Còn chưa đến năm giờ, bầu trời đã có xu hướng tối dần.
Đông chí đang đến gần, mặt trời lặn sớm ở Hồ thành, tựa như màn đêm đột nhiên cưỡng ép chiếm lấy ban ngày, làm cho lòng người đột ngột trầm lặng.
Giản Thư chỉ ngủ có một giờ, một chút tàn dư của ánh sáng lúc hoàng hôn gần như đã bị bóng tối quét sạch. Lê Hành mở cửa sổ xe ra một chút để thông gió, sợ gió thổi lạnh Giản Thư, hắn liền giơ tay chặn lại, không biết có phải do bầu trời bên ngoài đang ảm đạm hay không mà hắn cảm thấy bàn tay giống như bị thổi bay, lạnh đến choáng váng.
Thực ra, buổi đêm mùa đông rất đẹp đẽ.
Tựa như luôn có một tầng hơi nước mỏng manh trên bầu trời, không thể tạo thành mây, cũng không thể rơi xuống đất mà lại giống như đang cách một lớp màn để nhìn bầu trời đêm, ngôi sao, mặt trăng và bầu trời xanh thẫm đều được bao phủ bên trong, trông vô cùng dịu dàng.
Có lẽ là do tư thế ngồi khiến đứa bé bị ép đến không thoải mái, Giản Thư mới ngủ không lâu đã cố gắng muốn trở mình, Lê Hành đưa tay ra giúp đỡ, tay vừa mới đặt lên eo thì anh đã mơ hồ tỉnh dậy, lẩm bẩm nói, "A Hành đi ngủ sớm một chút", sau đó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để Lê Hành giúp mình xoay người sang một bên.
Đúng lúc này, ánh sáng từ đèn đường bên ngoài chiếu vào trong xe, chiếu lên gò má của Giản Thư, phác họa đường nét của gương mặt anh. Lê Hành nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm thấy đêm nay so với đêm trước còn tốt đẹp hơn gấp ngàn lần. Lê Hành bị ma xui quỷ ám mà đặt tay che sau đầu Giản Thư, rồi trượt một đường xuống dưới, cảm thấy xương sống nhô ra, lướt qua lòng bàn tay hắn từng cái một. Giản Thư bị Lê Hành đánh thức, mắt nhắm mắt mở nhìn người đã quấy rầy giấc ngủ của mình, hỏi:
"Anh đang làm gì đấy?"
Giọng nói còn buồn ngủ mang theo chút tức giận khiến tai của Lê Hành tê dại, chỉ cảm thấy dục vọng đang ngủ đông của mình sắp thất thủ.
"Không làm gì, anh sợ em nằm lâu sẽ đau lưng."
Giản Thư vô cùng kháng nghị mà xoa xoa eo của mình, nhỏ giọng oán giận:
"Không dậy còn thoải mái hơn, hiện tại rất đau..."
Lê Hành cảm thấy có lỗi một hồi, vội vàng cúi người hôn lên trán Giản Thư, nói:
"Trách anh, trách anh, chỗ nào không thoải mái? Anh xoa cho em."
Ngay khi Giản Thư chuẩn bị nói, điện thoại của Lê Hành rung lên dưới kính chắn gió, không biết là ai gọi, nhưng cứ đổ chuông không ngừng. Giản Thư khó chịu thở dài quay đầu sang một bên, Lê Hành không thể nhịn được cười thành tiếng, cảm thấy bạn trai mình ngày càng đáng yêu.
Lê Hành cầm lấy điện thoại nhìn một cái, không vội nghe, nói với Giản Thư:
"Lớp trưởng gọi đến, có lẽ là hỏi chuyện buổi liên hoan tối nay."
Giản Thư mệt mỏi ừ một tiếng, nhắm mắt lại, dùng tay xoa bụng theo vòng tròn. Mỗi lần anh tỉnh ngủ, tiểu tổ tông trong bụng lại nháo một trận, đấm đông đá tây, quấy nhiễu khiến nhịp tim đập nhanh một hồi. Giản Thư cố gắng hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, đột nhiên anh lại cảm thấy dù chỉ có mấy centimet nhưng anh cũng ngại Lê Hành cách mình quá xa, không khỏi có chút oan ức.
Điện thoại reo một hồi cuối cùng cũng dừng lại, nghe thấy giọng của Giản Thư không đúng, Lê Hành có chút lo lắng, không nhịn được lại hỏi:
"Em không thoải mái sao?"
"Không có..." Giản Thư đỡ lấy ghế di chuyển, nắm tay Lê Hành siết chặt, "Chỉ là hơi ngộp..."
Điện thoại lại reo lên.
Lê Hành có chút bất đắc dĩ muốn từ chối, nhưng nghe thấy Giản Thư nói:
"Anh mau nghe đi."
Lê Hành chỉ vừa kết nối điện thoại đã nghe thấy bên kia ồn ào lắm rồi.
Lớp trưởng là một người phụ nữ mạnh mẽ, là kiểu người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, từ khi còn đi học đã có vòng tròn giao tiếp rộng lớn, không ngại giao thiệp với ai, nhưng lúc này giọng nói của cô có chút sốt sắng.
"Lê Hành," Cô hỏi, "lúc nãy trong khán phòng là cậu và Giản Thư đúng không? Tôi nghe bọn họ nói nhìn thấy hai người."
Lê Hành không cần nghĩ cũng biết cô nói đến việc hắn ôm Giản Thư đi ra ngoài.
"Là chúng tôi. Giản Thư lúc nãy có chút không thoải mái, chúng tôi liền đi trước."
"Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không sao, chỉ là hạ đường huyết, hiện tại đã ổn rồi." Lê Hành tùy ý viện một lý do lấp liếm cho qua, không muốn giải thích.
"Vậy là được rồi." Lớp trưởng hiển nhiên là thở phào một hơi, lại hỏi, "Có lẽ cậu ấy không đến được rồi đúng không? Cậu thì sao?"
Lê Hành dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Giản Thư, khi thấy anh gật đầu hắn lại nói:
"Để mọi người lo lắng cả buổi chiều rồi, Giản Thư có chút xấu hổ. Hiện tại chúng tôi sẽ đi qua chào hỏi, nhưng sẽ không ăn cơm tối."
Bên kia trầm mặc một chút, mới nói:
"Bây giờ hai người đang ở cùng nhau sao?"
Lê Hành hơi bối rối trước câu hỏi của cô, thành thật nói:
"Phải, chúng tôi vẫn đang ở trường."
Có lẽ bên kia còn nhiều việc khác phải làm, giọng nói của lớp trưởng có vẻ hơi mất tập trung:
"Vậy được rồi, tôi gửi địa chỉ cho các cậu, các cậu qua đây đi."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Chỗ liên hoan cách trường học cũng không xa, đi ô tô chỉ mất hơn mười phút. Lê Hành đỡ Giản Thư đến cửa phòng riêng, bên trong có tiếng ồn ào vang lên, Giản Thư không kìm được nắm chặt tay Lê Hành.
Giản Thư vẫn còn căng thẳng, Lê Hành biết điều đó.
Một người đã từng trải qua sự cô đơn triệt để, cảm thụ nỗi đau bị bỏ rơi, bây giờ lại yêu cầu người đó đến chỗ đông người một lần nữa, tiết lộ bí mật lớn nhất của mình cho mọi người biết, quá trình này có bao nhiêu tàn nhẫn, Lê Hành thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ. Đồng hành cùng Giản Thư lâu như vậy, tâm trạng của anh lúc đó tồi tệ như thế nào, cuộc sống chật vật ra sao, tất cả những điều đó vẫn khiến Lê Hành cảm thấy lòng mình đau như cắt mỗi khi nhớ đến.
Chỉ là cho dù vừa lo lắng vừa sợ hãi, cho dù có ý muốn rút lui không biết bao nhiêu lần, A Thư của hắn vẫn đi được đến bước này.
Cho dù thương tích khắp người, vì tình yêu, Giản Thư vẫn sẽ lại liều mạng quên mình.
Có thể loại dũng cảm này sẽ được người khác ngưỡng mộ, nhưng trong mắt Lê Hành, hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn và xót xa.
Khoảnh khắc mọi người trong phòng nhìn thấy Giản Thư liền giống như bị nhấn nút tạm dừng mà trở nên trầm mặc. Giản Thư chỉ cười nhạt, chào hỏi mọi người như bình thường.
Anh biết quá rõ tại sao mọi người lại phản ứng như thế. Bây giờ anh mang thai đã lâu, lại ốm nặng mấy lần, gầy đến mức không tìm được hai lạng thịt, cái bụng vểnh cao cùng vòng eo theo bản năng vểnh về phía không có cách nào dùng quần áo che giấu được, dù người biết chuyện có hiểu và động viên bao nhiêu, Giản Thư cũng biết, mình đột nhiên đứng trước một đám người vừa quen thuộc vừa xa lạ này trông giống một con quái vật đến nhường nào.
Một người phụ nữ phá vỡ sự im lặng giằng co, không thể kiểm soát mà hoảng sợ hỏi:
"Giản Thư, cậu bị sao vậy, sao lại..."
Nửa câu sau bị cô miễn cưỡng nuốt xuống, có lẽ là xuất phát từ phép lịch sự xã giao, nhưng mọi người có mặt đều ngầm nghĩ đến từ đó.
- -- Đáng sợ.
Sao cậu lại đáng sợ như vậy.
Giản Thư cuối cùng vẫn hoảng loạn.
Dù không muốn thừa nhận nhưng đứng trước ánh mắt mọi người như thế này, hàng phòng ngự mà anh tưởng là rất vững chắc cuối cùng cũng đang đứng trước bờ vực sụp đổ, anh tự cho là mình có thể đối mặt với lưu ngôn phỉ ngữ và những ánh mắt vô tình dò xét, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác do tình yêu mang lại mà thôi.
Nên nói gì bây giờ, anh nghĩ.
Nhưng anh luống cuống phát hiện, chính mình không thể nói lời nào.
Đầu óc trống rỗng, anh chỉ có thể cảm nhận Lê Hành ôm chặt lấy bờ vai của mình, sau đó, bên tai vang lên giọng nói đã nói vô số lời ân ái ngọt ngào với anh, trầm ổn nói với mọi người:
"Giới thiệu với mọi người lần nữa, đây là người yêu của tôi, Giản Thư."
Mọi người sửng sốt trong chốc lát, chợt có mấy người thấp giọng cảm thán kêu thành tiếng.
Sau đó là rất nhiều lời chúc mừng thật thật giả giả. Một số người hỏi hai người đăng ký kết hôn từ khi nào, sao không làm lễ cưới. Đợi đến lúc phòng riêng miễn cưỡng im lặng trở lại, mới có người ngập ngừng thử dò xét hỏi:
"Vậy cậu ấy..."
"Ừ." Lê Hành đỡ Giản Thư ngồi xuống, kéo vạt áo của anh lại cho ngay ngắn, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói, "Em ấy đang mang thai, không kịp tổ chức lễ cưới, tôi dự định hoãn lễ cưới đến khi đứa bé chào đời."
Dù sao bọn họ cũng đã là người trưởng thành, tuy rằng chuyện như vậy hiếm thấy, nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý, trên mặt mọi người nở nụ cười lễ phép, có vẻ như bọn họ đã nhanh chóng coi việc hai người ở bên nhau là chuyện đương nhiên.
Giản Thư từ từ hồi phục tinh thần, trái tim trong lồng ngực vẫn đang đập loạn xạ, anh cảm thấy có chút vô lực, may mà Lê Hành đang ngồi ở bên cạnh anh, tay hắn vòng qua thắt lưng của anh, vai hai người dựa vào nhau, như một điểm tựa cứng cõi và vững chắc.
Giản Thư vẫn luôn không thể tìm ra từ thích hợp để miêu tả cảm giác yên ổn mỗi khi ở bên cạnh Lê Hành, nhưng vào lúc này, anh đột nhiên liền thông suốt.
Là đoàn tụ.
Thuộc về hắn, toàn tâm toàn ý giao phó cho hắn, cho dù nhắm mắt tiến về phía trước cũng không cần phải lo lắng sẽ biến thành con thiêu thân lao vào biển lửa. Mỗi lần cảm giác như vậy xuất hiện trong lòng, Giản Thư có thể cảm thấy sự yên lòng tràn ngập lồng ngực mình.
Chính sự yên lòng này đỡ chống đỡ cho anh đi đến bây giờ, đi đến trước mặt mọi người.
Trên bàn ăn vẫn còn mồm năm miệng mười hỏi đủ vấn đề liên quan đến Giản Thư, những người này tuy rằng tò mò, nhưng là vì phép lịch sự lại cẩn thận tránh nặng tìm nhẹ, cũng có người mượn cơ hội tán dương những công trình nghiên cứu của Giản Thư đạt được rất nhiều thành tích, cũng có thể nhìn ra đã có vài người bắt đầu say rồi.
Bạn học ngày xưa bây giờ từng người đều đã tát bụi đời ở thế gian này. Mỗi người đều có cách phô bày vô số công danh lợi lộc cũng như những hoài niệm trước kia, diễn đến vô cùng cảm động, nhưng thực tế, trong số nhiều người như vậy, để có thể tìm được người trao gửi tấm chân tình của mình, thực sự đã ít lại càng ít.
May mắn mình còn có A Hành, Giản Thư nghĩ.
Sau khi bình tĩnh lại, Giản Thư cảm thấy tự nhiên hơn. Dù mệt mỏi vì ngươi tới ta lui như thế này, nhưng anh vẫn trả lời rất chu toàn, ánh mắt đảo qua, anh hơi ngạc nhiên khi thấy Lương Tiềm Xuyên đang ngồi ở trong góc, còn có vợ trước của gã cũng có mặt.
Tiểu Nho trông cũng không khá hơn lần trước là bao, thần sắc vẫn phờ phạc, vốn không lớn tuổi nhưng mặt mày đã lộ ra chút già nua. Chỉ là sự điên cuồng trong mắt cô đã bị sự lênh đễnh dày đặc che đậy, lúc nhìn anh cũng không có bao nhiêu oán hận, hoặc là nói, vô luận nhìn chỗ nào, cặp mắt kia của cô cũng đều nhạt nhẽo không nhìn ra chút tình cảm nào.
Thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, Giản Thư cố nặn ra một nụ cười và gật đầu với cô.
Trong phòng riêng lúc nào cũng có người nâng ly cạn chén, còn có nuốt mây nhả khói, Giản Thư ngồi một lúc càng không thoải mái, khó chịu đến mức muốn nôn, Lê Hành nhìn sắc mặt của anh càng lúc càng không ổn liền nhanh chóng đứng dậy nói muốn đưa Giản Thư về nhà nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều khách sáo giữ lại vài câu rồi mới chia tay.
Sau khi đứng dậy và bước ra ngoài vài bước, Giản Thư nhận ra hôm nay mình thực sự đã lãng phí quá nhiều sức lực. Lúc này, chân anh mềm nhũn đến mức sắp không thể đứng vững, như bước một chân vào đầm lầy, không thể phát lực được nữa, các khớp xương khắp người đều đau nhức, cả người rất nặng nề, anh cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, nếu không có Lê Hành dìu ở bên cạnh, có lẽ anh sẽ không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Lê Hành rất vội, nhìn Giản Thư đi lại vất vả, hắn chỉ ước có thể đưa người về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức, nhưng mà có đứa bé trong bụng, hắn không thể bế hay cõng anh lâu, hai người đành phải đi một lát nghỉ ngơi một hồi, sức lực của Giản Thư không ăn thua gì, lúc này Lê Hành mới để anh dựa vào cánh tay của hắn thở hổn hển.
Đi được một đoạn, Giản Thư cảm thấy mình không nhịn được nữa, ngón tay tê dại đến mức gần như không thể cảm nhận được sự tồn tại, trước mắt anh có một quầng đen lớn, dày đến mức không thể biến mất. Lê Hành bị anh yếu ớt ôm cánh tay, nghe anh mơ hồ nỉ non: "A Hành, em thật sự khó chịu..."
Lê Hành nghe thấy, cảm thấy trái tim mình như bị đao cắt.
Cuối cùng về đến nhà, lấy một chút đồ ăn vặt, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi, Giản Thư đã mệt đến mức chân tay lạnh ngắt, nằm một lát liền muốn che miệng nôn khan hai lần, người lại mệt mỏi ngủ gật, không thể tỉnh táo.
Lê Hành ôm Giản Thư chậm rãi vỗ về, trong lòng hối hận vô cùng.
Sớm biết tình huống như vậy, hắn sẽ không bao giờ đồng ý với Giản Thư.
Sớm biết yêu nhau sẽ khiến Giản Thư vất vả như vậy, dù là yêu đơn phương cả đời hắn cũng sẽ không bao giờ vượt qua giới hạn nửa bước.
Bây giờ có anh ở bên cạnh, cách rất gần, tình yêu của anh rất chân thật, Lê Hành lại luôn có cảm giác, Giản Thư sắp rời xa hắn.
Có lẽ là trời tối xung quanh yên tĩnh dễ khiến người ta suy nghĩ vớ vẩn, cũng có lẽ do gần đây hắn đã suy nghĩ quá nhiều, lòng nghi ngờ sinh ra tà ma, Lê Hành đã khuyên bản thân như vậy nhưng lại phát hiện không có tác dụng gì.
Giản Thư ngủ không sâu, nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện Lê Hành còn chưa ngủ, ánh mắt nhìn mình vừa chân thành vừa phức tạp, trông rất nhiệt tình nhưng lại rất cô đơn, chấp nhất.
Giản Thư cảm thấy lồng ngực ngột ngạt.
Hôm nay vất vả như vậy, xác thực tiêu hao sức lực của anh nhưng tâm lực của Lê Hành còn mất nhiều hơn.
Giản Thư đỡ eo, cẩn thận di chuyển cơ thể, hôn nhẹ lên trán Lê Hành, hỏi hắn:
"Anh có còn nhớ con chim chúng ta nhìn thấy ở ban công không?"
Lê Hành gật đầu, nói hắn nhớ.
"Khi đó anh bảo em ước nguyện, em ước đến tận ba điều."
"Ba điều gì?" Giọng Lê Hành nặng nề, nhưng vẫn rất dịu dàng.
"Những điều khác nói ra sẽ mất linh. Em chỉ nói anh biết điều đầu tiên," Giản Thư lại di chuyển, cách cái bụng nhô cao miễn cưỡng ôm lấy Lê Hành, "Điều đầu tiên em ước là, nếu em gặp phải chuyện nguy hiểm, xin nhất định hãy giúp em sống sót trở về bên cạnh anh."
Lê Hành sững sờ, cảm thấy đáy mắt ê ẩm.
"Cuối cùng cũng thành sự thật." Giản Thư nhẹ nhàng nói.
"Đúng vậy, thành sự thật rồi." Lần trước anh bệnh nặng như vậy, đến cuối cùng thì vẫn hữu kinh vô hiểm, có lẽ là anh đã được điều ước này phù hộ cũng không chừng.
"Vì vậy, hai điều sau cũng sẽ trở thành sự thật."
"Ừm, sẽ thành sự thật." Lê Hành chớp mắt, cảm giác một giọt nước mắt rơi trên gối, nhòe đi.
Hắn vội lau mặt, không muốn Giản Thư nhìn thấy.
"Ngủ đi." Giản Thư nói.
"Ừm, em cũng ngủ đi."
Nhắm mắt lại, không biết Lê Hành đã ngủ chưa, nhưng Giản Thư lại mất ngủ.
Anh không có điều ước thứ hai, càng không có điều ước thứ ba.
Anh chưa bao giờ là một người tham lam, anh chỉ cẩn thận ước nguyện, vì sợ nhiều hơn sẽ không thực hiện được.
Đây là lần đầu tiên anh hối hận, nếu biết cuối cùng điều ước sẽ thành hiện thực, anh sẽ ước thêm hai điều nữa, có lẽ anh sẽ ước mình có thể cùng Lê Hành sống lâu trăm tuổi.