Tứ Bề Thọ Địch

Chương 15



Hoa Khiếu ngủ không được an ổn, mộng cũng thực hỗn độn khó chịu, nhất là đến cuối cùng gã có một loại lỗi giác hít thở không thông. Thế là gã vùng tỉnh dậy, phát hiện nguyên nhân của loại cảm giác hít thở không thông này – Tần Sở Ca, y như một con bạch tuốc quấn quanh người gã, nửa thân mình đều quấn chặt trên thân gã, khiến gã dù đã tỉnh lại nhưng vẫn như cũ cảm thấy không thở được.

Hoa Khiếu nhẹ nhàng rời khỏi y, Tần Sở Ca không có cái gì ôm, liền ôm lấy gối đầu, dần dần kéo gối xuống dưới, cuối cùng dứt khoát ôm hẳn nó vào trong ngực, tiếp tục ngủ say.

Hoa Khiếu không chú ý đến những điều này, gã vội vàng cạo râu sạch sẽ, phun lên người chút nước hoa dành cho nam giới, sửa sang lại cà vạt, lại nhìn trong gương tìm không thấy tỳ vết nào liền vội vàng rời khỏi biệt thự.

Ngày hôm nay rất quan trọng, là ngày cuối cùng công bố trúng thầu. Tuy rằng tất cả mọi người đều biết lần này trúng thầu chính là tập đoàn Ngự Đằng của gã cùng Để thị, nhưng Để Luật Dương mấy ngày trước cái gì cũng không làm, điều này không thể không khiến Hoa Khiếu cảnh giác.

Lái xe, Hoa Khiếu cảm thấy tâm tình vô duyên vô cớ không yên, gã nới lỏng cà vạt, đem cảm giác không yên này quy cho việc ngủ không an cùng không ăn bữa sáng mà ra.

————

Tần Sở Ca đã thành thói quen đối với việc khi tỉnh dậy đã không thấy Hoa Khiếu ở bên cạnh, miệng đầy bọt ngậm bàn chải đánh răng tìm kiếm trong tủ lạnh đồ ăn đông lạnh còn dư lại, rồi mới tùy tiện mở vòi nước trong phòng bếp, đưa miệng xuống phía dưới vòi bắt đầu súc miệng ….

Lẩm nhẩm một điệu hát, Tần Sở Ca đem màn thầu bỏ vào trong nồi, bật bếp, trước đây y không có kinh nghiệm nên thường biến màn thầu thành cháy đen xì xì, hoặc là nhão nhoét, hoặc là trong ruột vẫn còn mang theo bột phấn chưa chín, cũng không biết Hoa Khiếu làm như thế nào lại trở thành xốp vàng óng ánh.

Chẳng qua hiện tại đã tốt hơn nhiều, mặc dù vài lần không có Hoa Khiếu, nhưng y cũng có thể làm chín màn thầu. Lại đổ một gói sữa vào cốc, để vào lò vi sóng, đặt chế độ quay một phút, rồi mới trở lại buồng vệ sinh đem bàn chải rửa qua, lau khóe miệng, trở lại phòng bếp bắt đầu ăn sáng.

Phòng bếp không có dấu vết được sử dụng, chứng tỏ Hoa Khiếu trước khi đi không dùng bữa. Tần Sở Ca không tự chủ được bắt đầu lo lắng … gã có đói hay không.

“ Dựa vào, …. quên đi, mặc kệ hắn. ” Tần Sở Ca vỗ vỗ đầu, đem ý nghĩ này đuổi đi, mặt lại không khống chế được mà đỏ lên.

————

Hoa Khiếu cảm giác được máu cả người đều trở nên lạnh lẽo, độ ấm của cơ thể cũng theo đó mà giảm xuống. Để Luật Dương mang theo vẻ mặt của kẻ thắng cuộc lại gần mỉm cười bắt tay gã, “ xem ra Hoa tổng, chúng ta là không có cách nào hợp tác rồi a … ”, Để Luật Dương cầm lấy cánh tay lạnh băng của Hoa Khiếu, tới gần bên tai gã thấp giọng nói, “ lần này, ngươi thua. ”

Hoa Khiếu lạnh lùng liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng kéo tay ra, “ chẳng qua là một hạng mục mà thôi, muốn ta nhận thua thực sự còn hơi sớm, ngươi không cần đắc ý. ” Nói xong xoay người rời đi.

Để Luật Dương ngăn khóe miệng nâng lên, cũng không biết hắn có cười hay không, “ một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi thua … tâm phục khẩu phục, lại không thể trở mình. ” Ngữ khí nhất thời trở nên dữ tợn.

Hoa Khiếu không quan tâm tới Để Luật Dương ở phía sau, gã vẫn giữ vẻ tươi cười cùng người đại diện của các công ty bắt tay, khách khí nói chuyện, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ nhã nhặn ôn hòa.

Nhưng mà mỗi tế bào trong thân thể gã đều đang gào thét, sự tức giận của gã cùng với gã không chịu thua!

————————–

Tần Sở Ca có thể cảm nhận được áp suất thấp bên người Hoa Khiếu, tuy rằng trên mặt gã trước sau như một vẫn duy trì vẻ ôn hòa, nhưng Tần Sở Ca biết gã đang tức giận.

Y thành thành thật thật ngồi trên sô pha gọt táo cho Hoa Khiếu. Y không biết cái gì gọi là nhất đao nhất bì, y gọt táo có thể ăn đã là rất tốt rồi, chỉ là vỏ táo đã bị y gọt nhiều đến dọa người … Hoa Khiếu ngồi trên sô pha, vẻ mặt nhu hòa xem TV — TV ồn ào đổi kênh, căn bản không dừng lại.

Tần Sở Ca oán thầm chương trình đêm nay không có gì, rồi mới đưa miếng táo gồ ghề cho Hoa Khiếu, “ này, ăn một miếng đi, rất ngọt đấy. ”

Hoa Khiếu nhận miếng táo, vẫn duy trì thái độ như trước, chậm rãi nuốt. Táo mùa hè kỳ thực ăn không ngon, hoặc là bột bột, hoặc là ăn sáp đến kinh người. Nhưng Hoa Khiếu vẫn không có biểu tình gì khác, lực chú ý của gã căn bản không đặt trên miếng táo, mà là không ngừng nhớ lại cảnh tượng đấu giá cùng với tập văn kiện của gã.

Miếng táo bị gã ăn đến ngay cả hạt cũng không còn, kém chút nữa là cắn phải ngón tay mình, Tần Sở Ca vội vàng kéo ngón tay gã ra khỏi miệng, cử động này cũng khiến Hoa Khiếu tạm thời tỉnh lại, gã nhíu nhíu mày chút nữa thì phun ra, gã thế nhưng ngay cả hạt táo cũng ăn luôn ….

“ Hoa Khiếu ngươi có tâm sự gì sao? ” Tần Sở Ca tuy không biết cách an ủi người khác, nhưng nhìn thấy Hoa Khiếu như vậy cũng không đành lòng không quan tâm tới gã.

Hoa Khiếu miễn cưỡng cười cười, đưa điều khiển từ xa cho Tần Sở Ca, “ ta … có chút không thoải mái, đi ngủ trước, ngươi tiếp tục xem đi, nhớ rõ đi ngủ sớm một chút. ”

“ Cái kia … ” Tần Sở Ca có điều muốn nói lại thôi, nhưng Hoa Khiếu không chú ý, xoay người lên lầu.

Tần Sở Ca cầm điều khiển từ xa, nhìn màn hình lóe lên, bĩu môi, bắt đầu đổi kênh.

Đợi cho chương trình TV cuối cùng kết thúc, y tắt TV, chầm chậm đi lên lầu, đi tới trước cửa phòng Hoa Khiếu, y nâng tay lên muốn gõ cửa. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, y vẫn là không gõ cửa mà là đặt nhẹ mặt lên một chút, rồi mới quay về phòng của mình.

Y đã thu dọn tốt những vật dụng ít đến đáng thương của mình – kỳ thực đó cũng không thể xem như là đồ của y, mà là quần áo lấy từ chỗ Hoa Khiếu cùng một ít đồ dùng hằng ngày, cùng với hơn một vạn tiền cướp được.

Tuy rằng trong tâm có chút băn khoăn, nhưng y vẫn quyết định rời khỏi nơi này, rời khỏi Hoa Khiếu, rời khỏi Để Luật Dương, cũng như rời khỏi chuyện tình không hay ngày càng vượt khỏi sự khống chế của bản thân – hoặc là nói y chưa từng khống chế qua điều gì.

Cho nên lúc này đây, y muốn thoát khỏi nó, cầm chút tiền không nhiều không ít này, đến một nơi thật xa, tìm một việc làm, coi như là bắt đầu một cuộc sống mới.

Tần Sở Ca gục mặt vào cái bọc nho nhỏ này, thở dài thật sâu.

Tần Sở Ca kỳ thật rất sớm đã tỉnh lại, nhưng y không ra ngoài, mà là nghe động tĩnh của Hoa Khiếu ở ngoài cửa, thẳng đến khi tiếng vang do đóng cửa truyền đến, y mới nhẹ nhàng thở ra, tràn đầy trong ***g ngực y không biết là cảm giác phiền muộn hay vui vẻ.

Y lần cuối cùng vào phòng bếp của Hoa Khiếu, màn thầu còn chưa bị nguội lạnh, nhiệt độ sữa vẫn tốt lắm, y bắt đầu ăn bữa ăn sáng cuối cùng ….

Ăn xong, lại thu dọn thật tốt, Tần Sở Ca lên lầu đem đồ của mình cầm xuống dưới, trong ngôi biệt thự xa hoa này dạo quanh một vòng, đi ra lại đi vào nhưng cũng không tiến vào phòng ngủ.

Tạm biệt, Hoa Khiếu.

Tần Sở Ca gọi một chiếc xe đến trung tâm mua sắm, đau lòng nhìn bởi tắc đường mà chiếc xe không ngừng nhích lên từng mét, lại đau lòng lấy tiền trả cho người lái xe.

Tần Sở Ca dự định mua cho mình hai bộ quần áo giống nhau – nhưng giống nhau ở đây không phải là âu phục hay áo sơ mi.

Bởi vì có tiền trong người, y cũng bắt đầu có dũng khí xem giá cả trung bình của trang phục, trước đây y cũng thường đến trung tâm mua sắm nhưng đều là để trộm đồ của người khác, căn bản không chú ý đến việc đi xem trang phục như thế nào.

Y một hơi mua cho mình ba bốn chiếc T-shirt – thứ mà trước đây y chỉ dám xem mà không dám mua, thậm chí còn mua cho mình một cái quần bò mới — phải biết rằng y cho tới bây giờ đều mặc hàng vỉa hè, nào dám mua một chiếc quần sáu bảy trăm.

Cảm thấy mĩ mãn rời khỏi trung tâm mua sắm, Tần Sở Ca muốn trực tiếp đi ra ga tàu hỏa mua vé, nhưng dần dần bản năng của tiểu thâu làm y cảm giác được có người đang theo dõi y. Tần Sở Ca cảm thấy nghi hoặc, cả nhẽ là người của Để Luật Dương muốn bắt y lại để cải tạo?

Nhất thời cảm thấy tiếng chuông cảnh báo trong tâm vang lên mãnh liệt, Tần Sở Ca tận lực hướng đến nơi có nhiều người mà đi, muốn hình dáng của mình hòa lẫn vào đoàn người.

Nhưng đột nhiên từ đằng sau có một chiếc khăn tay bưng kín mặt y, làm cho y nhất thời lâm vào bóng tối.

Cuối cùng giữa mông lung, y tuyệt vọng nghĩ, sau này sẽ không tỉnh lại nữa rồi, y sẽ biến thành Hứa Phàm Ức đi ….