Tự Bạch

Chương 84: Vài phút cần anh



Sau lễ Giáng sinh, không khí cuối năm càng lúc càng nồng đậm. Công ty của Lê Hành đã đến giai đoạn tổng kết cuối năm, cuối cùng hắn cũng bị buộc phải quay trở lại làm việc, miễn cưỡng kết thúc chuỗi ngày trốn việc để mỗi ngày cùng Giản Thư ở nhà.

Giờ cái thai của A Thư đã lớn, nỗi lo lớn nhất của hắn là để người ở nhà một mình, tối hôm trước khi bắt đầu công tác, hắn nằm trên giường, oán hận công ty ít nhất cũng 800 lần về quy định "vô lý" không được đưa người nhà đi làm.

Giản Thư nằm bên cạnh lắng nghe, trong lòng cảm thấy buồn cười, không khỏi nói:

"Mấy công ty có vốn đầu tư nước ngoài cũng tốt lắm, còn cho phép bố được nghỉ thai sản, anh nhìn những công ty quốc nội xem, đâu được phúc lợi này."

Lê Hành cười khổ, than thở:

"Phúc lợi này cũng chỉ để xem thôi, em nghĩ anh có được nghỉ phép không?"

"Chủ yếu là do không đúng thời điểm thôi, nói thế nào thì cuối năm cũng sẽ bận hơn chút..."

Lê Hành ngồi dậy đỡ Giản Thư trở mình, ôm anh vào lòng, một tay xoa bóp tay chân cho Giản Thư, vừa xoa vừa nói:

"Thừa dịp chưa ngủ đổi tư thế, cả đêm em phải bảo trì một tư thế như vậy rất khó chịu, còn nữa, chúng ta đây là làm sao vậy? Anh đi làm, em ở nhà một mình nhưng đến cuối cùng lại biến thành em an ủi anh."

"Không quan trọng." Giản Thư giơ tay sửa lại ống dưỡng khí bị cọ đến cong vẹo, an tâm dựa vào trong ngực của Lê Hành, "Em rất thích."

"Thích cái gì?" Lê Hành hồi hộp, cố ý dụ dỗ Giản Thư nói tiếp, "Thích dỗ cho anh vui vẻ sao?"

"À...cái này cũng thích, nhưng em càng thích nhìn bộ dáng khó chịu của anh hơn." Giản Thư nghịch ngợm nói.

"Anh đi cho em vừa lòng nhé, hóa ra em lại như thế, thích cười đùa trên nỗi đau của người khác?"

"Căm phẫn sục sôi, cảm giác vô cùng đáng yêu." Giản Thư nói nửa thật nửa giả.

Lê Hành cảm thấy rất thú vị nhưng lại giả vờ giận dữ, bắt đầu cào cào bên eo của Giản Thư, nghiến răng nói:

"A Thư nhà ta đã học được cách nhảy lên mái nhà lật ngói rồi? Có phải anh nên chấn chỉnh phu cương lại một chút không hả?"

Giản Thư bị nhột cười khanh khách, cọ cọ ở trong lòng ngực của Lê Hành, không thể kìm được niềm vui:

"Anh còn muốn chấn chỉnh phu cương? Em mới muốn chấn chỉnh phu cương đây! Nè nè, đừng ăn hiếp em...Em còn..."

Lê Hành thầm cảm thán hai người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi lại ấu trĩ như vậy đồng thời cũng cảm thấy không thể dừng lại được. Hắn vừa định nói chuyện thì đã nghe thấy Giản Thư thay đổi ngữ khí vui đùa vừa rồi, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đau đớn kêu một tiếng, cơ thể anh đột nhiên dừng lại, bàn tay ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Lê Hành sợ hết hồn, vội vàng hỏi Giản Thư chỗ nào thoải mái. Giản Thư thở hổn hển, nhưng vẫn không kìm được tiếng rên rỉ, một lúc lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói với Lê Hành:

"Lưng... chuột rút..."

Lần này bị chuột rút quá đau đớn, Giản Thư chỉ cảm thấy cơn đau truyền từ lưng đến tận đỉnh đầu, đứa bé cũng bất an, cố tình ở vào thời điểm này hung hăng đạp vào bụng anh, cả người anh tê dại giống như bị đao chém.

Lê Hành nhìn người trong ngực vừa nãy còn vì nô đùa mà hai gò má hồng nhuận lập tức tái mét, hắn chỉ cảm thấy khoang ngực tựa như bị xuyên thủng, trong nháy mắt cảm xúc đau đớn dường như biến thành thực thể chiếm lấy hắn.

Không dám dùng lực, Lê Hành chỉ có thể cẩn thận chậm rãi xoa lưng cho Giản Thư, cảm giác đường gân bị kéo chặt dưới lòng bàn tay. Sau khi xoa một lúc, Giản Thư vẫn đau đớn rên rỉ, trên cổ đã chảy ra mồ hôi lạnh, Lê Hành nghĩ biện pháp này có hiệu quả quá chậm, chỉ có thể nói với Giản Thư:

"Chúng ta phải ngồi dậy, em khom lưng để anh giúp em, như vậy mới mau hết được."

Giản Thư không nói nên lời, chỉ gật đầu, cố gắng chống đỡ cơ thể của mình, sau đó lại gào lên đau lớn rồi ngã trở lại.

"Có chút vô dụng..." Sợ Lê Hành lo lắng, Giản Thư vội vàng che giấu nói.

Tuy nhiên, cơ thể không nói dối, Lê Hành có thể cảm nhận được, ngay khi Giản Thư cử động, những đường gân vốn đã hơi thả lỏng lại bị siết chặt, nhưng cách lớp da thịt, hắn cũng có thể hình dung ra cảm giác đau đớn đó.

"Em đừng ra sức, thả lỏng một chút, anh dìu em lên."

Trong khi nói chuyện, Lê Hành đặt hai tay của đối phương lên vai mình, vững vàng ôm lưng Giản Thư, đỡ anh ngồi dậy. Giản Thư cảm thấy lần này không quá đau như lúc nãy mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em khom lưng xuống, nằm úp sắp lên người anh." Lê Hành chỉ đạo xong lập tức nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng bổ sung: "Đừng cậy mạnh, cẩn thận cái bụng, em có thể khom bao nhiêu thì khom bấy nhiêu thôi."

Giản Thư gật đầu, thoáng cong lưng, nhưng không thể với tới chỗ Lê Hành, nửa người lơ lửng trên không, rất khó chịu. Lê Hành đỡ Giản Thư bằng cả hai tay, không thể mọc ra cánh tay thứ ba để giúp đỡ, vì vậy hắn cũng phải cúi xuống, dùng trán của mình chạm vào trán của Giản Thư, nghĩ thầm có còn hơn không, tốt xấu gì anh cũng có nơi để chống đỡ.

Không ngờ, với tư thế này Giản Thư lại rất được lợi, anh nhịn đau cười cười, nhẹ giọng nói:

"Thật là lãng mạn..."

"Em đau đến ngốc rồi hả? Bây giờ mà vẫn còn hơi sức nghĩ đến những thứ này." Lê Hành giả vờ tức giận với anh, nhưng trong lòng lại ước gì có thể chuyển hướng sự chú ý của Giản Thư.

Cứ như vậy xoa xoa gần mười phút, Giản Thư mới rùng mình thở ra một hơi, hiển nhiên là cảm thấy khá hơn nhiều.

Lê Hành không nói chuyện với anh ngay lập tức, biết anh lúc này không thoải mái, nếu hắn nói chuyện với anh thì anh sẽ cố gắng đáp lại. Quả nhiên, Lê Hành không lên tiếng, Giản Thư lặng lẽ tựa vào hắn điều chỉnh nhịp thở. Lê Hành nhanh chóng đưa tay kéo chăn bông lên người Giản Thư, sợ anh sẽ bị cảm lạnh.

Sau một lúc, Giản Thư tự giễu, nói với Lê Hành:



"Thực sự là người thủy tinh mà...mới chạm liền gặp phải sợ cố..."

Khi Lê Hành nghe Giản Thư nói vậy, hắn cảm thấy buồn phiền ở trong lòng, không biết nên khuyên anh hay là khuyên chính mình.

"Em bệnh còn chưa hết, thân thể yếu ớt là chuyện bình thường."

Giản Thư ừ một tiếng, nói với Lê Hành:

"Không còn đau nữa, nằm xuống đi, đầu cũng đau..."

Phần còn lại của cơn đau truyền đến toàn bộ phần trên cơ thể, Giản Thư cảm thấy đầu óc choáng váng, bắt đầu chóng mặt.

Lê Hành đỡ Giản Thư nằm xuống, để gối đầu cho người lồng ngực, tăng nhẹ nồng độ oxy, rồi nói với Giản Thư:

"Anh sẽ để đèn, em cảm thấy khó chịu chỗ nào thì phải lập tức nói anh biết."

Giản Thư gật đầu, cẩn thận di chuyển cơ thể, muốn dựa vào Lê Hành gần hơn một chút:

"Ngày mai anh còn phải đi làm đó, mau ngủ đi."

Lê Hành đưa tay giúp Giản Thư che lại góc đèn đầu giường, nói chúc ngủ ngon, sau đó nhắm mắt lại.

Mặc dù chuột rút rất kinh khủng nhưng may là không có biến chứng nào khác, dù nửa đêm Giản Thư vẫn tỉnh dậy nhiều lần nhưng không khó chịu, chỉ là lúc tiểu đêm thì lưng cảm thấy đau, bước đi không dễ dàng, anh phải đánh thức Lê Hành giúp anh.

Sáng hôm sau, khi Giản Thư tỉnh dậy, Lê Hành đã không còn ở nhà, rèm cản sáng trong phòng ngủ vẫn được kéo kín, thói quen ngày thường vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy người lúc này lại không thấy nữa, Giản Thư đột nhiên cảm thấy lồng ngực trống rỗng, mới phát hiện mình cư nhiên không thích ứng được với việc ở một mình.

Tối hôm qua lúc Lê Hành ở bên cạnh anh oán giận chuyện phải tách nhau ra, tâm lý Giản Thư còn cảm thấy Lê Hành yêu vào liền bị ấu trĩ, đợi có một ngày cũng không phải chuyện gì to tát, lúc này một mình anh nằm ở trên giường đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.

Giản Thư ngơ ngác nhìn rèm cửa một lúc, sau khi hoàn hồn, liền ném cái gối ngủ trong tay sang một bên, túm lấy gối của Lê Hành qua ôm thật chặt, cũng không biết chính mình bị làm sao, sau đó lấy điện thoại di động nhìn xem anh mới phát hiện từ tám giờ sáng đến giờ Lê Hành đã gửi cho anh hơn mười tin nhắn, cách một lúc lại hỏi anh đã thức chưa, có chỗ nào không thoải mái không, sau đó lại lề mề dặn anh phải ăn cơm uống nước, mặc dù nội dung lặp đi lặp lại rất nhiều lần nhưng Giản Thư vẫn cẩn thận đọc từng tin một, cảm thấy tên của mình được Lê Hành nhắc đến trong khung chat mặc dù cách một cái màn hình nhưng vẫn ấm áp không thể giải thích được, giống như hắn đang ở bên tai gọi tên anh thật vậy.

Sau khi đọc xong tin nhắn, Giản Thư mới ung dung thong thả trả lời, báo cáo ngắn gọn tình huống của mình, anh không ngờ tin nhắn mới gửi chưa được bao lâu thì Lê Hành đã gửi yêu cầu video call tới.

Giản Thư giật mình, vội vàng đi tìm tai nghe, mới nhớ từ khi mang thai đến giờ, đã lâu anh không dùng đến nó, lúc Lê Hành ở nhà anh cũng có dùng nhưng là dùng tai nghe của hắn, còn cái của mình thì anh không bị đã bị vứt đâu mất rồi, không tìm được tai nghe, cuộc gọi liền tự động bị ngắt, Lê Hành lập tức gửi tin nhắn đến: 'Em sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?'

Giản Thư bật cười, lập tức gọi video lại cho hắn, bên kia không đến ba giây đã bắt máy.

Lê Hành tràn đầy lo lắng, nhìn thấy Giản Thư đang nằm trên giường, nửa khuôn mặt vùi vào gối, sắc mặt không tệ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vừa rồi sao em không nghe máy? Có khó chịu chỗ nào không?"

Giản Thư cười cười, dụi dụi mắt, nói:

"Anh có thể hỏi em câu khác không...Em vừa mới tìm tai nghe..."

"Tìm được chưa?" Giọng nói của Lê Hành trầm thấp mà nhẹ nhàng, từng hơi thở như có thể xông vào trái tim của Giản Thư.

"Chưa nữa... tủ đầu giường không có, em không kịp xuống giường tìm..."

"Em đừng tìm nữa, trở về mua cái mới."

Giản Thư gật gật đầu, cũng không nói gì, chỉ nhìn Lê Hành mỉm cười.

"Lưng em còn đau không?"

"Không đau nữa..."

"Em phải tự đo huyết áp của chính mình, đừng quên."

"Được rồi, đo xong em sẽ báo cáo cho anh."

Lê Hành dừng một chút, sau đó nghe Giản Thư hỏi:

"Anh đi làm rất rảnh rỗi sao? Còn có thể gọi video nữa?"

Lê Hành cười cười, nói đùa:

"Anh là giám đốc, ngoại trừ giám sát bọn họ làm việc rồi thuận tiện ký vài chữ ký thì hình như không còn chuyện gì thật."

"Ông chủ anh không hỏi sao anh không đến công ty lâu như vậy sao?"

"Không có." Lê Hành ngây ngô hạ giọng, như thể đang tiết lộ bí mật động trời nào đó, "Dù anh không đến công ty nhưng vẫn kiếm tiền cho bọn họ đó thôi, nửa cuối năm nay có ba dự án đều thành công tốt đẹp, bọn họ không dám làm gì anh đâu."

Khi hắn nói chuyện, đồng tử của hắn ánh lên tia sáng, khóe môi mỉm cười với một chút kiêu ngạo như thể hắn đã làm được một việc gì đó không thể tin được.



——Làm sao bây giờ đây? Càng nhìn càng thích, Giản Thư nghĩ.

"Có thể trở về là tốt rồi..." Giản Thư đột nhiên nói mà không cần suy nghĩ. Kiếm Hiệp Hay

Lê Hành nhất thời không phản ứng lại được, theo bản năng hỏi:

"Hả? Em vừa mới nói gì?"

"Em nói, nhớ anh."

Nhớ lúc anh ôm em, để em tỉnh giấc trong lồng ngực của anh; muốn cùng anh ăn điểm tâm; nhớ anh ngồi đối diện với em ở bàn làm việc; muốn anh cùng em vui đùa, cùng em tán gẫu; muốn cảm giác được nằm lên đùi của anh.

Quá muốn, quá nhớ, Giản Thư thở dài ở trong lòng.

Lê Hành ở bên kia kích động đến mức hận không thể gọi tất cả mọi người vào xem người đàn ông của hắn đang thổ lộ với hắn, hắn phải cố hết sức mới có thể giả vờ bày ra bộ dáng bình tĩnh, ngữ khí cũng đã nồng đậm tình yêu, không kìm được mà thắm thiết:

"Tan tầm anh sẽ về ngay, không trễ dù chỉ một phút."

"Mấy giờ..."

"Sáu giờ, đảm bảo về đúng giờ!"

Giản Thư gật đầu, hai người ngẫu nhiên trò chuyện thêm mấy câu, sau đó Lê Hành bị gọi đi họp, họ mới vội vàng ngắt video.

Sau khi cúp máy, Phó Ninh bước vào văn phòng của Lê Hành, đặt một túi giấy nhỏ và một đống tài liệu lên trên bàn của Lê Hành:

"Boss, những tài liệu phải dùng trong cuộc họp tôi đã đánh dấu giúp anh rồi." Phó Ninh nói xong rồi nghiêm túc nhìn xung quanh giống như điệp viên đang thương thảo, nhẹ giọng nói, "Chiếc nhẫn mà anh muốn là bản giới hạn, cửa hàng Cartier ở Hồ thành không có, hôm qua Lâm Nhã Đình trở về từ thành phố S nên tôi nhờ cô ấy mang về đây."

Lê Hành mở chiếc hộp nhung trong túi ra xem, hài lòng nói:

"Chính là cái này, cám ơn hai người đã vất vả."

"Boss định cầu hôn Giản ca hả? Khi nào vậy? Chúng tôi có thể xin đi ăn ké được không?" Phó Ninh bát quái nói.

"Nói sau đi, bây giờ là lúc làm việc."

Nghe giọng điệu nhàn nhạt của Lê Hành, Phó Ninh không hỏi nữa, chỉ nhắc Lê Hành thời gian họp rồi rời khỏi văn phòng.

Năm phút trước khi tan sở, Lê Hành nhận được cuộc gọi từ Giản Thư khi đang thu dọn đồ đạc, trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ, nhưng khi nhấc máy, nghe thấy giọng điệu của Giản Thư rất bình tĩnh, chỉ có điều là hiển nhiên không có ở nhà.

"Anh tan sở chưa?" Đầu dây bên kia hỏi.

"Sắp xong rồi, anh đang chuẩn bị về đây."

"À, được rồi."

Giản Thư nói xong liền cúp điện thoại, không cho Lê Hành có cơ hội hỏi thêm câu nào.

Và khi Lê Hành bước ra khỏi tòa cao ốc, hắn nhìn thấy A Thư của mình đang đứng ở bên đường, mặc áo khoác, quàng khăn và trên tay là một chiếc túi lớn, cũng không biết bên trong có gì, chắc là để giết thời gian nên mang theo một cuốn sách. Bởi vì thân thể nặng nề, dù đứng yên ở chỗ cũ, Lê Hành vẫn cảm thấy anh có chút chật vật, liền vội vàng đi tới đón anh.

Vốn dĩ Giản Thư định tạo cho Lê Hành niềm vui bất ngờ, nhưng anh lại bị đối phương không nói lời nào mà ôm vào lòng, chính mình còn kinh ngạc một chút, lúc hồi phục tinh thần mới thấy buồn cười.

"Anh lái xe đúng không?" Giản Thư hỏi.

"Ừm, anh đưa em về."

"Đi thôi, em hơi mệt rồi."

Lê Hành nhận lấy túi từ tay Giản Thư, cùng Giản Thư đi đến bãi đậu xe, hỏi:

"Anh mới vừa vắng nhà mà em đã bắt đầu chạy loạn rồi?"

"Em đến trường lấy đồ mà, giáo sư Trần sắp nghỉ phép, bảo em hôm nay nhất định phải đến."

"Cái gì mà nặng như vậy?" Lê Hành án chừng cái túi trong tay.

"Chỉ là tài liệu, mô hình linh tinh thôi."

"Lần sau gọi cho anh, em như vậy anh đau lòng..."

"Không sao, chỉ là đau lưng chút thôi."

Lê Hành gật gật đầu, cảm thấy nắm tay vẫn không đã nghiện, hắn thẳng thắn kéo Giản Thư ôm vào lòng, bên tai nghe thấy Giản Thư cười khúc khích.

Thật tốt - Lê Hành nắm chặt tay, thầm nghĩ – Bây giờ A Thư vẫn có thể cười như thế này.