Tù Binh

Chương 7



Hoàn Nhan Tự sớm nhìn qua bộ dáng bình thản như nước của y, lúc này cũng không nổi giận, ánh mắt lướt trên khuôn mặt vô số vệt máu tươi của y đuổi dần xuống dưới. Chỉ thấy thân người Tố Y chỗ nào cũng đều là vết thương, không có một tấc da thịt lành lặn. Hắn vừa lòng gật đầu, quay lại đối ngục tốt nói: “Trẫm lúc trước nghĩ các ngươi nhàn hạ, xem ra là oan uổng các ngươi. Chỉ là như vậy cũng không phải biện pháp, y còn chưa hàng, người lại bị các ngươi giết chết, vậy phải làm sao đây?”

Trưởng lao bước lên trước một bước, cung kính nói: “Khởi bẩm chủ tử, không làm tổn thương gân cốt của y, tất cả đều là chút bị thương ngoài da, nhìn dọa người, cũng thật rất đau đớn. Nhưng tù bình này là hán tử, thể lực cũng tốt, chủ tử không cần lo lắng.”

Hoàn Nhan Tự gật gật đầu, mỉm cười nói: “Tốt.” Lại xoay người đi đến trước mặt Tố Y, thấy tù phục nơi đầu vai y bị xé rách, vết thương kia dĩ nhiên đã khép lại, chỉ chừa một vết sẹo to cỡ đồng tiền. Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Tố Y, bỗng nhiên vươn tay, dùng đầu ngón tay chậm rãi xoa lên vết sẹo kia, ôn nhu nói: “Vẫn quật cường như vậy, tội gì chứ? Nơi này còn đau không?”

Trên người Tố Y không khỏi nổi lên một trận run rẩy, tuy rằng rõ ràng Hoàn Nhan Tự chẳng qua là muốn đối y chọn phương pháp dụ dỗ làm cho y cảm thấy có ơn mà báo đáp mà thôi, đều không phải là có ý đồ bất lương gì, nhưng y vẫn không thể chấp nhận động tác tiếp cận vô cùng thân thiết này. Không khỏi tựa đầu vào phía sau quay mặt đi, làn môi mỏng vừa giận vừa hận hừ một tiếng, rõ ràng tỏ ý nhắc nhở địch nhân trước mặt.

Hoàn Nhan Tự ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía y, cũng không thể không nhìn đến một đoạn cổ trắng nõn thon dài giữa những lọn tóc rối tung, cũng là chỗ duy nhất trên người Tố Y còn lành lặn. Dưới vành tai như châu ngọc, nhanh chóng hiện lên một tia đỏ ửng. Tuy rằng chỉ hơi lướt qua, cảnh tượng kia lại tỏa ra một hương vị kiều diễm. Hắn lúc này mới bừng tỉnh, Tố Y là Tề nhân, sinh trưởng ở phía nam, thập phần coi trọng lễ giáo. Động tác của mình vừa rồi đối binh sĩ Kim Liêu mà nói là thi ân có thể khiến cho bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng trong mắt người tù binh trước mặt này lại là một tầng sắc thái khác.

Ngay khi nghĩ đến điều này, hắn vội vàng thu tay, mỉm cười nói: “Tố tướng quân thật sự rất cứng đầu, ngươi dù muốn mấy ngày, trẫm đều chờ ngươi.” Nói xong xoay người tính rời đi. Chợt nghe Tố Y nói: “Ta sớm nói qua, mạng của Tố Y, sớm đã bán cho dân chúng Đại Tề, ngươi không cần uổng phí khí lực.”

Hoàn Nhan Tự cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nói: “Một khi đã vậy, xem như trẫm ban cho ngục tốt một cái bia ngắm luyện tập, thể lực ngươi tốt như vậy, luôn có thể chống đỡ một trăm tám mươi loại hình cụ.” Nói xong thong dong rời đi. Ngục tốt đang quỳ lúc này mới dám thở ra một hơi.

*

Đảo mắt đã qua mười ngày. Vẫn không thấy có người báo lại tin tức Tố Y đầu hàng. Hoàn Nhan Tự trong lòng càng trở nên không kiên nhẫn. Hắn thủ đoạn tàn khốc, lại thông minh tuyệt đỉnh, đối đãi với người hắn coi trọng đều vừa ân vừa uy. Úc Thương khi đó hàng phục là bởi thủ đoạn phi thường này của hắn. Đương nhiên, đối đãi Tố Y, hắn trong lòng hận cực, lại nhân vài lần dụ dỗ chiêu hàng đều bị Tố Y nhìn như không thấy, cho nên liền đem toàn bộ tâm tư đặt vào nghiêm hình tra tấn.

Thật tâm mà nói, hắn muốn Tố Y đầu hàng, ý quý hiền tài thật ra không nhiều lắm, chỉ vì Kim Liêu từng nhiều lần thảm bại trong tay người này nên đương nhiên trong lòng nghĩ phải bắt y hàng phục mới cảm thấy hãnh diện. Thế nhưng nhìn thấy y tại hình bộ đại đường chịu nhiều khổ hình lại không khiến hắn vui vẻ mà trong lòng lại phiền táo rất nhiều, rồi dần dần sinh ra một cỗ kính ý.

Đôi mắt sáng khẽ nâng, một chậu hoa lan trên cửa sổ nhập vào mắt hắn. Chậu hoa này là Úc Thương tiến cho hắn, nhưng hắn cơ bản không thích hoa lan, cho rằng loại hoa này rất ưa chiều chuộng, rất yếu ớt. Nhưng là tâm ý của sủng thần nên không thể vứt bỏ, liền tùy ý đặt ở cửa sổ thư phòng. Ai ngờ trải qua một mùa đông, chẳng những không điêu linh mà lại trở nên tươi tốt, còn nở hoa. Lúc này tinh tế nhìn lại, đóa hoa kia lớn như một chén trà nhỏ, giữa màu trắng lộ ra những nét phớt hồng, có một cỗ phong tình thanh u cao nhã.

Hoàn Nhan Tự đứng lên, đi đến gần, cẩn thận vuốt ve đóa hoa mịn như tơ kia. Chỉ cảm thấy xúc tua ôn nhuận nhẵn nhụi. Không biết sao bỗng nhiên làm cho hắn nhớ tới tình cảnh ngày đó xoa lên đầu vai Tố Y. Trong lòng không khỏi xao động, thầm nghĩ vết sẹo nơi đầu vai kia sao có thể so sánh với đóa hoa này, nhưng đoạn cổ kia, lại thật trắng noãn nhẵn nhụi tựa như đóa hoa. Lại nghĩ đến y tận bây giờ vẫn không hàng, cao phong lượng tiết, thật cũng không uổng là một cốc u lan. Suy nghĩ mông lung thế nào lại tràn ngập hình ảnh của Tố Y. Lái đi không được, hắn cũng lười miệt mài theo đuổi, lệnh Tử Nông đến hầu hạ thay quần áo, rồi hai chủ tớ mới đi thẳng đến tử lao.

Lúc này mới vừa hoàn hình, ngục tốt cẩn thận đưa hai người đi ra ngoài lao, chỉ thấy Tố Y cuộn người trên mặt đất, tóc đen thật dài loạn thất bát tao che đi khuôn mặt, chỉ có thể theo thân hình nhìn ra y đã tiều tụy rất nhiều. Tù phục trên người đã bị hơn mười loại hình cụ xé rách, trong rách nát lộ ra vết thương xanh tím hoặc sưng đỏ, thỉnh thoảng mới có thể thấy được vài mảnh da thịt trắng nõn lành lặn, giống như vài đạo tế ngân, không nhìn kỹ căn bản là không nhận ra.

Tử Nông trong lòng đau xót, không đành lòng nhìn, vội cúi đầu quay đi, bắt gặp ánh mắt chủ tử mình gắt gao chăm chú nhìn vào thân hình gầy yếu đi rất nhiều kia, trong đôi mắt tựa như sắp phun ra lửa.