Tử Bi Khúc

Chương 8



Trong khi Trình Liệt để tâm đến tình cảm của Tần Chinh dành cho hoàng hậu thì lúc này Du Ca lại đang trò chuyện với các tỷ muội. Vừa rời thượng uyển, nàng đã gặp ngay Triệu quý phi vừa cùng hoàng thượng du ngoạn ở Tam Hồ trở về, bên cạnh là Bạch Tố được phong tước phi, nhan sắc diễm lệ kiêu sa chẳng thua kém gì, cũng đang là một trong những ái phi hiện nay, đứng đầu Nhuệ cung. Cuối cùng là Đinh tần mà ngày trước là Đinh quý phi, kể từ sau vụ Lệ ca nương ba năm trước, nàng ta bị hoàng hậu phạt vả miệng rồi bị giáng xuống làm tần thì tính tình khiêm nhường hơn, mỗi lần gặp Du Ca thì cúi đầu tôn kính lắm. Cũng phải, ở nơi hậu cung này, một khi đã thất thế phải biết khom lưng cúi mặt, may ra mới mong an ổn.

Thấy hoàng hậu xuất hiện, ba vị phi tần liền hành lễ. Du Ca khoát tay cho miễn, hỏi các muội muội ở đây làm gì thì Bạch phi đã nhanh nhảu trả lời:

- Thần thiếp và Đinh tần vừa hay tin Triệu quý phi hồi cung nên đến hỏi về cảnh sắc ở Tam Hồ đẹp thế nào. Triệu quý phi thật có phúc khi cùng hoàng thượng du sơn ngoạn thuỷ trong khi hoàng hậu nương nương còn chưa được lần nào.

Chẳng rõ trong lòng có mang hàm ý gì không mà Bạch Tố hồn nhiên nói thẳng như vậy. Thấy nét mặt nàng ta vô tư nhưng có chút mỉa mai thoáng qua, Du Ca không chấp nhất làm gì, bản thân cũng hiểu phần nào về các phi tần này. Đinh tần giờ đây bề ngoài kính cẩn với nàng tuy nhiên trong thâm tâm biết đâu vẫn còn hận nàng thấu xương. Bạch phi thì lanh lợi hoạt bát, miệng mồm dẻo ngọt lấy lòng hoàng thượng, nếu nói tính tình hồn nhiên thì vì sao lời lẽ phát ra vừa vô tư vừa sắc bén. Về Triệu quý phi lại đoan trang hiền thục, xinh đẹp hiểu lý lẽ, không thị sủng sinh kiêu, có lẽ được nhất trong các ái phi mà Du Ca gặp qua. Cũng chỉ mong tấm lòng nàng ta thanh thuần giống như vẻ ngoài, bởi lòng dạ giai nhân ở chốn hậu cung sâu thăm thẳm, còn tối hơn cả đêm không trăng.

- Muội đừng nói thế, chẳng qua là do hoàng hậu không thích chốn đông người nên hoàng thượng đặc ân cho phép ta đi cùng. Trên đường đi, người cũng lo lắng cho nương nương, không biết nương nương ở Phụng Hoa cung có vui vẻ chăng.

Đúng là Triệu quý phi, lời nói phát ra như ngọc như ngà, ý tứ tốt lành khiến người ta mát lòng mát dạ. Du Ca thiết nghĩ là nàng ta muốn an ủi hoàng hậu thất sủng này thôi, chứ Trình Liệt làm gì có thì giờ để ý đến tâm tư của nàng khi bên cạnh đã có một giai nhân đầy đủ dung mạo đức tâm như thế?

- A, muội vô ý vô tứ quá, mong nương nương bỏ qua, muội chỉ nghĩ sao nói vậy.

- Muội à, ở trước mặt nương nương phải cẩn thận lời lẽ, nói bừa bãi không được.

- Đinh tần dạy phải, muội không muốn bị phạt vả miệng giống ai kia đâu.

Bạch Tố tiếp tục vô tư nói về chuyện Lệ Tuyết Mai ba năm trước khiến Đinh thị bị phạt vả miệng đến kinh tâm, miệng mồm bây giờ nhìn kỹ còn hơi méo, không khỏi làm Đinh Huệ cười gượng gạo, trong lòng như vừa bị kim châm thốn thốn khó chịu. Trước cảnh đó, Du Ca hoàn toàn yên lặng, quả thật bản thân không tài nào hợp được với việc nghe những lời cạnh khoé nhau kiểu ấy. Ngay cả Xuân Nhĩ, Hạ Lý, Thu Tạ và Đông Vĩ, các nha hoàn đứng bên cạnh cũng hiểu mười mươi rằng Bạch phi cố tình khoét dao vào tim Đinh tần.

- An nhi dạo này thế nào? - Du Ca nhìn cô công chúa nhỏ sáu tuổi được Hạ Lý bế trên tay, nghĩ nên nói sang chuyện khác cho đỡ phiền phức.

- Thưa, Phúc An vẫn khoẻ chỉ là gần đây hơi khó ăn khó ngủ một chút, muội đã sai thái y sắc thuốc bồi bổ, còn làm túi thơm hoa cúc để An nhi ngủ ngon hơn.

Du Ca thấy Đinh Huệ vừa nói vừa cầm lấy túi thơm nhỏ thêu vải gấm giắc bên đai lưng của Phúc An, không rõ vì sao lại để ý đến cái vật hết sức thanh tao thơm ngát đó, cũng bởi tự dưng mang chút lo lắng mơ hồ khi trông vẻ mặt thất thần của công chúa. Tiếp theo, nàng chợt phát hiện Bạch Tố trong một khắc đã kín đáo đưa mắt sang nha hoàn Đông Vĩ, khoé môi ấy cơ hồ vừa nhếch lên đầy thâm ý.

Sau cuộc trò chuyện, Bạch Tố nhàn nhã trở về Nhuệ cung, trên đường đi không nhịn được vui thú ở trong lòng liền nói với Đông Vĩ đi bên cạnh rằng:

- Ban nãy ngươi có thấy sắc mặt khó coi của ả Đinh tần khi ta đề cập đến vụ vả miệng ba năm trước không? Cái miệng méo ấy thật xấu xí, trông rất là buồn cười.

- Sao nương nương cứ phải nhọc công với Đinh thị thất sủng ấy làm gì ạ?

- Ả đúng là thất sủng rồi tuy nhiên chỗ dựa vẫn còn có thái sư, chưa kể hoàng thượng vốn thương yêu công chúa Phúc An nên thỉnh thoảng vẫn đến Liên cung thăm hỏi. Thế là ả suốt ngày đem công chúa ra hòng lấy lại sủng hạnh.

- Nương nương đừng lo, Đinh thị ấy cũng không còn mấy thời gian yên ổn nữa.

Đông Vĩ vừa dứt lời thì Bạch Tố chợt dừng bước, đưa mắt quan sát trước sau một lúc, xem ra chuyện sắp nói đến là điều hết sức cơ mật:

- Việc ta sai bảo vẫn đang tiếp tục làm đó chứ?

- Điều đó xin nương nương an tâm, ngày nào La thị vệ cũng theo dõi Đinh tần, quan sát nhất cử nhất động của ả ta với Mã thái y, từ lúc phát hiện ra mối quan hệ dan díu đó đến nay cũng đã gần ba tháng. Về phần công chúa Phúc An, nô tỳ cũng hết sức cẩn thận dặn dò một thái y lén cho vào túi thơm chất xạ hương. Vấn đề còn lại tuỳ thuộc vào nương nương muốn khi nào để hoàng thượng phát hiện ra thôi.

Nghe nha hoàn thân tín thuật lại tỉ mỉ nhiệm vụ suốt mấy tháng qua, Bạch Tố nhoẻn miệng cười vô cùng hài lòng. Kể từ khi muốn kéo Đinh Huệ xuống vực thẳm, nàng ta đã mau chóng nghĩ ra kế sách vô cùng độc địa tinh vi. Phi tần, một trong những tội lớn nhất chính là thông dâm với kẻ khác! Biết Đinh tần bị thất sủng thể nào cũng buồn bã nên Bạch Tố khéo léo dẫn dụ Mã Tào, một thái y trẻ tuổi, đến dụ dỗ Đinh tần, và thế là nàng ta xiêu lòng ngay. Ngày ngày, Mã Tào viện cớ đến chuẩn bệnh cho công chúa kỳ thực cũng để gặp gỡ nhân tình. Chưa hết, Bạch Tố biết Phúc An công chúa yếu ớt nên lén mua chuộc một thái y trong viện bỏ xạ hương vào túi thơm hoa cúc. Còn để làm gì thì phải chờ hạ hồi phân giải mới biết.

- Chơi mãi một trò cũng chán thôi thì cứ nhanh chóng hạ màn vậy. Vài ngày nữa là đến sinh thần của công chúa Phúc An, cứ chọn ngày đó là ngày đưa tiễn Đinh tần. - Bạch phi quay qua cầm lấy một cành đào khẳng khiu - Trước mắt cứ xử lý cỏ dại trước, tiếp theo sẽ đến lượt những bông hoa xinh đẹp này.

Trong đáy mắt xuất hiện nỗi căm ghét lẫn cay độc khi nghĩ đến Triệu quý phi, Bạch Tố chẳng hề thương tình liền bẻ gãy cành đào mới ra hoa kia.

*****

Màn đêm buông xuống tại Nhàn Ninh cung, Triệu Mỹ Nhân ngồi trước tấm gương soi mãi bóng mình ở trong đó, dáng vẻ thướt tha mỹ miều trong áo lụa gần như trong suốt phô bày bao nhiêu nét đẹp quyến rũ của cơ thể, tự nhủ lát nữa hoàng thượng ghé qua thể nào rất thích. Dẫu đang mang thai nhưng thái y nói nàng ta vẫn có thể được thị tẩm, chỉ cần cẩn thận nhẹ nhàng một chút là được. Là nữ nhân nhưng dục vọng cao ngất, mỗi lần trải qua ân ái là nàng ta sung sướng vô cùng. Đứng bên cạnh chải đầu cho quý phi, Thu Tạ không ngớt lời khen ngợi:

- Xem này, trên đời này nào có ai đẹp hơn nương nương của chúng ta chứ! Chẳng trách hoàng thượng tháng nào cũng qua Nhàn Ninh cung biết bao nhiêu lần.

- Ngươi thật là, nói toàn những điều đã là hiển nhiên như vậy.

Phản chiếu trong tấm gương là một khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo đầy thoả mãn, không còn mang vẻ dịu dàng thuỳ mị, Triệu Mỹ Nhân này những khi ở một mình thì mới bộc lộ rõ con người thật sự. Hoàn toàn khác Đinh Huệ và Bạch Tố, hai ả ái phi đó được sủng hạnh thì lồ lộ hết cả ra, mỹ nhân họ Triệu khôn khéo hơn nhiều, trong lòng có đắc ý cỡ nào cũng không được cho người ta thấy mình thị sủng sinh kiêu. Nàng ta vài phần cũng hiểu Trình Liệt, người là không thích nữ nhân quá tự cao tự phụ, nên ở trước mặt phải làm một ái phi hiểu lý lẽ. Chưa kể nàng ta phải dè chừng Du hoàng hậu nữa, kẻ dẫu sống im lặng ở Phụng Hoa cung nhưng tâm cơ khó đoán, thêm việc đã từng nghe về vụ Lệ ca nương trước đây.

- Lúc sáng, trông vẻ mặt khoái chí của Bạch phi khi nói cạnh khoé Đinh tần, khiến nô tỳ không sao nhịn được buồn cười ở trong lòng.

- Ả Bạch phi ấy cứ ngỡ mình thông minh, nào đâu biết càng làm vậy chỉ khiến bản thân rước hoạ, còn dám xách mé ta và hoàng hậu nữa. Ta thì không muốn chấp nhất đâu, nhưng còn Du hoàng hậu thì không rõ là nghĩ gì nên Bạch phi kia cẩn thận kẻo có ngày bị phạt vả miệng còn kinh khủng hơn Đinh tần đấy!

Thu Tạ hùa theo chủ nhân cười mỉa mai một cái sau đó nói tiếp về chuyện khác:

- Mật Nương ở Nhuệ cung vừa báo lại với nô tỳ, vẻ như Bạch phi sắp ra tay triệt hạ Đinh tần rồi ạ, có lẽ là vào ngày sinh thần sắp tới của công chúa.

Nhắc đến chuyện này, Triệu Mỹ Nhân càng thêm thú vị. Nếu như Bạch Tố lén lút gài thị vệ theo dõi ở Liên cung thì dĩ nhiên nàng ta cũng bị kẻ khác cài người đến Nhuệ cung giám sát. Nếu Triệu quý phi là cái gai trong mắt Bạch phi thì ngược lại, Triệu quý phi cũng muốn hạ bệ ả ái phi họ Bạch ấy. Thân tín mà Triệu Mỹ Nhân đưa đến Nhuệ cung là một nha hoàn tên Mật Nương. Nhờ có nàng ta nên Triệu Mỹ Nhân mới biết cái chuyện Đinh tần đang bị đưa vào tròng, sắp thành cá mắc cạn đến nơi rồi. Thế là chuẩn bị có tuồng hay để xem!

- Chúng ta đóng vai kẻ ngoài cuộc, chờ xem kịch hay sắp tới! - Ra dấu cho Thu Tạ dừng chải tóc, Triệu Mỹ Nhân thắc mắc - Sao còn chưa thấy hoàng thượng đến?

Thu Tạ hiểu ý liền nhanh chóng đi ra ngoài, một lúc sau lại bước vào thưa rằng:

- Bẩm nương nương, nô tỳ đã sai thị vệ đi xem tình hình, được biết hoàng thượng vừa đến Phụng Hoa cung của hoàng hậu rồi ạ.

- Phụng Hoa cung? Tại sao lại như vậy? Chẳng phải người nói đêm nay sẽ đến chỗ ta ư, làm ta chuẩn bị suốt mấy canh giờ!

Tức giận, Triệu Mỹ Nhân ném cây lược xuống đất vỡ làm đôi, môi mím chặt ấm ức. Lẽ nào hoàng thượng muốn thị tẩm hoàng hậu à? Sao không chọn ngày khác mà lại là hôm nay, khiến nàng ta ngay từ chiều đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Đúng lúc bên ngoài sấm sét rền rĩ báo hiệu sắp mưa, nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu mau chóng nghĩ ra một kế sách nho nhỏ.

- Ngươi mau đến Phụng Hoa cung, nói với hoàng thượng rằng ta không được khoẻ, nghe tiếng sấm thì sợ hãi, muốn người qua chỗ ta ngay!

Nhanh nhạy hiểu ra sự tính toán của chủ nhân, Thu Tạ vâng lệnh, chạy đi.

Vuốt nhẹ xiêm y trong suốt, Triệu quý phi nở nụ cười vui thú. Nếu trong đêm mà nàng ta được thị tẩm thì bất cứ ai cũng không được tranh giành hoàng thượng!

Chẳng riêng gì Triệu Mỹ Nhân, ngay cả Du Ca cũng lấy làm bất ngờ khi Trình Liệt đêm nay lại đến Phụng Hoa cung, trong khi trước đó chẳng hề thông báo gì.

Nói chi đến hai mỹ nhân kia, chính bản thân Trình Liệt còn không hiểu vì sao lại đến đây. Trước đó, hắn mang tâm trạng không vui chỉ muốn trở về Thiên Dật cung của mình, vậy mà đôi chân đi thế nào cuối cùng hắn đã thấy mình đứng trước cổng Phụng Hoa cung rồi. Dường như trong lòng hắn mang nỗi bận tâm nào đấy, ngẫm đi ngẫm lại hoá ra là về chuyện giữa Du Ca và Tần Chinh sáng nay.

Lúc thấy Trình Liệt bước vào, Du Ca ngạc nhiên đứng dậy, lại hỏi một câu:

- Đêm khuya như vậy hoàng thượng còn đến đây làm gì?

- Cũng ba tháng rồi ta không đến Phụng Hoa cung, đêm nay muốn đến chỗ của hoàng hậu nàng, thế là không được sao?

Câu trả lời điềm nhiên nhưng pha chút giễu cợt ấy, bất giác khiến Du Ca nhận ra mình vừa hỏi một câu thừa thãi. Mỗi đêm, hoàng thượng đến cung nào thì dĩ nhiên là muốn thị tẩm phi tần ở cung đó. Có lẽ do nàng mải suy nghĩ những chuyện vô định nên tâm trí mới ngớ ngẩn đến vậy. Xuân Nhĩ thấy buồn cười với nương nương, tiếp theo hiểu ý liền lui ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Trình Liệt đến bên trường kỷ ngồi xuống quan sát Du Ca đang rót trà, định hỏi nàng nghĩ gì đến thừ người thì chợt phát hiện nàng vừa mới tắm xong. Mảnh lụa trắng tinh dưới ánh nến chập chờn trở nên mỏng tanh, thấp thoáng bên trong là một thân thể băng cơ ngọc cốt với những đường cong ẩn hiện và còn toả ra hương thơm nồng, nàng đứng quay lưng suối tóc đen mượt dài qua mông thật khiến người ta không sao rời mắt được. Hắn thấy người nữ nhân này lạ lùng, dù cưỡi ngựa đánh kiếm chẳng thua gì nam nhân, vậy mà cử chỉ lẫn thần thái vẫn toát lên sức quyến rũ khó tả. Vì nàng vốn là thiên sinh lệ chất hay do trong tim hắn có nàng?

Muốn hỏi gì thì để từ từ cũng được, Trình Liệt vươn tay ra nắm lấy cánh tay thanh mảnh kia, mau chóng kéo Du Ca về phía mình. Hành động bất ngờ đến nỗi khiến nàng suýt đánh rơi cả tách trà cũng may là phản xạ nhanh nhẹn, kịp thời đặt nó xuống bàn trước khi sà vào lòng người nam nhân cao cao tại thượng ấy. Đến lúc định thần lại thì nàng đã ngồi trên đùi hắn, eo thon bị một vòng tay rắn rỏi giữ lấy, mặt hai người đối diện nhau. Hắn thấy nàng nhìn chăm chú cơ hồ không muốn hỏi gì cả, ngón tay cảm nhận thân thể kia mềm mại nóng ấm đến dường nào, tiếp theo không kìm được liền nghiêng đầu muốn hôn lên chiếc cổ mảnh đó nhưng nàng chậm rãi ngả người ra sau một chút như tránh né. Hiển nhiên, hắn nhận ra chứ!