Tứ Bề Thọ Địch

Chương 56



Tiếng gõ cửa vang lên vừa đúng lúc Dạ Băng bé nhỏ tiểu ướt tã, Tần Sở Ca luống cuống thay tã cho bé con, dỗ bé để bé không tiếp tục khóc nữa, sau đó nghi hoặc đi ra mở cửa —– Mấy hôm nay Dạ Kiều đều cực kì bận rộn, lúc này là ai tới tìm bọn họ đây?

Qua mắt mèo, Tần Sở Ca nhìn thấy một khuôn mặt mà y không bao giờ nghĩ tới, sau khi do dự một chút y vẫn mở cửa cho Để Luật Dương.

Cách một cánh cửa, Để Luật Dương vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc lớn của trẻ con nên hắn không hề bực dọc đứng ở cửa đợi chừng hai, ba phút. Tần Sở Ca phức tạp nhìn hắn một cái, “ Vào đi. ” đoạn cúi đầu tìm cho Để Luật Dương một đôi dẹp, đặt tới bên chân hắn.

Một động tác đơn giản như vậy lại khiến trong lòng Để Luật Dương trào dâng một cảm xúc mạnh mẽ, “ Tần Sở Ca … ” Hắn bất giác gọi cái tên này.

Tần Sở Ca vừa muốn xoay người đi xem bé con liền sửng sốt quay đầu, “ Giọng nói của anh … ”

Để Luật Dương không nói gì, vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của Tần Sở Ca. Vết sẹo trên mặt y tuy đã nhạt đi không ít, nhưng khi đứng gần vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, “ Đây là báo ứng, cũng là cái giá phải trả. ” Tuy giọng nói của hắn khàn khàn, gần như bị phá hủy hoàn toàn nhưng lại có thể biểu đạt cảm xúc một cách thần kì. Chí ít tâm của Tần Sở Ca không biết vì sao lại đột nhiên dịu đi.

“ Anh ngồi đây đợi một chút, tôi dỗ con ngủ rồi sẽ qua. ” Tần Sở Ca rót cho Để Luật Dương một cốc nước, đặt ở trên bàn trà, làm động tác mời. Để Luật Dương lắc đầu, “ Anh có thể xem không? ” Hắn chỉ vào trong phòng, cũng chính là bé con.

Tần Sở Ca dọ dự một chút, sau đó gật đầu, “ Được. ”

Trong phòng tràn ngập mùi sữa bột. Tần Sở Ca mở cửa cho Để Luật Dương, sau khi thay tã cho bé con liền vội vã dùng chăn quấn lấy bé, đặt bé vào trong nôi, mà bé con lúc này bởi vì động tác qua quýt của ba ba mà oa oa khóc lớn, cái mặt be bé đỏ bừng.

Tần Sở Ca vẻ mặt áy náy bế bé con lên, hôn hôn lên má bé, “ Không khóc nào … Không khóc … Cục cưng không khóc … Ba ba sai rồi … Ba sẽ lập tức mặc quần áo cho con … Sau đó đắp chăn … Không khóc, không khóc … Con xem có chú ở đây này, chú sẽ cười con đó … ” Sau đó lập tức mặc quần áo chỉnh tề cho bé con, sau đó lại dùng chăn nhỏ tỉ mỉ bọc lấy bé, tránh cho không khí lạnh bên trong phòng làm bé lạnh.

Khóc tiếp thêm một lát nữa, bé con mới cảm thấy mệt, hơn nữa mục đích của bé cũng đã đạt được rồi, tiếng khóc dần thấp đi, thỉnh thoảng mới nấc lên một tiếng, bé khịt khịt mũi, rồi vươn hai tay muốn được ôm.

Tần Sở Ca lúc này đã quên béng mất Để Luật Dương, yêu thương bế bé con lên, nhẹ nhàng đong đưa, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay chọc chọc cái mũi đỏ hồng của bé, tiếp đó nhìn bé con híp mắt vào, muốn bắt lấy đầu ngón tay của y lại bắt không được, dáng vẻ thật buồn cười.

Mắt thấy vẻ mặt của bé con dần trở nên uất ức, tiếng khóc hư hư lại bắt đầu từ trong mũi thoát ra, Tần Sở Ca cuối cùng cũng ngừng trêu trọc bé, đưa đầu ngón tay bé chơi hoài không chán qua cho bé, thành thật để đó cho bé con luyện răng.

Để Luật Dương đứng bên cạnh nhìn, cảm giác hâm mộ tràn ngập trong tâm hắn. Hắn không dám nói, lo lắng sẽ phá hỏng niềm vui của cặp phụ tử này, nhưng nỗi chua sót lại không ngừng cuồn cuộn trong lòng hắn —– Nếu là lúc trước …., không có nếu như, vậy nên gã chỉ có thể nắm lấy hiện tại.

Tần Sở Ca ôm bé, muốn đi lấy đồ chơi cún con cho bé cầm lại quên mất phía sau y còn có Để Luật Dương, đầu đập phải người của hắn, suýt chút nữa liền ngã vào xe trẻ con ở phía sau. Để Luật Dương vội vã vươn tay đỡ lấy Tần Sở Ca, tiện đó kéo y ôm vào ngực mình.

Bé con bị kẹp ở giữa cảm thấy khó chịu, hư hư muốn khóc nấc, Để Luật Dương liền vội vả buông tay, Tần Sở Ca cũng lập tức đong đưa bé con, tiếp tục kiên trì dịu dàng dỗ dành bé lần nữa, cuối cùng cũng dỗ được bé con an tĩnh lại, bắt đầu gặm gặm, chơi đùa đầu ngón tay của y.

Tần Sở Ca đặt bé vào nôi, sau đó đặt đồ chơi cún con ở bên cạnh bé, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé con lần nữa, “ Ba ba ra đây có việc, nếu con muốn chơi thì chơi với cả cún con, đừng khóc nha! ” Y cưng chiều dùng đầu ngón tay trạc trạc cái trán của bé con rồi xoay người khẽ nói với Để Luật Dương: “ Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. ” Để Luật Dương gật đầu, lướt qua bên cạnh Tần Sở Ca, ánh mắt dừng trên thân thể trẻ con non nớt kia.

Dạ Băng bé nhỏ thấy có ánh nhìn lạ lẫm nhìn mình thì cong miệng khach khách cười vài tiếng, nha nha mở cái miệng nhỏ còn chưa mọc răng ra, giống như muốn nói gì đó, quơ quơ cánh tay nhỏ ngắn tủn trong không khí.

Để Luật Dương bất giác mỉm cười, cùng Tần Sở Ca rời khỏi căn phòng tràn ngập ấm áp này.

Tới phòng khách, hai người ngồi ở hai vị trí đối diện nhau trên sô pha, nhất thời hai bên đều không biết nên nói gì. Tần Sở Ca lên tiếng trước tiên, “ Anh … Xuất viện lúc nào vậy? ”

“ Hôm nay. ” Để Luật Dương trả lời.

Tần Sở Ca vốn muốn ân cần hỏi han vài câu, nhưng dưới ánh mắt nóng rực của Để Luật Dương y lại không biết nên nói gì, liền dứt khoát hỏi thẳng: “ Anh tìm tôi có việc gì? Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh … Không muốn có quan hệ gì với anh nữa. ”

“ Sở Ca, anh cảm thấy … Chúng ta cần phải hiểu rõ lẫn nhau một lần nữa. ” Để Luật Dương chầm rãi nói, ngữ khí không hề tràn đầy tính khống chế và kiểm soát như trong quá khứ mà tựa như đang trần thuật lại.

“ Điều này còn cần thiết sao? ” Tần Sở Ca khẽ cười, “ Anh cũng thấy đó, hiện tại tôi có một gia đình rất hạnh phúc, có người đàn ông tôi yêu, anh ấy cũng yêu tôi, có một đứa con đáng yêu, tôi cảm thấy … Đã không còn cần thiết nữa rồi. ”

“ Chúng ta có thể bắt đầu làm bạn, đương nhiên, tôi và em cần nói rõ ràng, mục đích cuối cùng của tôi là đạt được em. Nhưng … Tôi có thể chỉ là một trong số. ” Để Luật Dương giống như không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục nói.

“ Tôi không nghe lầm … Chứ? ” Tần Sở Ca bất giác nhíu mày, Để Luật Dương không phải chỉ có cổ họng bị hỏng thôi à? Sao y có cảm giác anh ta cứ như biến thành một người khác vậy? “ Một trong số ý là gì? ”

“ Anh sẽ không bắt em phải rời khỏi Tô Dạ Kiều, cũng sẽ không bắt em phải rời khỏi … Hoa Khiếu, anh có thể chỉ là một trong số, không phải là người duy nhất, chỉ cần em có thể cho anh được là một phần của em là đủ rồi. ” Ý nghĩ này hắn đã suy nghĩ rất kĩ càng. Trong ba người đàn ông có gút mắc với Tần Sở Ca, chỉ có hắn là không thuận lợi nhất, Tần Sở Ca không yêu hắn, hắn cũng biết, nhưng hắn chỉ có thể nắm lấy chút quan tâm mỏng manh Tần Sở Ca dành cho hắn, giúp hắn thoát khỏi tình cảnh này. Cuộc viếng thăm đầu tiên sau lần hắn bị đâm xe, có lẽ chỉ có chút quan tâm mỏng manh như vậy mà thôi.

Tô Dạ Kiều yêu y, y yêu Hoa Khiếu, chỉ có hắn mang đến cho y nỗi đau cùng thương tổn.

“ Điều này là không thể. ” Theo bản năng Tần Sở Ca cự tuyệt ý nghĩ điên cuồng này, “ Tôi đã từng nói với anh rồi, nhân sinh không nên … ”

“ Đúng, nhân sinh không nên chỉ bị trói buộc bởi một người. Bởi vậy anh tìm tới người thứ hai. ” Ánh mắt của Để Luật Dương nhìn về phía Tần Sở Ca, “ Là em. ”

“ Anh nhìn cho rõ, tôi không phải là Hứa Phàm Ức … ” Tần Sở Ca có chút kinh sợ, hoảng hốt, y chỉ vào mặt của mình, gần như cầu xin nói.

“ Anh rất rõ ràng, tuy anh trước đây vẫn luôn mơ hồ. ” Để Luật Dương một lần nữa cắt đứt lời nói của Tần Sở Ca, “ Tin tưởng anh, trong quá khứ, thứ thu hút anh quả thực là khuôn mặt của em, mà hiện tại, anh có thể nhắm mắt lại nói anh yêu em. ”

Tâm thái lúc cận kề cái chết đó, người bình thường e rằng chẳng thể nào hiểu nổi. Khi con người cận kề cái chết, lời nói ra cũng là điều thiện, đó gần như là một đạo lý. Chỉ có ở trong trạng thái đó, hắn mới có thể khách quan nhìn lại cuộc đời của hắn —– Hứa Phàm Ức, người đã từng bước qua cuộc đời của hắn, hắn dùng toàn bộ tình yêu của mình để yêu người đó mà không được hồi đáp, thế giới khuyết đi tình yêu khiến hắn oán hận và bị vây trong thứ gọi là báo thù, từng tầng, từng vòng một. Tên côn đồ gã đã từng vô cùng coi thường kia thế nhưng lại chiếm lấy một góc trong tâm hắn.

Tới bây giờ, có lẽ hắn vẫn không thể hiểu rõ tình yêu là gì, nhưng hắn không thể buông tay lần nữa, đã từng sai lầm thì chắc chắn sẽ không lặp lại một lần nữa.

Để Luật Dương nói nhắm mắt lại liền thực sự nhắm mắt lại. Sau đó hắn một lần nữa vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của Tần Sở Ca, “ Sở Ca, anh … ”

Tiếng mở cửa đột nhiên truyền tới, Tô Dạ Kiều cầm chìa khóa đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn tình cảnh xảy ra trong phòng, nụ cười khổ chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt của anh.