Đó chẳng qua chỉ là một sai lầm sơ đẳng nhất, nguyên nhân là bởi thủ hạ đắc lực của Hoa Khiếu, là một sai lầm ngớ ngẩn phạm phải sau nhiều ngày thức trắng.
Nói ra thì cũng thật buồn cười ——
Hộp thư của rất nhiều người đều ghép các chữ cái từ tên của mình lại, sau đó cho thêm ngày, tháng, năm sinh vân vân, Hoa Khiếu cũng không ngoại lệ, bởi vì như thế sẽ dễ nhớ nhất. Hoa Khiếu không thay đổi hộp thư khác khi gã lập công ty mới, đó là huaxiao*****, mà mẹ của gã thì hiển nhiên cũng giống với đa số người khác, hộp thư của bà là huaji****. Thông tin đều xếp theo thứ tự ghép vần, mà kẻ đáng thương này đã rất nhiều ngày không ngừng tăng ca đó, nên trong lúc vô ý gã ấn nhầm tên người ( địa chỉ hộp thư) gửi bản nháp một mục thầu quan trọng tới thẳng hộp thư của Hoa Cơ Vân …
Tới khi gã ngáp một cái, dụi mắt chuẩn bị tắt trang web trên máy tính về nhà đi ngủ thì mới phát hiện trang web biểu thị gửi mail thành công, người nhận được văn kiện rõ ràng là —– Hoa Cơ Vân!
Tất cả mỏi mệt của gã tựa như đều bị làn gió rét buốt của Siberia thổi bay, tinh thần ngay tức khắc tỉnh táo trở lại, hay là nói tim gã cũng bị dọa đến ngừng đập luôn rồi …
Mặc kệ lúc này mới chỉ có hai giờ sáng, gã lập tức gọi điện thoại cho Hoa Khiếu – sếp của mình, lắp ba lắp bắp kể lại lỗi lầm ngu xuẩn không thể cứu vãn gã đã phạm phải.
Hoa Khiếu còn chưa ngủ, lúc điện thoại gọi tới gã đang dựa vào đầu giường, nửa nằm xử lí những việc vặt vãnh vớ vẩn, sau khi tiếp điện thoại gã chỉ ngắt cuộc gọi, tháo kính mắt ở trên mũi xuống, quét toàn bộ mớ văn kiện lộn xộn trên đầu gối xuống đất, thân mình thuận theo đầu giường trượt xuống, thẳng tới khi gáy chạm vào chiếc gồi mềm trên đó.
Gã sớm đã biết sẽ có một ngày như vậy, cho dù thủ hạ của gã không phạm phải sai lầm ngu xuẩn đến không thể ngu xuẩn hơn như thế đi nữa, người mẹ khôn khéo tài giỏi kia của gã sau khi nhìn thấu đòn hỏa mù do gã tung ra cũng sẽ đoán được tất cả những việc này là do gã làm.
Dẫu sao thì mẹ của gã, người phụ nữ đó cũng là người có thê tự mình kiến lập một mảnh trời trong thế giới của đám đàn ông. Bà chỉ là quá tin tưởng gã sẽ không phản bội bà, đứa con trai khiêm tốn, hữu lễ, nhã nhặn của bà, sao có thể phản bội bà được? Gã vốn nên nghe theo sự sai khiến của bà, từ cái ngày gã được sinh ra đó, đã định sẵn gã phải tuân theo bất cứ mệnh lệnh gì của bà, bao gồm cả cách gã sống, cử chỉ hành vi của gã, và cả chuyện tình yêu của gã.
Thế nhưng gã cũng chỉ là con trai của bà mà thôi, cuộc sống của gã không nên bởi vì vậy mà tuân theo sự sắp xếp của bà. Vậy nên Hoa Khiếu tạo ra một thân phận giả cho mình, tên là FD – freedom, tự do.
Thở dài, Hoa Khiếu vươn tay tắt chiếc đèn ở đầu giường, cả căn phòng tức thì tối sầm xuống.
Nhắm mắt lại, Hoa Khiếu lặng lẽ tính toán các tình huống có thể xảy ra vào ngày mai, cùng với các cách ứng phó —— Kì thực tất cả đều phải xem mẹ của gã có tuyệt tình như thế hay không, nếu bà thực sự tuyệt tình không lưu lại chút tình nghĩa nào, vậy gã chỉ còn cách liều mình sống cùng sống, chết cùng chết với bà —— Cho dù gã hoàn toàn chẳng muốn làm vậy.
Gã còn có cuộc đời của mình, không chỉ là công ty của chính gã, mà còn có cuộc sống tự do không bị phụ thuộc đang chờ đợi gã, còn cả con của gã nữa …
Gã không thể tới bước này liền dừng bước, dừng bước ngay trước thắng lợi gã sắp đạt được!
Hoa Cơ Vân có thói quen kiểm tra mail trong hộp thư vào lúc sáng sớm, mãi tới sau khi bà mở một bức thư và xem hết nó, bà mới phát hiện cà phê trong chiếc tách bà cầm quá nửa đã đổ lên trên chiếc áo vest sạch sẽ của bà tự lúc nào.
Thư kí gõ cửa tiến vào, muốn đưa bà kí tên lên tập văn kiện quan trọng bà cần phải kí ngày hôm nay, vừa mới tiến vào được hai bước đã bị tiếng gầm giận dữ của Hoa Cơ Vân dọa lùi về phía sau, “ Cút! Đều cút hết cho ta! ” Bà thậm chí còn quét chiếc màn hình tinh thể lỏng rơi xuống mặt sàn, chút cà phê còn sót lại cùng chiếc tách cũng chịu chung số phận như vậy.
Hoa Cơ Vân cảm thấy trước mắt tối sầm, bà cố gắng nắm lấy một góc bàn làm việc để ổn định thân thể đang không ngừng khựu xuống, cố gắng thở sâu.
Gã như thế nào dám … Gã như thế nào lại dám …
Đó chính là đứa con trai bà hài lòng nhất, hai từ đó chính là gửi gắm của cả cuộc đời bà cho tới nay!
Gã làm sao có thể … Phản bội bà!
“ Hoa Khiếu … Hoa Khiếu!!! ” Bà điên cuống hét lên, hai hàng nước mắt lại chẳng thể ngừng chảy xuống, chỉ có lúc này, bà mới giống như một người phụ nữ yếu đuối.
Hoa tuyết từng phiến từng phiến bay lượn giữa không trung, trận tuyết này hoàn toàn chẳng hề giống như dự báo trên tivi. Bên trong phòng chẳng lạnh chút nào, nhưng Tần Sở Ca vẫn ăn mặc thật ấm áp, chân đi đôi dép ở nhà in hình gấu Pooh có chút ngốc nghếch, nhưng lại chẳng thể phủ nhận rằng nó vô cùng ấm áp.
Từ sáng hôm nay lúc bắt đầu rời giường, Tần Sở Ca đã cảm thấy bụng đau từng cơn, có khi chỉ âm ỉ đau, có khi lại biến thành đau như kim châm, dù sao thì trước khi Tô Dạ Kiều đến phòng khám, anh cũng không hề yên tâm: “ Sở Ca … Hay là hôm nay ta ở nhà cùng ngươi? Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, bữa sáng ăn cũng chẳng được bao nhiêu … ”
Tần Sở Ca trộm lau mồ hôi lạnh vì đau đớn mà toát ra, cố gắng cười nói: “ Ngươi còn có nhiều bệnh nhân như vậy, nếu xảy ra chuyện gì ta liền gọi điện thoại cho ngươi. ”
Tô Dạ Kiều vẫn không yên tâm, thậm chí còn kéo dây điện thoại tới trước sô pha, đặt ở bên cạnh Tần Sở Ca, “ Nếu khó chịu thì nhất định không được nhịn, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho ta! ” Tiếp đó lại càm ràm thật lâu rồi mới hôn lên trán Tần Sở Ca một cái, khoác áo ra ngoài.
Tần Sở Ca bật tivi, canh xem chương trình Anh Ấu —– Chương trình này đã trở thành một trong những chương trình Tần Sở Ca đón xem mỗi ngày, y và Tô Dạ Kiều đều là đàn ông, cả hai đều không biết cách chăm sóc trẻ con, nếu không học cách chăm sóc, có lẽ sẽ làm chết đứa bé mất —– Đây là điều sau khi xem xong chương trình y mới hiểu được, chăm sóc em bé kì thực chẳng hề dễ chút nào, nói một cách dễ hiểu là bình thường bạn sao nhãng cái gì thì cái đó cũng sẽ gây nguy hiểm đến sinh mệnh non nớt kia.
Thế nên á, y đúng là mệnh tiện mà, như vậy mà cũng có thể lớn được, có thể to lên được. Tần Sở Ca tự giễu.
Nhìn các bé yêu trong chương tivi, y cũng sẽ thường nghĩ con của y lúc lớn lên sẽ giống ai, có lẽ sẽ giống y, cũng có lẽ sẽ giống … Hoa Khiếu.
Lớn lên nó có lẽ sẽ to lớn, cũng có thể sẽ cao cao gầy gầy, lại có lẽ sẽ có một đôi mắt to …
Cha mẹ của đứa bé trong tivi đang luống cuống chăm sóc con của mình, mặc cho bé một bộ quần áo sơ sinh vừa dày vừa đáng yêu, đội một cái mũ nhỏ, chuyên gia hướng dẫn bọn họ cách giúp em bé nhanh chóng vào giấc, đung đưa tay, món đồ chơi, bài hát ru đều là những phương pháp rất hữu dụng. Trẻ con rất thích được cha mẹ ôm ấp, nằm trong cái ôm của cha mẹ, ngửi được mùi vị quen thuộc chúng sẽ dễ dàng tiến vào giấc ngủ.
Tần Sở Ca chăm chú lắng nghe, nhưng dần dần cảm giác buồn tiểu khiến y không thể không ngừng lại đi vào buồng vệ sinh. Một tháng gần đây cảm giác thường xuyên mắc tiểu là sự cố trong thời gian mang thai, thân hình nặng nề khiến cho việc đi vệ sinh vô cùng đơn giản trở nên phiền phức.
Chầm chập bước tới buồng vệ sinh, vừa mới kéo quần xuống, bụng lại truyền tới cảm giác đau đớn khiến chân của Tần Sở Ca mềm nhũn, suýt chút nữa thì khựu gối lên sàn buồng vệ sinh.
Cơn đau đó giống như đau đớn do bị đá, hơn nữa còn là đã từ trong bụng. Tần Sở Ca cắn môi khẽ rên lên một tiếng, liền vội bám lấy bồn rửa tay, thở hổn hên. Y ngẩng đầu nhìn vào gương, phát hiện sắc mặt của y tái nhợt, mồ hôi lạnh từ hai bên thái dương tí tách chảy xuống.
Y vừa nhấc chân đi bước thứ hai, một cơn đau đớn kịch liệt lại kéo tới, khiến trước mắt y chợt hóa đen, không cẩn thận đập vào cây cọ toilet đặt ở bên cạnh bồn, chân khẽ lảo đảo, gục xuống mặt đất, khiến bụng cứ thế đập thẳng xuống mặt sàn!
“ A! ” Tần Sở Ca đau đớn kêu lên, cảm thấy bụng không ngừng mạnh mẽ co rút, giống như đứa trẻ đang muốn giãy dụa đòi ra!
Đầu Tần Sở Ca chỉ còn sót lại một câu: “ Sinh rồi! Con của y muốn ra rồi! ”
Cố gắng muốn từ mặt sàn gượng dậy, Tần Sở Ca cũng chẳng quản có sạch sẽ hay không, nắm lấy toilet bên cạnh, muốn lấy nó làm điểm tựa để đứng lên, nhưng mà những cơn đau thống từ trong bụng khiến thân thể của y trở nên hư nhuyễn, trải qua lần giày vò này, cơn đau có xu thế càng ngày càng kịch liệt.
Thế là y liền dứt khoát từ bỏ việc đứng dậy, vất vả nghiêng người, tiếp đó dùng tay chống đỡ thân mình, từng chút bò về phía trước —– Hiện giờ y đã bắt đầu hối hận vì bắt Tô Dạ Kiều đi làm rồi!
Y cảm thấy có thứ gì đó ồ ạt tuôn ra từ hậu diện, y không biết đó là thứ gì, nhưng y lờ mờ có thể nhận ra đó là một tín hiệu, bởi vì bụng của y càng ngày càng đau …
Khó khăn lắm mới bò tới bên cạnh sô pha, tóc của y đã hoàn toàn ướt đẫm, mồ hôi lạnh thậm chí chảy cả vào mắt, cay xè. Vươn tay về phía điện thoại, dùng sức lực của toàn thân ấn xuống dãy số, không bao lâu sau Tô Dạ Kiều liền tiếp máy: “ Sở Ca, làm sao vậy? Là có chỗ nào không thoải mái à? ”
Tần Sở Ca cố gắng hít thở, muốn đem lời nói rõ ràng: “ Dạ Kiều … Ta có thể … Sắp sinh rồi … Nhanh về … ”
Tô Dạ Kiều ở đầu dây bên kia ngớ ra hai giây, rồi mới hét lớn một tiếng: “ Ta sẽ lập tức về ngay, Sở Ca, kiên trì lên!! Đợi ta! ”
Tần Sở Ca thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng còn sức để nắm lấy tay nghe điện thoại nữa, việc y có thể làm chỉ là tự cổ vũ cho chính mình, cố gắng trải qua mười mấy phút liên tục giày vò này.
Tiếp sau … Y liền có thể nhìn thấy con của y rồi …
Một nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn mặt bị mồ hôi lạnh phủ kín của Tần Sở Ca.