Chỉ chớp mắt đã đến cuối tháng bảy, hiện tại bụng Dung Cẩn đã không tròn vo treo ở trên cao giống như trước, mà là hơi có chút rơi xuống. Lý đại phu xem qua, cũng nói thai nhi đang tụt xuống, hiện giờ phu nhân đã trong trạng thái chuẩn bị sinh, chỉ vài ngày nữa thôi là sẽ sinh.
Vì để sinh sản thuận lợi, Lý đại phu yêu cầu mỗi ngày y ở trong sân tản bộ một chút, hiện tại thai bụng của y quá lớn, nhiệt độ cơ thể dựng phu vốn cao, càng sợ nóng, hơn nữa năm nay mưa ít, nên thời tiết mùa hè trông càng có vẻ nóng bức hơn. Cho dù là sáng sớm, cũng nóng khiến người phiền lòng.
A Cẩn ở trong sân đi chưa được mấy bước, cũng đã mồ hôi đầm đìa, y phục ướt đẫm, dán chặc trên người. Đi hết một khắc đồng hồ, toàn thân giống như mò ra từ trong nước vậy, vội vàng đút y uống cốc nước, liền đỡ y đi phòng tắm tắm rửa.
Sau giờ ngọ thật vất vả có thể ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, cũng chỉ mặc một món trung y, nằm nghiêng ở trên giường. Sợ y cảm lạnh, không dám dùng băng, Thư Diễn ngồi quạt cho y, đúng vào lúc này, Lữ tiên sinh vào hậu viện, nói có chuyện cầu kiến.
Vừa nghe là Lữ tiên sinh đến, Dung Cẩn liền vội vàng gọi A Diễn giúp y mặc áo ngoài vào, A Diễn vừa giúp y mặc y phục, vừa trấn an nói: “Đừng sốt ruột, bây giờ thân thể người không thể vội được!”
“Làm sao có thể không gấp, chẳng lẽ Lữ tiên sinh không biết tình trạng của ta sao? Hôm nay đến tìm ta, nhất định là có việc gấp, hơn nữa còn là chuyện gấp mà hắn không giải quyết được!” Vừa nói, Dung Cẩn vừa chống eo đi ra ngoài.
Lúc Dung Cẩn ra đến, Lữ tiên sinh đang trong thư phòng đi đi lại lại, thấy y đến, vội vàng tiến lên, “Đại nhân!”
Dung Cẩn chống eo từ từ ngồi xuống, lúc này mới hỏi: “Lữ tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?”
Lữ tiên sinh vội vàng tường thuật lại mọi chuyện.
Thì ra do năm nay trời hạn hán, nước mưa không nhiều, rất nhiều đồng ruộng đều xuất hiện vấn đề không đủ nước, ít nhiều đều có va chạm, nhưng vấn đề cũng không lớn, không đế mức nháo xảy ra chuyện tới, hai bên thương lượng cũng giải quyết được.
Hôm nay xảy ra chuyện là ở Lâm gia thôn và Triệu gia thôn ở ngoại thành. Hai thôn lân cận, Lâm gia thôn ở thượng nguồn, Triệu gia thôn ở hạ nguồn, lúc này không đủ nước mưa, Lâm gia thôn liền tự ý ngăn nước, liền thành thọc tổ ong bò vẽ.
Lý chính của Triệu gia thôn mang thanh niên trai tráng trong thôn đi ngay đến Lâm gia thôn phân xử, nhìn trận thế này, người của Lâm gia thôn tự nhiên biết không phải chuyện tốt gì, cũng triệu tập thanh niên trai tráng.
Vừa mới bắt đầu còn có thể nói chuyện, nhưng không nói được vài câu liền bắt đầu rùm beng lên, tiếp theo thì có người ra tay. Nhìn tình thế bắt đầu dộng tay chân, hai vị lý chính cũng muốn ngăn không nghĩ làm lớn chuyện, nhưng đã muộn. Chờ đến mọi người phục hồi tinh thần lại, đã có thôn dân chết tại chỗ!
Chuyện đến đây, người trong thôn có người bị chết khóc lóc om sòm lăn lộn muốn người đền mạng, lúc này mới tới phủ nha báo quan.
Chử Dung Cẩn càng nghe chân mày càng nhíu chặt, cuối cùng thở dài, “Cho dù xảy ra chuyện ở ngoại thành, những cũng là việc Tri phủ như ta cần quản, Kinh Chập đi chuẩn bị xe đi, chúng ta đi Lâm gia thôn một chuyến! Cốc Vũ, thay y phục cho ta.”
Nhìn bụng lớn động không ngừng của tức phụ, A Diễn không yên tâm hỏi: “Mang người đến đây không được sao? Để nha dịch đi áp giải người…”
Còn không chờ hắn nói xong, Dung Cẩn cắt đứt lời hắn: “Bắt người sẽ chỉ để cho dân oán càng sôi trào, hiện trường nhiều người như vậy, ngươi định bắt ai, không bắt ai? Hay là bắt hết? Vậy thì còn cần thu hoạch nông sản không?”
Nói xong không đợi Thư Diễn nói gì nữa liền chống người đứng dậy, trở về phòng ngủ để cho Cốc Vũ giúp y mặc xong quan phục, lại dặn dò Lữ tiên sinh đi tập hợp đủ hai đội nha dịch, không lâu lắm, đoàn người liền lên đường.
Tất nhiên Thư Diễn không yên tâm y, vội vàng gọi thêm cả hộ vệ trong nhà, vội vội vàng vàng đi theo lên xe ngựa. Vì muốn nhanh chóng đến thôn xảy ra chuyện, xe ngựa chạy vừa nhanh vừa vội, lắc khiến xương cốt như muốn rụng rời, huống chi là dựng phu sắp sinh sản.
Ra khỏi thành, đường xá gập ghềnh, A Cẩn lập tức không chịu nổi, một tay cố gắng nâng bụng, một tay siết tay của A Diễn, tựa vào trong ngực hắn, trong miệng không ngừng tràn ra rên rỉ, “Ư… Ách… A…”
Tương Thư Diễn lúc thì giúp y xoa eo đau nhức, lúc thì giúp y vuốt dựng bụng cao ngất đang động không ngừng, nhưng cũng không thể giảm bớt nỗi thống khổ của y. May mà nơi này cách phủ không xa, không đến nửa giờ đã đến,
Dung Cẩn ở trong ngực Tương Thư Diễn thở dốc chốc lát, sau đó mới đi ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía y, trừ bụng tròn vo vẫn xao động như cũ, căn bản không nhìn ra sự suy yếu.
Chọn học đường trong thôn làm công đường, trước hết để cho nha dịch tách người trong hai thôn ra, lại hỏi hai lý chính quá trình xảy ra chuyện, sau khi đã hiểu đại khái, liền cao giọng nói: “Người đâu, kéo người hiềm nghi đánh chết người vào!” Trừ tay đặt ở cạnh bụng nắm y phục ngày càng chặt ra, không nhìn ra chút dấu hiệu nào giờ phút này y đang bị cơn đau sắp sinh sản hành hạ.
Người nọ được dẫn đến, mỏ nhọn tai khỉ, hai con mắt không ngừng láo liên, Dung Cẩn nhìn một cái đã cảm thấy người này không phải là một người nông dân trung thực làm ruộng.
Vừa vặn có nha dịch nhận ra hắn, thấp giọng nói ở bên tai Dung Cẩn, nói người này là một tên lưu manh vô lại, tên Lâm Lai, bên ngoài hay gọi là Lâm Lại Tử, hàng năm ở trong thành bợ đỡ, nói là bợ đỡ thật ra thì chính là lừa gạt trộm cướp.
Dung Cẩn hỏi phạm nhân: “Lâm Lai, hôm nay tất cả mọi người có mặt đều xác nhận ngươi đánh chết thôn dân Triệu Lão Lục Triệu gia thôn, ngươi có nhận tội không?”
Lâm Lại Tử gật đầu liên tục không ngừng: “Nhận tội, tiểu nhân nhận tội, chẳng qua chuyện này chỉ là do tiểu nhân nhất thời lỡ tay, mong đại nhân nhìn ở chuyện tiểu nhân lỡ tay mà không phải cố ý, khoan hồng độ lượng.”
Lâm Lại Tử nhận tội vô cùng nhanh, nhưng hắn không nói hắn giết người, chỉ nói vô tình, khiến trong lòng Dung Cẩn thấy kỳ lạ.
“Ách…” Vừa muốn mở miệng, một tiếng kêu rên bật ra khỏi miệng, lúc này bụng vừa vặn truyền tới một trận đau đớn, Dung Cẩn nâng bụng, không nói chuyện nữa, phất tay một cái để cho người dẫn hắn đi canh chừng.
Lại gọi hai lý chính đến hỏi chuyện: “Lâm Lai này từng có mâu thuẫn gì với Triệu lão Lục không?”
Hai người cố gắng nhớ lại, qua hồi lâu lý chính của Triệu gia thôn mới nhớ, “Hồi Tri phủ lão gia, tiểu lão nhi nhớ đầu năm nay hình như Triệu Lão Lục có đánh Lâm Lại Tử một lần.”
“A… Ông có biết vì sao không? Ừ…” Trận đau còn không đi qua, hai tay Dung Cẩn nâng đáy bụng, thai bụng sắp sinh sản theo trận đau lần này trở nên căng chặt, hài nhi cũng đấm đá xao động bất an.
“Nga, là bởi vì Lâm Lại Tử thừa dịp Triệu Lão Lục rời nhà vào trong thành làm công ngắn hạn chạy vào nhà hắn muốn chiếm tiện nghi của tức phụ Triệu Lão Lục, bị Triệu Lão Lục biết, liền đánh hắn một trận.” Lần này lý chính của Lâm gia thôn cũng nhớ ra rồi.
“Thì ra là như vậy… Hô… Hô… Các ngươi đi xuống trước đi… Hô…” Lần này trận đau lại kéo dài trong thời gian lâu như vậy, tay của Dung Cẩn không tự chủ che bụng, từ từ vuốt ve.
Tương Thư Diễn chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông, nhiều người nhìn như vậy, A Cẩn chắc chắn sẽ không để cho mình ở dưới con mắt mọi người giúp y xoa bụng đâu. Hắn chỉ mong chuyện này giải quyết nhanh lên một chút, như vậy bọn họ cũng có thể đi về.
Cơn đau đi qua, vừa vặn ngỗ tác nghiệm thi trở lại, nói nhỏ bên tai y. Sau đó liền truyền Lâm Lại Tử và lý chính hai thôn vào trong.
“Lâm Lai, bổn quan xử ngươi giết người thì đến mạng, ngươi phục không?” Sắc mặt của Dung Cẩn càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều, nhưng giọng lại không thấy yếu ớt.
Nghe nói như vậy, Lâm Lại Tử ngẩn người, hắn không nghĩ tới Tri phủ lão gia nói câu đầu tiên lại là muốn mạng của hắn! “Tiểu nhân không phục! Triệu Lão Lục chết chính là một bất ngờ, tiểu nhân không đáng tội chết mà, đại nhân!”
“Liền biết ngươi không phục, ngỗ tác, nói kết quả nghiệm thi của ngươi!” A Diễn ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy trên mặt tái nhợt của A Cẩn giống như toả sáng, cả người cũng trở nên tinh thần, hắn biết, vụ án này phá.
“Dạ, đại nhân. Thuộc hạ cẩn thận khám nghiệm qua thi thể, phát hiện trên người hắn bị thương ba chỗ, nhưng mỗi một nơi đều là vết thương trí mạng, vết thương trí mạng là vết thương trên đầu, sọ của người nọ bị đập vỡ, dẫn đến chết. Từ góc độ vết thương đến xem, người hành hung hẳn thấp bé hơn người chết một chút.” Nói xong liền lui xuống.
“Lâm Lai, nếu như chỉ là chuyện cướp nước đơn thuần, tại sao ngươi lại từng chiêu liều mạng dồn người vào chỗ chết? Triệu Lão Lục cao lớn hơn ngươi rất nhiều, vết thương dẫn đến cái chết, là người đập hắn trong quá trình hắn ngã xuống, có đúng hay không? Rõ ràng là có thù cũ, mang theo oán trả thù, còn mưu toan lừa bổn quan, người đâu, bắt tội phạm Lâm Lai lại, giải vào nhà lao, chờ qua thu phán quyết!”
Lâm Lại Tử vốn còn muốn tranh cãi, nhưng bọn nha dịch chưa cho hắn cơ hội này, ký tên đồng ý rồi chặn miệng của hắn lại, kéo ra ngoài.
Sau đó lại kêu thôn dân hai thôn tham dự đánh lộn vào, lúc này Dung Cẩn ngồi tựa ra sau, hai chân ở dưới án thư che chắn giang rộng ra, bụng đã trĩu đến giữa hai chân, hai tay an ủi thai bụng to lớn đã trở nên cứng rắn. Tư thế của y thật sự có mất quan uy, cũng may người phía dưới đều quỳ, ngại vì quan uy, không người dám ngẩng đầu nhìn thẳng y. Chỉ nghe y nói: “Liên quan tới chuyện cướp nước lần này, hai vị lý chính đã nói rõ tình huống, như vậy bổn quan liền ra quyết định.”
“Lệnh Lâm gia thôn bỏ ngăn che, không cho phép tự ý cắt đứt nguồn nước, vì tránh cho hai thôn tranh chấp, có thể phân ngày dùng. Lần này Triệu gia thôn đột nhiên bị cắt nước, nên Triệu gia thôn dùng trước, Lâm gia thôn dùng sau, mỗi thôn một ngày. Bổn quan sẽ cho người trông coi.”
“Còn về thôn dân tham gia đánh nhau, tất cả đi đến phủ nha, giam giữ ba ngày, cảnh cáo! Các ngươi có gì dị nghị không?” Mọi người đều nói đồng ý, không người dám không phục, phân tranh chấm dứt.
Chờ mọi người lui ra khỏi học đường, lúc trong phòng chỉ còn lại hai người Chử Dung Cẩn và Tương Thư Diễn, Dung Cẩn rốt cuộc không nhịn được, ôm bụng nhỏ giọng hô đau: “A Diễn… A Diễn… Ách… A… Bụng… A…”
Tương Thư Diễn đau lòng chết mất, “Sao rồi, A Cẩn, đau lắm sao? Ngươi đó, chỉ biết cậy mạnh, ta xoa cho ngươi…”
Vừa nói vừa vội vàng đi lên trước muốn thay y an ủi thai nhi, mới vừa xoa bụng hắn liền phát hiện, bụng đã sớm không còn mềm mại như bình thường, mà là căng cứng, vị trí đã rất thấp, kẹp ở giữa hai chân.
Vốn định ôm y lên xe ngựa, nhưng y sống chết không chịu, cảm thấy bên ngoài nhiều người nhìn như vậy, không thể mất thể thống. Giữ vững muốn tự mình đi đến bên cạnh xe ngựa.
Không cưỡng được y, Thư Diễn không thể làm gì khác hơn là đỡ y đi chầm chậm, lúc này chân của y đã có chút không khép lại được, bước thành hình chữ bát, hai tay nâng bụng, cho dù không bị ôm, cũng không khác gì mấy, y là được Thư Diễn nửa ôm nửa đỡ mới miễn cưỡng đi tới bên cạnh xe ngựa. Nhưng y thật sự là không nhấc nổi chân để bước lên xe ngựa, không thể làm gì khác hơn là để cho Thư Diễn ôm lên. Hai giờ sau, đoàn người bước lên con đường trở về phủ thành.