Từ Bi Điện

Chương 34




 
Một người không có tay nghề gì, muốn ở trong cung làm những việc ngoài chuyện bưng trà dâng nước ra thì quả thật hơi khó. Nhưng dựa vào sự khoan dung của Hoàng đế và mặt mũi của Lương Ngộ, Nguyệt Hồi cuối cùng vẫn làm nữ quan chải đầu cho Hoàng đế.
 
Mỗi ngày trời chưa sáng Hoàng đế đã dậy, trong ngự trù của Tử Cấm thành cũng nuôi gà, lúc gà gáy tiếng thứ nhất, Hoàng đế đã đánh răng súc miệng xong, ngồi trước bàn trang điểm đợi nàng tới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Hoàng đế có nổi giận khi rời giường, từ khoảnh khắc hai chân đặt xuống đất là bắt đầu giở tính trẻ con, một mực thể hiện đến lúc ngồi ở Kim Loan điện. Thật ra sự bực bội như vậy không chỉ có thuộc hạ nơm nớp lo sợ mà ngay cả bản thân y cũng cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ thì tốt rồi, Nguyệt Hồi đã tới, bởi vì có nàng nên khi mở mắt ra y liền chờ mong, vậy thì một ngày này nhất định là vui vẻ nhiều hơn tức giận.
 
Y nghiêng tai, nghe tiếng dế kêu liên tục từ cửa cung đi vào, ngoại trừ gánh vác việc chải đầu thì nàng còn kiêm luôn việc nuôi dế. Buổi sáng nàng nhét hồ lô vào trong bao y phục hoàng vân long, trong đó đựng nguyên bộ lược dùng, còn lại chính là hồ lô đựng dế. Nàng tiến vào buồng sưởi, vừa lộ diện là mang theo dáng vẻ tươi cười, nàng hỏi: “Chủ tử, đêm hôm qua ngài ngủ có ngon không? Hôm nay đồ ăn sáng có ngon miệng hay không?”
 
Hoàng đế mím môi cười với nàng một tiếng: “Đều tốt. Buổi tối hôm qua trẫm ngủ còn mơ thấy nàng.”
 
Cung nhân hai bên mở mảnh vải ra, dùng để hứng lấy tóc rụng. Nguyệt Hồi cầm lược chậm rãi chải chuốt cho y, nàng cười hỏi: “Mơ thấy nô tỳ cái gì vậy? Chắc chắn là mơ thấy ta nuôi dế, nuôi đến mức dế lớn như cái đĩa.”
 
Hoàng đế nói không phải, y nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái: “Trẫm mơ thấy chúng ta đến Bắc Hải trượt băng, kỹ thuật của nàng tiến bộ không ít, trượt vừa nhanh vừa tốt.”
 
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, nàng không phải là loại cô nương có chuyện thì kìm nén để trong bụng đánh trận, nàng thích thẳng thắn liền nói: “Chờ ngài rảnh rỗi thì đưa ta đến Tây Uyển chơi đi, ta muốn nhìn xem Bắc Hải rộng bao nhiêu, băng ở đó có tốt hơn Thập Sát Hải hay không.”
 
Hoàng đế nói được: “Trong ngày tết có thời gian rảnh rỗi, chờ văn võ bá quan nghỉ tết, trẫm cho người sắp xếp xong xuôi liền dẫn nàng đi.” Dứt lời, y dừng lại một chút rồi thử thăm dò mà hỏi nàng: “Hôm qua chiếu thư sắc lập Hoàng hậu được ban bố, nàng cũng biết rồi nhỉ?”
 
Nguyệt Hồi nói biết, vẻ mặt lạnh nhạt. Có lẽ là bởi vì trước kia đã có sự biết trước đối với sự phát triển của tình thế, lúc nàng vừa nghe tin thì đã buồn một lúc, sau đó thì bình thường trở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoàng đế mà, có ba đến năm hồng nhan tri kỷ, trong hậu cung sắp ba mươi năm mươi vị ái thiếp yêu cơ, nếu như bình thường hơn nữa thì nàng còn cảm thấy nhiều người náo nhiệt đấy. Tùy nàng có chút thích tiểu Hoàng đế này, thật ra bàn về việc thích nhiều bao nhiêu thì cũng chưa nói tới, chỉ giống như bằng hữu, bởi vì bằng tuổi nhau, lại có thể nói chuyện được, chơi cùng nhau rất tốt. Dù sao thì có bằng hữu làm Hoàng đế cũng là chuyện rạng rỡ tổ tông.
 
Nhưng sự bình thản của nàng vẫn khiến Hoàng đế sinh ra một chút cảm giác thổn thức, nếu như một cô nương quan tâm đến ngươi thì sao có thể không vì chuyện này mà cảm thấy thương tâm chứ.
 
Chiếc lược nhẹ nhàng chậm rãi lướt đi trong mái tóc của y, Hoàng đế do dự một chút, có mấy lời không dễ nói ra.

 
Ngược lại là trong lòng Nguyệt Hồi không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nàng liếm môi, lấy tay gom tóc của y lại. Thật ra thì kỹ thuật chải đầu của nàng không cao siêu cho lắm, mọi thứ toàn nhờ Hoàng đế khoan dung, hơn nữa kiểu tóc của nam nhân không giống với nữ nhân, chỉ cần vấn thành một búi tóc là được. Thế là nàng uốn qua trái rồi uốn qua phải, chải không được thành thục, miễn cưỡng cũng thành hình, nếu như đổi thành người trong nghề đến đánh giá, chải đầu cho Vạn Tuế gia thành thế này thì ngang ngửa với hành thích. Cũng may là ở đây không có người trong nghề, Hoàng đế cũng rất khoan dung, nàng nhìn chằm chằm vào một túm tóc nhô lên bên cạnh búi tóc, nói quanh co: “Ôi chao, hình như nô tỳ chải hỏng rồi.”
 
Đương nhiên Hoàng đế cũng nhìn thấy nhưng y cũng không để ý, không đủ thời gian để xõa ra làm lại, y liền nói: “Trẫm cảm thấy rất tốt… lấy khăn lưới tới đây.”
 
Nguyệt Hồi đưa khăn lưới tới, y tự mình mang vào, ngoại trừ búi tóc ra thì đã bao lại tất cả: “Dù sao cũng phải đội quan, người khác không nhìn thấy.”
 
Thế nhưng Nguyệt Hồi cảm thấy rất xấu hổ: “Công việc của ta ta lại làm hỏng rồi, nếu không thì vẫn để vị trước kia đến hầu hạ đi.”
 
Hoàng đế nói không cần: “Trẫm chải đẩu là muốn có sự thư thái, không phải vì đẹp.” Y vừa nói vừa thò vào bên dưới khăn lưới, gãi gãi da đầu.
 
Thái giám hầu hạ thay y phục bên cạnh nâng dực thiện quan*, cẩn thận đội lên cho Hoàng đế. Hoàng đế đứng dậy, dạo qua một vòng trước mặt Nguyệt Hồi: “Nhìn xem, cho dù có chải đẹp thì cũng bị mũ đội lên, làm gì phải phí tâm tư đó.”
 
*Dực thiện quan

 
Nguyệt Hồi ngượng ngùng cười cười: “Chờ ngài trở về, ta chải lại một lần nữa cho ngài nhé!”
 
Hoàng đế vừa muốn đáp lời, ngoài cửa sổ phía Nam truyền đến giọng nói của Liễu Thuận, nói Vạn Tuế gia nên thị triều rồi. Hôm nay là buổi triều nghị cuối cùng của năm cũ, chỉ cần thuận lợi thì cũng coi như là kết thúc viên mãn.
 
Nguyệt Hồi vội vàng cùng các cung nhân đưa Hoàng đế đến dưới hiên, trước bậc thang đã sớm chuẩn bị kiệu, Liễu Thuận cao giọng nói một tiếng “Vạn Tuế gia khởi giá”, đám người liền quỳ xuống đất bái lạy.
 
Nguyệt Hồi trông thấy giày màu đen của những thái giám nâng kiệu kia đi qua trước mặt mình, đợi đến lúc thẳng người dậy thì kiệu của Hoàng đế đã xuôi theo đường giữa đi ra ngoài.
 
Trời còn chưa sáng, trước và sau có thái giám tùy hành mang đèn chiếu đường, Hoàng đế ở trong mảnh sáng rỡ trong đêm tối kia mà ngồi cao cao tại thượng, cho dù đã đi rất xa, Nguyệt Hồi vẫn trông thấy đầu ngón tay y chọc vào vành mũ. Chắc là có chỗ nào đó buộc quá chặt nên kéo da đầu nhỉ!
 
Ôi, Vạn Tuế gia tốt tính, vì không để nàng cảm thấy mình bất tài mà âm thầm chịu đựng sự uất ức như vậy. Nguyệt Hồi thở dài, quay người lại liền thấy khuôn mặt to như cái mâm của Liễu Thuận đụng vào tầm mắt, không khỏi dọa nàng nhảy lên một cái.
 

Liễu Thuận ít nhiều cũng biết lai lịch của nàng, vừa là họ hàng của Lương Chưởng ấn, vừa có được sự ưu ái của Hoàng thượng, bởi vậy thái độ của hắn ta đối với nàng xa xa tốt hơn đối với người khác. Ít thì sẽ không có khí thế ngửa đầu lấy mũi nhìn người ta, trên khuôn mặt béo đầy ý cười, ôn hòa nói: “Cô nương vừa mới hầu hạ, dậy sớm như vậy, quen không?”
 
Nguyệt Hồi nói đa tạ tổng quản quan tâm: “Gia đình bình thường chúng ta chưa bao giờ ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Lúc ở nhà cũng dậy rất sớm, chỉ là không bằng trong cung.” Nói xong nàng xấu hổ cười: “Chính bởi vì dậy sớm nên đầu óc hình như rơi đâu mất rồi, hầu hạ chải đầu cho Hoàng thượng không được tốt, còn xin tổng quản chỉ bảo.”
 
Liễu Thuận ồ một tiếng: “Đây là nói gì vậy, cô nương lần đầu hầu hạ, như vậy đã là không tệ rồi. Cũng không phải ai trời sinh đã biết chải đầu, chỉ cần tay nghề không tệ, chủ tử cao hứng, như vậy là đủ rồi.” Dứt lời, hắn ta xoay người lại nhìn một chút: “Tóc vừa rồi rụng xuống Vạn Tuế gia, cô nương biết xử lý như thế nào không?”
 
Nguyệt Hồi: “Đều thu vào trong hộp gấm, lát nữa đưa đến Hằng Thọ trai đựng trong hộp vàng.”
 
Liễu Thuận gật đầu: “Đồ rơi xuống từ trên người Vạn Tuế gia cũng không thể qua loa được, bởi vậy còn cần làm phiền cô nương hao tổn nhiều tâm trí. Hằng Thọ trai ở phía Nam trực phòng của Ti Lễ giám, đường hơi xa, cô nương mới tiến cung, sợ là cô nương không biết đường đi, chốc lát nữa để Tất Vân dẫn cô nương đi đi.”
 
Nguyệt Hồi ài một tiếng: “Tạ ơn tổng quản quan tâm.”
 
Liễu Thuận với vẻ mặt ôn hòa mà vẫy tay áo: “Cô nương khách khí rồi, chính là nhìn mặt mũi Chưởng ấn, gia đây cũng phải chăm nom cô nương nhiều hơn không phải sao?”
 
Dù sao thì cũng là có người làm quan trong triều, Nguyệt Hồi hiểu rõ đạo lý này. Có điều Tất Vân cũng coi như là quen biết, có thể có hắn ta đi cùng cũng coi như không tệ. Bởi vì Tất Vân vốn hầu hạ thư phòng ở ngự tiền. Hoàng đế thị triều do Chưởng ban thái giám đi theo nên trong khoảng thời gian này hắn ta rảnh, Liễu đại tổng quan lên tiếng, hắn ta liền thuận thế đáp lời.
 
“Cô nương, vậy chúng ta đi thôi.” Tất Vân ôn hòa nói: “Ta đưa cô nương đi quen đường trước, chỗ trong Tử Cấm thành lớn, chờ quen rồi thì lần sau sẽ thuận tiện.”
 
Nguyệt Hồi khom người: “Làm phiền Tất công công.”  Tiểu thái giám thu thập tóc vàng trong phòng bưng hộp gấm ra, nàng nhận lấy rồi theo Tất Vân đi về phía Nguyệt Hoa môn.
 
Chân trời cuối cùng cũng hiện lên chút ánh sáng, trời đất vẫn bị bao phủ trong một màu âm u nhưng mơ hồ có thể nhận ra gạch xanh trên con đường phía trước. Tất Vân cầm đèn đi ở phía trước dẫn đường, hắn ta vừa đi vừa hỏi: “Cô nương có lạnh không? Hôm qua trăng sáng hơn sao Tất*, hôm nay sợ là sẽ mưa đây.”
 
*Sao Tất hay Tất Nguyệt Ô là một trong nhị thập bát tú của thiên văn học Trung Quốc cổ đại. Nó đứng thứ 5 trong số 7 tú của Bạch Hổ ở phương Tây.
 
Nguyệt Hồi hơi kinh ngạc: “Huynh còn biết xem thiên tượng?”
 

Tất Vân cười nói: “Trước kia khi chưa tiến cung, ta đã thích tinh học thiên tượng. Nếu như trong nhà có thể nuôi sống ta, ta liền lập chí đi vào Ti Thiên giám, dù cho làm ở thư phòng cầm bút cũng được.”
 
Chỉ là đáng tiếc, các cụ thích sinh nhiều con như vậy, đứa nào cũng mở miệng muốn ăn. Cuối cùng người lớn thì lao lực, người nhỏ thì không nỡ, còn lại người không lớn không nhỏ không có ai thương, đành phải tịnh thân, đưa vào cung hầu hạ người ta.
 
May mà có thể được coi trọng, ở lại ngự tiền, trong số thái giám cũng coi như là làm được việc, có thể ăn cơm no, còn có tiền lời tiếp tế trong nhà. Còn lý tưởng trước kia, giống như đốm lửa bắn tung tóe trên đống lửa cháy, từng phát sáng, bay ra ngoài liền vụt tắt. Nhớ tới cũng chỉ là tro lạnh, tiếc nuối nhưng lại không thể làm gì.
 
Nguyệt Hồi rất hiểu sự chua xót khi chí lớn chưa thành của nam nhân, giống như Tiểu Tứ, nguyện một lần khiêng hai túi lương thực nhưng lại bởi vì gầy yếu nên chưa từng thực hiện được. Lúc về còn buồn bã, vụng trộm trốn trong chăn khóc nhè, khi đó nàng khá đồng cảm với hắn ta, sau đó vừa đồng cảm vừa từ trong đôi giày làm cho hắn ta nhưng bị lớn đổ ra lương thực bí mật mang về nấu cháo ăn.
 
Còn sống chính là khó khăn như vậy, có đôi khi ngẫm lại, sống đã là tạo hóa, sau này đi đường được bước nào hay bước ấy là được rồi.
 
Phía trước đã đến Long Tông môn, bước qua cửa rồi hướng về phía Nam đi thuận theo đường hẻm, đi một đoạn là đến Hằng Thọ đường. Tất Vân dẫn Nguyệt Hồi qua đó, chiếc đèn lồng được nâng ở phía trước, soi ra một mảnh sáng sáng mờ mịt trong màu trời buổi sớm.
 
Tiểu hỏa giả giữ cửa mới mở cửa, đang chờ thay ca, cả một buổi đêm, người nào cũng đã chân tay cứng ngắc, trông thấy người của ngự tiền thì hơi cong eo, dáng vẻ đầu nặng chân nhẹ.
 
Tất Vân không để ý tới bọn họ, hắn ta hướng về phía Nam đưa tay ra hiệu: “Bên trong Hằng Thọ đường cũng có quản sự, lát nữa bảo hắn sai khiến hai người làm việc, Cung nữ không thể đi lại một mình, có người đi theo thì hành động cũng tiện hơn một chút.”
 
Nguyệt Hồi ài một tiếng, vừa muốn lên tiếng, khóe mắt thoáng nhìn hai ngọn đèn lồng từ phía Tây đi tới. Thoạt đầu nàng cũng không coi là chuyện gì to tát, nhưng Tất Vân bỗng nhiên đè thấp giọng nói một tiếng “Đi mau”, nàng lập tức cảm thấy giật mình, vội vàng tăng nhanh bước chân.
 
Nhưng mà chuyện nên tới thì chung quy trốn không được, hai người mang đèn nói dừng bước. Bọn họ đi đến trước mặt, quan sát Nguyệt Hồi từ trên xuống dưới, giả vờ tươi cười nói: “Cô nương mới tiến cung đúng không? Thái hậu nương nương nghe nói cô nương hầu hạ trước mặt Vạn Tuế gia nên có mấy câu muốn dặn dò, mời cô nương đi theo chúng ta một chuyến.”
 
Nguyệt Hồi bởi vì trước đó từng giả làm Thái hậu nên không khỏi có chút chột dạ, nàng trông mong mà nhìn Tất Vân, không biết nên làm thế nào mới tốt.
 
Tất Vân tiến cung dù sao cũng nhiều năm rồi, người của Từ Ninh cung cũng quen biết, hắn ta liền cười nói: “Hai vị ma ma, trước đó cô nương mới hầu hạ Hoàng thượng xong, đang muốn đi đến Hằng Thọ đường. Tạm thời chờ nàng làm xong việc rồi lại đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu nương nương, có được hay không?”
 
Kết quả là hai vị ma ma trao đổi ánh mắt rồi khô khốc cười một tiếng: “Không phải là Tất công công không biết, Thái hậu nương nương đã hạ ý chỉ thì không có chỗ thương lượng. Chúng ta biết cô nương là họ hàng của Chưởng ấn, nếu không phải nhận lệnh của Thái hậu thì chúng ta cũng không đến tìm cô nương. Tất công công thương nghị với chúng ta, chẳng bằng…” Vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn về phía nha môn Ti Lễ giám, ra hiệu cho Tất Vân nhanh chóng đi báo tin cho Lương Ngộ.
 
Nhưng lúc này là lúc tiền triều đang thượng triều, Hoàng đế và Lương Ngộ đều ở triều đường, ai cũng không có cách nào trao đổi tin đến tiền triều. Thái hậu chọn vào lúc mấu chốt này, rõ ràng là đã sớm có tính toán, Tất Vân không có cách nào khác, đành phải nhận lấy hộp gấm trong tay Nguyệt Hồi rồi nhỏ giọng nói: “Cô nương đừng hoảng hốt, việc của cô nương ta làm thay cho, Thái hậu nương nương là chủ tử tâm Phật, dù sao cũng không có ý làm khó cô nương. Cô nương đi trước đi, chờ ta báo cho Hoàng thượng và Chưởng ấn biết, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đi đón cô nương.”
 
Nguyệt Hồi gật đầu, dù sao thì duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao. Lần này chuyện lập Hậu đã lừa gạt được Thái hậu một lần, muốn trở mặt như vậy thì tuyệt đối không thể nào. Hoàng đế và Lương Ngộ đều không phải là loại người lương thiện, Thái hậu phải cân nhắc một chút, muốn bắt chẹt nàng không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
 
Xem ra là chạy không được rồi, dù sao thì cứ cắn chết nói không biết, nói rằng không biết gì cả, Thái hậu không có bằng chứng, còn có thể giết nàng sao?
 

Nguyệt Hồi mang theo một loại suy nghĩ oanh liệt lập hố cho người ta mà bước vào Từ Ninh cung, lúc này trời mới tờ mờ sáng, Thái hậu vì tìm nàng tranh chấp mà thức dậy cũng coi như là đủ sớm.
 
Bên trong Từ Ninh cung đèn đuốc sáng trưng, nàng được hai ma ma kia đưa vào cửa, giương mắt liền thấy Thái hậu ngồi trên nam khang. Trước kia nàng từng xuyên qua cửa của căn phòng nhỏ trong Hàm Nhược quán, xa xa nhìn thấy Thái hậu, khi đó bà ta mặc pháp y lễ Phật, cũng không nhìn thấy chính diện, nàng vốn cho rằng bà ta là phụ nhân đã có chút tuổi, hôm nay mới tính là gặp gỡ chính diện, có lẽ là giữ gìn rất tốt, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì dáng vẻ Thái hậu chỉ ba mươi lăm ba mươi sáu. Chỉ có một chút nếp nhăn ở dưới mắt, lớp da vẫn căng đầy, trên sống mũi hơi có mấy chấm tàn nhang.
 
Vào cung rồi thì đừng ngây người, dập đầu phải chuẩn không sai, Nguyệt Hồi ngộ ra được cách tốt để bảo vệ tính mạng, nàng lập tức quỳ xuống trước chân Thái hậu: “Nô tỳ Nguyệt Hồi, cung thỉnh Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”
 
Nàng cố ý uốn éo đầu lưỡi, nói hai chữ Nguyệt Hồi vô cùng mập mờ, Thái hậu giống như nhìn thấy được thủ đoạn bịp bợm, bà ta ngạc nhiên nói: “Dạ Hồ*? Đây là tên gì vậy!”
 
*Dạ hồ có nghĩa là cái bô. Nguyệt Hồi được đọc là [yuèhuí], cái bô đọc là [yèhú].
 
Nguyệt Hồi giật mình, bao gồm tất cả mọi người của Từ Ninh cung đều cùng giật mình. Cuối cùng nàng đành phải cẩn thận sửa lại: “Hồi nương nương, nô tỳ tên Nguyệt Hồi, không phải là Dạ Hồ.”
 
Chính là nói, trên đời sao có thể có người tên là cái bô chứ, Thái hậu tức giận hừ hừ: “Tên gì cũng không sao, quan trọng chính là làm việc tốt, chuyện chải đầu trước kia đều là việc của thái giám, chưa từng nghĩ tới đến bản triều này lại còn có nữ quan chải đầu.” Bà ta chế nhạo xong thì dừng lại hỏi nàng: “Nghe nói ngươi là họ hàng của Lương Ngộ, rốt cuộc là thân thích nào mà ủy thác trách nhiệm như vậy, đều sắp xếp vào ngự tiền.”
 
Trong câu nói của Thái hậu đều có gai, Nguyệt Hồi theo bản năng cảm thấy người này không tốt. Nhưng người ta là Thái hậu, quan hơn một cấp đã đè chết người, nếu Thái hậu gây khó dễ cho nàng thì nàng chính xác phải biến thành bột mịn.
 
Thế là nàng kiềm chế giọng nói mà hồi bẩm: “Hồi nương nương, chính là thân thích trong tộc, cha của nô tỳ và cha của Chưởng ấn là đường huynh đệ, nô tỳ và Chưởng ấn miễn cưỡng cũng coi như là đường huynh muội. Bởi vì quê quán gặp tai ương, nô tỳ lưu lạc ở Kinh thành, sau này mới đến nương nhờ Chưởng ấn. Chưởng ấn cảm thấy nô tỳ lanh lợi nên tìm công việc cho nô tỳ, liền để nô tỳ tiến cung.”
 
Thái hậu nghe xong thì càng thêm liên tục cười lạnh: “Ngươi là cô nương lớn như thế, không tìm nhà tốt mà gả lại tiến cung hầu hạ người ta? Ta thấy tìm việc là giải, mê hoặc Hoàng đế mới là thật nhỉ!” Bà ta vừa nói vừa quan sát nàng: “Lanh lợi thì cũng được, nhưng quá lanh lợi thì sẽ không tốt, chẳng bằng mấy người ngu ngốc kia. Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem xem, thế này đi, nể tình Lương Ngộ nhiều năm trung thành hầu chỉ, ta thay ngươi tìm kiếm nhà tốt, chỉ cưới cho ngươi nhé.”
 
Nguyệt Hồi bị dọa đến mức lưỡi đều tê rần, trong lòng tự nhủ Thái hậu này không đơn giản, Lương Ngộ gài bẫy sửa lại nhân tuyển Hoàng hậu mà bà ta chỉ định, lúc này bà ta muốn ăn miếng trả miếng.
 
Giây phút quan trọng như thế, mình không lên tiếng thì nhất định sẽ bị xem như cô nương ngượng ngùng. Thế là nàng đành phải kiên trì bái lạy: “Nô tỳ tạ ân điển của Thái hậu nương nương, nhưng nô tỳ mới tiến cung vào hôm qua, còn chưa kịp đền đáp chủ tử thật tốt…”
 
Kết quả Thái hậu quát lên một tiếng to gan: “Cái đồ không biết sống chết, việc tốt bao nhiêu người cầu cũng không được, ngươi lại ăn nói kiêu căng! Ta thấy Lương Chưởng ấn một mực để ngươi tiến cung, đã quên dạy ngươi quy củ, hôm nay ta không sợ phiền phức, ta cho người dạy dỗ ngươi.” Dứt lời, bà ta cất giọng gọi người.
 
Bên ngoài buồng sưởi có hai cung nhân đi vào, đều đã có tuổi, dáng vẻ lục thân không nhận: “Nghe chỉ thị của nương nương.”
 
Thái hậu giương cằm lên: “Mang nàng ta xuống dưới, phạt nàng ta bản trứ, không phạt đủ một canh giờ thì không cho phép nàng ta đứng dậy.”
 
Thái hậu bắt nạt người ta thì thật sự là đơn giản trực tiếp, không làm ra vẻ chút nào. Nguyệt Hồi không biết những danh xưng đặc biệt trong cung kia rốt cuộc là tương ứng với hình phạt gì, nghĩ thầm nhiều nhất là chịu một trận đánh, nàng cũng không thèm đếm xỉa đến, dù sao thì mình da dày thịt béo, không sợ bị đánh.