Nghe được tin tức này, toàn bộ triều đình đều đề phòng, dù sao Huy Triêu từ lập triều khai quốc đến giờ vẫn luôn đánh với người Bắc Hồ, hiểu rất rõ tập quán cuộc sống của bọn họ, tràng chiến sự này là không thể tránh khỏi.
Loại đại hạn này sẽ chết rất nhiều người không sai, nhưng sẽ càng kích thích thú tính của bọn họ, bọn họ sẽ vì mạng sống dùng bất cứ thủ đoạn nào, trong đó bao gồm cả xâm phạm biên cảnh. Một khi cổng thành ở biên quan mở ra, bọn họ sẽ ở biên thành cướp đốt giết hiếp, không từ bất cứ việc xấu nào.
Như vậy bách tính biên thành chỉ sợ cũng không trốn thoát được. Mà Dương Kinh ở phía nam biên thành, nếu biên quan thất thủ, thành Dương Kinh cũng tràn đầy nguy cơ.
Nghĩ đến những điều này, hiện tại trên dưới triều đình đặc biệt đồng lòng, đều đang chuẩn bị cho chuyện có thể xảy ra chiến sự.
Dung Cẩn thì sắp sinh, thời gian dài ngồi ở trên ghế căn bản là không ngồi được, bất đắc dĩ chỉ đành mang công vụ về nhà, ngồi dựa trên noãn tháp xem, do đang là buổi tối, lại ở gian trong, nên chỉ mặc quần áo trong.
Thấy đêm đã khuya, người trên giường còn không có ý định nghỉ ngơi, Tương Thư Diễn đi qua thấy thai bụng to lớn của người nọ đang động liên tục, cái bụng y đang lồi lên trái một chút phải một chút.
Bàn tay to đặt lên thai bụng của Dung Cẩn, không ngừng vỗ về, “Không đau sao? Nó động lợi hại như vậy không phải là đang nói cho ngươi biết, nó mệt mỏi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi thôi!”
Dung Cẩn cầm tay hắn, dưới sự giúp đỡ của hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy. Ở trong nhà mình Dung Cẩn không có nhiều cố kỵ như vậy, nâng bụng, một cái tay khác ôm lấy cổ Tương Thư Diễn làm điểm trụ, “Nó động cả ngày trời, ta cũng đã quen rồi.”
Mỹ nhân trong ngực, ai có thể không động tâm được, Tương Thư Diễn cúi đầu xuống ngửi được mùi sữa, biết là Dung Cẩn bắt đầu ra sữa rồi. Hắn vòng tay xuống ôm lấy y, thẳng đến gian trong.
“A!” Dung Cẩn bị dọa giật mình kêu lên, ngửa đầu thấy vẻ mặt của Thư Diễn, y hiểu, hắn muốn.
Tương Thư Diễn cẩn thận đặt Dung Cẩn lên giường.
Dung Cẩn sắp đến ngày lâm bồn, thai bụng trầm nặng, y không thể làm gì khác hơn là mở rộng hai chân ra, hai tay chống trên giường, để bụng có không gian.
Tương Thư Diễn cởi quần áo trong của y ra, lộ bầu ngực trắng như tuyết hơi căng lên do trướng sữa, vì đang mang thai nên từ anh đào biến thành nho tím, cùng với nơi eo nhô lên một độ cong tròn trịa. Đột nhiên trần trụi khiến Dung Cẩn rùng mình một cái.
Tương Thư Diễn rướn người hôn lên rốn hơi lồi ra của Dung Cẩn, Dung Cẩn run lên, lúc này hài tử trong bụng cũng bắt đầu động, “Ưm… Ách…” Tê dại và đau đớn cùng xuất hiện, rất nhanh Dung Cẩn cảm giác phân thân trở nên cứng rắn.
Hết lần này tới lần khác A Diễn vẫn không có động tác khác, Dung Cẩn nâng cao bụng ưỡn người về trước, kêu tên của hắn, “Ha… A… A Diễn…”
Tương Thư Diễn chậm rãi cởi tiết khố của y, cũng cởi của mình, sau đó nâng lên rồi tách hai đùi y ra, đỡ người ngồi lên trên người mình. Mà bên dưới hắn cũng động thân một cái tiến vào nơi bí ẩn của Dung Cẩn.
“A!” Chỗ kia chưa kịp mở rộng để chứa vật lớn, mặc dù sắp sinh cũng làm cho Dung Cẩn có cảm giác như bị xé nứt. Sợ y không chịu được, lúc mới bắt đầu Tương Thư Diễn động tương đối chậm, nhưng Dung Cẩn lại không thích.
“A… Ha… Nhanh… Nhanh hơn nữa… Hừ…” Tương Thư Diễn nghe vậy nâng bụng giúp y, nhanh hơn tốc độ, rốt cuộc là thân thể sắp sinh, hơn nữa lại bận rộn cả ngày, tinh lực không tốt, mới bắn một lần Dung Cẩn đã mệt không chịu nổi.
Hắn ôm lấy người vào phòng tắm, cẩn thận đặt vào trong thùng tắm, Dung Cẩn đã rất buồn ngủ, chỉ có tiểu nhi trong bụng vẫn động sinh long hoạt hổ.
Tương Thư Diễn cho tay vào trong nước, xoa thai bụng vẫn đang rung động của A Cẩn, vuốt không ngừng, chứa đầy sự ôn nhu của người sắp được làm phụ thân lần nữa. Hai người cũng đã tuổi gần bốn mươi, không có gì bất ngờ xảy ra, đây cũng là hài tử cuối cùng của hai người.
Vệ sinh sạch sẽ nơi đó của thê tử xong liền ôm người về trên giường. Lúc không mang thai, hai người thích quay mặt đối diện ôm nhau ngủ, có hài tử, nhất là từ khi bụng lớn dần, biến thành Dung Cẩn nằm nghiêng, Tương Thư Diễn từ phía sau vòng ôm lấy y, hai người một đêm ngủ ngon.
Tuy rằng tới mang thai thời kỳ cuối, nhưng thân thể Dung Cẩn vẫn rất tốt, do chăm chỉ rèn luyện, cũng rất ít xuất hiện tình trạng rút gân linh tinh. Mặc dù sắp sinh, nhưng vẫn vào triều làm việc như thường, rất nhiều quan viên có thai nhìn hâm mộ vô cùng.
Tới ngày mùng tám tháng sáu, Bắc cảnh truyền đến chiến báo kịch liệt tám trăm dặm, Bắc Hồ xâm phạm biên giới. Mặc dù đã bị tướng lĩnh thủ thành chống trả, nhưng người Bắc Hồ không lùi, dường như muốn quyết một trận sống chết, trong lúc nhất thời, Bắc cảnh báo nguy.
Thánh nhân lệnh Trấn Bắc Đại Tướng quân Tào Tiến thống lĩnh quân đội thân chinh Bắc thượng, cấp bách điều đại doanh Tấn châu, đại doanh Liêu châu cùng với đại doanh Thông châu ba nơi mỗi nơi một phần ba binh lực gấp rút tiếp viện Bắc cảnh. Sau đó lại hạ lệnh Túc châu, Cát châu, Tề châu đại doanh ngay hôm đó khởi binh Bắc phạt!
Tục ngữ nói: Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu. Bộ Hộ lập tức liền bận rộn lên. Dương Kinh chính là kinh sư trọng địa, mười chín kho lương ở Dương Kinh không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không được động.
Vì vậy Chử Dung Cẩn ra lệnh: Điều động lương thực Giang châu theo đường thuỷ chuyển đến kinh thành rồi đi đến Bắc cảnh, khi lương thực trong kho lương Giang châu chưa đến, chỉ có thể điều một nửa kho lương Trực Lệ đến Bắc cảnh.
Sau đó y lại kiến nghị thương nhân bán lương thực trong kinh lấy giá cả thấp hơn giá thị trường hai thành đem lương thực tồn kho bán cho triều đình với số lượng lớn, còn cổ vũ thương nhân bán lương thực quyên cấp lương cho, triều đình sẽ khắc tên nhớ công.
Vừa mới bắt đầu không ai quyên, vẫn là Chử Dung Thận dẫn đầu quyên năm nghìn cân lương thực, y cũng không phải thương nhân bán lương thực, những lương thực này đều là phu phu bọn họ mua với giá hoặc đắt hoặc ổn định ở các nơi về quyên, chủ yếu là làm gương cho mọi người.
Thánh nhân biết chuyện khen hắn nghĩa cử, sau khi biết hắn là đệ đệ của Chử Dung Cẩn, thì đặc biệt hào phóng thưởng hắn một khối bảng hiệu tự viết.
Trên đó viết: ‘Tích thiện chi gia’, tặng cho Chử gia.
Có người đi đầu, liền có người noi theo, không quá bảy ngày thì Dương Kinh đã tập hợp được bốn chục ngàn cân lương thực, sau khi Dung Cẩn sai người kiểm tra nhập kho, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể cứu viện Bắc cảnh, cũng báo cáo thánh nhân, chuyện khắc bia khen thưởng.
Liên tiếp bôn ba mấy ngày, Dung Cẩn cảm giác mình cực kỳ mệt mỏi, về đến nhà chỉ muốn ngã đầu ngủ say. Mấy ngày trước đại phu bắt mạch nói thời gian lâm bồn chỉ trong một hai ngày này thôi, sợ thể lực y không chịu được, mấy ngày nay mỗi bữa cơm đều là dược thiện do Lý đại phu dặn.