Tự Bạch

Chương 8



Giản Thư hôn mê một ngày một đêm, Lê Hành vẫn luôn ở bệnh viện trông coi. Ngay sau khi tình hình vừa ổn định, hắn liền chuyển anh sang phòng bệnh đơn, còn mình thì chuyển tất cả máy tính, bản vẽ và các vật dụng văn phòng khác vào trong phòng bệnh, ở đối diện giường bệnh làm việc, chỉ lo một khắc không nhìn Giản Thư thì anh sẽ bay đi mất.

Mặc dù Giản Thư đã tỉnh rồi nhưng lại giống như người mất hồn, mắt mở to nhưng không có tiêu cự, sắc mặt tái nhợt, nếu không phải lòng ngực của anh còn phập phồng chứng tỏ vẫn còn hô hấp thì trông anh giống như một bức tượng vô hồn đang nằm trên giường. Lê Hành gọi vài lần, sau đó Giản Thư mới từ từ quay lại nhìn hắn, ánh mắt lúc đầu còn tràn đầy mê man, nhưng một lúc sau, phảng phất như mới phản ứng lại được, khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhàn nhạt, cách mặt nạ dưỡng khí, dùng giọng nói không nghe được nói chuyện.

Lê Hành đọc được, anh nói là, A Hành, phiền cậu rồi.

Đồ ngốc, chính mình đã trở nên như thế này mà vẫn còn lo lắng mình có gây rắc rối cho người khác hay không. Tâm lý Lê Hành khiển trách, nhưng động tác sờ trán kiểm tra nhiệt độ của anh vẫn vô cùng dịu dàng.

"Cậu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu nhé?"

Giản Thư nhẹ nhàng lắc đầu, thở ra một cách khó nhọc, dường như vẫn còn chuyện muốn nói.

Lê Hành nhận ra, vội vàng ngăn cản: "Cậu vừa mới phẫu thuật không được bao lâu, nghỉ ngơi thêm đi, có chuyện gì thì nói sau."

Đối phương vẫn lắc đầu, đưa bàn tay không có ghim kim truyền dịch lên nắm chặt mặt nạ dưỡng khí, run rẩy tháo ra. Lê Hành không thể ngăn cản anh, cũng không dám làm cái gì, chỉ có thể nhìn anh tự dằn vặt.

Giản Thư tháo mặt nạ dưỡng khí ra, vội vàng thở hổn hển, sau khi chậm rãi thích ứng, anh nắm cổ tay của Lê Hành và nói:

"A Hành, cậu có thể...cậu có thể giúp tôi gửi một ít tiền...về quê...mẹ, mẹ tôi, đã qua đời, phải làm, tang lễ...tôi sẽ ghi, số thẻ, mật khẩu, đưa cho cậu..."

Vừa nói, anh vừa định chống người để lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, động tác này động đến vết mổ ở bụng, có lẽ là do cơn đau quấn lấy, anh ngã ngửa ra giường, thở gấp đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi, không để nửa phần âm thanh phát ra ngoài, trên trán đã sớm lấm tấm mồ hôi lạnh.



Lê Hành vừa đau lòng vừa tức giận, siết chặt vai của Giản Thư:

"Bây giờ cậu vẫn còn sức lực để dằn vặt bản thân như vậy sao? Tiền tôi chuyển được rồi, cần gì phiền phức như vậy? Dì...ừm...bên kia có đủ người không? Có muốn tôi tìm thêm vài người giúp đỡ không? Dù sao bên đó cũng rất gần thủ đô, tôi có không ít bạn bè ở xung quanh đó..."

Mặc dù đã kịp thời dừng cuộc trò chuyện, nhưng Giản Thư vẫn đoán được Lê Hành muốn hỏi gì, anh mím chặt môi, thở hổn hển giải thích:

"Bà ấy, ung thư phổi...đã lâu, sợ tôi bận, nên không nói..."

Khi nói đôi mắt của anh dần trở nên trống rỗng, con ngươi đen nhánh bị bao phủ bởi đau đớn.

Lê Hành lúc này mới nhớ ra, đúng rồi, bởi vì Giản Thư đã giấu giếm chuyện mình come out nên suốt những năm qua quan hệ của Giản Thư với người mẹ ở nhà đã trở nên cứng nhắc, có lúc thì sợ sệt chính mình nói lộ ra hết nên không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, ngay cả về nhà ăn tết cũng không yên ổn dù chỉ một lần. Làm sao mà lương tâm có thể không giãy dụa? Nhưng sau khi giãy dụa thì không phải vẫn cắn chặt răng không nói sao? Tất cả những lời buộc tội, nghi ngờ và khinh bỉ mà cả xã hội này áp đặt lên anh và Lương Tiềm Xuyên, anh đều dùng hết khả năng của mình để gánh vác, một bé ngoan đáng thương như vậy lại vì một người không đáng mà đi đến bước đường này.

Nếu biết cuối cùng người đó vẫn sẽ vứt bỏ mình mà đi, liệu Giản Thư trong quá khứ có quyết định khác đi hay không?

Khi biết anh phá thai thì Lê Hành đã muốn hỏi anh câu này, nhưng do dự đã lâu, cuối cùng hắn vẫn không hỏi --- còn có ý nghĩa gì đâu? Người đã thành thế này rồi, chẳng lẽ còn muốn trên lưng anh vác thêm nỗi hối hận hay sao?

Lông mày của Giản Thư nhíu chặt, Lê Hành liền cảm thấy lòng ngực ngộp đến phát hoảng, đối mặt với nỗi đau quá lớn này, không ai có thể tìm được linh đan diệu dược, Giản Thư cũng vậy mà hắn cũng thế. Lê Hành vươn tay, nắm lấy tay Giản Thư đặt vào lòng bàn tay của mình, cố gắng truyền chút hơi ấm vào cơ thể của anh.

"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu xử lý chuyện ở quê. Sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa, cậu cứ nghỉ ngơi đi."

Giản Thư cuối cùng cũng gật đầu, nhắm mắt lại như thể anh đã cạn kiệt sức lực, nhưng lông mày vẫn cau lại. Lê Hành thấy hô hấp của anh vẫn chưa thông thuận nên cẩn thận kéo mặt nạ dưỡng khí trở lại, người nằm trên giường cũng không mở mắt mà dùng sức bóp nhẹ lòng bàn tay của hắn, ngỏ ý cảm ơn.