. Nhưng hắn chưa kịp thở một hơi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gào thét kìm nén và kinh hãi từ phía sau, giống như phát ra từ lồng ngực của hắn, Giản Thư giống như phát điên mà lao đến, giật lấy con dao trên tay người phụ nữ mà không thèm để ý mình đang nắm lấy một lưỡi dao sắc bén.



Chợt, không hề báo trước, Lê Hành nhìn thấy Giản Thư ngã thẳng xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hàm răng nghiến lại, vạch ra những đường nét sắc bén trên xương hàm.

Lê Hành chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hắn cảm giác được chính mình đi về phía trước, nhưng chân giống như nhũn ra, điềm báo quanh quẩn trong lòng vào lúc này liền biến thành cơn khủng hoảng cực đại, tước đoạt hơi thở của hắn. Hắn không quan tâm đến việc xử lý vết thương ở bên cổ, hắn quỳ trên mặt đất, ôm lấy Giản Thư - đây không phải là chủ ý của hắn, nhưng hắn thực sự không còn sức lực để di chuyển thêm nữa.

Lúc này Lê Hành mới phát hiện bắp thịt ở tay chân của Giản Thư căng thẳng bất thường, bàn tay cầm dao cũng vô thức co giật, lưỡi dao càng cắm sâu vào da thịt, máu tươi càng loan lỗ trên mặt đất. Lê Hành run rẩy gọi Giản Thư mấy lần, lại phát hiện đối phương dường như không nghe thấy gì, chỉ liên tục lặp lại "Không thể" và gọi tên của Lê Hành.

Lê Hành gần như vô thức dùng bàn tay bê bết máu của mình lấy điện thoại di động ra gọi số khẩn cấp, biết là vô ích, nhưng hắn vẫn luống cuống vỗ về cánh tay và vai của Giản Thư, như thể việc này có thể giúp anh bớt thống khổ.

Lê Hành cảm thấy bất lực, không biết là mất máu hay là hoảng sợ, hắn thấy trước mắt mình chỉ còn bóng đen, chỉ có sức nặng của người trong lòng nhắc nhở hắn về trách nhiệm to lớn của mình nên lúc này hắn mới không ngã xuống.

Tình trạng của Giản Thư nhanh chóng chuyển xấu, lưng anh cứng đờ, giãy dụa một cách thụ động, thậm chí hô hấp ngày càng dồn dập, đôi môi tái nhợt trở nên tím tái, huyết sắc trên mặt cũng tan sạch. Anh co giật dữ dội đến nỗi Lê Hành không thể giữ anh lại chỉ bằng một tay, đôi mắt nhắm nghiền của anh mở ra một khe hở, nhưng chỉ thấy mỗi tròng trắng mắt.

Tiểu Nho có lẽ thật sự không có gan muốn đồng quy vu tận với bất kỳ ai, một dao hạ xuống kia đã khiến cô ta mất luống cuống tay chân, bây giờ nhìn thấy Giản Thư ở trong vòng tay của Lê Hành giãy dụa như cá mắc cạn, cô ta càng hoảng sợ hơn, theo bản năng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại bị tiếng quát "Đứng lại" lạnh lẽo và phẫn nộ của Lê Hành ngăn lại.

Sau khi gọi 120, Lê Hành cấp tốc gọi cho bác sĩ của Giản Thư, cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại, sơ cứu cho anh theo hướng dẫn của bác sĩ. Xe cấp cứu đến rất nhanh, lúc nhóm bác sĩ cấp cứu mang theo cáng vào nhà, Giản Thư đã hô hấp ngày càng kém, âm thanh của hơi thở gấp gáp của anh vang khiến người ta sợ hãi, giống như một loại ma sát kim loại nào đó. Cả người anh như bị rút hết sức lực, chỉ có thể bất giác run lên, bàn tay đẫm máu lúc nãy cầm dao bây giờ lại giống như không biết đau mà nắm chặt cổ tay Lê Hành, mở cũng mở không ra.

Bác sĩ cấp thiết kiểm tra, không nói một lời liền đặt ống thở cho anh và đưa anh lên cáng. Ngắn ngủi chỉ vài phút, trên trán Giản Thư đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Mãi đến khi lên xe cấp cứu, sau khi được nhân viên cấp cứu nhắc nhở, Lê Hành mới cảm thấy choáng váng do mất máu quá nhiều, bác sĩ đã giúp hắn sơ cứu vết thương, may là vết cắt không trúng chỗ trí mạng, cho nên bác sĩ chỉ dặn Lê Hành đi xét nghiệm xem có bị nhiễm trùng hay không. Lê Hành ngơ ngác đáp lại, nhưng trong đầu hắn bây giờ chỉ có Giản Thư của hắn.

Tình trạng của Giản Thư rất không ổn định. Bác sĩ nói đây là chứng tiền sản giật cấp tính phát tác, khó thở và co giật, tất cả đều do nguyên nhân gây nên. Mặc dù đặt nội khí quản đã hỗ trợ hô hấp và có truyền dịch ổn định nhưng có thể xuất hiện các triệu chứng sau đó như bất tỉnh, mờ mắt, nếu nghiêm trọng có thể còn phải chấm dứt thai kỳ.

Đứa bé vẫn chưa đầy bảy tháng tuổi, dù được lấy ra thì vô luận thế nào cũng không sống nổi.

A Thư vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện đứa bé lần trước, lần này rõ ràng anh đã quyết định sẽ cố gắng sinh ra sinh mệnh nhỏ này, nhưng tại sao lại ra nông nỗi như bây giờ?

Lê Hành không thể hiểu được.

Tại sao những chuyện lùm xùm trong quá khứ vẫn luôn như một bóng ma mà gắt gao đeo bám Giản Thư?

Lê Hành có thể cảm nhận được, lúc Giản Thư gắt gao nắm tay hắn đã truyền đến một sự ỷ lại sâu sắc tận xương tủy, tuy nhiên vào thời khắc này, một Giản Thư gầy gò với cái bụng lớn đang nằm trên cáng thương kia thở thoi thóp đã khiến Lê Hành một lần nữa hoài nghi, đến tột cùng chính mình có xứng đáng nhận được sự ỷ lại này không?